CHƯƠNG 49:
Miệng bị xâm phạm thô bạo, đầṳ ѵú bị ngậm trong miệng mà liếʍ mυ'ŧ đùa giỡn, còn cửa sau bị đầu lưỡi dẻo dai thăm dò liếʍ láp... Toàn thân run rẩy, Trương Khải rêи ɾỉ nghẹn ngào.
"Đúng là dâʍ đãиɠ quá." Tô Thuỵ Minh rụt đầu lưỡi đang xâm phạm về liếʍ môi cậu rồi nói: "Trước đây nếu không có thầy quản lí, chắc giờ em đã kêu thành tiếng rồi."
"Ưm~~~ A~~~" Như thể đáp lại lời y, khoang miệng không còn che đậy của Trương Khải lập tức phát ra tiếng kêu ngọt ngào.
Ánh mắt Tô Thuỵ Minh loé lên, y tháo kính xuống đặt ra xa, rồi cúi người xuống vươn đầu lưỡi móc đầṳ ѵú bên phải của Trương Khải, khiến cậu không nhịn được vặn vẹo thân thể.
Mà Từ Kiếm Đông đang ngậm đầṳ ѵú bên trái của cậu sau khi mυ'ŧ vài phát lại đột nhiên khẽ cắn hạt châu đã bị liếʍ cứng ngắc, rồi không ngừng dùng răng cọ nó.
"A a a a!!" Trương Khải muốn lui ra sau theo phản xạ, nhưng ngay cả đầṳ ѵú bên kia cũng bị cắn, hai bên vυ' đồng thời bị giữ lại, khiến cậu phát ra tiếng kêu mang chút đau đớn. Nhưng hoạ mi đã ngóc đầu của cậu thì lại không mềm oặt trong sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, ngược lại còn ra chiều ngỏng cao hơn.
Động tác rụt l*иg ngực lại của cậu dẫn theo cả thân dưới, cửa động bí ẩn đã bị liếʍ ướt lập tức rời khỏi đầu lưỡi vốn đang chui vào của Đường Yến.
"Celia à, em không ngoan nhé?" Đường Yến nói, hai tay túm lấy hai bên mông của Trương Khải mà tách ra, kéo mở cả cửa sau của cậu, rồi cắm đầu lưỡi vào càng sâu hơn nữa.
"Ưm~~~ Ư~~~" Trương Khải hét lên, muốn vặn vẹo thân thể, thế nhưng cánh mông của cậu đã bị giữ chặt, đầṳ ѵú bị day cắn và liếʍ láp, cậu chỉ đành run rẩy mà không thể cử động được.
Đầu lưỡi xâm lược cửa động tàn phá bừa bãi hết lần này đến lần khác, có lúc thì cắm thẳng vào, có lúc thì cuộn tròn lại mà vào. Lúc cái thứ mềm nhũn ướŧ áŧ đó tiến vào cửa sau, thậm chí còn khẽ khuấy động vách ruột nhạy cảm.
"A~~~ Hu~~~" Sau khi Tô Thuỵ Minh ngừng hôn, tiếng kêu trong miệng Trương Khải chẳng còn gì ngăn cản, mà hoạ mi của cậu cũng ngày càng ngỏng cao hơn.
Đầu lưỡi đang lấp đầy cửa sau của cậu xâm phạm không thôi, nhưng hai cái miệng đang đùa giỡn đầṳ ѵú của cậu lại bỏ đi.
Đầu lưỡi của Tô Thuỵ Minh chậm rãi liếʍ lên trên men theo cơ thể của Trương Khải. Lúc lướt đến xương quai xanh của cậu, y liếʍ mυ'ŧ cả hai bên một lát, để lại vài dấu hôn hồng đậm, rồi lại chậm rãi đi men theo cần cổ mảnh mai của cậu.
Còn Từ Kiếm Đông lại liếʍ thẳng xuống dưới. Đầu tiên hắn từ từ sượt qua phần bụng nhấp nhô lên xuống của cậu, vẽ vài vòng tròn ngoài rốn cậu, cuối cùng men theo bụng cậu mà khẽ hôn xuống.
"Ưm~~~ dừng, dừng lại~~~ A~~~" Bị ba người đùa giỡn hồi lâu, đầu óc của Trương Khải cuối cùng cũng hoạt động trở lại, mặc dù tư duy đã bị kɧoáı ©ảʍ đánh tan tác, nhưng méo mó có hơn không, cậu vừa rêи ɾỉ vừa cất tiếng ngăn cản.
Nghe được câu này, Đường Yến không nói gì, nhưng đầu lưỡi của y lại hung hăng tấn công cửa sau của Trương Khải, lúc đầu lưỡi mềm đâm sâu vào, y còn dùng răng khẽ cọ miệng hoa cúc của cậu.
