CHƯƠNG 50:
Dươиɠ ѵậŧ thô to càng ngày càng đâm sâu trong cửa động của Trương Khải, vách ruột non mềm co lại một cách vô ích, vẫn bị tách ra từ từ.
"Ưm~~~ A~~~" Miệng cậu không thể nào khép lại được, nghẹn ngào thành tiếng. Cảm giác cực khoái vừa rồi đã trôi qua, nhưng đầu óc của cậu lại dần dần bị lấp đầy bởi kɧoáı ©ảʍ của thành ruột bị chà xát.
Đường Yến cắm dươиɠ ѵậŧ nóng rực thật sâu vào cửa hang của Trương Khải từng chút một, lúc y sắp đâm xuyên cậu hoàn toàn thì dừng lại, cười nói: "Celia, kiếm thánh của chủ nhân sắp cắm hẳn vào bao kiếm rồi nè?"
Nhưng người bị gọi lại chẳng thể nào đáp lời.
Cửa sau bị dươиɠ ѵậŧ cường tráng lấp đầy hoàn toàn, thậm chí còn ra dáng muốn đâm sâu hơn nữa, vách thịt nhạy cảm còn có thể cảm nhận được tần số mạch máu trên đó giần giật, dươиɠ ѵậŧ của cậu thì bị một bàn tay khác bao bọc trọn vẹn, đùa nghịch như thưởng thức, hoạ mi vốn co lại vì bắn tinh bị tuỳ tiện nhào nắn, mà cái miệng bên trên của cậu cũng như cái miệng bên dưới, bị một cây hàng cũng cường tráng như thế xâm phạm không ngừng, cây dươиɠ ѵậŧ nóng rực đó gần như sắp đâm vào cổ họng của cậu.
Trương Khải vừa run rẩy vừa thở dốc, lần đầu tiên bị ba người chơi đùa cùng một lúc, ngay cả khả năng tư duy của cậu cũng bị cướp đoạt hoàn toàn.
"Thế này đã không chịu được rồi, yêu tinh mèo đúng là một chủng tộc nhu nhược." Đường Yến giả bộ thương xót, nhưng lại đột nhiên đâm lên trước, cắm cả cây gậy thịt to khoẻ của mình vào trong.
"Ư!!!" Chỗ sâu nhất trong cửa động bị tách ra đột ngột, Trương Khải ưỡn người theo phản xạ, sau đó lại yếu đuối ngã về giường.
Đường Yến từ từ rút già nửa cây hàng được vách ruột mềm mại trơn tuột bao bọc ra ngoài, rồi lại đâm vào trong với tốc độ không nhanh không chậm như thế, sau đó lại tiếp tục rút ra từ từ.
"Ư~~~ Ư~~~" Trong sự cắm rút dịu dàng mà giày vò ấy, Trương Khải vặn vẹo thắt lưng phát ra tiếng rên như bất mãn.
Nhưng âm thanh đó vẫn bị cây dươиɠ ѵậŧ hung dữ bịt kín miệng cậu chặn lại như cũ.
Tô Thuỵ Minh cắm già nửa cây hàng vào khoang miệng ướŧ áŧ đóng kín của Trương Khải, gần như chạm tới cổ họng của cậu, nhưng lại không cử động nữa, cứ thế để cho cậu ngậm.
"Dùng đầu lưỡi của em cọ rửa thước của thầy tử tế vào." Tô Thuỵ Minh nhìn chằm chằm vào mắt Trương Khải, ra lệnh, "Cọ sạch sẽ thì thầy mới có thể dạy em thật tốt được."
Cậu trạch nam đã đánh mất khả năng phán đoán từ lâu thất thần nhìn người bên cạnh, ngoan ngoãn uốn đầu lưỡi bắt đầu trườn quanh phần đỉnh và thân cây trụ khổng lồ ấy một cách chậm rãi.
Hai cái miệng đằng trước đằng sau đều bị đâm xuyên, dưa chuột cũng được chơi đùa một cách thuần thục khéo léo, hoạ mi của Trương Khải đang mềm nhũn từ từ có sức sống trở lại, ngỏng cao đầu.
Một tay Từ Kiếm Đông vòng quanh hoạ mi của cậu, không ngừng chuyển động từ gốc đến đỉnh, tay còn lại thì xoay tròn phần đỉnh của cậu, thỉnh thoảng còn chạm vào lỗ sáo đã hơi hé mở.
"Cứng nhanh thế này, đồ lẳиɠ ɭơ này không sợ chốc nữa lại bị đùa đến không bắn nổi sao." Từ Kiếm Đông vừa thưởng thức nơi nhạy cảm nhất trên dưa chuột của Trương Khải, vừa cười chế giễu: "Đợi lát nữa lúc anh hai cᏂị©Ꮒ em, nếu em không bắn được tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra, thì bắn nướ© ŧıểυ cũng được."
Người từng bị đυ. đến mức tè dầm vẫn chẳng đáp lại được câu nào, ý thức của Trương Khải đã bị hai cây hàng thô to cắm trong người và đôi tay không ngừng hoạt động dưới bụng cậu chiếm lĩnh hoàn toàn.
