CHƯƠNG 3:
Là một trường đại học danh tiếng, thứ khiến người ta khen ngợi nhất ở đại học F là buổi tối không cắt điện cũng không cắt mạng, tối về kí túc, Trương Khải vừa đọc truyện mới vừa vui mừng rằng mình đã không chọn nhầm trường.
Đợi đến khi cậu lướt hết một lượt trang web thì đã sắp bốn giờ sáng rồi, Từ Kiếm Đông giường dưới đã ngủ từ lâu. Trương Khải mò mẫm trèo lên giường, chẳng bao lâu đã ngủ thϊếp đi.
Giữa đêm Trương Khải đột nhiên buồn tè tỉnh giấc, mơ màng mặc mỗi qυầи ɭóŧ trèo xuống giường vào phòng vệ sinh, phát hiện ra Từ Kiếm Đông đang tắm rửa ở bên kia rèm ngăn cách.
"Vừa nãy không phải đã tắm rồi sao." Trương Khải lầm bầm, lúc trước Từ Kiếm Đông tắm cậu cũng vào đi vệ sinh một lần.
Người đằng sau tấm rèm hình như khẽ bật cười.
Đồ lập dị, Trương Khải vừa nghĩ vừa rút hoạ mi trong qυầи ɭóŧ ra, đang định tè thì nghe thấy tiếng tấm rèm sau lưng bị kéo ra.
Cơ thể ẩm ướt nóng bỏng đầy mạnh mẽ vừa tắm xong vòng quanh Trương Khải từ đằng sau, áp sát vào tấm lưng cũng trần trụi của cậu. Đồng thời một cánh tay từ phía sau vươn tới, túm chặt lấy hoạ mi của Trương Khải.
"Mẹ kiếp cậu điên à..." Trương Khải ngoái đầu lại chửi, nhưng lại bị cánh tay còn lại của Từ Kiếm Đông cố định đầu, sau đó hắn hung hãn hôn cậu.
WTF!!! Nụ hôn đầu của tôi!!!!!!
Trương Khải quá kinh ngạc, lập tức đần người ra chẳng hề phản kháng. Thế là đầu lưỡi của Từ Kiếm Đông thuận lợi tách môi và răng của cậu ra, luồn vào miệng cậu, móc lấy lưỡi của cậu, tuỳ ý quấn quýt liếʍ mυ'ŧ mà xâm lược.
Cậu bị hôn đến nỗi váng cả đầu, tới tận khi bị một thứ nóng bỏng cách lớp qυầи ɭóŧ mỏng tang chọc vào mông mới hoàn hồn. Trương Khải ra sức giãy giụa mãi mà không thể thoát khỏi trói buộc, cậu vừa định cắn đứt luôn cái đầu lưỡi đang lăn lộn trong miệng mình thì bàn tay đang cầm hoạ mi của cậu lại đột nhiên siết chặt rồi chuyển động.
Trương Khải lập tức nhũn cả chân, chỉ đành mặc cho đầu lưỡi trơn trượt linh hoạt của Từ Kiếm Đông lùng sục trong miệng mình, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng "chùn chụt".
Tay của Từ Kiếm Đông rất thành thạo, vòng quanh thân hoạ mi chuyển động lúc nhanh lúc chậm, chym của Trương Khải từ từ phình ra, nóng bỏng như thứ đằng sau đang chọc vào mông cậu khiến cậu đau nhói.
Đợi đến khi môi của hai người tách ra, Trương Khải đã sắp không đứng nổi nữa rồi, chỉ có thể ngả ra sau dựa vào người Từ Kiếm Đông, cúi đầu thở hổn hển.
Từ Kiếm Đông khẽ cười một tiếng, tay còn lại cũng thò ra đùa nghịch dươиɠ ѵậŧ đã hoàn toàn nhỏm dậy của Trương Khải. Tay trái của hắn nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên qυყ đầυ của cậu, tay phải không ngừng nắm thân chym dùng sức tuốt từ gốc đến ngọn.
Trương Khải không kìm được run rẩy, trong đầu cậu trắng xoá, du͙© vọиɠ muốn bắn ngày càng mãnh liệt. Cùng với đó còn có ý muốn đi tiểu vừa nãy bị cắt ngang. Hai loại xúc động luẩn quẩn trong đầu cậu, đỉnh cột cờ đã phình đến độ đau đớn của cậu rỉ ra vài giọt chất lỏng trong suốt, thấm ướt bàn tay đang vuốt ve qυყ đầυ.
"Cậu vẫn còn là trai tân nhỉ, tí thế này đã không chịu được rồi." Người đằng sau cười nói.
Trương Khải từ bé đến lớn chưa từng tự xử được mấy lần, chỉ đành yếu đuối thở dốc, đã không còn để ý đến chuyện tức giận hay phản bác được nữa.
Từ Kiếm Đông đột nhiên cúi đầu, thò đầu lưỡi mềm mại linh hoạt của hắn ra liếʍ cần cổ của Trương Khải, sau khi để lại một dấu hôn thì chầm chậm liếʍ dọc đến tai phải của cậu.
Khi đầu lưỡi của Từ Kiếm Đông chậm rãi trượt lên dái tai của cậu, liếʍ không ngừng, cuối cùng khẽ dùng răng day cắn, Trương Khải lêи đỉиɦ.
Nhưng tay phải của Từ Kiếm Đông lại đột ngột siết chặt, tay trái hung dữ bịt lỗ nhỏ trên hoạ mi của cậu lại.
Cao trào của Trương Khải còn chưa đến một giây đã bị cắt ngang, tϊиɧ ɖϊ©h͙ dâng trào hoàn toàn bị bít lại không thể chảy ra được.
Cậu đỏ bừng mặt ngoái đầu nhìn ra sau một cách khẩn khoản, Từ Kiếm Đông lại giơ cao bảng hiệu của hắn - nụ cười gọi ong mời bướm mà lúc trước Trương Khải thầm chửi trong lòng.
"Muốn bắn à? Vậy cậu dùng cái gì để đổi?" Hắn nói.
CHƯƠNG 4: