Bình Tĩnh, Anh Có Thể

Chương 90: Tại sao nhiều khúc cua vậy?

Edit by Mặc Hàm.

Trong đầu Cố Hi cuồn cuộn bão cát, từ khi quen biết đến nay, mọi phương diện trước mặt Vinh Kinh đều duy trì vô cùng tốt, sao đột nhiên rớt mất. Vinh Kinh không phải đang đi hiện trường quay phim sao, sao lại tới đây?

Cố Hi quả thực không thể tin đước vận khí của mình, thấy Vinh kinh làm thủ thế, ý là chờ bên ngoài, hiện tại cậu muốn ở chỗ cũ giả chết.

Cố Hi đi ra ngoài phòng võ thuật, chỉ thấy Vinh thu chân lại, tựa vào lan can lầu ba, đang lật xem điện thoại di động chờ đợi, đèn trúc nghệ treo lơ lửng ở đại sảnh tiếp khách cách đó không xa khiến anh vô cùng tuấn tú tao nhã.

Cố Hi từ trạng thái mơ màng khôi phục, ánh mắt hơi mềm mại, khí chất toàn thân đột nhiên xuất hiện biến hóa. Trong đầu đã nghĩ ra rất nhiều loại giải thích, nhất định phải làm cho Vinh Kinh tin tưởng cậu thật sự nhu nhược bất lực, bằng không quá ảnh hưởng đến chỉ số tìиɧ ɖu͙© tương lai của cậu.

Vinh Kinh phát hiện cậu đi ra, vẫy vẫy tay.

Cố Hi dùng thân phận chuyên gia phân tích biểu tình của mình, cẩn thận nghiên cứu một chút, thật sự không hiểu rõ được suy nghĩ trong lòng Vinh Kinh. Cố Hi cúi đầu, có chút ảo não sao mình lại vì sảng khoái nhất thời, mà không nhẫn nhịn một chút.

Tốc độ di chuyển của Cố Hi rất chậm, nhưng tốc độ não lại xoay nhanh.

Mắt thấy cách Vinh Kinh càng ngày càng gần, đầu óc Cố Hi giật giật, trong nháy mắt tiếp xúc với ánh mắt Vinh Kinh, ngất đi theo hướng ngược lại với Vinh Kinh.

Phương hướng ngược lại, tự nhiên đến không có một chút giả dối.

Vinh Kinh tương đối hiểu rõ Cố Hi, đó là bản thân độc giả có bộ lọc tốt đẹp, hơn nữa bản thân Cố Hi so với trong tiểu thuyết càng khiến anh động tâm. Cho nên khϊếp sợ, liền muốn điều tra một chút chuyện của vị lão tổng kia. Không nghĩ tới Chu Du nói, mấy người đại diện lúc trước nhảy việc đến Thịnh Đằng Ent lén lút tiết lộ lão già này có thủ đoạn hèn hạ, còn sử dụng một ít thủ đoạn bất thường khiến Omega không cách nào tố cáo hắn, là một tên ngũ độc đầy đủ.

Vinh Kinh nghe đến đây liền có chút nổi giận lôi đình, anh đang suy nghĩ có phải tên côn đồ này làm sao chọc được Cố Hi hay không, mới khiến Cố Hi không để ý đến hình tượng, lại “giáo dục”.

Nào ngờ vừa muốn hỏi, Cố Hi giống như không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ ngất xỉu.

Vinh Kinh nhanh tay lẹ mắt ôm Omega yếu đuối ngã về phía sau vào trong ngực, Cố Hi thuận thế ngã vào l*иg ngực Vinh Kinh, bởi vì thời gian bế khí dài sắc mặt cũng đỏ ửng không bình thường, ngay cả hô hấp cũng phảng phất như nhẹ nhàng nghe không thấy, lông mày nhíu lại giống như đang nhẫn nại thống khổ nào đó.

Lúc này Vinh Kinh đầu tiên nghĩ đến bệnh liên quan đến pheromone, ngón tay không khỏi ấn vào cổ mềm mại của Cố Hi, đang muốn xé miếng dán ức chế xem có bị đỏ hay viêm hay không, vừa mới đυ.ng phải miếng dán ức chế, Cố Hi liền run lên một chút: “Ừm~”

Tiếng rêи ɾỉ lọt vào tai, ở bên tai tràn lên như tiếng gợn sóng.

