Nhiễm Sương

Chương 15: Rạng Sáng (Năm)

Tiêu Lâm Xuân chìm trong ác mộng, đầu óc một mảnh hỗn độn.

Trong mộng, nàng thấy được mẫu thân đã lâu không gặp.

Khi còn bé, mẫu thân luôn ôm nàng hát đồng dao của Đồng thôn hoặc kể những truyền thuyết thần bí. Lúc đó tuy là khoảng thời gian nghèo khó, nhưng luôn tồn tại ngọt ngào.

Sau đó nàng gặp Tiêu Dung Thu.

Nàng không thể không thừa nhận, nàng rất ghen tỵ với Tiêu Dung Thu, thậm chí đến mức ghen ghét.

Nàng ghen tỵ nàng ta có cẩm y ngọc thực, ghen tỵ nàng có cùng một phụ thân nhưng thân phận khác biệt nhau, nhưng nàng không hận nàng ta.

Bởi vì nàng biết, tất cả đều không phải là Tiêu Dung Thu sai, nàng rất hiểu. Chỉ là lúc đó nàng và Tiêu gia có chênh lệch rất lớn, cũng không cần thiết thêm yêu cầu khi giao dịch với nàng ta.

Huống hồ, như Tiêu Dung Thu nói, Tiêu lão gia có rất nhiều thê thϊếp nhưng không có con nối dõi, người như nàng cùng mẫu thân sẽ rất khó sống dưới tay của những nữ nhân kia.

Lòng tham của con người luôn vô đáy.

Nàng cho là sau khi nhận được khoản tiền của Tiêu Dung Thu sẽ có thể sống hạnh phúc, nhưng thật sự không phải.

Đạo lý ăn no còn muốn ăn ngon như việc sống sung túc thỏa mãn một thời gian, nàng liền bắt đầu nghĩ đến chuyện xa xỉ khác. Tỉ như thân phận ở Tiêu gia, chính là thứ chấp niệm mà cho dù nàng chết cũng không quên được.

Trong phút chốc, Tiêu Lâm Xuân cảm thấy được mặt xấu của mình.

Đây là giao dịch công bằng, Tiêu Dung Thu cho nàng lựa chọn, không hề can dự. Thậm chí dung mạo năm phần giống với Tiêu Dung Thu cũng bị nàng phá hủy, ra lựa chọn lập lời thề, sao có thể vì một chút suy nghĩ mà phá vỡ lời thề chứ?

Nghĩ như thế, nàng lại cảm thấy hơi khổ tâm.

Thật sự là nàng rất tệ sao?

Nàng đơn giản chỉ muốn một thứ nhưng cả cuộc đời đều không có được.

Mà chuyện nàng sợ hãi nhất, chính là trong ác mộng đó, không chỉ có mẫu thân.

--còn có phụ thân nàng một mực hận thấu xương.

Khi Tiêu Lâm Xuân nhận ra tất cả trong huyễn cảnh Quan Vu dệt ra, khổ sở tột cùng xen lẫn xấu hổ đã che mất tất cả sợ hãi của nàng.

Thì ra cái gọi là hận, cái gọi là không xứng đều là nàng lừa mình dối người.

Nàng có khát vọng được Tiêu lão gia thừa nhận hơn ai hết.

Nàng không muốn dùng khoản tiền đó để chặt đứt huyết mạch Tiêu gia.

Chỉ là, trời cao sẽ không bao giờ mở hai cánh cửa cùng một lúc. Thời điểm chọn một trong hai, nàng lựa chọn sống mang theo tiếc nuối, chứ không phải tùy hứng kiên trì cốt khí, sau đó chôn vùi đường lui của bản thân và mẫu thân.

Nàng đã làm một quyết định trưởng thành, buộc bản thân phải lớn lên.

Thương Chiết Sương nhảy vào căn phòng nhỏ quen thuộc như một cơn gió.

Thân quỷ đã mất đi chấp niệm giờ phút này đang ngồi trước gương đổi mặt như lần đầu nàng nhìn thấy.

Linh hồn Tiêu Lâm Xuân trong ly lưu ly dường như cảm ứng được thân thể, chậm rãi bay khỏi ly, chạm đến thân quỷ.

Dù thân thể của quỷ không thể trì hoãn tiêu tán của linh hồn, nhưng lúc kết hợp, Tiêu Lâm Xuân đã buông xuống chấp niệm đã có thể lựa chọn đầu thai chuyển thế.

Nàng sờ lên khuôn mặt dữ tợn, cười với Thương Chiết Sương.

Thương Chiết Sương không hiểu ý nghĩa từ nụ cười của nàng ấy, nhưng nàng biết ít nhất lúc này nàng ấy không hối hận.

Nàng trừng mắt với Tiêu Lâm Xuân, giọng nói ôn hòa hơn với ngữ khí lạnh như băng thường ngày: "Kiếp sau cô sẽ gặp được người thân tốt hơn."

Tiêu Lâm Xuân giật mình, nhìn cô nương trước mắt luôn ghét bỏ nàng. Đột nhiên nàng cảm thấy trời cao đối với nàng cũng không quá tệ. Chí ít lúc nàng hóa thành ác quỷ, có người kéo nàng ra, để nàng thể hiện tình cảm bấy lâu nay đã chôn giấu.

Đến bây giờ người ấy có lẽ cũng chưa hiểu nhiều về cảm xúc của con người đâu.

"Ta không biết tâm nguyện của cô là gì, vậy thì chúc cô sớm ngày gương vỡ lại lành với tiểu tình lang của mình vậy."

"..."

"Dù nhân phẩm hắn có lẽ không được tốt, nhưng nếu cô vừa ý hắn, ta cũng không tiện khuyên. Dù sao Thương cô nương là người tốt, bỏ qua cô là tổn thất của hắn."

"...Kỳ thật, nếu cô không biết cách nói chuyện, có thể không nói."

Thương Chiết Sương đột nhiên ngại Tiêu Lâm Xuân đầu thai quá chậm.

Ánh nắng đã trải khắp vùng hoang vu, hình dáng hư quang của Tiêu Lâm Xuân cuối cùng cũng nhạt dần trước cửa sổ.

Thương Chiết Sương chìm đắm trong đó, lông mi dài có hơi rũ xuống.

Người như Tiêu Lâm Xuân rời đi trong ánh sáng, có lẽ là kết cục tốt nhất.

Loại thoải mái trong mắt chỉ thoáng qua, một lát sau, nàng lấy ba cái bình nhỏ lấy từ trong quan tài của Quan Vu, nhẹ nhàng vuốt ve.

Một đêm không ngủ khiến dưới mi mắt hiện lên một tầng xanh đen nhàn nhạt, nhưng độc của Tư Kính lại cấp bách hơn.

Để phòng mình đi một chuyến về tay không, Thương Chiết Sương đành phải chấp nhận đẩy cửa căn nhà gỗ, định sau khi đưa thuốc đến Phong Lộ Lâu sẽ trực tiếp ở đó nghỉ ngơi một thời gian.

Âm u ở vùng bỏ hoang vì những tia nắng sớm mà dịu đi mấy phần. Trong bụi gai cây khô giăng chùn chùn có một vật đang lăn đến Thương Chiết Sương.

Thương Chiết Sương ngưng trụ mắt, thấy vật đó đã lăn đến chân, miệng cười toe toét, nhìn nàng tràn ngập chờ mong.

Đó là một cái đầu đầy bùn đất, nếu Thương Chiết Sương không nhìn tới hai đôi mắt đen to tròn đang sáng lên của nó, sẽ lầm tưởng nó là quả cầu đã có hơi lớn một chút.

Hình như nó đến hơi vội, đến mức lúc mở miệng nói chuyện thở hổn hển không ra hơi.

"Cô nương... Ta vừa mới... giúp cô một chuyện, cô cũng có thể... giúp ta một chuyện được không?"

Thương Chiết Sương nhíu mày, thoáng nhớ lại cảnh tượng vừa nãy.

Khi đó lúc Quan Vu vung tay, chính là có thứ gì đang cắn tay nó, nhưng khi đó khí trời u ám, nàng không nhìn rõ lắm.

Như thế, kỳ thật vật đó cũng chẳng giúp nàng được mấy.

Lúc Quan Vu đưa cánh tay lên, nàng đã ở sau lưng nó rồi.

Đầu lâu kia thấy nàng không nói lời nào, càng thêm lo lắng, lăn vài vòng quanh người nàng, ý vị chết cũng không buông.

"Cô nương, dù lần này cô phản ứng rất nhanh, nhưng nếu ta không cắn cánh tay của nó, làm nó bị thương thì hành động tiếp theo sẽ thương tổn cô. Nói như vậy, ta đã phá được sự thương tổn của nó đối với cô, không phải sao!"

Chuyện thì không làm được mấy, mấy lời này của nó ngược lại kiểu cây ngay không sợ chết đứng, Thương Chiết Sương giật khóe miệng vài cái.

Mặt trời dần vươn lên ngọn đồi, đã treo đến ngọn cây.

Thương Chiết Sương nhìn đầu lâu kia, vừa tính toán canh thời gian vừa nói "Không rảnh", sau đó cất bước muốn đi.

"Cô nương, như thế là lấy oán trả ơn, là bất nhân bất nghĩa!"

"Cô dùng câu lấy oán trả ơn như vậy sao?"

"Bằng không dùng thế nào!"

"..."

"Dạng này của cô không tính là lấy oán trả ơn, vậy còn có ai gánh được câu này!

"..."

Thương Chiết Sương đã từng gặp kẻ cố tình gây sự, như hung hăng càn quấy như vậy lại chưa từng thấy qua.

"Nếu cô nương giúp ta, ta nguyện lấy tất cả những thứ ta tích cóp được khi còn sống làm thù lao!"

Lời nói vừa dứt, cả hai đều trầm mặc.

Chỉ là, lần này thái độ của Thương Chiết Sương chuyển cực kỳ nhanh.

"Cô nói đi."

Đầu lâu kia chấn động, tựa như chưa kịp phản ứng, tiếp đó tròng trắng muốn lộn ngược lên trời.

Sớm biết đơn giản như vậy, nó cũng không cần tốn nhiều nước bọt.

Ban đầu nó nghĩ cô nương trong lời nói của Quan Vu vô cầu vô dục, sẽ không tham mấy thứ tiền tài tục tĩu, không nghĩ tới cô nương này không chỉ tham chút tiền tài, mà còn không chút gì che giấu.

***

Mùa hạ đã đến cao điểm, làn da lộ ra dưới nắng bị đốt đến đau rát.

Trong vùng hoang vu không có gió, đầu lâu kia dù lăn rất nhanh, cũng không đuổi kịp khinh công của Thương Chiết Sương. Vậy nên Thương Chiết Sương đành phải nhịn lấy chuyện chưa từng có trong đời, nhíu mày đi sau nó với "tốc độ như rùa bò".

Đầu lâu kia dường như đã lâu không nói chuyện với người khác, trình độ ồn ào so với Tiêu Lâm Xuân, chỉ hơn chứ không kém.

"May mà khi ta còn sống có cất một ít tiền, vốn cho rằng đều là vật ngoài thân, không nghĩ đến hôm này có thể phát huy tác dụng."

"Ta đã ngây người ở đây lâu như vậy, chưa từng thấy qua người có thể chạy trốn khỏi tay của Quan Vu, cô nương là người đầu tiên."

"Cô lợi hại như thế, nhất định có thể giúp ta."

...

Thương Chiết Sương theo sau vẫn không phản ứng, chỉ lấy tay cho vào tay áo khẽ xoa ba cái bình nhỏ.

Chẳng biết đã qua bao lâu, thanh âm ồn ào của đầu lâu kia rốt cục cũng dừng lại.

Lúc này, trước mặt bọn họ là cây đại thụ xanh um tùm, bóng cây tản mát rộng lớn, che đi phần lớn ánh nắng. Ánh sáng xuyên qua từng tầng lá dày đặc xuống, khiến cho vùng hoang vu này có mấy phần có sự sống.

Đầu kia đứng ở một chỗ, dường như đang suy tư điều gì, một lát sau lăn đến chân Thương Chiết Sương, hướng về bãi đất trống phía trước nói: "Chính là chỗ đó."

"Chỗ đó." Hai bên thái dương của Thương Chiết Sương bỗng rạo rực.

"Đúng rồi, chỗ đó để cô đào."

Thương Chiết Sương: "..."

Bây giờ đổi ý còn kịp không?

Không thì cũng đã tới, đã trễ thì chậm thêm chút nữa cũng vậy, Thương Chiết Sương thở dài, đành phải chấp nhận đào bằng tay.

Đầu lâu kia ở một bên nhìn nàng, vừa vênh mặt hất hàm sai khiến, vừa khoan khoái tự đắc lăn đến nơi không có ánh nắng chiếu vào để nghỉ mát.

Thương Chiết Sương hận không thể lập tức đem nó làm cầu đá.

May mà đào không bao lâu, nàng cuối cùng đào được một cái vò nhỏ dưới gốc cây, rêu xanh bám dày đặc, Thương Chiết Sương phải tốn nhiều công phu mới mở ra được.

Cái bình vừa được mở ra, nàng liền ngây ngẩn cả người.

Bình gốm này không lớn, cũng không có gì đặc biệt, chứa đồ cũng không nhiều. Nhưng bên trong nó có đến mấy viên ngọc lấp lánh lặng lẽ đặt vào, độ sáng của ngọc chiếu lên đôi mắt đen nhánh của Thương Chiết Sương, tản ra một tầng ánh sáng nhạt.

"Dạ minh châu?" Nàng vô thức bật ra câu hỏi, trong mắt lộ ra mấy phần kinh ngạc.

Đầu lâu kia thấy nàng đào được cái bình, dương dương tự đắc lăn tới, nhảy nhót bên chân, khẽ cong môi: "Đúng vậy, lợi hại lắm, tiểu cô nương."

***

Tác giả:

Tiểu Tiêu (ôm tường): Như vậy ta đã offline rồi sao?

Sương Sương: Cô sống quá ồn.

Tiểu Tư: Tránh để cô quấn nương tử tương lai của ta.

Tiểu Tiêu: Quả nhiên ta không nhìn lầm, đôi cẩu nam nữ!!!