Edit by Mặc Hàm.
Thật lâu sau, Vinh Kinh mơ thấy một chuyện cũ.
Thời điểm cùng Cố Hi càng ngày càng hòa hợp, thế giới này cho anh cấm chế triệt để không còn.
Vinh Kinh giật mình nhớ tới, lúc đi vào thế giới này, anh mất đi một đoạn ký ức.
Anh dường như bị tai nạn xe hơi trên đường đi đoàn tụ với gia đình sau khi bộ phim kết thúc, sau đó anh nghe thấy một giọng nói, đối phương cầu xin anh có thể đến, nếu thành công, anh cũng có cơ hội sống sót trở về thế giới của mình.
Người kia khóc đến trời sụp đổ, tràn đầy bất đắc dĩ cùng thống khổ áp hướng Vinh Kinh, Vinh Kinh cũng cảm giác được sinh mệnh của mình dần dần biến mất…
Vinh Kinh lập tức từ trên giường ngồi dậy, omega treo ở thắt lưng bởi vì quá mệt mỏi, còn đang ngủ say sưa.
Vinh Kinh sủng nịch xoa xoa tóc cậu, Cố Hi theo bản năng cọ cọ, ôm chặt eo gầy gò của chồng mình.
Vinh Kinh vẫn cảm thấy anh đã quên những chuyện rất quan trọng.
Là linh hồn xa lạ kia dẫn anh tới nơi này, người kia là…
Vinh Kinh giật mình một cái, lập tức gọi điện thoại cho Tạ Lăng.
Tạ Lăng còn đang ngủ, gần đây bởi vì nghe em nhỏ đề nghị, buổi tối đều ngâm chân, cho nên chất lượng giấc ngủ rất tốt.
Nghe được tiếng chuông quen thuộc, Tạ Lăng tháo mặt nạ mắt chim cánh cụt, đây là quà tặng ngày của cha mà em nhỏ tặng năm nay.
Lạnh lùng trả lời điện thoại: “Có chuyện gì vậy?”
-Ca, hắn yêu anh! Vinh Kinh cảm thấy nói như vậy rất dễ nhầm lẫn, gãi gãi tóc, “Là Vinh Kinh. Hắn không phải tự nhiên mà chết, là có người hại hắn, là Tạ Kỷ Thịnh. ”
Vinh Kinh có thể thuận lợi tỉnh lại trong công viên, là [Vinh Kinh] thừa dịp mình còn có một hơi thở cuối cùng, đem linh hồn của anh mạnh mẽ nhét vào, vì phòng ngừa bản năng thân thể bài ngoại, cố ý đợi đến một khắc kia.
[Tôi phải đi, đừng buồn, chúng ta chỉ có người lạ, cậu buồn cái gì. Để lại mớ hỗn độn cho cậu, cậu nên mắng tôi, cậu sẽ biết cậu sẽ phải đối mặt với những gì, có lẽ cậu sẽ …]
[Không, cậu sẽ không. Tôi mơ ước trở thành một người như cậu, nếu là cậu, nhất định có thể thay đổi. Luân hồi này, luân hồi chết tiệt này, tất cả chúng ta đều là con vật bị nhốt.]
[Khi bcaauj thức dậy một lần nữa, cậu sẽ quên tôi, tôi là một sự tồn tại không nên có, một người chăm sóc bất ngờ của thần, và cái gai trong mắt của “Ngài.”. ]
[Thực xin lỗi a, Vinh Kinh, đem người không có quan hệ liên quan liên lụy vào. Trong thực tế, cậu không thể trở về thế giới ban đầu, đó là tôi lừa cậu.]
[Tôi sẽ chuộc tội bằng tất cả những gì tôi có.]
[ Nếu có một ngày, cậu có thể nhớ tới, có thể nói cho đại ca một câu hay không]
[Nhanh lên, Ngài sẽ phát hiện mất!]
Ngài là ai, đến một thời gian dài sau, Vinh Kinh mới biết được.
Thế giới chuyển đổi, làm cho Vinh Kinh mất đi ký ức rất quan trọng này, thậm chí bởi vì tiếp quản thân thể mới, mấy ngày kế tiếp anh ngây ngô, hoàn toàn không tin mình cứ như vậy không giải thích được tại sao xuyên không.
“Mỗi một lần hắn đều không kịp nói liền…, hắn vẫn muốn nói cho anh biết: Hắn rất vui vì có anh cả đó, còn có, xin lỗi.”
Vẫn cho rằng anh không hoan nghênh em, đơn phương không ngừng đưa đao, xuyên tạ tất cả thiện ý của anh, làm cho anh thương tiếc đầy mình, anh lại không trách em.
Tạ Lăng lần đầu tiên lắp bắp: “Em, em nói cái gì vậy? ”
Vinh Kinh có chút kích động: “Em đều nhớ tới! ”
Câu nói này, chờ nhiều luân hồi như vậy, nên kết thúc.
“Ca, chúng em đều yêu anh, anh là đại ca tốt nhất.”
……
…… ……
Tạ Lăng đã quên mình cúp điện thoại như thế nào, hắn lại một lần nữa ngã trở về.
Cho tới bây giờ rời giường cũng sẽ không nằm trên giường, vĩnh viễn làm việc đầu tiên, đối với công việc có nhiệt tình chưa từng có, lần đầu tiên ngủ trở lại.
Hắn kéo chăn và vùi đầu của mình trong gối.
Tinh tế nuốt một chút, dính ướt một mảnh.
*
Hôm nay, Vinh Kinh đi công tác trở về, chia tay một tuần, khiến Cố Hi chuẩn bị chịu khổ.
Khi nghe thấy tiếng Vinh Kinh dưới lầu, một người hưng phấn, vội vàng xuống lầu ngầm, một cước đạp bị đau chân.
Cố Hi ngoan ngoãn bị Vinh Kinh nghiêm mặt răn dạy một trận, Vinh Kinh vừa bất đắc dĩ vừa cảm thấy buồn cười với người yêu nhà mình, vẫn kiên trì kiểm tra toàn bộ cho cậu, ngoài ý muốn phát hiện trong mắt cá chân Cố Hi có một vật kim loại. Rất nhỏ, chỉ có kích thước mắt kim, ngay cả các bác sĩ gần như bỏ qua quá khứ.
Theo phân tích của các chuyên gia phân tích, đây có thể là một vật theo dõi có nguồn tín hiệu.
Vinh Kinh tạm thời không định nói cho Cố Hi biết, sau khi kết hôn, Cố Hi đã dần dần thoát khỏi lo được lo mất.
Anh không muốn Cố Hi phát hiện mình đang sống trong một hoàn cảnh khủng bố như vậy, thật vất vả mới kéo người từ ranh giới trở về, điều duy nhất anh không muốn chính là để Cố Hi lại rơi vào.
Vinh Kinh sắp xếp phẫu thuật lấy ra cho Cố Hi, phẫu thuật chỉ là một tiểu phẫu, Cố Hi cũng rất nhanh có thể khôi phục.
Thừa dịp Cố Hi đang ngủ, Vinh Kinh tinh tế nhớ lại nguyên tác, tìm được khả năng lớn nhất.
Nếu đó là người đàn ông đó, khi nào nó được an toàn?
Là lần đó, Cố Hi trốn thoát khỏi biệt thự ở Chử Dương sao?
Vinh Kinh đi tới Ngô gia, Ngô Hàm Thích mấy năm nay sống sâu trong giản xuất, đem tài sản đứng tên mình từng chút một chuyển nhượng cho Ngô Phất Dục.
Bên ngoài đồn đãi, Ngô Hàm Thích bệnh nguy kịch, mỗi lần đều làm cho Ngô Phất Dục tức giận đến giậm chân, không có tồn tại nào khỏe mạnh hơn ba hắn được không?
Thân thể Ngô Hàm Thích đang chậm rãi khôi phục, nghe quản gia nói Vinh Kinh đến thăm, vừa tỉnh lại từ trong mộng, hắn lại một lần nữa nghe được tiếng kêu của Ngô Phất Dục.
