"Ý huynh là, huynh từng thấy Ma Đà vương tử và Ngọc Nhung công chúa lén lút gặp nhau?" Nghe Bát sư huynh thuật lại, Triệu Húc ngạc nhiên hỏi.
Không chỉ hắn, ngay cả Ngụy Thư Tĩnh cũng kinh ngạc.
"Đúng vậy, ta còn tìm hỏi những người khác, Ma Đà vương tử kia quả thật gặp Ngọc Nhung công chúa trong cung." Bát sư huynh nói.
Nhắc đến việc Bát sư huynh bắt gặp Triệu Ngọc Nhung và Ma Đà vương tử lén gặp nhau phải kể từ nửa năm trước, khi Bát sư huynh đưa Vân Trân từ Tây Nam trở về, sau khi từ biệt ngoài cổng thành.
Lúc ấy, hộ tống Vân Trân đến kinh thành rồi, Bát sư huynh bắt đầu ngao du thiên hạ, đi đến không ít nơi.
Cuối năm, hắn tranh thủ trở về núi Kình Thương, ở núi Kình Thương hai ba tháng.
Tính cách Bát sư huynh vốn không ngồi yên được.
Cho nên đầu xuân, hắn lại rời khỏi núi Kình Thương.
Chờ hắn tới giang hồ, liền nghe nói vụ cá cược của U Minh giáo và Xích giáo.
Hắn rảnh rỗi không có việc gì làm, nên tới kinh thành xem náo nhiệt.
Sau khi tới kinh thành, hắn đi tìm Hữu hộ pháp, dò hỏi chuyện đánh cược.
Hữu hộ pháp nói với hắn, quả thật có vụ cá cược đó, nhưng không hề khoa trương như lời đồn trong giang hồ, thật ra chỉ là đánh cược bình thường giữa U Minh giáo và Xích giáo.
Hắn lại hỏi nội dung đánh cược là gì, Hữu hộ pháp không nói.
Bát sư huynh có hơi cố chấp, ngươi không nói ta biết, chẳng lẽ ta không thể điều tra sao?
Cứ thế, hắn lẻn vào hoàng cung, muốn ôm cây đợi thỏ, kết quả không ngờ, mấy ngày trước ở bên hồ Thái Dịch, nhìn thấy Triệu Ngọc Nhung lén gặp Ma Đà vương tử.
Ban đầu, hắn không định nghe lén.
Nhưng hai người kia cuối cùng lại cãi nhau.
"Tên nam nhân kia, chính là vương tử vừa chết đấy, hình như đang uy hϊếp công chúa.
Bầu không khí giữa hai người rất căng thẳng, vị công chúa kia dường như rất cố gắng nhẫn nhịn." Bát sư huynh kể, "Khi ấy ta ở khá xa bọn họ, không nghe rõ cụ thể bọn họ nói gì, chỉ nghe loáng thoáng cái gì là "công khai" "thân thế" "lừa gạt" gì đó.
Đến cuối cùng, công chúa dường như thỏa hiệp, tên vương tử kia liền rời đi..."
Khi ấy vốn dĩ Bát sư huynh còn nghĩ tên vương tử kia không biết thương hoa tiếc ngọc, uy hϊếp nữ hài tử.
Kết quả không ngờ, vương tử vừa đi, sắc mặt công chúa lập tức thay đổi.
"Ai da, lúc ấy trái tim nhỏ bé của ta thật sự sợ hãi." Bát sư huynh vỗ ngực, "Đúng là không thể nhìn tướng mạo nữ nhân trong cung.
Một đám ai cũng như tầm gửi dịu dàng, nhưng trên thực tế đều là hoa ăn thịt người!"
Bát sư huynh nói xong, Triệu Húc và Ngụy Thư Tĩnh nhìn nhau.
Cho nên, giữa Triệu Ngọc Nhung và Ma Đà vương tử có ân oán mà bọn họ không biết.
Xét về động cơ gϊếŧ người, Triệu Ngọc Nhung mới là kẻ có khả năng gϊếŧ Ma Đà vương tử nhất!
"Bát sư huynh, đa tạ." Triệu Húc trịnh trọng cảm tạ Bát sư huynh."
"Đa tạ gì chứ?" Bát sư huynh ôm vai, trừng mắt nhìn hắn, "Dù sao ta cũng không phải vì ngươi.
Ta chỉ hi vọng sau khi các ngươi có được manh mối này, có thể mau chóng cứu nha đầu kia ra."
Còn không cứu ra, chỉ sợ U Minh giáo sẽ chờ không kịp, muốn cướp ngục.
...
Triệu Húc và Ngụy Thư Tĩnh rời khỏi khách điếm.
"Ta tới Ngọc Nhung Cung điều tra." Ngụy Thư Tĩnh nói.
"Vậy ta tới hành quán của Ma Đà Quốc xem tình hình, thuận tiện..." Nói tới đây, Triệu Húc bỗng dừng lại.
Ngụy Thư Tĩnh nhìn hắn, không truy hỏi, chỉ ôm quyền, xoay người vào trong cung..