Chạng vạng tối, dưới ánh nắng đỏ rực của hoàng hôn, trên sân thể thao trường, mấy nam sinh các đội thể thao của trường ôm vai bá cổ cười lăn lộn.
“Eo tôi tê, được chưa!!”
“Tê eo gì, hai con mắt của tôi thấy rõ ràng bà là trực tiếp liệt nửa thân dưới luôn mới đúng!”
Cái tên Lục Trì cầm điện thoại giờ lên ảnh chụp lúc Lâm Sơ Tuệ ngay đơ như khúc gỗ vừa rồi, lắc lư trước mặt cô:
“Ai ôi! Thật là tình tứ, thật là lãng mạn! Còn ôm từ phía sau nữa chứ!”
“Bà có để ý không, cánh tay cậu ta cứng đờ như con bọ ngựa, luống cuống không biết nên đặt nơi nào! Cười chết tôi!”
“Ông đây cược 5 đồng, tên nhóc này chưa được con gái ôm bao giờ.”
“Gì chứ cái sân thể thao này là cái ổ thị phi, báo cho bạn yêu biết, hai người xong chắc rồi!”
Lâm Sơ Tuệ nằm giang tay giang chân trên đường chạy của bãi tập, một câu cũng không muốn nói, cả người không có lực.
10 phút trước, Tiêu Diễn nói muốn về nhà làm bài tập nên đã rời đi sớm, theo như Lục Trì phân tích, thời điểm bỏ về khuôn mặt cậu ta nổi lên một mảng đỏ quỷ dị, không biết là do thời tiết quá nóng, hay là thẹn thùng.
Lâm Sơ Tuệ quyết định chỉ cần cô không xấu hổ, thì người lúng túng sẽ là đối phương.
Lục Điềm Bạch ngồi bên cạnh Lâm Sơ Tuệ, dùng đầu ngón chọc chọc mu bàn tay cô bạn nói: “Bạn yêu, rốt cục đã xảy ra chuyện gì thế? Không phải bà nói không thích cậu ta sao?”
Lâm Sơ Tuệ mải miết ngắm nhìn từng tầng mây tím đỏ rực rỡ vắt ngang bầu trời, cô như rơi vào cõi thần tiên, mơ hồ đáp: “Có đôi khi, tôi cảm thấy cậu ta rất giống một người!”
Lục Điềm Bạch kích động nói: “Bà cũng thấy vậy à! Ngô Ngạn Tổ đúng chứ! Tôi cũng có cảm giác vậy đó!”
Lâm Sơ Tuệ miễn cưỡng cong khóe miệng, chậm rãi nói: “Có đôi khi, tôi thấy cậu ta rất giống ba tôi.”
Đám người đồng thời quay đầu nhìn về phía Lâm Sơ Tuệ, Lục Trì đi tới sờ sờ đầu cô, lo lắng nói: “Sơ Ca, trạng thái tinh thần bà thế này không được đâu! Có phải bà nhớ chú Lâm đến phát ngốc rồi không?”
Đột nhiên đôi mắt Lục Trì cong lên, cố tình pha trò: “Nào, bà nhìn tôi này, có phải thấy tôi rất giống ba bà không. Còn không mau gọi ba ba.”
Lâm Sơ Tuệ một cước chuẩn xác đạp lên đầu gối cậu ta.
Nhưng mà trên thế gian này, chuyện đùa kiểu này Lâm Sơ Tuệ cũng chỉ cho phép bọn họ nói. Hai năm nay nếu không phải những người bạn này luôn vây quanh bầu bạn với cô, hẳn là trạng thái tinh thần của Lâm Sơ Tuệ sẽ hoàn toàn sa sút, bết bát.
Cô con gái nhỏ luôn nũng nịu trong ngực ba, vào thời điểm chỗ dựa ấy biến mất cũng là lúc cô hoàn toàn mất đi cảm giác an toàn.
Sụp xuống một nửa bầu trời.
Mà khoảnh khắc Tiêu Diễn xuất hiện, dù chỉ là một thoáng nhưng ánh mắt, giọng điệu,... cảm giác quen thuộc, gần gũi vô cùng mạnh mẽ.
Lâm Sơ Tuệ là một người không tin quỷ thần, hơn nữa trước đó cũng biết vụ Bút Tiên chỉ là trò đùa dai của Hứa Gia Ninh.
Nhưng mà trên thế giới này, luôn có một số sự việc khó giải thích, tỷ như… vì sao cậu ta biết tên ở nhà của cô, lại tỷ như vì sao cậu ta có thể nói không sai một từ những lời ngày xưa ba Lâm hay nói…
Lục Điềm Bạch ngồi bên cạnh Lâm Sơ Tuệ, ôm đầu gối, mơ màng ngắm nhìn những rặng mây rực rỡ đang quấn quýt lấy mặt trời đằng xa, thở dài nói: “Thật là một câu chuyện buồn.”
“Sao tự nhiên lại tâm trạng thế?”
Lục Điềm Bạch chững chạc, đàng hoàng vỗ vỗ vai cô bạn: “Tôi đơn phương ái mộ cậu, nhưng trong mắt cậu lại coi tôi như “ba”. Bà nghe xem không đủ buồn à?”
Lâm Sơ Tuệ không hề tỏ ra yếu thế đáp trả: “Nếu nói vậy thì chuyện của cậu còn bi đát hơn gấp vạn lần!”
“Ủa sao biết hay vậy?”
“Tôi coi cậu là nam thần, cậu coi tôi là con nhỏ mê trai! Còn chưa đủ bi đát à, thiếu nữ mộng mơ!”
“Sai sai sai!” Lục Điềm Bạch khoát tay: “Không phải nam thần sinh ra chính là để cho đám mê trai chúng tôi ngưỡng mộ hay sao? Hơn nữa, một người con trai hoàn mỹ, ưu tú như Hứa Gia Ninh sao có thể thích tôi được chứ!”
Lục Điềm Bạch nhét vào giữa biển người cũng không tính là cô gái xinh đẹp xuất sắc, hơn nữa thành tích học tập của cô cũng không tốt lắm.
Lục Trì tò mò lại gần: “Đang nói ai thế?”
“Hoàng tử Eton mới chuyển đến chứ ai!”
“Em gái à, anh trai chân thành khuyên em một câu! Loại đàn ông như Hứa Gia Ninh ấy, chỉ cần nhìn tướng mạo là biết rõ ràng là một thằng giả dối, cặn bã. Em nhìn thằng ôn đó hại anh trai em như thế nào đi… bao thầu toàn bộ nhà vệ sinh ba tầng lầu đó.”
“Tại anh ngốc, trách ai được!”
Khí chất của học sinh xuất sắc toàn diện quả thực không thể phủ định được, Lâm Sơ Tuệ đặt tay lên ngực tự hỏi, tự trả lời. Mặc dù nhìn tên cao ngạo đó chỗ nào cũng cảm thấy không vừa mắt, nhưng phải công nhận cậu ta quả thực vô cùng ưu tú .
Nói về phương diện học tập, cậu ta lớn lên ở Anh, tiếng Anh thì không phải nói, chỉ có ngữ văn là hơi kém một chút.
Chính vì thế cho nên trong khoảng thời gian này, cậu ta điên cuồng trau dồi kiến thức về Tứ đại danh tác (1), đặc biệt là đọc lại “Hồng Lâu Mộng” đến mấy lần.
Lâm Sơ Tuệ dám nói, đại đa số những học sinh trường này nói riêng và hầu hết bạn học cũng rất ít người có thể kiên nhẫn xem hết Tứ đại danh tác.
Cái loại thành tích tốt, lại còn vô cùng thảo mai, mồm miệng trơn tru là đặc thù tính cách của mấy tên sở khanh tri thức, mấy cô nhóc mới lớn, yêu mộng mơ lại có chút ngây thơ, ngốc nghếch như Lục Điềm Bạch không mê cậu ta mới là lạ.
May mắn ngay lần đầu gặp mặt đã nhìn thấu bọ mặt thật của này, cho nên Hứa Gia Ninh cũng lười diễn trò trước mặt cô, hai người vẫn luôn cảm thấy đối phương chướng mắt. Tuy nhiên vì thân phận “người một nhà” nên đành nhẫn nại, coi người kia không tồn tại, nước sông không phạm nước giếng.