Hắn mơ hồ nhận thấy được, đây không phải là Ngô Phất Dục hiện tại, mà là đã từng, trong thế giới nào đó hô to.
Vinh Kinh lần nữa nhìn thấy người đàn ông xa cách đã lâu, người đàn ông đầu đầy tóc bạc, tinh thần lại rất tốt, hắn ngồi trên xe lăn, chậm rãi uống trà.
Trải qua mấy năm dung hợp, hắn đã dần dần có thể thích ứng với cỗ lực lượng khổng lồ kia, kỳ thật cỗ lực lượng kia đoạt lại, Cố Hi vẫn là chủ thể, hắn thân là bản nguyên vốn là thần của thế giới này, nhưng bản thân hắn hình như cũng không biết?
Thật thú vị.
“Khách quý, đã lâu không gặp, nhóc con.”
“Chú Thích.”
Kỳ thật từ sau khi cứu Cố Hi trở về, bọn họ vẫn không gặp mặt, nhưng bọn họ đều rõ ràng, Ngô Hàm Thích cuối cùng vẫn giúp bọn họ. Tâm tình Vinh Kinh có chút phức tạp, từ một khía cạnh nào đó, người đàn ông này rất nguy hiểm, nhưng nguy hiểm của hắn lại giống như trời sinh, chính hắn cũng đang khống chế loại nguy hiểm này của mình.
“Cháu tới tìm chú, là vì Cố Hi nhỉ.”
“Cháu nghĩ, chú Thích hẳn là cho cháu một lời giải thích hợp lý.”
“Mạnh hơn tiểu tử thúi nhà chú nhiều, không ai vừa gặp mặt liền đến khởi binh vấn tội.” Ngô Hàm Thích thưởng thức nhìn Vinh Kinh, tự mình rót cho anh một chén Thiết Quan Âm, “Pheromone của cậu ta , từng gây ra khủng hoảng rất lớn. Khi cậu ta được sinh ra, một cuộc bạo loạn alpha đã xảy ra tại bệnh viện. Cấp trên cần một thời gian hợp lý để theo dõi tình hình của mình một cách suôn sẻ để tránh nhiều tai nạn hơn. Nếu được sử dụng đúng cách, pheromone của cậu không phải đều xấu cả. ”
Ngô Hàm Thích giống như là giải thích, lại giống như là không giải thích.
Lông mi trắng như tuyết nhợt nhạt nâng lên, ánh mắt lạnh nhạt giống như ẩn chứa vạn vật vũ trụ.
“Cho dù không phải chú giả bộ giúp cậu ta, cũng có người khác.” Không thể để cậu ta sinh trưởng dã man được
“Ý chú là, là cục an ninh pheromone…” Vinh Kinh biết, Ngô Hàm Thích không cần phải nói dối, người này ngạo mạn khinh thường nói dối.
“Đứng ở một góc độ khác nhau, sẽ có những cân nhắc khác nhau, hiểu không?”
Ngô Hàm Thích từ trước đến nay thích sự thông minh của Vinh Kinh, nói gì cũng thông suốt.
“Thật ra, Cố Hi hẳn là cảm ơn cháu, nếu như không phải hai người thuận lợi ghép đôi, thay đổi pheromone của cậu ấy, có thể cậu ấy sẽ bị cưỡng chế ghép đôi.” Ngô Hàm Thích dừng một chút, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Đương nhiên, chỉ là có thể.”
“Tương lai không phát sinh, ai biết được.”
Cố Hi cũng không phải là tồn tại mặc cho người ta nắm bắt, nhìn nhu nhược yếu đuối, lại so với đại đa số alpha còn có dẻo dai hơn, có đôi khi là tồn tại khiến Ngô Hàm Thích kinh hãi.
Cần phải nói rằng cậu xứng đáng là trung tâm vĩnh cửu của thế giới.
Trước khi Vinh Kinh rời đi, Ngô Hàm Thích nói: “Những gì chú đã làm, chú sẽ nhận. Tương lai không xa, chú sẽ tặng cho các cháu một phần hậu lễ, coi như là bồi tội. ”
Từ khi trở thành một trong thiên đạo, Ngô Hàm Thích đã bắt đầu thăm dò thời không khác, đối với nơi Vinh Kinh đến rất hứng thú.
Nếu như thuận lợi, ngược lại có thể đưa bọn họ trở về chơi một thời gian, thuận tiện hắn có thể tiếp tục quan sát khả năng hai người thông nhau, đó là thế giới tự nhiên không có thiên đạo, ngược lại so với thế giới hiện tại làm cho hắn càng cảm thấy hứng thú.
Vinh Kinh không để ở trong lòng, không nghĩ tới, Ngô Hàm Thích thật sự tặng bọn họ một phần đại lễ.
Hôm nay, Vinh Kinh ôm Cố Hi vừa mới xuống giường đi bộ cùng ngủ trong phòng ngủ bọn họ tỉ mỉ bố trí, chờ lại một lần nữa tỉnh lại, thân thể lại không thể động đậy, anh gian nan giật giật ngón tay, lại đảo mắt.
Hành động như vậy cũng không rõ ràng, bị chị hai của Vinh gia, Vinh Khinh Vân vẫn quan sát anh phát hiện, kích động gọi bác sĩ tới, em trai bọn họ cư nhiên như kỳ tích thức tỉnh!
Vinh Kinh cảm giác được một trận thanh âm binh hoang mã loạn, bên người còn có tiếng khóc quen thuộc.
Chờ Vinh Kinh mở mắt lần nữa, đã là mấy ngày sau.
Chị hai vẫn canh giữ trước giường bệnh của anh, chị nói hai tuần trước anh bị tai nạn xe cộ, thật vất vả mới cứu được một mạng người, lại bị phán định anh vĩnh viễn sẽ trở thành người thực vật, ba mẹ bởi vì thương tâm quá độ, ngừng tất cả công việc, lúc này vừa mới trở về nghỉ ngơi, buổi tối chị cả lại đây cùng cô đổi ca.
Vốn bởi vì Vinh Kinh xảy ra chuyện, cả nhà đều bao phủ trong một mảnh mây đen, thẳng đến mấy ngày trước Vinh Kinh đột nhiên có một chút phản ứng.
“Em không biết đâu, ngoại trừ lần em còn bé thiếu chút nữa đi lạc trong rừng mưa nhiệt đới, cho tới bây giờ chị chưa từng thấy ba mẹ chúng ta thất thố như vậy. Còn có chị cả, hơn nửa đêm ở trong phòng vệ sinh khóc nức nở, may mà chị ấy còn tự xưng mình là nữ cường.” Vinh Khinh Vân đem chuyện mà cả nhà gặp phải trong khoảng thời gian này, dùng phương thức hài hước nói ra.
Vinh Khinh Vân không nhắc tới mình, cô là người yêu thích cái đẹp nhất cả vinh gia, nhưng từ khi em trai gặp chuyện không may, cô giống như một bà già điên chạy khắp thế giới tìm bác sĩ trị liệu cho em trai .
Vinh Kinh nhìn thấy đáy mắt chị hai xanh bừng cùng vẻ tiều tụy che không được, theo lời nói của cô, trái tim vừa chua vừa trướng.
Vinh gia nói nhiều nhất chính là chị hai, Vinh Kinh cơ hồ tham lam nhìn cô, anh cảm giác mình giống như đã đi thật lâu thật lâu.
Vinh Khinh Vân nhịn không được sờ mặt mình một chút: “Làm sao vậy, sao nhìn chị như vậy? ”
Vinh Kinh: “Em nhớ các chị rất nhiều.”
Vinh Kinh xưa nay chưa từng nói thẳng thắn với người thân như vậy, đáy mắt Vinh Khinh Vân ngậm một tia lệ, có chút chật vật sờ sờ ánh mắt, thanh âm có chút khàn khàn: “Đứa nhỏ ngốc, em trở về rồi, nhà chúng ta mới hoàn chỉnh. ”
Bầu không khí bất tri bất giác có chút thương cảm, loại thời điểm này Vinh Kinh bị vây trong bản năng, sẽ giảm bớt bầu không khí.
Vinh Kinh thần sử quỷ khiến nói một câu: “Chị hai, có phải chị đã nói nhân vật chính bình thường sẽ thích nam chủ bá đạo, loại tính cách này của em nhất định sẽ không được chú ý tới. ”
Vinh Khinh Vân cảm thấy không hiểu sao, đề tài như thế nào lại ập đến nơi này.
Nhưng người đang nói chuyện là em trai, cô nhớ lại, vẫn gật đầu: “Ờ.”
Vinh Kinh: “Không nhất thiết vậy.”
Vinh Khinh Vân: “Hả? ”
Vinh Kinh khẳng định: “Cũng có thể coi trọng nam phụ bình thường. ”
Hô, lời này đã sớm muốn nói, cuối cùng cũng nhìn thấy chị hai.
Vinh Khinh Vân sửng sốt một chút, một hồi lâu mới chần chờ nói: “Có phải là đầu óc em có vấn đề không?”
Hả?
Vinh Kinh cũng bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, vì sao anh lại muốn nói một câu kỳ quái như vậy.
Anh dường như quên bất cứ điều gì, một cái gì đó rất quan trọng.
Nhưng trong lòng có một trực giác nói cho anh biết, mất đi trí nhớ chỉ là tạm thời, qua một thời gian chờ anh thích ứng sẽ nhớ lại tất cả.
Vinh Kinh lại nhìn vào trong ngực mình.
Luôn cảm thấy, anh hẳn là ôm một người, người kia là ai?
Vinh Khinh Vân tìm được bác sĩ, mơ hồ tỏ vẻ em trai nhà mình từ sau khi tỉnh lại, bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, mấy bác sĩ tâm lý tiến hành kiểm tra Vinh Kinh, đều rất khẳng định Vinh Kinh không có vấn đề gì, nhận thức hoàn thiện, có kiến thức thông thường, cũng nhớ rõ người bên cạnh, chuyên gia phán đoán có thể bởi vì hôn mê thời gian dài, dẫn đến trí nhớ xuất hiện lệch lạc, ngẫu nhiên nói chuyện lộn xộn.
Vinh Kinh nhiều lần tỏ vẻ mình thật sự không có việc gì, chính là di chứng hôn mê, mới dần dần xua tan lo lắng của mọi người trong nhà.
Trở lại nơi mình quen thuộc, Vinh Kinh rất tự tại, chỉ ngoại trừ lúc thỉnh thoảng soi gương, cảm thấy anh hẳn là còn có một khuôn mặt khác. Còn có thường xuyên thất thần, luôn cảm thấy, bên cạnh mình hẳn là vẫn luôn có một người thoạt nhìn thanh thanh lạnh lùng, trên thực tế thích náo loạn.
Mỗi đêm, Vinh Kinh có chút lo lắng, anh rất nhớ người kia, tuy rằng không biết tướng mạo, không biết tuổi tác, không biết giới tính.
Hôm nay đi dạo ở tầng dưới, nghe thấy một tin đồn.
Nghe nói y tá trưởng ở một tầng nào đó nhặt được một thanh niên hôn mê gần bệnh viện, y tá trưởng xuất phát từ lòng tốt vừa trả tiền thuốc men, lại là tư vấn miễn phí, hỏi han ân cần.
Y tá A: Đây không phải là một coi trọng chứ?
Y tá A: y tá trưởng đã hơn năm mươi, đây là tình mẫu tử đó, cậu chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông đó, đã nhìn thấy bảo đảm cậu cũng sẵn sàng móc tim móc phổi!
Y tá A: Quá phóng đại!
Y tá B: Giống như một thiên thần, ngũ quan, khí chất đó, không giống như con người có thể được sinh ra, đặc biệt là loại trong nhị nguyên, không thể tìm thấy khiếm khuyết. Trên đời này thì ra thật sự có người chỉ dựa vào diện mạo là có thể chiếm được lòng người.
