Nhiễm Sương

Chương 20: Tảng Sáng (Ba)

Trong nháy mắt này, trong đầu nàng đột nhiên toát lên một suy nghĩ kỳ quặc, vì sao nàng khác với người khác.

Nhưng ý nghĩ này cũng chỉ thoáng qua, dù sao ở thời khắc này đối với nàng cũng chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì.

Đứng sau nam nhân phảng phất sắp bị dọa đến té xỉu, Thương Chiết Sương muốn đi trước, khi trực tiếp bay vào gian phòng đó, nữ tử áo đỏ bỗng thẳng lưng lên, quay đầu lại.

Thanh âm của nàng rất nhỏ như chim hoàng oanh, quấn trong hư không.

"Ha ha... Ai là người đẹp nhất đây? Người xấu nhất, ta đã tìm được rồi..."

Tề Tiểu Oanh run lập cập, cả người nhanh chóng co quắp bên người A Đỗ.

Nữ tử áo đỏ giương mắt đối mặt với Thương Chiết Sương, cười khẽ một tiếng.

Trong một khắc nàng ta ngẩng đầu lên, Thương Chiết Sương mượn ánh lửa trong phòng soi rõ gương mặt của nàng ta.

Đôi mắt hẹp dài, điển hình là tướng mỹ nhân, lông mày tinh tế nhạt như núi xa, nhỏ nhắn, đôi môi hơi mỏng.

Nếu thế này, tùy tiện lấy ra một trong ngũ quan đều vượt qua chúng sinh, nhưng khi hợp lại trên mặt của nàng ta lại không cân đối, cực kỳ vụng về.

Nàng ta nhìn chằm chằm Thương Chiết Sương, đôi mắt đầy sương mù, không có một tia sinh khí. Nhưng rất nhanh nàng đã tỏa ra sự vui vẻ, rồi trầm thấp nói: "Ta không biết cô..."

"Bây giờ thì biết rồi." Thương Chiết Sương tự nhiên ứng đối.

Nữ tử cười hì hì, nói thêm: "Tư sắc của cô nương vô song, tất nhiên không thể so với người phàm."

Lúc nàng ta nói câu này, Thương Chiết Sương có thể cảm giác rõ ràng người xung quanh đều thở hắt ra, Tề Tiểu Oanh vừa rồi còn quấn trên người A Đỗ tựa như chẳng còn yếu đuối không xương.

Nữ tử nhìn thẳng vào mắt nàng, trên mặt lộ thần sắc giãy dụa, lẩm bẩm: "Ta nên thích... Ta thích... Thích vô cùng..."

Cửa phòng vừa rồi còn mở rộng, do nữ tử này có chút do dự, bỗng nhiên đóng lại, tất cả ánh lửa được dấy lên ở đây chớp mắt đều bị dập tắt.

Một nam tử đứng phía sau đột nhiên quỳ xuống đất, bắt đầu gào khóc. Những người khác tựa như tránh ôn thân, từng người một né xa.

__ Nam tử vừa rồi đứng cạnh hắn cũng vậy.

Thương Chiết Sương lặng yên đứng một lúc, chờ tất cả mọi người rời đi mới đến cạnh hắn. Hắn dường như mất hết xương cốt, ánh mắt vô hồn nằm trên đất.

Nam tử kia ước chừng chỉ khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, khuôn mặt rất bình thường, có lẽ do làm ruộng đã lâu nên khóe mắt sớm nổi lên vết hằn, mặt cũng bị phơi đen.

Hắn chết lặng ngẩng đầu lên, nhìn Thương Chiết Sương dò xét từ lông mày đến cổ của nàng, sau đó cười quỷ dị.

"Thật sự xinh đẹp."

Thương Chiết Sương không nói gì, trong ánh mắt không có thương xót, thậm chí vô cảm.

Nam tử lại nhìn chằm chằm Thương Chiết Sương một lát, tựa như nhắc nhở lại như cảnh cáo nói: "Cô nương, giờ Tý âm khí nặng, phải cẩn thận một chút."

Thương Chiết Sương theo thái độ kiêng kỵ của đám người so sánh với nét mặt tuyệt vọng của nam tử, mơ hồ hiểu ra. Nàng chỉ há mồm, cuối cùng không nói câu nào.

"Cô nương, trăm nguyên nhân đều có kết quả, không ai thoát khỏi. Mà cô, không cứu ai được đâu."

Nam tử nhìn ánh mắt tĩnh mịch của nàng, thân thể vốn nằm trên đất chậm rãi đứng lên, hai mắt từ trống rỗng dần trở nên thông tuệ.

Trong tích tắc, Thương Chiết Sương có cảm giác nam tử bình thường trước mắt này liếc mắt một cái có thể nhìn thấu nàng.

Nàng lờ mờ nhận ra, đám người này biết một bí mật nàng không biết, nhưng họ đều giữ kín như bưng, không muốn nói đến.

Bọn họ dường như đều hiểu, nàng không thuộc về trận cục này.

Vì lẽ đó nên người sắp chết cũng thiện chí khuyên nàng không nên không biết tự lượng sức, nên rời đi.

Nhưng chỉ cần nàng đáp ứng một giao dịch, trừ phi chết mới không thể không theo.

Nàng gật nhẹ, giả vờ thành một bộ dáng rất chi là thông minh ra khỏi Kiêm Gia uyển, sau đó ẩn mình sau một cây trúc.

Nam tử kia ngu ngơ ngồi trên mặt đất hồi lâu, đợi đến khi trăng sáng bị mây đen che khuất mới chậm rãi bò lên.

Mà hành động bò lên đơn giản như vậy lại khiến hắn dùng hết khí lực toàn thân. Mất thời gian một chén trà hắn mới chống đỡ được thân hình đơn bạc.

Thương Chiết Sương ẩn trong màn đêm theo sau hắn đến một cái sân. Trong nháy mắt hắn đẩy cửa, nàng như một cơn gió yên lặng, không chút tiếng động nhảy lên nóc nhà trên sương phòng.

Trong phòng rất tối, tựa hồ trừ nữ tử áo đỏ kia, không ai có thể thắp lên một tia lửa.

Thương Chiết Sương nghe thấy tiếng nghẹn ngào tinh tế từ trong nhà, nam tử vừa rồi còn như nhìn thấu nhân sinh, an ủi nàng, vậy mà đang khóc.

Thanh âm này căn bản được đè nén rất thấp.

Thương Chiết Sương nghe thấy bỗng cảm giác có hơi buồn ngủ, mơ hồ, nàng lắc đầu, muốn để bản thân thanh tỉnh một chút.

Nhưng không hoảng loạn còn tốt, nhoáng một cái, nàng cảm thấy tiếng vù cù càng lớn hơn.

Còn chưa kịp phản ứng, mí mắt đã nặng nề sụp xuống.

Răng rắc-

Răng rắc răng rắc răng rắc-

Chiếc kéo bạc như cánh bướm tinh xảo bay tán loạn, vòng quanh từng tờ giấy uyển chuyển.

Nó còn linh hoạt hơn kim khâu trên vải gấm, thứ làm ra trên bàn cũng càng sinh động hơn.

Tờ giấy này cắt là cây đại thụ trước cửa thôn, tờ giấy kia cắt là tiểu cô nương sát vách.

Dung mạo của rất nàng xinh đẹp!

Mắt ngọc mày ngài, mắt hạnh má đào, hai bím tóc nhỏ rũ xuống ngực, chạy nhoáng một cái tựa như đang đùa chim tước.

Răng rắc răng rắc-

Thanh âm vẫn còn tiếp tục.

Tường trắng ngói đen được cắt ra, cỏ cây tươi tốt cùng núi xanh cũng bị cắt ra, thậm chí từng thửa ruộng, từng con trâu đều bị cắt ra.

Bọn chúng được xếp chỉnh tề xung quanh nàng, còn nàng mặc y phục bằng vải thô ngồi quỳ một chân xuống đất, không ngừng cắt.

Đến cuối cùng, phụ thân cùng mẫu thân nàng thương nhất đều trở về.

Nàng nghĩ, nàng có được toàn bộ thôn An Ninh, sẽ không cảm thấy cô độc nhỉ.

Bàn tay đen gầy nhỏ nhắn cắt ra vô số người nhỏ, xoay bọn chúng nhìn tựa như đang chơi đùa.

__ Tựa như hôm qua nhìn thấy a Hoa và A Đỗ.

Thế nhưng vì sao bọn chúng không nhúc nhích?

Trong bóng tối truyền đến tiếng nức nở trầm thấp.

Vì sao không có ai nguyện chơi cùng ta chứ?

Đến cùng nàng đã làm sai điều gì chứ!

Nàng không cam lòng.

Hận ý tràn trong huyết mạch của Thương Chiết Sương, nàng cảm nhận từng giọt máy trong thân thể đều có tia nóng rực, khiến cả người nàng đổ đầy mồ hôi.

