Bình Tĩnh, Anh Có Thể

Chương 109: Cầu hôn

Edit by Mặc Hàm.

Ánh sáng lạnh trên đỉnh đầu chiếu xuống, Ngô Phất Dục nắm chặt hai tay, chống trán, an tĩnh ngồi ở ghế trên hành lang.

Mấy người mặc âu phục giày da được quản gia đưa đến trước mặt Ngô Phất Dục, là đội ngũ luật sư của Ngô gia bọn họ, mỗi người trong này đều là tinh anh trong ngành, tùy tiện chỉ một người đều là sự tồn tại khiến người ta sợ hãi. Bộ phận pháp lý của hầu hết các doanh nghiệp không muốn nhìn thấy bất kỳ người nào trong số họ, bởi vì không có gì tốt mỗi khi họ xuất hiện.

Bây giờ Ngô Phất Dục cũng không muốn nhìn thấy bọn họ, sắc mặt hắn đại biến, nhìn thấy bọn họ giống như nhìn thấy sứ giả địa ngục, thấp giọng gào thét: “Các người đến làm cái gì!”

Đều là người quen cũ, đối với Thái tử gia cũng quen thuộc, bọn họ hai mặt nhìn nhau, trong đó người dẫn đầu nói: “Chúng tôi theo lệnh của chủ tịch tới đây, nếu như hắn có cái gì bất trắc…”

Cũng chính là Ngô Hàm Thích đã sớm đoán được ngày này, nếu như hắn không tránh được một kiếp này, như vậy chuyện kế tiếp đều đã an bài thỏa đáng, Ngô Phất Dục chỉ cần làm theo phương thức hắn cho, sẽ không gặp phải nguy hiểm gì

Ngô Hàm Thích mình là kẻ liều mạng, lại không để Cho Ngô Phất Dục mạo hiểm, đây cũng coi như điểm yếu duy nhất trong đời hắn.

Ngô Phất Dục đứng lên, pheromone trên người đột nhiên bộc phát, cảm giác áp bách cực mạnh giống như gai nhọn đâm đến người khó chịu, hắn tức giận bừng bừng: “Cái gì gọi là bất trắc. Cút hết đi, ba tôi còn chưa chết! ”

“Thái, Thái tử, nhưng là…”

“Cút!”

Ngô Phất Dục không nghĩ tới ba hắn cư nhiên ngay cả hậu sự cũng an bài xong, thật sự cảm thấy mình bệnh nặng đến giai đoạn cuối rồi ư?

Nếu chắc chắn đó là một căn bệnh nan y, tại sao lại không thấy ba chữa?

Ba hắn có muốn sống không? Ngô Phất Dục lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, cái này có phải là uất ức trong truyền thuyết hay không, vì sao đến bây giờ hắn mới phát hiện?

Cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, thấy trên mặt Ngô Hàm Thích không có vải trắng, trái tim hoảng loạn của Ngô Phất Dục mới ngừng lại, nhào tới bên giường: “Ba..”

Ngô Hàm Thích chậm rãi mở mắt ra, nhìn thoáng qua lại cảm thấy chướng mắt: “Lớn như vậy rồi, đừng có gào thét”

Ngô Phất Dục lại bị dạy dỗ, nhưng thói quen trở thành tự nhiên.

Hắn lau nước mắt, cười mắng: “Bố già, lần này ba dọa con, con vốn không có mẹ, không có cha liền thành cô nhi!”

Hắn biết, tai họa ngàn năm! Lão yêu ngàn năm như ba hắn, làm sao có thể chết dễ dàng như vậy.

Ngô Hàm Thích nhìn đứa con ngốc trước mắt, thật sự lười nói nhảm với hắn, trực tiếp quay đầu.

Càng nhìn càng ngốc, làm sao có thể là con trai hắn.

Thiên Đạo cũ vẫn bị diệt, hết thảy sinh cơ đang khôi phục.

Thiên Đạo mới chia làm hai, một bộ phận lực lượng lần thứ hai trở lại trên người Cố Hi, mà bản thân Cố Hi tựa hồ cũng không biết bản nguyên của thế giới này của cậu?

Một bộ phận khác ở chỗ hắn, đối với người thường mà nói. vẫn cần mấy năm thời gian để thích ứng

Nhưng, đây là tất cả những lời sau này.

Trận này đánh cược này, toàn thắng.

……

Mưa to trút xuống, Cố Phong hôn lên người tồn tại trân quý nhất trong lòng bọn họ, chậm rãi ngã vào trong ngực Vinh Kinh.

Mọi người chạy tới bờ sông nhìn Vinh Kinh, thấy được hai người ôm nhau, cũng không tiến lên nữa.

Đèn cảnh sát quay tròn, còi báo động vang lên.

Omega này dường như không thích trở thành một công chúa, khi gặp khó khăn, điều đầu tiên cậu nghĩ không phải là cầu cứu. Mỗi khi bọn họ đến, Cố Hi cũng đã giải quyết xong, làm cho người ta vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ.

Cậu lảo đảo đi tới bên cạnh Vinh Kinh, có lẽ chỉ vì cái ôm ấm áp này, là bến cảng mà cậu không thể thay thế.

“Trước tiên em ôm cậu ấy trở về, chuyện còn lại anh đi giải quyết.”

“Anh, đang ở cùng một chỗ mà.”

“Bây giờ, trước tiên quản tốt Omega của em, cậu ấy cần em.”

Tạ Lăng không nói câu thứ hai, nhìn Cố Hi hôn mê, bảo Vinh Kinh chăm sóc tốt cho cậu trước rồi mới nói cái khác.

Dứt lời, Tạ Lăng đi theo lên xe cảnh sát, chờ đội trục vớt đến.

Vinh Kinh nửa ôm Cố Hi ngồi trên xe trở về, Omega cuộn mình trong lòng anh, ngón tay nắm chặt quần áo Vinh Kinh.

Cố Hi cảm giác được ý thức của Cố Phong đang dung hợp với cậu, hai người từ nhỏ đều chưa từng tách ra, lúc này đây không phân biệt được là gặp lại còn là gặp mặt.

Vinh Kinh cảm thấy trên tay rơi xuống một giọt mưa ấm áp, lại nhìn lại, khóe mắt Cố Hi rơi xuống một giọt nước mắt.

Đêm đó Cố Hi liền phát sốt, bác sĩ riêng của Tạ gia lại đây kê đơn thuốc, một đám người vây quanh Cố Hi chờ đợi.

Một lát sau, Cố Hi chậm rãi mở mắt ra, Quản Hồng Dật kinh hỉ nói: “Tỉnh rồi!”

Cố Hi không phản ứng, hai mắt anh im lặng nhìn về phía trước, vô luận ai gọi cậu cũng không có phản ứng, trong miệng cậu lẩm bẩm hô mấy cái tên: Cố Dược, Cố Doanh…

Quản Hồng Dật thấy thế, lập tức nhẹ nhàng ôm lấy Cố Hi, hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên hắn làm như vậy: “Cố Dược đang làm visa, lập tức về nước.”

Dưới sự trấn an nhẹ giọng của Quản Hồng Dật, Cố Hi lại nhắm mắt lại, hắn làm thủ thế nhỏ giọng, rón rén đi ra ngoài.