Y tá A: Không, không, tránh xa cậu một chút, từng người một như ma quỷ.
Mấy y tá này sau khi nhìn thấy Vinh Kinh, cũng không nói thêm bát quái, nhao nhao đỏ mặt rời đi.
Vinh Kinh là ảnh đế nổi tiếng thế giới, lấy rất nhiều cúp ảnh đế, lần này bởi vì tai nạn xe cộ, fan của anh mỗi ngày đều tự phát tiếp viện ở bên ngoài viện cầu nguyện, bởi vì cũng không ngại người khác, ngược lại làm cho người ta có hảo cảm với ngôi sao fan của bọn họ.
Vinh Kinh chậm rãi lên lầu, anh muốn làm việc cấp bách, snh vẫn phải điều trị thân thể tốt trước, mới có thể đi tìm người tốt hơn.
Cố Hi đi tới thế giới kỳ quái này đã rất nhiều ngày, cậu không biết tên mình, quên rất nhiều chuyện, chỉ biết cậu muốn tìm một người.
Cậu cảm thấy người trên thế giới này rất kỳ quái, trên người bọn họ không có pheromone, hơn nữa ai nấy đều nhiệt tình quá đáng với cậu.
Cậu từng hỏi người bên cạnh, có biết pheromone là gì hay không, những người xung quanh Baidu đi ra nói đây là sáu loại giới tính trong một thế giới tưởng tượng.
Không phải tưởng tượng, đó là sự thật!
Cậu muốn bác bỏ nó, nhưng không có cơ sở.
Cậu không biết gì về thế giới này và trái tim cậu trống rỗng.
Cậu mất đi bảo vật trọng yếu nhất của mình, cậu nên đi tìm như thế nào, người kia rốt cuộc ở nơi nào.
Cố Hi lạnh mặt đi xuống lầu, cùng một người qua đường lướt qua.
Trong nháy mắt đó, hắn phảng phất cảm ứng được cái gì đó, bỗng nhiên quay đầu lại.
Thân thể Vinh Kinh dừng lại, cũng dừng bước.
Cách đó vài thước, tầm mắt hai người va chạm trên không trung, tia lửa bắn ra bốn phía.
Tôi… Nó giống như tình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên!
*
Ngô gia.
Ngô Hàm Thích nhíu mày nhìn bầu trời mất đi nửa bầu trời, hơi âm u
Xin lỗi là đưa qua, nhưng nghiệp vụ không thuần thục, vừa rồi không cẩn thận tặng thêm một cái quá khứ.
Ngoài cửa, vang lên tiếng con trai bất hiếu ầm ĩ, vội vàng khắp nơi tìm ba người mất tích.
Ngô Hàm Thích đau đầu ấn huyệt thái dương, nếu đồ chơi phiền lòng này không phải con ruột của hắn, đã sớm bị hắn đuổi ra cửa.
Hai thế giới có cơ chế tự bảo vệ, bộ nhớ tạm thời được niêm phong, nhưng sau một thời gian là tốt.
Ngón tay Ngô Hàm Thích có tiết tấu gõ vào mặt bàn, quên đi, trước tiên để cho các người chơi một thời gian, qua một thời gian nữa toàn bộ kéo về.
……
Trên đường phố người đến người đi, Tạ Lăng mặc đồ ngủ mờ mịt đứng ở giữa đường, trở thành tiêu điểm của mọi người.
Khuôn mặt lạnh lẽo của hắn, nhìn xung quanh trong sự ngỡ ngàng.
Đây là đâu?
Và tại sao thế giới này chỉ có hai giới tính?
Tác giả có diều muốn nói: ah ah ah ah, kết thúc ~~~~ cầu đánh giá năm sao (app phía dưới bên phải).
Tạ Lăng: Thế giới này không hợp lý
Hà hà, ngoại truyện kết thúc là lúc mới viết liền nghĩ kỹ, rốt cục viết ra ~
Bài viết mới trong cột, ai quan tâm có thể thu thập, mở sẽ có một lời nhắc nhở; nếu quan tâm tới tui , có thể thu thập các chuyên mục~~~