Còn Tô Thuỵ Minh lại liếʍ nhẹ dái tai của cậu, rồi thì thào bên tai cậu: "Em thật sự mong chúng tôi dừng lại sao? Học sinh hư nói một đằng nghĩ một nẻo là phải bị phạt hậu môn đó nha."
"Ha ha, dừng lại?" Từ Kiếm Đông đã liếʍ đến bụng dưới của cậu bật cười khe khẽ, "Bé lẳиɠ ɭơ sắp bị các anh đùa đến mức bắn rồi, còn kêu "dừng lại" cái gì nữa."
Nói đoạn, hắn dùng tay búng mạnh một cái trên hoạ mi đã phình to đến độ đau đớn từ lâu của cậu...
"A a a a!" Trong khoảnh khắc ấy, Trương Khải vừa hét toáng vừa đạt cao trào, chất lỏng màu trắng bắn ra từ dưa chuột đứng thẳng tắp của cậu, rơi xuống người cậu, và, cả trên mặt của Từ Kiếm Đông và Đường Yến.
"Mới thế này đã bắn rồi, bị chúng tôi cᏂị©Ꮒ bao nhiêu lần rồi, sao cậu chẳng tiến bộ tí nào thế." Từ Kiếm Đông nói, dùng ngón tay gạt tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn trên mặt mình, sau đó duỗi tay bôi lên mặt Trương Khải đang yếu ớt thở dốc.
Tô Thuỵ Minh giơ tay quẹt đám nhầy trắng đó xuống, rồi cắm ngón tay vào miệng cậu: "Quả nhiên là nói dối, xem ra hôm nay thầy phải ȶᏂασ nát mông em thì em mới nhớ rõ lời dạy bảo, sau này làm người thành thật", y khuấy ngón tay trong khoang miệng mấy lần liền, tới tận khi Trương Khải nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên đó mới rút tay ra.
"Thế mà lại dám bắn lên mặt chủ nhân, gần đây Celia càng ngày càng chẳng ra sao." Đường Yến nói, y gạt tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt xuống, rồi dùng ngón tay dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ đó nhét vào cửa sau của cậu.
"Ưm~~~" Trương Khải vẫn còn chìm trong dư âm của cao trào, thất thần phát ra tiếng. Cửa động đã bị đầu lưỡi đùa nghịch hồi lâu giờ đã mềm ướt, mà ngón tay đó lại có tϊиɧ ɖϊ©h͙ bôi trơn, thế là nó cắm vào đoá cúc đang co lại mà chẳng gặp chút kháng cự nào.
Đường Yến cắm thẳng ngón tay vào tận cùng, sau khi khuấy vài cái, y nhét cả ngón thứ hai vào. Hai ngón tay khai phá hang động một lúc, y liền rút chúng ra.
Sau đó y nhấc hai chân của Trương Khải gác lên vai mình, đỡ dươиɠ ѵậŧ của mình từ từ đâm vào cửa sau đã bị khuếch trương tử tế.
"A~~~ Ưm~~~" Hoa cúc bị qυყ đầυ cường tráng tách ra, Trương Khải vặn vẹo cơ thể, phát ra tiếng rên rõ ràng không phải đau đớn.
"Đêm hôm khuya khoắt còn kêu to tiếng thế này, làm ồn đến người khác thì sao", Tô Thuỵ Minh thở dài, giả vờ bất lực nói, "Để thầy dạy em lễ nghi làm người căn bản vậy."
Nói đoạn, y nắm cằm của Trương Khải, ấn dươиɠ ѵậŧ đã cứng ngắc từ lâu của mình lên cái miệng không ngừng rêи ɾỉ của cậu, sau đó cắm thẳng già nửa cây vào đó.
Tiếng kêu của Trương Khải lập tức bị chặn lại trong miệng, chỉ có thể phát ra tiếng kêu "ưm~~ ưm~~~".
Cửa sau của cậu bị dươиɠ ѵậŧ thô to đút vào từng chút một, tiếng rên bị cây hàng khổng lồ chặn lại trong miệng, chỉ có thể vừa run không ngừng vừa uốn éo cơ thể. Nhưng còn chưa cử động được là bao, thân thể cậu đột nhiên cứng đờ...
Bàn tay của Từ Kiếm Đông trượt từ trên gò má của cậu xuống tận bụng dưới, sau đó bao phủ hoàn toàn hoạ mi đã bắn tinh đang mềm nhũn của cậu.
"Ư!!!" Tiếng kêu chói tai phát ra từ khoang miệng bị bịt kín của Trương Khải.
CHƯƠNG 50: