Kỳ thật Vưu Phỉ cũng không trông cậy quá nhiều vào Khương Nguyên, tuy nói bọn họ sống chung trong một cái ký túc xá, nhưng hai người vốn không thân lắm, bỏ mấy cái vụn vặt như tình nghĩa bạn học qua một bên, thì mấy cái khác cái gì cũng đều không có.
Vưu Phỉ kiếm được không ít tiền, cô ta tốt xấu gì cũng có chút danh tiếng, tin tức vừa lên hot search ngay cả bảng tin cũng chưa kịp bước lên, đã bị đánh cho rớt xuống.
Phó Cảnh Thành tất nhiên sớm cũng đã nghe nói đến chuyện ồn ào của Vưu Phỉ, người đại diện của Vưu Phỉ trực tiếp đánh điện thoại tới tận chỗ Tôn Phương bên này.
Lúc ấy Phó Cảnh Thành còn ở phim trường Lệ Thành, nam nhân cúi đầu nhìn quầy đồng hồ nữ, chỉ dặn dò Tôn Phương hai chữ: "Đổi người."
Nửa điểm tình cảm người đàn ông này cũng không thèm nói tới, căn bản không chịu nghe đối phương giải thích nhiều, ngay cả học sinh do chính mình đào tạo cũng không dùng được.
Lại cách một ngày, Phó Cảnh Thành từ Lệ Thành trở về.
Khương Nguyên có hẹn ăn sinh nhật của một bạn cùng lớp, hẹn bảy tám bạn học ở trường học bên cạnh ăn cơm, hơn 9 giờ tối mới tan cuộc, mọi người đều uống không ít rượu trái cây, số độ cồn cũng không cao, không dễ dàng say.
Nhưng lạ là mỗi lần Khương Nguyên uống rượu sẽ bị đỏ mặt,quan trọng là cô còn không biết mình sẽ bị đỏ mặt dễ dàng như vậy, rượu trái cây uống vào số với rượu bình thường cũng không khác nhau mấy, khuôn mặt cô gái nhỏ lúc này nhiễm màu ửng đỏ, đều được cất giấu ở trong bóng đêm.
Buổi chiều Phó Cảnh Thành lên máy bay trước, Khương Nguyên gọi cho hắn, hắn chuẩn bị nhanh chóng trở về, nhưng cô vốn dĩ đã quên trước đó đã đồng ý ăn cơm với bạn.
Hắn tựa hồ không vui cho lắm.
Cuối cùng vẫn là Khương Nguyên nói: "Phó Cảnh Thành, buổi tối anh có về trường học không, em đi tìm anh nhé."
Cuối cùng cô cũng mang theo mềm mỏng đem hắn từ như một con vật đang xù lông mà vuốt ve nó trở nên ngoan ngoãn.
Quán cơm cách trường học 5 phút lộ trình, lúc này bạn bè chung quanh nói chuyện hơi lớn chút, Khương Nguyên nhất thời không chú ý tới di động đang vang, thẳng đến khi đối phương không từ bỏ ý định tiếp tục gọi tới.
"Ấy." Khương Nguyên cố ý chậm hai bước, dừng ở phía sau bạn học.
"Đến đây, anh ở cổng trường bên phải chờ đợi em."
Đêm đã khuya, trước cửa lớn cơ hồ nhìn không rõ được 1 người.
Trần Di Ninh cũng tới, cô thấy Khương Nguyên chậm rãi đi xuống, vội thúc giục: "Khương Nguyên?"
"Các cậu đi về trước đi, mình không phải đã nói rồi sao, hôm nay mình muốn đến chỗ dì nhỏ ở, mình có thể tự gọi xe." Mẹ Khương Nguyên có một cô em họ ở Kinh Thị, lần trước cô cũng dùng lý do này để thoái thác.
Khương Nguyên đứng ở ven đường một lát, thẳng đến khi nhìn thấy mọi người đều vào trường, lúc này mới hướng đường cái đối diện đi đến.
Trong một góc chợt đi ra một người, người nọ không biết ở đàng kia đợi bao lâu, toàn thân đều giấu ở trong bóng đêm.
Khương Nguyên chạy tới kéo tay hắn: "Tại sao anh lại ở bên ngoài vậy, chờ em bao lâu rồi?"
Phó Cảnh Thành trên cao nhìn xuống cô, nói giọng khàn khàn: "Khương Nguyên, quan hệ của em với các bạn có vẻ không tồi?"
"Vâng, vẫn luôn tốt."
"Hôm nay ăn sinh nhật của ai?"
"Là Lâm Nam, anh cũng biết, còn không phải sinh viên ưu tú của khoa chúng ta sao,thầy Phó trước kia không phải còn từng khen người ta sao."
Khương Nguyên không khỏi mà nghĩ đến việc hắn đang đánh giá chính mình nói.
Cô còn đắm chìm ở trong cái miệng độc kia của Phó Cảnh Thành, nên lực đạo trên tay ngày một nặng, mặc ánh mắt hắn không xê dịch mà liếc cô: "À, không nhớ rõ."
Xác thật là không nhớ rõ, hoặc là hắn trước kia xác thật thực xem trọng Lâm Nam, cảm thấy người thanh niên này là một nhân tài đáng bồi dưỡng, chỉ là cuối cùng đều chỉ còn dư lại, trước giờ quan hệ của Khương Nguyên và Lâm Nam vẫn luôn rất tốt.
Hai người này vừa trẻ tuổi sau này đóng phim chung cực kỳ ăn ý, trong giới đều ngầm công nhận họ là một đôi.
---------------------