Lâm Sơ Tuệ thấy Lục Điềm Bạch vẫn ủ ê, chỉ đành lắc đầu, bất đắc dĩ an ủi: “Bạch Điềm nhà chúng ta là cô gái tốt tính, dễ thương nhất quả đất, tên “Tây pha kè” họ Hứa kia không xứng với bà.”
“Không cần an ủi đâu.”
“Vốn là vậy mà, cậu đáng yêu như này lên đại học không biết bao nhiêu anh mê mệt ấy chứ.”
Lục Điềm Bạch nhoẻn miệng cười để lộ chiếc răng khểnh cực kỳ đáng yêu, vui vẻ đáp: “Thật không?”
Lục Trì ôm cánh tay ngồi xổm trên mặt đất, phũ phàng nói: “Còn đang chưa chắc thi đậu nổi đại học hay không mà còn ngồi đây mơ với chả mộng!”
“Ông là anh ruột cậu ấy đấy!” Lâm Sơ Tuệ huých mạnh vào tay Lục Trì, trừng mắt cảnh cáo: “Tự lo cho thân mình đi, Điềm Bạch không thi đỗ, ông lại càng không có khả năng.”
“Quan trọng sao!”
Lúc này điện thoại Lâm Sơ Tuệ đột nhiên vang lên, là một số lạ gửi tin nhắn tới, nội dung tin cộc lộc, vỏn vẹn vài chữ: “Về nhà. Có việc.”
Lâm Sơ Tuệ nhắn: “Ai vậy?”
“Họ Hứa.”
Quan hệ của hai người “tốt” đến mức tên của đối phương cũng lười lưu lại.
Lâm Sơ Tuệ nhặt balo lên, chậm rãi rời khỏi sân vận động: “Về đây!”
Những tia nắng cuối cùng đã biến mất, bóng dáng nhỏ bé của cô dần dần tan biến vào bóng tối đen kịt.
Đèn đường sáng trưng, Lâm Sơ Tuệ bước vào sân, nhìn thấy Hứa Gia Ninh chuẩn bị mở cửa chiếc Mercedes bước lên.
Lâm Sơ Tuệ không để ý đến cậu ta, hai tay xỏ túi quần, chậm rãi bước về phòng.
Hứa Gia Ninh: “Hôm nay dì Phương với cha tôi về, đợi chút nữa tôi định đến sân bay đón họ. Cậu muốn đi cùng không?”
“Đã về rồi? Sao tôi không biết?”
Hứa Gia Ninh thuận miệng nói: “Cảm thấy không cần thiết nên tôi không nói! Họ có về hay không, đối với cậu cũng đâu có ý nghĩa gì, dù sao trong lòng cậu chỉ quan tâm đến ba cậu.”
Cậu ta lên xe.
Lâm Sơ Tuệ nhón mũi chân đá đá rêu xanh bên cạnh vườn hoa, không thèm để ý đến tên khó ưa này.
Chiếc xe khởi động, Hứa Gia Ninh hạ cửa kính xuống, gọi với Lâm Sơ Tuệ: “Này!”
Cô cảm thấy vô vị, không ngẩng đầu nhìn cậu ta.
“Tôi đề nghị cậu tốt nhất nên gỡ di ảnh quanh nhà xuống, nếu muốn treo thì treo ở một mình phòng cậu là được.”
“Đây là nhà tôi, cũng là nhà của ba tôi, vì sao không thể treo ảnh của ba tôi.”
Hứa Gia Ninh nheo mắt, mỉa mai: “Cho xin! Cậu có tí EQ nào không vậy!?”
Lâm Sơ Tuệ phản bác lại: “Vậy xin hỏi EQ của cậu cao bao nhiêu?”
Đạo đức giả vừa thôi!
“Chí ít, tôi cũng sẽ không khiến người xung quanh chán ghét mình!”
“Vừa hay, tôi rất ghét cậu!”
“Cậu là người kì quặc, không tính!”
Hầu hết con gái đều không ghét được cậu, thậm chí không ít người còn có ấn tượng rất tốt, nhưng Lâm Sơ Tuệ này hết lần này đến lần khác đều thể hiện rõ địch ý với cậu.
Cậu cảm thấy đây không phải vấn đề của mình.