Mỗi động tác của ba người đang xâm phạm cậu đều tăng thêm kɧoáı ©ảʍ cuộn vòng trong người cậu.
"Ư~~~" Dù cho bị bịt miệng, tiếng rêи ɾỉ đó cũng có thể cho người ta biết rằng người phát ra tiếng sung sướиɠ chừng nào một cách rõ ràng.
"Nếu em đã thích ngần ấy, chủ nhân sẽ dùng bảo kiếm tẩy sạch em nhé." Nói đoạn, sau một lần rút ra đâm vào chậm rãi, Đường Yến đột nhiên nhanh chóng rút cả cây hàng ra, rồi hung hăng đâm cả vào trong, sau đó lại nhanh chóng rút ra, đâm lút cán vào...
"Ư!!!" Cửa sau bị tấn công dữ dội, lần nào cũng bị đâm đến chỗ sâu nhất, Trương Khải run rẩy ngân nga, răng cậu bất cẩn cọ vào dươиɠ ѵậŧ trong miệng một cái.
"Ngay cả thước cũng không rửa tử tế, học sinh như em dù tốt nghiệp đại học xong cũng làm được gì?" Tô Thuỵ Minh siết chặt cằm cậu không cho cậu cử động, sau đó bắt đầu dùng tần suất y như Đường Yến để ra vào trong miệng cậu, lần nào cũng cắm sâu vào cổ họng cậu.
Thân thể dang rộng của Trương Khải yếu đuối dựa vào gối, nằm trên giường, hai cái miệng trước sau đều bị hai cây hàng đâm chọc không ngừng, dưa chuột dưới bụng không chỉ không co lại, ngược lại còn cứng hơn.
Từ Kiếm Đông huýt sáo một tiếng, "Yên tâm, anh hai sẽ để cậu bắn đầu tiên", nói đoạn, hai tay đang chuyển động trên hoạ mi cậu càng dùng sức hơn, thỉnh thoảng còn vuốt ve hai túi tinh hoàn vài cái.
Hoạ mi phình to đến mức sắp nổ tung, cửa sau của Trương Khải không kìm được hơi co lại.
Dươиɠ ѵậŧ của mình bị cái cửa động ấm áp đó siết chặt hơn, Đường Yến vô thức nheo mắt, sau đó tốc độ đâm rút càng tăng cao, gần như muốn nhét cả tinh hoàn vào hoa cúc của Trương Khải vậy, lần nào cũng dữ tợn đâm vào tận cùng.
Trương Khải bị đâm tới mức không kìm được di chuyển lên trước, nuốt dươиɠ ѵậŧ trong miệng vào sâu hơn nữa, sau đó lại bị Tô Thuỵ Minh đâm mạnh vào, cậu lại ăn gậy thịt trong hoa cúc vào thật sâu.
Hai cái miệng đều bị thọc mạnh, cơ thể cậu đột nhiên thắt lại, hai hạt đậu đỏ cô đơn không ai vuốt ve trước ngực cũng tự phình to ra.
Phát hiện ra sự thay đổi của Trương Khải, Từ Kiếm Đông mỉm cười đặt hai tay lên hoạ mi của cậu, một tay vuốt ve vòng quanh qυყ đầυ, tay kia thì uốn cong, dùng móng tay móc nhẹ trong lỗ sáo trên phần đỉnh...
"A a a a a a!!!" Tô Thuỵ Minh kịp thời rút dươиɠ ѵậŧ ra, Trương Khải cuối cùng cũng không bị bịt miệng nữa, phát ra tiếng kêu tràn đầy kɧoáı ©ảʍ rõ rệt.
Đồng thời bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ ở ba chỗ nhạy cảm, cậu lại đạt đến cao trào lần nữa, chất dịch màu trắng bị bắn lên không, phần lớn lại rơi xuống người cậu.
Vách ruột của Trương Khải co lại, càng chèn ép dươиɠ ѵậŧ lấp đầy bên trong càng chặt hơn.
Kɧoáı ©ảʍ khi bị vách ruột non mềm khép chặt xộc thẳng vào não Đường Yến, y nhanh chóng đâm sâu vào cửa sau của Trương Khải vài lần cuối, rồi dừng lại ở chỗ sâu nhất trong đó, bắn tinh thật mạnh.
"Ưm~~~ A~~~" Còn chưa kịp cảm nhận dư âm sau khi bắn tinh, chỗ sâu trong tràng ruột đã bị rưới tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng lên, Trương Khải vừa run rẩy vừa cong lưng lên lần nữa, nhưng còn chưa cong được nửa đường đã yếu ớt ngã xuống.
Đường Yến bắn nốt giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng vào cơ thể cậu, rồi chậm rãi rút hàng ra.
Một dòng chất lỏng màu trắng theo y rút ra mà không ngừng rỉ ra từ cửa sau khó lòng khép chặt của Trương Khải.
"Hu~~~" Bắn tinh hai lần liên tiếp lại bị bắn vào trong, Trương Khải không thể suy nghĩ nổi, thất thần thở dốc. Ngay cả Tô Thuỵ Minh dùng dươиɠ ѵậŧ chọt má cậu, nói "Vậy đến lượt thầy dạy em thật tử tế rồi", cậu cũng không phản ứng lại.
CHƯƠNG 51: