Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 687: 687: Gặp Lại A Cửu

Vân Trân đáp: "Hồi bệ hạ, nương nương, độc Thái Hậu trúng tên Ỷ La Luyện, là một loại độc dược cực kỳ hiếm thấy trong giang hồ, cho dù là lang trung hành tẩu trong giang hồ nhiều năm cũng chưa chắc nghe qua.

Các đại nhân của Thái Y Viện hằng năm ở trong cung, cơ hội gặp được lại càng nhỏ.

Còn về nô tỳ vì sao biết được? Chẳng qua là cơ duyên trùng hợp mà thôi.

Khi còn nhỏ, nô tỳ có duyên theo học một vị thần y nửa tháng, vừa vặn, vị thần y kia có nói qua Ỷ La Luyện với nô tỳ."

"Thì ra là vậy." Hoàng đế vuốt râu gật đầu.

Vương Hoàng Hậu ngồi ngay ngắn, không tiếp tục truy hỏi.

Triệu Ngọc Dao bên cạnh tuy rằng không cam lòng, nhưng chuyện này liên quan tới sinh tử của Thái Hậu, nàng ta cũng không dám chọc phụ hoàng mình tức giận ngay lúc này.

"Vậy ngươi cần chúng ta chuẩn bị gì không?" Thục Phi đứng bên cạnh hỏi.

"Hồi nương nương, cần một ít dược liệu, nô tỳ muốn cho Thái Hậu tắm nước thuốc rồi châm cứu, ép độc ra.

...

Sau đó, Vân Trân ở trước mặt mọi người viết ra dược liệu, hoàng đế lập tức phái người đến Thái Y Viện bốc thuốc.

Vì trước giai đoạn tắm thuốc cần chuẩn bị rất nhiều, cho nên Vân Trân định sáng mai sẽ tới ép độc cho Thái Hậu.

Mà độc trên người của Thái Hậu trước khi được giải trừ, Vân Trân bị hộ vệ trông coi, cấm rời khỏi An Bình Cung một bước.

...

Thời điểm người của Thái Y Viện đem dược liệu tới, Vân Trân tự mình kiểm tra một lần.

Trong số người đưa thuốc của Thái Y Viện, nàng chú ý tới một người.

"Thái y đại nhân, chuyện ngày mai phải làm tương đối nhiều, nô tỳ có thể mượn ngài một người không?" Vân Trân hỏi.

"Cô nương khách khí.

Cô nương muốn ai, cứ tùy tiện sai khiến là được." Thái y nói.

"Nô tỳ muốn hắn."

Vân Trân giơ tay, chỉ A Cửu đứng trong đám người.

A Cửu nghe nàng chọn hắn, hoảng loạn ngẩng đầu.

"A Cửu sao? Hắn quả thật là hài tử cẩn thận." Thái y gật đầu, "A Cửu, đêm nay ngươi ở lại An Bình Cung, phải nghe Thịnh cô nương sai bảo, biết không?"

"A, a." A Cửu gật đầu.

Sau đó, thái y rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Vân Trân và A Cửu.

A Cửu ngồi trước bàn, sửa sang lại phân loại.

An Cửu đứng bên cạnh, vẻ mặt muốn nói lại thôi mà nhìn nàng.

"Sao thế?"

Ánh mắt của A Cửu quá mãnh liệt, Vân Trân muốn bỏ qua cũng không được.

Vì thế nàng ngẩng đầu, nhìn hắn.

Có điều, thấy nàng nhìn qua, A Cửu lại hoang mang dời mắt đi, bị Vân Trân nhìn chăm chú, ngay cả tay chân cũng không biết đặt nơi nào.

"Biết chữ không?" Vân Trân hỏi.

A Cửu cúi đầu, rồi vội gật đầu.

"Chỗ này nên phân loại thế nào, đệ viết ra đi." Vân Trân cười cười, đưa một tờ giấy cho hắn.

"A." A Cửu nhận lấy, ngơ ngác nhìn nàng.

"Sao vậy?" Vân Trân hỏi.

"A, a." A Cửu lắc đầu.

Vân Trân nhìn hắn, thở dài trong lòng.

A Cửu à.

Gần hai năm không gặp.

Trước đây ở Sư Đà Lĩnh, nàng hứa với Lý nãi nãi, sẽ thay bà chăm sóc A Cửu thật tốt.

Không ngờ sau đó lại xảy ra nhiều biến cố như vậy.

Lần này hồi kinh, nàng cũng định tới Hồi Xuân Đường tìm A Cửu, lại được báo rằng, A Cửu vào Thái Y Viện học việc.

Lần này tới An Bình Cung, nàng cũng nghĩ liệu có gặp được A Cửu không.

Kết quả, đúng là gặp được.

Chỉ sợ hiện tại trong lòng đứa nhỏ này có quá nhiều vấn đề.

Chẳng qua tạm thời, nàng vẫn chưa định nhận hắn.

...