"Nhưng nhi thần lại cảm thấy những gì mẫu hậu làm không phải vì nhi thần, mà chỉ vì bản thân mẫu hậu mà thôi." Triệu Húc thỏa mãn, "Những gì người làm chỉ vì thỏa mãn khát vọng quyền thế của người, thỏa mãn dụng vọng khống chế trẫm và người bên cạnh! Người căn bản chỉ vì bản thân người! Chỉ vì để bản thân dễ chịu một chút, người lấy nhi thần ra làm tấm chắn.
Trên thực tế, mọi điều người làm chỉ vì chính người.
Nếu mẫu hậu thật sự suy nghĩ cho trẫm, người sẽ không làm ra chuyện khiến trái tim trẫm đau như vậy!"
Dù là trước đây hay hiện tại, Tô Thái Hậu đều thích khống chế người bên cạnh.
Ngày xưa khi còn là tiểu thư Tô gia, bà ta đã như thế.
Sau này gả vào Ninh Vương phủ, bà ta vẫn như vậy.
Chẳng qua tới hoàng gia rồi, bà ta phát hiện người có thể giúp bà ta thỏa mãn du͙© vọиɠ khống chế thật sự quá ít.
Mãi đến khi sinh Triệu Húc, bà ta cuối cùng cũng tìm được đối tượng để thực thi.
Mà Triệu Húc ban đầu hiếu thuận và hiểu chuyện đã cho bà ta một khởi đầu tốt.
Mấy năm nay, Triệu Húc luôn nhường nhịn.
Nhưng trong chuyện của Vân Trân, Triệu Húc không thoái nhượng, điều này thật sự đã chọc tức Tô Thái Hậu!
Trong quá khứ, chỉ cần Tô Thái Hậu lên tiếng, dù không muốn, Triệu Húc cũng không làm trái tâm nguyện của bà ta.
Nhưng khi Vân Trân xuất hiện, Triệu Húc thế mà vì Vân Trân, phản kháng Tô Thái Hậu! Đây là chuyện dù thế nào Tô Thái Hậu cũng không thể chịu đựng!
"Ngài...!Ngài..." Tô Thái Hậu chỉ vào hắn, lộ vẻ không dám tin.
Bà ta hoàn toàn không ngờ Triệu Húc trước đây luôn nghe lời bà ta lại nói ra những lời như vậy! Thế mà vì nữ nhân này...
"Hôm nay, ai gia nhất định phải gϊếŧ chết ả!" Tô Thái Hậu chỉ vào Vân Trân, lạnh lùng nói.
"Nếu mẫu hậu muốn nàng chết, vậy không bằng ban chết cho trẫm luôn đi." Triệu Húc trào phúng, "Dù sao trong mắt của mẫu hậu căn bản không có nhi tử này, hoàng đế này! Tất cả những gì mẫu hậu làm đều chỉ theo ý của mình! Xưa nay mẫu hậu chưa từng suy xét nhi tử là trẫm nghĩ thế nào!"
"Ngài...!Ngài sao có thể nói ra lời này?" Tô Thái Hậu lớn tiếng, ôm trán, lảo đảo lùi hai bước.
"Người đâu!" Triệu Húc gọi.
Có cung nữ tiến vào.
"Thái Hậu không khỏe, đưa Thái Hậu về nội điện nghỉ ngơi." Triệu Húc nói.
"Ai gia không có, ai gia..." Tô Thái Hậu giãy giụa nói hai câu, liền nghẹn lời.
Cung nữ vội chạy tới đỡ lấy Tô Thái Hậu.
"Còn ngây ra đó làm gì? Mau đưa Thái Hậu trở về, mời thái y tới xem! Nếu Thái Hậu xảy ra chuyện gì, trẫm hỏi tội các ngươi!"
Triệu Húc rất ít khi trái ý Tô Thái Hậu trước mặt mọi người, càng ít khi cướp lời Tô Thái Hậu.
Sự khác thường của Triệu Húc khiến cung nữ của An Bình Cung đều nơm nớp lo sợ.
Cuối cùng, người hoàn hồn đầu tiên vẫn là Bích Diên đi theo Tô Thái Hậu nhiều năm.
Bích Diên đứng ra, đỡ Tô Thái Hậu ra ngoài.
Thái y rất nhanh đã tới.
Thái y được mời tới không phải ai khác, vừa lúc là A Cửu.
Nhìn Vân Trân thế này, A Cửu vô cùng khổ sở.
Có điều hiện tại, hắn không thể nghĩ nhiều như vậy.
Bởi vì thương thế trên người Vân Trân quá nghiêm trọng.
May mà Triệu Húc nhớ tới viên Cửu Chuyển Linh Lung Đan kia.