Hứa Gia Ninh đặt tay lên vô lăng, lạnh nhạt nói: “Ba tôi và mẹ cậu lần nữa xây dựng gia đình mới, cậu không muốn mình trở thành sự tồn tại khiến người ta ghét bỏ trong ngôi nhà này chứ?”
Lâm Sơ Tuệ cúi đầu, im lặng không nói.
“Dù cậu có muốn tiếp nhận sự thật này hay không, nhưng hai người họ đã kết hôn. Là người làm con, dù cậu có muốn hay không thì cũng nên gọi ba tôi một tiếng chú Hứa. Tôi cũng kính trọng gọi mẹ cậu một tiếng dì Phương. Nếu như cậu cứ cố tình giận dỗi, khiến cái nhà này gà chó không yên, về sau đừng trách tôi không nương tay.”
Ban đầu Lâm Sơ Tuệ còn cho rằng Hứa Gia Ninh cũng giống mình đều không mặn mà gì với cái gia đình chắp vá hiện tại. Không ngờ rằng cậu ta sẽ nói vậy, thoáng kinh ngạc. Cô nhìn về phía cậu ta, bình thản hỏi: “Hứa Gia Ninh, mẹ cậu đâu?”
Hứa Gia Ninh rũ mắt, trầm giọng đáp: “Bà ấy ly hôn với ba tôi khi tôi còn rất nhỏ, cũng chưa từng quay trở về thăm tôi. Bà ây đã có gia đình mới, con của bà ấy chắc cũng chỉ nhỏ hơn tôi vài tuổi, cho nên, tôi không nhớ bà ấy lắm.”
“À, nhưng bà ấy còn sống. Còn sống là tốt rồi.”
“Có đôi khi còn sống chẳng bằng chết đi. Chí ít cậu biết người đó đến tận phút cuối đời vẫn luôn yêu thương cậu.”
Lâm Sơ Tuệ: “Tôi tình nguyện để ông ấy ghét tôi, chỉ mong ông có thể sống khỏe mạnh.”
Hoàn cảnh không giống, tranh luận cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Hứa Gia Ninh không nói thêm gì nữa, khởi động xe, rời đi.
Đây là lần đầu tiên Lâm Sơ Tuệ và người anh trai mới này mở lòng nói chuyện một cách bình tĩnh, thiện chí.
Lâm Sơ Tuệ có thể nhìn ra, Hứa Gia Ninh rất hy vọng vào gia đình mới của mình, thậm chí để gia đình này hạnh phúc, vui vẻ, cậu ta sẵn sàng từ bỏ cuộc sống tự do ở Anh để trở về Trung Quốc.
Nhưng mà Lâm Sơ Tuệ khó có thể làm được như cậu ta, tràn ngập hy vọng và chờ mong vào cuộc sống mới.
Cô chỉ cảm thấy hành động đó chẳng khác nào phản bội ba mình.
Mẹ Hứa Gia Ninh không yêu cậu ta, nhưng ba cô đến giờ khắc nhắm mắt xuôi tay vẫn yêu thương Lâm Sơ Tuệ tha thiết.
Cô không thể phản bội ba.
…
Lâm Sơ Tuệ vào nhà, tháo toàn bộ di ảnh trong phòng khách, nhà ăn, nhà vệ sinh xuống.
Trước kia trong căn nhà này chỉ có cô và mẹ, cô có thể cáu kỉnh, có thể treo ảnh ba khắp nơi trong nhà, bởi vì mẹ sẽ bao dung cô, cũng bao dung cả ba.
Nhưng hiện tại trong nhà này sẽ có thêm một chú xa lạ, nơi này cũng sắp trở thành nhà của chú ấy rồi.
Cô không muốn ba cảm thấy khó xử, ngày ngày phải nhìn người vợ của mình ân ái vui vẻ cùng một người đàn ông khác.
Cô thu toàn bộ ảnh về phòng ngủ của mình, đặt trên bàn, trên giá sách, treo trên tường.
“Ba, sau này ba cũng chỉ còn con thôi.”
Trong ảnh, ba Lâm vẫn cười hiền bất đắc dĩ.
“Ba cười gì chứ, ba chỉ biết cười thôi.”
Mũi chua xót, cô đặt khung hình còn lại lên mặt bàn: “Ba không ngại nguy hiểm đi cứu người, chí công vô tư, xả thân vì người khác cho cố làm gì. Hiện tại thì hay rồi, người đàn ông khác đến ở nhà của ba, con gái ba sắp có một người ba mới rồi!”