Vinh Kinh nhíu mày: “Vừa rồi em ấy…”

Quản Hồng Dật: “Rối loạn căng thẳng chấn thương, nhưng mấy năm nay đã rất ít phát sinh, có thể là lần kí©ɧ ŧɧí©ɧ này quá lớn. Qua đêm sẽ ổn, cậu ấy rất mạnh mẽ.” Kiên cường đến mức làm cho người ngoài cuộc đau lòng.

Quản Hồng Dật suy nghĩ một chút, còn quyết định nói ra, có lẽ bởi vì người đàn ông này đối với Cố Hi mà nói, quá đặc biệt.

“Yên tâm, bình thường cậu ấy sẽ quên chuyện mình thất thần. Đến tình trạng này, cho dù tôi không nói, cậu đại khái cũng sẽ tra ra. Chuyện này, cậu ấy cũng không có khả năng tự mình nói cho cậu biết. Cậu có thể phát hiện ra rằng cậu ấy sẽ cải trang trong một số bữa tiệc?”

“Tiệc? Ăn mặc như thế nào. ”

“Có đôi khi là bồi bàn, có đôi khi là nhân viên tiếp tân, có đôi khi là người hầu đỗ xe… Tất cả đều có thể.”

Vinh Kinh bỗng nhiên nghĩ đến thật lâu trước kia, một người anh từng gặp qua, làm cho anh cảm thấy giống Cố Hi, chính là nhân viên phục vụ kia.

Sau đó, người phục vụ dường như vẫn còn sống trong phòng khách sạn bên cạnh anh ta, khi anh còn ngạc nhiên trước khả năng chi trả của người phục vụ.

Vinh Kinh không nghĩ tới, trước đó, bọn họ đã gặp qua, điều này cũng giải thích vì sao ngay từ đầu Cố Hi lại tín nhiệm anh như vậy.

“Vì sao, em ấy muốn làm như vậy?”

“Tìm em gái.”

“Vậy em của em ấy…” Vinh Kinh nhớ rõ trong nguyên tác chỉ nhắc tới em trai, em gái chỉ nhắc sơ qua

“Vốn là cậu ấy có em gái.” Phải, lẽ ra. Những lời này của Quản Hồng Dật tựa hồ đang báo trước điều gì, sự thật cũng là như thế, “Năm đó ba anh em bọn họ được người ta nhận nuôi, dượng cậu ấy thừa dịp mợ không ở nhà, muốn làm chuyện súc sinh với cậu ấy, lại lấy những khoản nợ cho vay nặng lãi nhà cậu làm uy hϊếp,cậu ấy không đồng ý, chạy ra ngoài, nào ngờ em gái cậu ấy bởi vì quá nhớ anh mình, liền chạy đến nhà mợ cậu ấy tìm, tên cầm thú kia cư nhiên ngay cả như vậy đứa nhỏ cũng không buông tha.”

“Sau khi em gái cậu ấy hoảng hốt ra khỏi cửa, nó bị tai nạn xe hơi. Sau đó có một đoạn thời gian, Cố Hi lẩm bẩm, sẽ nói chuyện với không khí, vẫn cho rằng em gái còn sống.”

“Em gái em ấy chết trong tai nạn xe hơi đó?”

“Ừm.”

“Chúng tôi diễn một vở kịch, làm cho cậu ấy tin rằng em gái mình bị một phú hào trong xã hội thượng lưu mang đi, cũng đích xác có một người như vậy giúp chúng tôi, đó là bằng hữu tôi quen biết ở nước ngoài, chuyên môn thích diễn người xấu, giống như đúc.”

“Gần đây Cố Hi hình như không đi mấy yến hội này nữa.”

Quản Hồng Dật nhìn qua Vinh Kinh: “Có lẽ là bởi vì anh xuất hiện, cậu ấy chuyển biến tốt hơn rất nhiều, mấy lần yến hội gần đây tôi cũng không thấy cậu ấy, tôi thật sự thở phào nhẹ nhõm.”

“Cậu đối với cậu ấy mà nói, không giống nhau. Cậu không biết mỗi lần cậu ta nhắc tới cậu, ánh mắt đều sáng lên, quen biết nhiều năm như vậy tôi chưa bao giờ thấy qua Cố Hi tràn đầy sức sống như vậy. ”

“Vinh Kinh, cậu là ánh sáng của cậu ấy.”

Trái tim Vinh Kinh khẽ động, nhìn phòng ngủ.

“Cậu ấy bị bệnh, luôn cố gắng trị liệu, sợ cậu biết cậu ấy có bệnh, sẽ không cần cậu ấy nữa.”

“Tôi làm sao mà không cần em ấy.”

Vinh Kinh thấy sắc trời đã tối, nìn bộ dáng của Quản Hồng Dật cùng Chu Du rất mệt mỏi, để cho bọn họ trở về nghỉ ngơi trước, anh ở lại là được.

Thẳng đến khi nhìn thấy Quản Hồng Dật tự nhiên kéo cánh tay trợ lý băng sơn của anh, Vinh Kinh mới hết ngơ ngác, bọn họ quen nhau lúc nào?

Vinh Kinh ngồi bên giường Cố Hi, nhìn Cố Hi hai mắt vô thần.

Bỗng nhiên, Cố Hi giật giật, cậu ghét nhất mùi thuốc lá, cư nhiên nghiêng người từ tủ đầu giường lấy ra một hộp thuốc lá.

Thuốc này là do Xie sản xuất, mùi hoa cam, trong những ngày Vinh Kinh vắng mặt, cậu bị nghiện thuốc lá.

Không có gì để an ủi, cậu đã bị tra tấn bởi nỗi nhớ điên.

Một ngụm, một ngụm hít vào, để cho mùi hoa cam trong khói thấm vào tận xương tủy, như vậy thật giống như Vinh Kinh chưa từng rời đi.

Trái tim Vinh Kinh từ hơi dao động, đến phập phồng kịch liệt, cũng bất quá là chuyện trong nháy mắt này.

Giống như bị một đôi tay vô hình hung hăng khuấy động một chút, đau đớn vô cùng.

Vinh Kinh đoạt lấy điếu thuốc trên tay cậu, Cố Hi cũng không cướp, tiếp tục ngơ ngác nhìn về phía trước.

Trước mắt Vinh Kinh bịt kín một tầng thủy quang, anh run rẩy hít một hơi, Vinh Kinh đã thật lâu không hút thuốc, bởi vì hút quá gấp nên bị sặc.

“Khụ khụ, khụ khụ.”

Nhớ tới không thể để Cố Hi hút thuốc, vừa định đứng dậy ném thuốc lá, đã thấy Cố Hi nhào tới với anh, tay không tiếp được tàn thuốc rơi xuống, mà những tàn thuốc này vốn sẽ rơi xuống đầu gối Vinh Kinh.

Chỉ nghe Cố Hi nhẹ nhàng nói: “Tránh ra, nóng.”

Vinh Kinh nhìn trước mắt hình như còn không biết phát sinh cái gì, chỉ là theo bản năng bắt Cố Hi, nước mắt tích tụ đã lâu tràn ra, gắt gao ôm người vào trong ngực.

“Anh sẽ không bao giờ đi nữa.” Vinh Kinh khàn khàn nói.

Cố Hi bị Vinh Kinh ôm, hai mắt im lặng, dần dần phục hồi tinh thần.

“Vinh, Vinh Kinh?”

Cố Hi phục hồi tinh thần lại, Quản Hồng Dật kết luận ít nhất một đêm Cố Hi mới có thể khôi phục, ngay khi phát hiệnVinh Kinh gặp nguy hiểm, lập tức thanh tỉnh.

Cậu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Vinh Kinh, nhìn bốn phía, mới chậm rãi nhớ lại, hình ảnh dưới cầu chìm xuống nước, Cố Phong rời đi, Vinh Kinh tìm được cậu.

Cố Phong không đi, cậu có thể cảm giác được, bọn vẫn luôn ở cùng một chỗ.

Cậu ta là chính cậu, không bao giờ thay đổi.

Cố Hi và Vinh Kinh đã suốt nửa năm không gặp qua, khoảnh khắc bị Kỷ Quýnh Giới dìm xuống đáy sông, trước khi chết vô luận như thế nào cậu cũng muốn gặp lại.

Vì thế, cậu có thể vượt qua chông gai, không sợ hãi.

Khát vọng lâu dài, hóa thành hành động, một tay nhanh chóng ôm cổ Vinh Kinh, hôn lên môi anh.

Vinh Kinh: “Ưʍ.”

Cố Hi đẩy Vinh Kinh ngã xuống giường, vượt lên phía trên, một tay kéo cổ áo mình ra, khom người xuống, ánh mắt mị hoặc trước nay chưa từng có: “Muốn em. ”

Vinh Kinh có chút không ngăn cản được Cố Hi sau khi tỉnh táo, luôn cảm thấy chỗ nào không giống nhau, lại giống như ở đâu cũng giống.

Từ sau khi Cố Hi bắt đầu tự động chống cự vận mệnh, sát phạt quyết đoán trong bản tính của cậu liền lộ ra, lần này Cố Phong rời đi, chỉ là đem bộ phận bản tính này trả lại cho cậu.

Vinh Kinh giống như bị mê hoặc, một tay đỡ Cố Hi, cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng kia, ánh mắt mê mang trong nháy mắt thanh minh.

Thấy động tác của Vinh Kinh dừng lại, Cố Hi bất mãn: “Anh không cần?”

Vinh Kinh không hề động đậy: “Chờ em hạ sốt rồi nói sau.”

Nhóm lửa mà không dập lửa, đây là loại alpha hỗn đản.

“Đã nửa năm rồi, anh không muốn em sao?” Ngón tay Cố Hi trượt trên mặt Alpha, giống như câu dẫn, dẫn đến khí huyết tràn đầy ở Vinh Kinh, anh nhịn rất vất vả, Cố Hi cố ý giật giật, “Nghe nói lúc đốt bên trong rất nóng, anh sẽ càng thoải mái hơn.”

Loại Cố Hi ngậm dại dã tính này, lại không mất đi sự lạnh lùng, quả thực thần tiên khó đỡ, Vinh Kinh nào từng trải qua những chuyện này.

Một tay ôm Omega lên, Cố Hi vui sướиɠ chợt lóe lên, rốt cục đem thánh tăng đặc biệt khó làm này kinh sợ, không hổ là cậu!

Vinh Kinh đặt Cố Hi ngượng ngùng lên giường, Cố Hi mềm nhũn giữ chặt lấy anh. Không nghĩ tới Vinh Kinh chỉ đặt Omega lên, đắp chăn lên: “Nghỉ ngơi thật tốt, chờ em khỏe rồi nói sau, anh đi nấu cháo cho em.”

Nói xong, nhanh chóng rời đi

Cố Hi nghẹn lời không biết nói gì nhìn cánh cửa đã đóng lại.

Cố Phong cậu chính là kẻ lừa đảo, nói cái gì, tôi chỉ cần dụng tâm đi quyến rũ anh ấy, anh ấy nhất định sẽ mắc câu!

Câu được cái gì, anh ấy lại chạy trốn!!

Nghĩ đến hiện tại Cố Phong cũng là cậu, Cố Hi chỉ có thể điên cuồng cầm nắm đấm đập chăn phát tiết.

“Tức chết tôi!” Cố Hi tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, rốt cuộc anh là loại Alpha gì, vì sao lại khó xử lý như vậy?

Vinh Kinh, anh đợi em, em sẽ cho anh biết cái giá phải trả khi chọc giận Omega.

Không cho anh bảy ngày bảy đêm không xuống được giường, em cả đời sẽ ăn mì gói không có mì.

Vinh Kinh vội vàng chạy về lầu một, nhìn xuống phía dưới đặc biệt có tinh thần, bất đắc dĩ ấn ấn, thiếu chút nữa sẽ phá công. Vinh Kinh mở gas ra, chuẩn bị nấu một chén cháo rau trước, sau đó cho Cố Hi uống thuốc.

Lúc nấu cháo, nghĩ đến Quản Hồng Dật nói, Cố Hi vừa rồi sau khi thanh tỉnh, đích xác hoàn toàn quên trạng thái lúc trước, cũng không nhắc tới em trai, em gái nữa.

Lúc này Tạ Lăng gọi điện thoại tới, nói là xe bị chìm đã tìm được, ở bên trong phát hiện thi thể Kỷ Quýnh Giới, trước khi chết hắn vẫn nắm lấy tay nắm cửa xe, lúc vớt lên, ánh mắt vẫn đang mở to, giống như là chết không nhắm mắt.

Hắn ta có thể muốn trốn thoát, nhưng không có sức mạnh và cuối cùng đã chết trong đau đớn.

Tạ Lăng vốn tưởng rằng người Kỷ gia sẽ truy cứu, nhưng ngoài dự liệu chính là, người nhà họ Kỷ cư nhiên không ai xuất hiện, người duy nhất tới nhận thi thể là người giúp việc lâu năm của nhà họ Kỷ.

Tạ Lăng chậc chậc lấy làm kỳ lạ, Vinh Kinh cũng không phải thấy kì lạ gì, gia tộc này trong nguyên tác chính là bạc bẽo như vậy.

Bọn họ cũng không biết, người giúp việc kia đã làm ở Kỷ gia mấy chục năm, năm xưa từng được nguyên Kỷ đại thiếu gia trợ giúp, sau đó tận mắt nhìn thấy Kỷ Quýnh Giới đẩy Kỷ đại thiếu gia xuống lầu, giả mạo hiện trường, hắn vẫn muốn báo thù cho đại thiếu gia, nhưng thực lực quá mức chênh lệch, chỉ có thể một mực chờ đợi.

Người Kỷ gia sẽ không để ý đến một người chết, sau khi hắn tính toán đốt Kỷ Quýnh Giới, đem tro cốt bên trong này bỏ túi, đem chúng rải đến trước phần phần của Kỷ đại thiếu gia làm tế lễ.

Công lý đến muộn hơn hai mươi năm cũng không quá muộn.

Vinh Kinh mở gas nấu cháo, lên Weibo tìm cách nấu cháo ngon miệng hơn. Vừa lúc chủ weibo anh theo dõi cập nhật, tin nhắn mới nhất là: Lật đến tiêu chuẩn chọn chồng mà Cố Hi đề cập từ năm xưa, xem ra là tôi không xứng [đầu chó]

Đoạn video này là một trích đoạn, người dẫn chương trình hỏi Cố Hi còn mười tám tuổi, suy nghĩ của cậu là như thế nào.

Cố Hi trong ống kính mềm mại đến bấm ra nước, đã có phong thái ban đầu hiện tại, cười nhạt nói: rộng rãi, vui vẻ nói chuyện hài hước, có thể chọc tôi cười, bình thường tôi không thích nói chuyện, nếu tìm một người còn khó chịu hơn tôi, ở bên nhau sẽ rất nhàm chán.

Vinh Kinh chỉ cảm thấy đầu gối hung hăng trúng một mũi tên, buồn bực, không thích nói chuyện, đây không phải là mình sao?

MC: Có yêu cầu nào về ngoại hình không?

Cố Hi: Đoan chính là được rồi, cái này chủ yếu xem nhân duyên, đương nhiên tốt nhất không nên quá cao.

Người điều hành: Có tiêu chuẩn cao này không?

Cố Hi: Đừng vượt quá 1m85, quá cao giống như một ngọn núi, trông hơi đáng sợ.

Sau khi làm tròn đến còn có Vinh Kinh 1m89: “…” một mũi tên nữa đâm thật sâu.

Vinh Kinh nhớ tới thời điểm ngôi nhà này đang trang trí, Tạ Lăng cho rằng em trai còn đang trong giai đoạn phát triển, có thể còn cao lên, cố ý còn dán một thước chiều cao trên tường, Vinh Kinh chạy tới đo cho mình một chút.

Ban đầu 1m89,4, đã tăng vọt lên 1m89,9.

Anh cư nhiên từ trong ra ngoài, đều hoàn toàn không phải là lý tưởng của Cố Hi sao.

Vinh Kinh cảm thấy có chút thất bại, gãi gãi đầu, như thế nào mới có thể thấp một chút?

Đem cháo đã nấu cùng với thuốc mang lên lầu, lại phát hiện Cố Hi không biết lúc nào thì ngủ thϊếp đi, nhưng thuốc không thể không uống, anh gọi vài tiếng, Cố Hi mơ mơ màng màng.

Vinh Kinh thầm nghĩ, vừa rồi không làm, bằng không nhìn bộ dáng quỷ quái này, làm một nửa cũng có thể ngất xỉu.

Vinh Kinh ôm người vào trong ngực: “Ăn cháo trước?”

Cố Hi đáp một tiếng, đem đầu lăn vào trong ngực Vinh Kinh: “Anh vừa trốn cái gì, xem em là mãnh thú hồng thủy?”

Vinh Kinh bất đắc dĩ: “Còn đang bệnh, cũng đừng nghĩ đến loại chuyện này.” Bây giờ anh có thể dùng từ khϊếp sợ quá độ đến bình tĩnh giải thích, anh cũng đã trưởng thành.

Cố Hi bĩu môi, hiển nhiên còn đang tức giận, nhận lấy cháo chuẩn bị tự mình uống.

“Em… hình mẫu lý tưởng là gì? “Vinh Kinh nhịn xuống, còn không nhịn được, hỏi.

“Anh đó.” Anh là hình mẫu lý tưởng còn gì.

“…” Tên nhóc lừa đảo.

Cố Hi vừa ăn một ngụm, dạ dày sôi trào, suýt nữa muốn nôn ra.

Là nửa năm nay, tiêm thuốc ức chế quá nhiều di chứng, vốn khẩu vị cậu không tốt, tình huống này càng ngày càng nghiêm trọng, nếu sau không phải là nhờ thư của Vinh Kinh, cậu có thể không kiên trì được lâu như vậy.

Vinh Kinh nhìn cậu thật sự không thoải mái, liền định đi nấu cái khác, lại bị Cố Hi kéo lại: “Em có thể, chính là gần đây khẩu vị không tốt.”

Nhìn Cố Hi vừa cố nén buồn nôn ăn cháo, vừa khó chịu đỏ cả vành mắt nói ngon, tâm tình Vinh Kinh rối loạn.

Omega này luôn có thể dễ dàng khuấy động trái tim anh.

Ngày thứ ba, Cố Hi rốt cục thần thanh khí sảng, đã thấy vẻ mặt Vinh Kinh nghiêm túc đi tới trước mặt cậu, lấy điện thoại di động ra, trên đó có một bảng giống như đã từng quen biết, bảo cậu điền lại.

Chính là bảng tự kiểm tra trạng thái tinh thần kia, còn có các loại biểu đồ tương tự, từng phần một, Vinh Kinh chuẩn bị rất đầy đủ.

Lúc từng đưa Cố Hi từ trong màn mưa trở về, đã để cho cậu làm, khi đó mỗi một đáp án của Cố Hi đều khiến anh cảm thấy Cố Hi không có vấn đề gì, thì ra đều là giả, tên nhóc lừa đảo am hiểu diễn xuất này.

Bây giờ ngẫm lại, Cố Hi quanh năm ở chỗ bác sĩ tâm lý khám bệnh, hiểu rõ những hình thức này, cậu biết điền như thế nào mới có thể làm cho mình thoạt nhìn “bình thường”, cho nên hoàn toàn có thể hoàn mỹ ngụy trang mình trước mặt Vinh Kinh.

Bây giờ, nó đã bị phá hủy.

Trong lòng Cố Hi lộp bộp một tiếng, đáng thương nhìn Vinh Kinh.

Vinh Kinh cười lạnh một tiếng: “Thành thành thật thật điền, đừng nghĩ lại gian lận.”

Cố Hi hiển nhiên là rất bài xích, cầm điện thoại di động cũng không nhúc nhích.

Ánh mắt Vinh Kinh hơi mềm nhũn, kiên nhẫn nói với cậu: “Vô luận là đáp án gì, anh sẽ ở bên em.”

Cố Hi nhìn về phía khuôn mặt nghiêm túc của Vinh Kinh, thở dài một tiếng.

Giống như trở lại trường học đối mặt với giáo viên, ủy khuất điền vào, sau đó nơm nớp lo sợ giao cho Vinh Kinh.

Sau khi Vinh Kinh điểm xác nhận nộp, rất nhanh hệ thống phải có kết luận.

Trầm cảm, cảm xúc lo lắng, hoang tưởng là nặng nhất, đặc biệt là trong đó cố chấp, đạt điểm rất cao

“Em đặc biệt cố chấp về điều gì?”

“Cố chấp?”

“Chính là quan tâm nhất, không cách nào tiếp nhận nó không thấy.”

Cố Hi yên lặng nhìn Vinh Kinh.

Câu trả lời là ngay trước mắt.

Là em

Sự cố chấp về anh đến từ em.

Vinh Kinh lén tìm bác sĩ tâm lý một tiếng liều hỏi tình huống của Cố Hi, lúc này anh nên làm cái gì. Lời khuyên của bác sĩ là không có gì để làm, chỉ cần như bình thường.

Cố Hi phần lớn thời gian có thể khống chế tốt cảm xúc của mình, hơn nữa từ hồ sơ khám bệnh mà xem, từ sau khi kết giao với anh bệnh tình vẫn luôn chuyển biến tốt đẹp, chỉ cần tiếp tục duy trì như vậy, một ngày nào đó cậu có thể dựa vào ý chí của mình thoát ly ra ngoài.

Nghe lời khuyên của bác sĩ, Vinh Kinh tiếp theo vẫn ở bên Cố Hi, đương nhiên cũng bao gồm cả vận động mà Cố Hi muốn.

Khi hắn nhận được điện thoại chu du, còn ở ôn nhu hương không ra được.

Vinh Kinh vừa giật giật, đã bị Omega từ phía sau ôm lấy thắt lưng, ngón tay trêu chọc trước ngực anh: “Đi đâu vậy?”

“Có chút công việc, xử lý một chút liền trở về.”

Cố Hi hừ một tiếng, Vinh Kinh cảm thấy cậu giống như một con chim nhỏ trắng nõn, mấy ngày nay anh tận tâm điều trị dạ dày Cố Hi, Cố Hi đã có thể chậm rãi khôi phục chế độ ăn uống.

Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của Cố Hi, hôn lêи đỉиɦ đầu cậu.

Cố Hi hôn lại anh, ánh mắt hai người nhìn đối phương triền miên, lại hồ nháo một hồi lâu, mới có chút lưu luyến tách ra.

Lo lắng đến thân thể Cố Hi, Vinh Kinh còn kiên trì mỗi tối nhiều nhất một lần, thời gian cũng rút ngắn xuống còn một nửa.

Trong khoảng thời gian này, Cố Hi đang ở giai đoạn vừa sảng khoái, lại không đủ, đau đớn và vui vẻ. Vinh Kinh luôn nói thân thể cậu yếu ớt, lại quá gầy, sợ dùng sức thắt lưng đều muốn gãy.

Chờ cậu mập một chút, liền chậm rãi tăng số lần.

Cố Hi đối với lời giải thích của Vinh Kinh không đáp lại, cậu vẫn cao quý mà lãnh diễm như trước, rụt rè mà lạnh lùng.

Chỉ là ở trong đáy lòng, ăn thêm mấy khối thịt mỡ mà thôi.

Sau khi Vinh Kinh ra khỏi cửa, Cố Hi nhớ tới mình cũng nhận được hỏi thăm công việc trước đó, chỉ là cậu cố ý xem nhẹ.

Cậu chậm rãi nhớ tới, cậu là người của công việc, có thể không trở thành chim hoàng yến, nhất thời có chút tiếc nuối.

Tại sao trước đây cậu lại thích làm việc, làm việc có khác gì Vinh Kinh đâu?

Cố Hi nhớ tới vừa rồi khi Vinh Kinh đứng dậy, vai rộng eo hẹp, sau lưng còn có xương bướm xinh đẹp, lại có cảm giác an toàn lại cân xứng, Cố Hi Dật thở dài một tiếng, sắc đẹp hại người, nhớ tới quân vương thời cổ đại không lâm triều, có lẽ chính là ý này.

Cố Hi vừa nhận được tin công việc, vừa nghĩ, cậu nên dùng biện pháp gì, để Vinh Kinh phá giới?

Bước đột phá này, khi nào mới đến được.

*

Chu Du mang theo tài liệu chất đống như núi đến cửa căn hộ, Vinh Kinh dưới sự đốc thúc của anh, bò đến công ty xử lý văn kiện còn có họp, đương nhiên trong thời gian này, còn có một chuyện rất quan trọng cần xử lý: gặp anh trai

Lần thứ hai đi tới tòa nhà Tạ thị, Vinh Kinh bồi hồi thật lâu, ước chừng là gần hương tình, ngược lại khẩn trương, phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc lạnh như băng: “Em ở đây làm cột à? ”

Quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Tạ Lăng.

“Anh!” Vinh Kinh kích động, hô to một chút.

“Ừm.” Tạ Lăng đại khái cũng khó có được nhìn thấy bộ dáng tâm tình của em trai vui như vậy, bàn tay vỗ vỗ ót em mình, ý bảo anh cùng mình lên thang máy.

Nguyên bản mỗi lần nhìn thấy Vinh Kinh, lễ tân sẽ đồng thanh hô, vừa nhìn thấy Tạ Lăng cũng ở đây, cả đám yên tĩnh như gà, chỉ dám chào hỏi Vinh Kinh ở biên độ nhỏ.

Hết cách, Tạ đổng thoạt nhìn quá lạnh lùng, thật sự rất khó tưởng tượng ai có thể đứng ở bên cạnh hắn, giống như ai cũng không hợp.

Bởi vì Vinh Kinh trước đó nhờ Tạ Lăng hỗ trợ quản lý công ty, đại bộ phận nghiệp vụ của công ty đều không bị bản sao can thiệp.

Vinh Kinh tích quá nhiều công việc, một ngày cũng không có khả năng làm xong, Tạ Lăng trực tiếp tan tầm sớm, dẫn Vinh Kinh đến phòng quyền anh mình thường đi.

Thẳng đến khi Vinh Kinh lên đài, lúc này, Tạ Lăng mới nói: “Đến đây, đánh một trận.”

Vinh Kinh vẫn cho rằng là nói đùa, vừa mới thay quần áo xong, chỉ thấy Tạ Lăng vọt tới, khí phách alpha ầm ầm bộc phát.

Vinh Kinh cuống quít né tránh, đối phương là Tạ Lăng anh nào dám đánh trả.

“Nghiêm túc một chút, để anh xem Alpha nhà chúng ta không phải là một tên nhát gan!”

“Đứng lên, đừng để anh xem thường em!”

“Hỗn đản!”

“Ai bảo em bỏ nhà đi!”

“Anh vừa quay qua là lại không thấy em!”

Nghe Tạ Lăng nói, trái tim Vinh Kinh cũng giống như ngâm mình trong canh chua, vừa ấm vừa khó chịu.

Tạ Lăng từng bước ép sát, Vinh Kinh cũng bị những lời này kích sôi máu, hai anh em, anh đến em lui, đem cảm xúc đè nén thời gian này nhao nhao phát tiết ra.

Hai người đánh đến thở hồng hộc, ngã xuống hàng rào, bọn họ thở hổn hển, hai người đều có thắng bại, trên mặt đều bầm tím, cũng là thống khoái khó có được.

Vinh Kinh làm sao không cảm giác được Tạ Lăng che dấu nhớ nhung, chậm rãi nói: “Ca, để anh chờ lâu. ”

Tạ Lăng nhìn ngọn đèn chói mắt trên võ đài, khóe miệng lộ một nụ cười. “Trở lại, là tốt rồi.”

Ngay cả khi em bị lạc, em vẫn còn trong bóng tối, tìm được đường về nhà.

Như vậy, không đủ sao?

*

Qua không bao lâu, Chử Dương bị phán quyết, tù chung thân, đúng như Lời Vinh Kinh nói, ở lại trong đó bóc lịch cả đời đi.

Vinh Kinh còn bất ngờ nhận được một tin tức, Chử Dương lợi dụng nghi phạm mượn dao gϊếŧ người, còn liên lạc với Hàn Liêm Mỹ, đưa ra một sự cám dỗ rất lớn. Trong mắt Chử Dương, nữ nhân này ái mộ hư vinh, lại là mẹ của Vinh Kinh, nếu để bà ra mặt, càng an toàn hơn một chút.

Trên thực tế, Hàn Liêm Mỹ cũng chưa từng liên lạc với Vinh Kinh, cuối cùng xem như bảo vệ được cái chữ ‘mẹ’ này đi.

Cố Hi sau khi biết được, tóm tắt một câu: “Thật không biết nên nói bà ấy là người tốt hay người xấu, con người thật sự là phức tạp.”

Vinh Kinh nhìn bộ dáng đáng yêu này của cậu, nhịn không được hôn cậu.

Hết thảy bụi bặm lắng xuống, tất cả tra công trong nguyên tác, ngoại trừ Ngô Phất Dục còn ở trong biệt thự chiếu cố cha già “kéo dài hơi tàn”, còn các tra công khác đều nhận được trừng phạt thích đáng.