Phần tay đột nhiên bị đau đớn một hồi, phút chốc nàng mở mắt ra từ trong bóng tối.

Nàng đang nằm trên giường không biết ở sương phòng nào, trong màn tơ rủ xuống, nàng thấy ánh trăng nổi bật ngoài cửa sổ càng thêm mơ hồ.

Ánh trăng bạc khẽ cong treo trên trời, tiếng khóc trầm thấp oanh tạt bên tai.

Tuy nàng mở to hai mắt nhưng lại không thể nhúc nhích, trên ngực dường như có một tảng đá lớn đè xuống, trọng lượng phảng phất như cả ngọn núi, khiến nàng không thở được.

Thanh âm huyên náo lại vang lên, đầu tiên xa xa, sau đó phảng phất gần như gang tấc.

Nàng nghe được nguồn âm thanh ở dưới giường, giống như từng con rắn uốn lượn lên càng lúc càng gần.

Có thứ gì đang dò xét trong đêm, từ dưới đáy giường leo lên thấp thoáng ngoài màn tơ trắng.

Ánh mắt Thương Chiết Sương dần lạnh, lúc thứ đó sắp chạm đến gương mặt của nàng, nàng đã nhanh tránh khỏi sự trói buộc.

Tay của nàng đang nắm chặt vật đó.

Đó là một cánh tay gầy đen, thậm chí còn nhỏ hơn tay của nàng, tựa hồ là cánh tay của hài tử đang tuổi dậy thì, trên ngón trỏ và ngón cái còn có một tầng tơ mỏng.

Thanh âm trầm thấp khóc thút thít chậm dần, đến từ gầm giường.

Lúc này ở nơi đó có một nữ hài đang nằm sấp.

Mà nàng ấy, đang khóc bất lực.

Ánh mắt của Thương Chiết Sương đã thanh tỉnh hơn, tay đang nắm cũng chặt hơn.

Đúng lúc nàng định dùng lực kéo vật dưới giường ra, bỗng có một người giấy nhỏ chui vào.

Ngay sau đó là cái thứ hai, thứ ba...

Lít nha lít nhít người giấy tổ ong vò vẽ, bao trùm khắp nơi tựa tuyết rơi đầy trời, cũng tựa như tiền giấy trắng ngần bay tán loạn.

Cảnh trước mắt như giao ngày giữa đêm đông và sáng sớm.

Người giấy nắm chặt tóc của nàng, túm lấy vạt áo của nàng.

Thương Chiết Sương nhíu mày muốn đánh tan đám người giấy này, nhưng bọn chúng càng áp chế thì càng mạnh mẽ, một cái bị đánh rớt hai cái lại đến liên tiếp, liên miên không dứt.

Theo người giấy chen chúc, cánh tay bị nàng nắm cũng hình như có lực.

Nó hung hăng cấu mạnh vào tay Thương Chiết Sương, sau đó trong nháy mắt nàng bị đau mà buông lỏng, chạy trối chết theo đám người giấy.

Hết thảy đột nhiên đều yên lặng xuống.

Cảnh vừa rồi, tựa như một giấc mộng, tiêu tán không còn ảnh.

Chỉ có đầu ngón tay đau đớn nói cho nàng biết, đây đều là thật, không phải là một giấc mộng.

***

Mặt trời lên, trước bậc thềm còn chứa sương sớm, Thương Chiết Sương đã đứng trong sân.

Tâm tình của nàng lúc này rất kém.

Đám người giấy đêm qua kéo nàng đến hỗn loạn, vạt áo đã nhăn nhúm.

Nàng mặt u mày chay, lần đầu tiên cảm thấy thật sự lần này mình đã đυ.ng vào đồ khó chơi rồi.

Bất quá, thứ khó chơi này không phải là Cù Tiểu Đào, mà là đám người giấy loi nhoi, âm hồn bất tán kia.

Nàng nhìn chằm chằm vào góc trúc xanh đến thất thần, phút chốc nhớ đến nam tử tối hôm qua.

Không nghĩ nhiều, nàng nhảy lên mái hiên, đi thẳng đến phòng hôm qua đã ngồi chờ.

Nàng còn chưa đến gian phòng kia, liền ngửi thấy một mùi hôi thối hỗn tạp.

"Á-"

Tương tự như tiếng hôm qua, tiếng kêu sắc nhọn thủng màng nhĩ.

Thanh âm này cực kỳ quen thuộc, là của Tề Tiểu Oanh.