Nói xong lời này, cô như thể sợ ba Lâm đau lòng, vội vàng lao đến ôm bức ảnh, nói: “Ba yên tâm, con mãi mãi chỉ có một người ba duy nhất là ba thôi.”
“Dù người đàn ông kia mang cả con trai mình đến, chỉ cần có con ở đây, nơi này mãi mãi là nhà của ba, ba vĩnh viễn có con bên cạnh.”
…
Tiêu Diễn trở lại phòng mình, lấy từ trong ngăn kéo ra một quyển nhật ký thật dày.
14.3
Hôm nay sinh nhật 12 tuổi của Bé Ngoan. Tôi tặng con bé một quả bóng rổ, con bé rất vui vẻ.
Mẹ con bé luôn cằn nhằn nói con gái nên học ballet hoặc piano, suốt ngày chạy như điên ngoài sân bóng rổ chẳng có dáng dấp của một bé gái gì cả.
Con gái nên có dáng vẻ thế nào tôi không biết, nhưng tôi chỉ muốn bé con nhà mình mãi mãi duy trì dáng vẻ vốn có, biết yêu thương bản thân, làm việc mình thích, sống cuộc đời mà mình muốn.
16.5
Bé Ngoan chơi bóng rổ không tệ, mấy đứa con trai cao lớn chưa chắc đã thắng con bé.
Hôm nay dạy con bé vài kỹ thuật tấn công kết hợp ném rổ, con bé ném rất giỏi.
“Đầu tiên là kiểm soát bóng cho tốt, sau đó nhanh chóng lùi một bước. Quan trọng nhất của kỹ thuật là tính bất ngờ. Nhất định phải nhanh và chuẩn xác, khiến đối thủ trở tay không kịp.”
Con bé còn nhỏ vậy mà có thể nhớ không sót một chữ, mà còn rất nhanh đã áp dụng được vào thực tế không chút sai lệch.
Bé Ngoan nhà chúng ta thực sự là một thiên tài thể thao!
…
Tiêu Diễn đứng lên, lấy một quyển sổ trên giá sách, viết xuống một hàng chữ: “Thích vận động, am hiểu điền kinh, lòng hiếu thắng mạnh, thích khóc, thích nũng nịu, tang thương, luôn nhớ thương người ba đã mất.
Quyển nhật ký này vẫn luôn đặt trong hộc tủ cá nhân của đội cứu hỏa. Lâm Tu Trạch nói cho cậu mật mã mở tủ để lấy cuốn nhật ký ra.
Quyền nhật ký này có thể giúp cậu hiểu rõ hơn về Lâm Sơ Tuệ.
Nhật ký rất dày, cơ hồ như là một cuốn sách quý giá về quá trình nuôi dạy con gái của chú ấy.
Bắt đầu từ khi Lâm Sơ Tuệ sinh ra, ghi chép kĩ càng tỉ mỉ từng chi tiết nhỏ, từng niềm vui bất ngờ mỗi một ngày ở bên con gái.
Từ sau khi tiếp nhận nhiệm vụ, Tiêu Diễn bỏ một khoảng thời gian dài nghiên cứu cuốn nhật kỹ, từng chút hiểu rõ cô gái từng vừa khóc vừa chạy theo xe tang lúc trước.
Lâm Sợ Tuệ từ khi sinh ra đã được tắm trong ánh sáng ấm áp, rực rỡ của tình yêu thương. Được ba mẹ yêu chiều, bao bọc lớn lên. Dù cô ấy gây ra không ít rắc rối do tính tình ương bướng của mình, nhưng đều là những chuyện nhỏ ngây ngô, vộ hại, còn có chút dễ thương.
Lâm Sơ Tuệ của ngày trước phẩm chất ưu tú, thành tích xuất sắc. Chuyện gì cô đã quyết tâm thì sẽ làm đến cùng, có chút cứng đầu cố chấp.
Tiêu Diễn biết đáng ra mình nên trả lại ba cho cô ấy.
Trận hỏa hoạn kia, người chết đáng lẽ phải là cậu. Nhưng thời điểm Tiêu Diễn chuẩn bị xong mọi kế hoạch, chuẩn bị tinh thần rời khỏi thế gian này.