Mà ở trên đỉnh đầu bọn họ, không còn xuất hiện bất kỳ biến hóa quỷ dị nào nữa, cư dân mạng phát hiện hiện tượng này còn từng cảm khái qua, ông trời biến hóa vô thường của bọn họ, giống như đã thay đổi tính tình, ngay cả mặt trời hiện tại cũng ấm áp hơn bao giờ hết.

Kể từ khi ‘Hoàng Quyền’ bùng nổ, Vinh Kinh đã trở thành người nổi tiếng.

Không giống như những ngôi sao nổi tiếng khác trong một đêm,Vinh Kinh không nhân cơ hội nhận bất kỳ lời phát ngôn và hoạt động nào, hơn nửa năm tiếp theo hầu như không có bất kỳ hoạt động nào, giống như ẩn thân, tất cả fan Vinh đều trông mòn con mắt.

Lần này Vinh Kinh rốt cục có động tĩnh, anh tiếp nhận lời mời của nhà trường, đi tới phát biểu.

Cách đây không lâu, Vinh Kinh là một trong những học sinh ngồi dưới sân khấu, nhìn trên sân khấu.

Bây giờ, anh là mục tiêu của các sinh viên để theo đuổi.

Vinh Kinh đang nói chuyện với thầy Hồ ở văn phòng tòa nhà giảng dạy, hai thầy trò cũng đã lâu không gặp, thầy Hồ nghĩ đến con gái mình có thể được an nghỉ, còn dựa vào tố cáo của học sinh này, rất an ủi, ánh mắt nhìn Vinh Kinh càng thêm nhu hòa.

Thầy Hồ bởi vì lần biểu diễn tai nạn đó đã bị người cười nhạo có mắt không tròng rất nhiều năm, lúc trước là bảo nguyên chủ làm nam chính, lúc Vinh Kinh vừa xuyên qua, cũng là ông đề cử anh đi ‘Hoàng quyền’ phỏng vấn, vô luận là diễn đàn trong trường học hay là ngoài đời, đều không có ai coi trọng.

Có giáo viên ra khỏi văn phòng hỏi đồng nghiệp: “Đây không phải là người đứng thứ hai của tập đoàn Tạ thị kia sao, học sinh của thầy Hồ vô cùng tuyệt vời đó nha!”

“Anh mới tới không biết, nơi này đầu nguồn có quan hệ sâu xa, muốn nói tiếp chính là Bá Nhạc cùng Thiên Lý Mã, c bản thân học sinh với gia cảnh không quan hệ.”

“Trong cuộc sống lão Hồ gặp phải loại chuyện này, nhưng vẫn có học sinh nhớ đến hắn, coi như là hồi báo lớn nhất trong việc đi dạy đi.”

Bài phát biểu lần này của Vinh Kinh, không chỉ thu hút sinh viên của trường, mà còn có không ít phóng viên có mặt.

Cố Hi Kiều cải trang đứng dưới sân khấu, nhìn người đàn ông đặc biệt chói mắt trên bục giảng.

Vinh Kinh ở trên sân khấu kể về hành trình tâm lộ của mình, phần lớn là kinh nghiệm chân thật của kiếp trước của anh.

Bởi vì nói chân thật, học đệ học muội dưới đài cũng nghe rất nghiêm túc, Vinh Kinh bỗng nhiên ở trong bóng tối, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, ánh sáng vừa chuyển: “Trước kia tôi cũng giống như các bạn, đứng ở phía dưới, nhìn học trưởng trên đài, cuộc sống khắp nơi đều có kinh hỉ, tôi cư nhiên cũng có một ngày đứng ở nơi này.”

Dưới đài lập tức có học sinh hô một câu: “Cố Hi! Có phải Cố Hi không?”

Cảnh tượng này cũng là hình ảnh kinh điển quen thuộc của fan CP, hiện tại còn có thể tìm được bản gốc trên một chương trình tạp kỹ nào đó, Vinh Kinh cười không nói.

Cố Hi nghe thấy mọi người bên cạnh đều gọi tên mình, cảm giác vừa rồi Vinh Kinh giống như nhìn về phía mình, không thể nào, cũng không phải thiên lý nhãn, tôi đều giấu kín như vậy, không có khả năng phát hiện.

Bài phát biểu của Vinh Kinh cũng kết thúc: “Giáo viên của tôi đã từng nói với tôi: Hoa không có trăm ngày đỏ, diễn xuất cũng giống như cuộc sống, không có người chiến thắng vĩnh viễn, cũng không có kẻ thua cuộc vĩnh viễn. Tôi tin tưởng, cho dù nhất thời ở trong nghịch cảnh, cuối cùng cũng có thể nghênh đón,ngược gió trở mình.”

Vinh Kinh nói thành khẩn, cực kỳ có sức hấp dẫn, hơn nữa bản thân anh là ví dụ điển hình nhất, dưới đài có một số học sinh bị khích lệ, đứng lên vỗ tay, thầy Hồ ngồi ở hàng đầu vui mừng nhìn môn sinh đắc ý, Cố Hi cũng theo mọi người đứng lên vỗ tay.

Bài phát biểu kết thúc, Vinh Kinh đã bị một đám học đệ học muội vây quanh, còn có một học muội kích động nhào tới, thiếu chút nữa hôn đến mặt, bị Vinh Kinh hiểm hiểm tránh thoát.

Anh vốn còn muốn chờ Cố Hi cùng đi, chỉ mong một màn này đừng để Cố Hi nhìn thấy, nhưng chết thật không chết, cách đó không xa dưới bóng râm, không phải tiểu dấm tinh nhà anh còn có thể là ai?

Hôm nay, Vinh Kinh về nhà, trong nhà một mảnh tối tăm.

Vinh Kinh tìm một vòng, rốt cục ở trên sô pha phòng khách phát hiện Omega nhà mình có thể đang tức giận.

Cố Hi vẻ mặt nghiêm nghị, Vinh Kinh thầm nghĩ không ổn, có loại cảm giác tam đường hội thẩm.

Cố Hi: “Anh còn nhớ hôm nay là ngày gì không?”

Ngày nào, không phải sinh nhật của hai người, cũng không phải là ngày kỷ niệm.

Cố Hi lấy ra một văn kiện, Lúc này Vinh Kinh mới nhớ tới, hôm nay vừa vặn là một năm, hợp đồng bao dưỡng sắp hết hiệu lực.

Cố Hi mặt không chút thay đổi nhìn anh: “Ừm hỏi anh, nếu anh không thích em, lúc này anh sẽ làm như thế nào?”

Vinh Kinh: “Anh…”

Cố Hi: “Thành thật trả lời. ”

Hình ảnh này làm thế nào một chút quen thuộc.

Lúc này Vinh Kinh còn không ý thức được nguy hiểm, suy nghĩ một chút, nói: Chia tay trong hòa bình.”

Cố Hi tức giận không chỗ phát tiết, quả nhiên là như vậy, đoán một chữ cũng không kém, Nếu Vinh Kinh không thích, sẽ “giải quyết chung” như vậy.

Cố Hi vốn chỉ muốn mượn cơ hội tìm một bước đột phá, để cho năm ngày năm đêm đã lâu không cập nhật tiến vào chương mới.

Bị Vinh Kinh trả lời như vậy, cũng nhớ tới Vinh Kinh đối với lần đầu tiên ngoài ý muốn bài xích, nếu không phải nhờ vào vận may của cậu, sử dụng toàn thân để câu dẫn, Nói không chừng Vinh Kinh đến bây giờ còn vì trách nhiệm mà ép mình yêu cậu.