Vinh Kinh nhìn Cố Hi, vì lúc này mình còn có một chút tâm tư kiều diễm cảm thấy vạn phần xấu hổ.

Tình thời cấp bách nên cũng quên chừng mực, Vinh Kinh lập tức cởϊ áσ khoác trên người, khoác lên mặt người trong ngực, ôm ngang người vào trong ngực.

Vinh Kinh bỗng nhiên nghĩ đến, trong nguyên tác, Cố Hi ngẫu nhiên sẽ ngất xỉu, đó đều là trạng thái bị đám tra công tức giận đến mức công tâm. Vinh Kinh vừa nghĩ đến lúc lão tổng bị đánh thành đầu heo kia, cảm thấy Cố Hi vẫn xuống tay quá nhẹ.

Vinh Kinh trực tiếp đi tới cửa thang máy, gọi điện thoại bảo Chu Du lái xe đến cửa lớn chờ đợi, nghĩ đến người trong ngực không rõ nguyên nhân té xỉu, ngữ khí khó tránh khỏi lo lắng: “Nhanh, việc gấp!”

Chu Du khóc không ra nước mắt, anh vừa mới rời đi không bao lâu, chính anh còn có một đống công việc chưa làm xong: “Hả?”

Nếu không phải rất gấp, cậu có muốn tự mình giải quyết không? Tôi thấy cậu có thể làm được!

Vinh Kinh dùng điện thoại tìm kiếm bệnh viện gần nhất, lại phát hiện đánh giá trên mạng không tốt lắm, xa hơn một chút cần hơn một giờ lái xe.

Thấy bộ dáng Chu Du chập nửa nhịp, Vinh Kinh bất đắc dĩ nói: “Rất gấp, vô cùng gấp! Muốn vào bệnh viện loại kia!”

Vị trợ lý vừa mới quen biết, mạnh mẽ nhanh nhẹn cỡ nào, chính là phiên bản 1.0 của Chu Hưởng. Vinh Kinh đối với anh quả thực rất hài lòng. Vinh Kinh không biết có phải bị mình ảnh hưởng hay không, hiệu suất trợ lý hiện tại như vậy càng ngày càng chậm, mỹ danh hoàn hảo kia đã tốt còn muốn tốt hơn.

Chu Du cho rằng Vinh Kinh bị đυ.ng ở đâu đó, cũng không nói nhảm nữa, lập tức tăng vận tốc đi tới trước cửa câu lạc bộ. Vừa rồi anh đã dùng tốt độ giới hạn cao nhất để phi tới, kỹ năng lái xe thần thánh như vậy quả thực là đỉnh cảo nhất trong lịch sử từ khi anh lái xe.

Vừa mới mở cửa liền nhìn thấy Vinh Kinh ôm một vật hình người lên xe, trên đường lo lắng người trong ngực bị xe đυ.ng phải, toàn bộ quá trình nhẹ nhàng chạm rãi. Không cần đoán, hẳn là Cố Hi hạ phàm của bọn họ.

Chu Du lau mồ hôi không hề có, may là tới rồi, bằng không thật sự xảy ra chuyện lớn hối hận cũng không kịp.

Ngô Hàm Thích ngồi ở phòng trên lầu ba cúi đầu nhìn điện thoại, quả nhiên nhận được tin Vinh Kinh nói có việc gấp, không thể nào cùng hắn ăn cơm, lần sau bồi tội.

Ngô Hàm Thích đăm chiêu đứng trước cửa sổ chạm trổ hoa, nhìn Vinh Kinh ôm một người mặc quần áo nhanh như chớp lên xe.

Ngô Phất Dục đã ăn viên thịt bò viên thứ năm, miệng vừa húp ngụm nước đã muốn nổ tung. Hắn đột nhiên cảm thấy ba hắn thành công không phải không có đạo lý, tựa như câu lạc bộ này chủ yếu dùng cho việc riêng tư, nhưng nếu nó còn có thêm thức ăn mỹ vị, cơ sở vật chất hạng nhất. Mà chế độ hội viên trực tiếp có thể làm tăng thêm đẳng cấp, làm sao có thể khiến cho danh tiếng tăng cao.

“Ba, con đi vệ sinh.” Vinh Kinh sao còn chưa tới, sẽ không phải rớt xuống hố chứ.

“Không cần, nó sẽ không tới.” Ngô Hàm Thích nhìn xe rời đi.

“Ặc?” Tại sao con đi vệ sinh, ba liền biết tỏng lòng con đang suy nghĩ gì. Ba, hãy chừa cho con một đường sống.

“Ặc gì mà ặc, ngồi xuống ăn cơm cho tốt coi.” Ngô Hàm Thích lạnh nhạt ra lệnh.

“Ò.” Ngô Phất Dục ủ rũ lại ngồi về.

Ngô Phất Dục ngoan ngoãn ngồi xuống, vị như nhai sáp, mà Ngô Hàm Thích ngồi đối diện hắn không bị chút ảnh hưởng nào, chậm rãi dùng cơm, cho dù hắn ăn không ra bất kỳ hương vị nào, nhưng từ trong biểu tình của hắn nhìn không ra chút khác biệt nào so với bình thường.

Sau khi hai cha con ăn một bữa lẩu nóng một nửa, Ngô Hàm Thích dùng khăn ướt lau tay.

Hỏi Ngô Phất Dục: “Nếu một trò chơi được biết là lỗi phá hủy sự cân bằng sinh thái, ý định loại bỏ, nhưng con phát hiện ra rằng lỗi này chính nó làm cho con yêu thích, nếu loại bỏ có thể làm cho trò chơi một lần nữa vô vị, con sẽ làm gì?”

*

Chiếc xe màu đen chạy trên đường, Vinh Kinh dặn dò Chu Du đến một bệnh viện khác có danh tiếng không tồi do anh chỉ định, định kiểm tra toàn thân cho Cố Hi. Kể cả chuyện lần trước phát hiện Cố Hi quá tích cực, cũng bị Cố Hi mơ hồ lừa gạt, cũng không biết là nguyên nhân gì.

Vinh Kinh vừa một bên cởϊ áσ che Cố Hi, giải phóng khuôn mặt hơi nóng của cậu, vừa quan sát tình hình giao thông.

Quan sát liền phát hiện có gì đó không đúng, nguyên bản bên ngoài ánh dương chiếu rọi, trong chốc lát lại mưa gió sắp tới, lại qua một lát ánh mặt trời lại từ trong mây dày lộ ra, quá trình không ngừng luân phiên này kéo dài thật lâu.

Vinh Kinh im lặng nhìn sắc trời phong vân biến hóa, âm tình bất định như vậy, có phải nó đã tiến vào thời kỳ mãn kinh hay không?

Vinh Kinh liên tưởng đến sắc trời biến hóa có ảnh hưởng đến mình hay không, anh còn chưa trở về bao lâu, hẳn là không bị giam cầm nhanh như vậy chứ?

Bên này Cố Hi ngoan ngoãn giả vờ hôn mê, vốn là chuyện khiến người ta vui vẻ, nhưng hiện tại cậu rất không thoải mái.

Toàn thân đều cảm thấy pheromone xa lạ tỏa vào trên người thấy ngứa ngáy. Cậu ở trên người Vinh Kinh ngửi thấy mùi vị không thuộc về mình, giống như lãnh địa của mình bị người xâm phạm vậy.

Vinh Kinh trước đó, đã từng tiếp xúc với một alpha, ít nhất cũng đã ôm qua.

Là ai? Không phải Ngô Phất Dục, đây là một loại hương vị alpha mạnh mẽ hơn omega nhu hòa, chẳng lẽ là thực tập sinh có dung mạo đứng đầu trong video sao?

Tai nạn hay cố ý?

Cố Hi cảm thấy sức chịu đựng của mình không chịu nổi một đòn trước pheromone ngoài ý muốn này.

Có một số việc không phải là không biết, chỉ xem bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến trình độ nào, đám lãng điệp này thật sự quá kiêu ngạo!

Đây là các người bức tôi, vậy đừng trách tôi nổi giận.

“A.” Cố Hi từ trong hôm mê tỉnh lại, ánh mắt mê ly nhìn Vinh Kinh, kỳ quái nhìn bốn phía, “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Vừa rồi em ngất xỉu, chúng ta bây giờ đi bệnh viện, kiểm tra kĩ một chút.”

“Em không sao, chỉ là hạ đường huyết, ăn chút đường là được.” Cố Hi kiên trì không đến bệnh viện, tỏ vẻ thân thể mình rõ ràng nhất. Tuy rằng nói như vậy, cũng không từ trong ngực Vinh Kinh ngồi lên, nhu tình tựa vào l*иg ngực kiên cố kia, “Có đường không?”

Vinh Kinh bị ánh mắt đơn thuần của Cố Hi nhìn lại, thiếu chút nữa quên mất vấn đề lúc trước: “Vẫn là đi xem một chút, vô duyên vô cớ té xỉu như vậy…”

Lại bị một ngón tay chạn câu chuyện, tựa như trước đó đã từng làm, Cố Hi một chiêu ngăn chặn ý đồ của Vinh Kinh, sau đó tay kia móc túi Vinh Kinh ra, cậu biết Vinh Kinh mang theo các loại kẹo. Túi áo và thắt lưng Vinh Kinh bất quá chỉ cách nhau hai lớp vải, giống như cách giày gãi ngứa, vén qua vén qua.

Cảm giác kia thiếu chút nữa làm cho Vinh Kinh đẩy người trong ngực ra.

Cố Hi trước khi đυ.ng tới điểm giưới hạn của Vinh Kinh, mới lấy ra một viên kẹo.

“Vị chanh à.” Dư âm cuối của Cố Hi kéo dài ra.

Nói xong, đưa kẹo cho Vinh Kinh. Hai người rất ăn ý, một động tác đều biết đối phương muốn làm gì.

Vinh Kinh bất đắc dĩ, lột kẹo cho cậu, nhét vào miệng Cố Hi, lại bị đầu lưỡi mềm mại liếʍ liếʍ ngón tay.

Tê.

Vinh Kinh hít sâu một hơi, rút về, trừng mắt nhìn Omega không nghe lời.

Có chút chột dạ nhìn Chu Du ngồi phía trước, Chu Du rất bình tĩnh.

Vinh Kinh: “Không cần đi bệnh viện nữa, đổi hướng trở về khách sạn đi.”

Chu Du: “Ok”. Anh thấy hơi sốc.

Vốn chính là tư thế ôm kiểu công chúa, mông Cố Hi vừa vặn ngồi trên bộ vị trọng yếu của Vinh Kinh.

Thừa dịp mấy lần xe rẽ qua, Cố Hi vô tình giật giật, mông động một chút, nhẹ nhàng ma sát qua.

Lại rẽ lần nữa, lại lướt qua một lần.

Một lần, lại một lần nữa…

Ma sát tóe ra điện, trừ khi không có đời sống tìиɧ ɖu͙©, nếu không làm sao mà chịu được.

Vinh Kinh chỉ có thể khắc chế du͙© vọиɠ, nhưng anh cũng không phải là vô năng. Tất cả các chức năng của anh đều rất hoàn hào, bị một chút cố ý ma sát như vậy, cọ ra tia lửa.

Cố Hi cảm giác được cái gì đó, nháy mắt mấy cái: “Hình như có thứ gì đó.”

Nõi xong liền muốn sờ xuống, mí mắt Vinh Kinh mạnh mẽ nhảy dựng lên, nắm lấy bàn tay quấy rối kia:”Không có gì, là điện thoại anh để trong túi.”

Cố Hi nũng nịu thu tay về, nhỏ giọng nói: “Cứng cứng”

Sau lưng Vinh Kinh nổi lên gân xanh, khắc chế hỏi: “Vì sao con đường này lại quanh co như vậy?”

Chu Du: “…”

Tôi cũng muốn biết, lửa cháy đến nơi mới chạy, lại phát hiện hiện trường đổ dầu vào lửa, rốt cuộc vì cái gì.