Chính Lâm Tu Trạch đã kéo cậu lại.
Mà bây giờ, bản thân Tiêu Diễn cũng đã có người thân của mình, là chị gái của cậu. Tiêu Diễn thoáng nghĩ có lẽ cuộc đời mình sẽ không mãi mãi âm u như vậy, có lẽ cậu cũng xứng đáng có một cuộc đời mới.
Tiêu Diễn đấu tranh với vận mệnh bất công nhiều năm như thế, rốt cuộc … cậu không cam tâm.
Cậu muốn tiếp tục sống, muốn đường hoàng đứng dậy.
…
Sắc trời đã tối, Tiêu Diễn đến cửa hàng đồ hầm hỗ trợ chị gái.
Chị gái Tiêu Thiển của cậu rất xinh đẹp, tết tóc đuôi ngựa, đeo tạp dề xông xáo, nhiệt tình chào hỏi khách khứa.
Tiêu Diễn đặt balo xuống, đeo tạp dề lên, cầm muôi to khuấy đồ hầm, nước đồ hầm nóng hôi hổi, tỏa hương nghi ngút.
Cậu vừa đảo canh, trong đầu không tự giác hiện lên tình hình ở sân bóng ban chiều.
Đã 1 tuần trôi qua, thanh tiến độ một mực bảo trì con số 0% khiến Tiêu Diễn cực kỳ uể oải, cậu thậm chí cảm thấy, cái thanh này căn bản sẽ không nhích lên được số nào.
Thế nhưng vừa mới rồi, thanh tiến độ rốt cuộc nhảy lên 1%.
Điều này chứng minh, nếu tiếp tục thúc đẩy, nhiệm vụ có khả năng thành công.
Cậu thử phân tích một chút, hẳn là khi Lâm Sợ Tuệ đáp lại tình cảm của cậu, thanh tiến độ sẽ thay đổi trạng thái.
Nhưng trước đây cậu thể hiện đủ hư tình giả ý, rồi thổ lộ các kiểu cũng không thể khiến thanh tiến độ nhích lên dù chỉ một chút.
Vậy suy ra chỉ có dùng tình cảm chân thật mới có thể đổi lấy chân tình.
…
Tiêu Thiển thấy Tiêu Diễn mới về, lưng áo ướt đẫm, hỏi: “A Diễn, hôm nay em đi đánh bóng với bạn à?”
“Dạ.”
“Ngạc nhiên nha, em trai nhà chúng ta vậy mà đã kết thân được với bạn mới rồi.”
Tiêu Thiển biết, Tiêu Diễn từ nhỏ đã phải trải qua thời thơ ấu không mấy tốt đẹp, tính cậu khép kín, âm trầm, sau khi được nhận nuôi, Tiêu Diễn ròng rã mấy năm đều im lặng, không mở miệng.
Cho đến tận sau trận hỏa hoạn kia, cậu bé mới rụt rè mở cánh cửa đã khóa kín từ lâu của mình, giao tiếp với người khác.
Nhưng vẫn không có bạn.
“Bạn mới thế nào?”
Tiêu Diễn không chút nghĩ ngợi đáp: “Rất ngốc.”
“Bạn bè mà, đâu cần quá thông minh, chân thành là được.”
“Dạ.”
Tiêu Thiển đặt chiếc nổi xuống, gương mặt hóng chuyện, tò mò hỏi: “Bạn đó là nữ hay nam?”
“Nữ.”
Ánh mắt Tiêu Thiển sâu thẳm quan sát cậu em mình một lúc, lập tức lấy từ trong túi ra ít tiền, nhét vào balo cậu…
“Từ tháng sau, tiền tiêu vặt của A Diễn nhà mình tăng gấp đôi.”
1,Tứ đại danh tác gồm Hồng lâu mộng của Tào Tuyết Cần, Tam Quốc diễn nghĩa của La Quán Trung, Tây du ký của Ngô Thừa Ân và Thủy Hử của Thi Nại Am, được đánh giá là "tuyệt thế kì thư" (pho sách lạ nhất đời), thật sự phản ánh toàn diện và sâu sắc gương mặt văn hoá Trung Hoa.
2,Món hầm.