Cố Hi nhất thời có chút nghiến răng nghiến lợi, thật có chút bực mình, đem hiệp nghị hất lên giữa không trung, trong một mảnh giấy bay lên, đem Vinh Kinh đẩy lên tường, dùng pheromone khiến Vinh Kinh thiếu chút nữa ngất xỉu: “Thỏa thuận kết thúc, có phải còn muốn tìm Omega trẻ tuổi xinh đẹp hay không?”

“Đương nhiên… Không, không.”

“Hừ, tốt nhất không phải.”

Ánh mắt Cố Hi hơi híp lại, thừa dịp Vinh Kinh áy náy, một lần hành động, làm cho Vinh Kinh hoàn toàn phá giới!

Vinh Kinh choáng váng tiếp nhận Omega nhà mình hấp dẫn đầy người, anh luôn cảm thấy từ sau khi đưa Cố Hi từ bờ sông trở về, Cố Hi có đôi khi trở nên đặc biệt “cuồng dã”, du͙© vọиɠ độc chiếm cũng mạnh mẽ đến mức không hiểu nổi. Trước kia ghen tuông sẽ không biểu hiện rõ ràng như vậy, hiện tại lại là luôn thẳng thắn biểu lộ ra.

Luôn cảm thấy hôm nay Cố Hi ghen tuông nổi bật, chỉ vì mấy ngày mấy đêm.

Nếu hỏiVinh Kinh không thích điều này sao?

Vinh Kinh sẽ trả lời sau một giây: Không, um… Đó là, một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhỏ.

“Phụ trách đến cùng, hiểu không?” Cắn môi Alpha một chút, Cố Hi lạnh giọng uy hϊếp nói.

Trong nháy mắt, vừa hung vừa mãnh liệt, giống như rượu mạnh thuần hậu, xuyên qua dạ dày, đọng lại dư vị

Lúc ôm Omega hành sự, chậm chạp nghĩ, ừm, chờ một chút, Cố Hi không phải là tiểu bạch hoa sao?

Giật mình nghĩ đến một đáp án từ rất lâu đã hoài nghi, nhưng lại bị anh phủ nhận vô số lần.

Nhưng đáp án này có lẽ không còn quan trọng nữa, đối với anh mà nói vô luận biến thành cái dạng gì, đây đều là Cố Hi.

‘Hoàng quyền’ lọt vào danh sách đề cử giải thưởng điện ảnh, Cả Vinh Kinh và Cố Hi đều được đề cử.

Lễ trao giải diễn ra sôi nổi, Lưu Vũ hăng hái dẫn theo toàn bộ đoàn làm phim cùng ekip sản xuất bước lên thảm đỏ. Lúc Cố Hi từ trên xe bước xuống thảm đỏ, tiếng thét chói tai bỗng nhiên bộc phát, sau đó lúc Vinh Kinh cũng xuống xe, tiếng kêu như vậy đạt tới cao trào nhất.

Lễ trao giải này được phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình, khi đoàn làm phim ‘Hoàng Quyền’ lên đây, màn ảnh nhất thời nóng hơn rất nhiều:

“Cùng khung, cùng khung, cách nửa năm, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy mấy hai người cùng khung, chết không hối tiếc!”

“Đây chính là bữa tiệc nhan sắc trong truyền thuyết sao!”

“Não bà não công mộng ảo liên động ~~~~~~

“Trong thời gian ngắn, gương mặt lớn của đạo diễn Lưu lại là đối tượng hâm mộ nhất năm nay, tuấn A mỹ O, trái ôm phải ấp đó!”

“Ha ha ha, lầu trên chính là tui cười đến chết để kế thừa X của tui sao?”

“Có người phát hiện sao, hai người bọn họ mặc một đen một trắng, giống như trang phục tình nhân.”

“Trùng hợp đi, RJ là người phát ngôn của Xie, GX hình như lúc trước đi Vinichs cũng mặc một bộ âu phục trắng của Xie, bọn họ chỉ là vừa vặn đều là người yêu thích thương hiệu này.”

“Xie ngoại trừ đắt, thì không có vấn đề gì.”

Trải qua nửa năm tương tác bằng không, fan CP của Vinh Kinh và Cố Hi đã quen với việc tự sản xuất tự tiêu thụ, chính là người qua đường đều tán thành hai người là không có khả năng nhất là CP Top 01.

Sau khi từng giải thưởng được trao xong, Lưu Vũ quả thực vui vẻ nở hoa, ‘Hoàng quyền’ đã giành được mấy giải thưởng lớn như biên kịch xuất sắc nhất, đạo diễn xuất sắc nhất, kế tiếp, chính là tân diễn viên xuất sắc nhất, năm nay có rất nhiều người sáng chói, cạnh tranh vô cùng kịch liệt.

Vinh Kinh ở thế giới ban đầu, đã giành được rất nhiều giải thưởng lớn, độc nhất cùng tân binh xuất sắc nhất thì không có, đây là tiếc nuối của anh, tuy rằng hiện tại đã sớm thấy.

“Khẩn trương sao?” Cố Hi tiến lại gần, nhẹ giọng hỏi.

“Có một chút.” Cho dù đã trải qua rất nhiều lần, trong bầu không khí như vậy, vẫn nhịn không được khẩn trương.

Bởi vì cùng một đoàn làm phim, hai người ngồi cùng một chỗ, nói chuyện thì thầm cũng rất thuận tiện, nhưng bởi vì bản thân hai người mang theo đề tài riêng, máy quay đã thành thật ghi lại cảnh này.

Vinh Kinh đích xác có chút khẩn trương, anh nhịn không được sờ sờ hộp vải nhung trong túi, nhưng không chỉ vì đề cử lần này.

Kỳ thật đã sớm chuẩn bị xong, chỉ là vẫn không nghĩ ra nên nói với Cố Hi như thế nào.

Hai sự khẩn trương khiến trán Vinh Kinh có chút mồ hôi nhễ nhại, bộ dạng này khiến Cố Hi bình thường đối với việc trao giải cũng nhịn không được lo lắng.

Anh nhìn chằm chằm vào phong bì trong tay người dẫn chương trình trên sân khấu, và câu trả lời là ở đó.

Màn hình:

“Oa, bọn họ nói chuyện, chỉ cần sống đủ lâu, là có thể nhìn thấy kỳ tích!”

“Hi Hi cười thật ngọt, lòng tui đều mềm nhũn.”

“Bọn họ đang nói chuyện, có phải chứng tỏ quan hệ của bọn họ tan băng hay không?”

Lúc màn hình hưng phấn lướt qua, màn hình lớn trên đài công bốnăm người mới lọt vào vòng cuối, cuối cùng phát đoạn ‘Hoàng quyền’, chính là một màn Phó Khiên Minh cuối cùng cầm đầu người giơ cao tức giận hô to, mang đến hy vọng cho binh lính thủ vững năm ngày.

Nữ MC nhìn phong bì trong tay: “Người mới xuất sắc nhất năm nay là: Vinh Kinh, xin chúc mừng!”

Vinh Kinh sửng sốt một chút, anh đứng lên, nhìn hình ảnh trên sân khấu còn đang phát.

Cư dân mạng trong livestream sôi nổi ồn ào:

“Sẽ không ôm à? Bên cạnh Kinh Kinh chính là Hi Hi a, lễ phép luôn có cái đi!”

“Không có khả năng, không thể nào, bọn họ đều là bề ngoài —— a a a a, mọi người mau xem!”

– Có, có!!!.

“Sống lâu mới thấy!!!!”

Ngay khi Cố Hi cũng đứng lên, Vinh Kinh gọn gàng tiến lên ôm lấy cậu.

Đáy mắt Cố Hi lóe ra lệ quang: “Chúc mừng.”

Anh là vinh quang mãi mãi của em.

Vinh Kinh nhắm mắt lại, ôm lấy người trong ngực, rốt cục anh cũng lấp đầy tiếc nuối kiếp trước,

Cái ôm này, trong nháy mắt xông lên hot search, bởi vì độ quốc dân quá cao, nhanh chóng lên top.

Cũng được cư dân mạng gọi là sự hòa giải thế kỷ của hai người.

Sau khi lễ trao giải kết thúc, cũng không biết có phải đã giành được giải thưởng hay không, Cố Hi luôn cảm thấy Vinh Kinh hôm nay hình như đặc biệt căng thẳng một chút, hơn nữa hôm nay Vinh Kinh còn tự lái xe.

Phải biết rằng từ ngày quen biết, Vinh Kinh chưa từng tự mình lái xe qua.

Vinh Kinh từng vì muốn tránh né thiên đạo truy sát, vì không phán đoán sai đèn giao thông, cũng không tự mình lái xe.

Anh lái xe đến gần một công viên nào đó, dừng xe lại, nói với Cố Hi: “Chúng ta… Em có muốn đi dạo không?”

Cố Hi có chút ngượng ngùng, bởi vì quan hệ nghề nghiệp, bọn họ rất ít khi ở bên ngoài hẹn hò.

Hai người đi dưới bóng đêm dung hòa, gió đêm lạnh lẽo thổi qua, lá cây truyền đến tiếng xào xạc.

Thẳng đến khi đi tới bên hồ quen thuộc, trên cầu đá quen thuộc, Cố Hi mới nhận ra một tia không đúng, đây không phải là nơi tỏ tình sao?

Phía xa xa bên sông còn có đèn sen giống như ngày đó, cậu không biết đây đều là Vinh Kinh đã sắp xếp trước.

Lúc này, trên cây bên cầu đồng thời sáng lên ánh sao, phản chiếu trên mặt sông, lộng lẫy.

Cố Hi cảm giác được điều gì, ánh mắt bất định nhìn Vinh Kinh, tất cả lời nói đều kẹt trong cổ họng, tim cậu bây giờ nhất định còn đập nhanh hơn Vinh Kinh.

Ầm ầm ầm.

Đã lâu lắm rồi không có cảm giác như vậy.

Lần trước, còn là lúc Vinh Kinh đột nhiên xuất hiện ở phòng xứng đôi.

Vinh Kinh nuốt nước miếng, lấy ra cái hộp sắp bị bóp biến dạng, chậm rãi quỳ một gối xuống đất.

Vinh Kinh vì hôm nay, chuẩn bị lời thoại hơn một tháng, cuối cùng toàn bộ bỏ đi, anh cảm thấy nói thật, có lẽ thích hợp hơn với bọn họ.

Anh mở hộp ra, đôi mắt nghiêm túc mà nghiêm túc nhìn Cố Hi: “Anh không phải rất rực rỡ, cũng không đủ hài hước, chiều cao cũng vượt quá tiêu chuẩn, có thể không phù hợp với tiêu chuẩn chọn vợ của em, nhưng anh vẫn hy vọng, sau này trong cuộc sống của anh, đều có em.”

“Cố Hi, em có muốn gả cho anh không?”

Vẫn thẳng đuột đến mức không có một chút lãng mạn nào, nhưng là lời đẹp nhất mà Cố Hi từng nghe qua

Đã từng, Cố Hi cho rằng ngày đó ở trong phòng xứng đôi là ngày bất ngờ nhất trong cuộc đời cậu.

Cậu sai rồi, cậu thực sự thấy ngạc nhiên và hạnh phúc hơn.

Cố Hi hai tay mạnh mẽ che mặt, chợt đảo mắt, vui mừng đến phát khóc, bởi vì nhẫn nại quá độ mà run rẩy.

Cậu đưa tay ra, dùng giọng nói không ổn định lắm: “Em đã nói từ lâu, anh là tiêu chuẩn của em.”

Vinh Kinh ngẩng đầu, anh biết.

Nhưng do tình yêu sinh ra, vẫn sẽ lo được lo mất.

Vinh Kinh kiềm chế kích động trong lòng, đem nhẫn đeo lên ngón áp út của Cố Hi.

Cố Hi nhớ tới hôm nay vô luận Vinh Kinh không được giải, đều phải đem một thứ đưa ra ngoài.

Đó là sau khi cùng Vinh Kinh chọn vòng cổ, mình mua dây chuyền cùng loại trên trang web chính thức, sau khi lấy được, vẫn muốn đưa về.

Cố Hi lấy sợi dây chuyền ra, vì Vinh Kinh đeo vào, cầm viên ruby trên vòng cổ, cúi đầu nói với Vinh Kinh: “Từ nay về sau, chúng ta thuộc về nhau.”

Nói xong, rưng rưng cười nhào tới, gắt gao ôm lấy kỳ tích từ trên trời giáng xuống của cậu.

Vinh Kinh đón lấy cậu, giống như là ôm cả thế giới của anh.

Ngàn vạn ánh đèn, đèn đuốc rực rỡ, anh cùng em ký kết ước định.

【Lời cuối sách】:

Trên đường trở về, một đôi tình nhân nhỏ song hỉ lâm môn đều có chút hưng phấn, trong mắt đều tràn đầy vui sướиɠ.

Cố Hi lật qua lật lại nhìn chiếc nhẫn trên tay, yêu thích không buông tay mà chuyển động. Cậu nhớ tới hôm nay sau khi nhận giải thưởng, còn chưa từng lên mạng, lật điện thoại di động, phát hiện hai người trước đó ôm nhau lên vị trí số 1.

“Em muốn làm chuyện xấu.”

“Cái gì?”

“Công khai.”

“Họ sẽ nghĩ rằng đây là tin tức giả mạo.”

Cho dù Vinh Kinh không hay lên mạng, cũng biết anh và Cố Hi được xưng là hai đường song song vĩnh viễn không giao nhau, mà bản thân bọn họ lại rất hot, một chút động tĩnh nhỏ đều là tin tức lớn.

Cố Hi chớp chớp mắt nhìn lại, Vinh Kinh nào chịu được ánh mắt ngập nước như vậy của cậu, liên tiếp bại lui.

“Được.” Cứ như vậy thoải mái tự nhiên đáp ứng.

Vì thế, viên đạn ZA gây chấn động cả làng giải trí này ra đời từ trong điện thoại di động của Cố Hi, cậu lại lấy điện thoại của Vinh Kinh mở khóa, chuyển tiếp.

Sau đó không để ý tới cuồng hoan như bùng nổ trên mạng, buông hai cái điện thoại di động xuống, thấy Vinh Kinh tò mò cậu đăng cái gì, Cố Hi mỉm cười.

Khi Vinh Kinh dừng chờ đèn giao thông, cởi dây an toàn ra, hôn lên mặt Vinh Kinh một cái.

“Chuyên tâm lái xe.”

“!”

Em như vậy, làm sao anh tập trung được.