Ở phía ven sông của Thành Giang Đô Lâm Giang, một nửa là bến tàu, một nửa khác là bờ sông cao dốc như vách đá, soái Ti phủ được xây ở trên bờ sông cao cao.
Quan Âm đường nằm ở bên cạnh bến tàu, cách soái Ti phủ bên kia không xa.
Lý Tang Nhu ngửa đầu nhìn lên bờ vách đá, nhắm đúng phương hướng, vung phi trảo ra, kéo dây kéo, giống như một con vượn nhanh chóng leo lên trên.
Lần thứ ba vung ra phi trảo, móc vào tường vây của soái Ti phủ, Lý Tang Nhu nắm dây kéo lên tường vây, nằm sấp ở trên tường, cất kỹ phi trảo, bò lên một đoạn dọc theo tường vây, nhảy lên một thân cây, rồi trượt xuống đất.
Bên trong Soái Ti phủ đề phòng sâm nghiêm, tiểu đội ba người năm người không ngừng tuần tra qua lại.
Lý Tang Nhu dọc theo bóng râm, canh vào giữa khoảng trống của tiểu đội đi tuần tra, đi chuyển đến lầu các nơi đang cất giữ bản đồ thủ thành giả.
Lầu các chỉ khoảng hai thước vuông, cao ba trượng, cao thẳng tắp, từ dưới lên trên, tất cả đều là tường đá xanh nhẵn bóng, ba mặt không có cửa sổ không có cửa, chỉ có một bên có một cánh cửa nhỏ chỉ cho phép một người ra vào.
Cánh cửa nhỏ bị khóa chặt, ngoài cửa là gã hộ vệ đang cầm thương canh gác.
Lý Tang Nhu ngửa đầu nhìn nhìn lầu các trong bóng tối, trước khi một đội binh lính tuần tra tiếp theo đi qua, thì nàng thối lui quay trở về
Kim Mao ngồi xổm trong góc tối ở ngõ Miêu Nhĩ, nhìn thấy Lý Tang Nhu áp sát vào góc tường bước nhanh tới, vội vàng vọt lên đón.
Lý Tang Nhu trước ném phi trảo vào trong túi da bò đang được Kim Mao giữ, lại cởi thủ nỏ xuống, sau đó cởi bỏ bộ quần áo màu đen bên ngoài ra.
Kim Mao buộc chặt túi da bò, ném ra sau lưng, đuổi kịp Lý Tang Nhu hỏi: "Còn đi đâu nữa?"
"Phạm Bình An được chôn cất ở đâu?"
"Chợ Phạm gia phía đông, ra khỏi thành cỡ bốn mươi, năm mươi dặm đường."
"Đi nhà Mễ Hạt tử."
"Được!"
Kim Mao vui sướиɠ lên tiếng, lách mình dán sát vào tường, chen lên phía trước Lý Tang Nhu, bước chân nhẹ nhàng, như một con cá bơi tự do trong con hẻm tối.
Mễ Hạt tử sống ở bên cạnh Tam Thanh quan thành nam.
Lúc đầu, nhà của Mễ Hạt tử là một cái chòi nát dựa vào tường rào của Tam Thanh quan, bởi vì gần sát với ao phân của Tam Thanh quan, hôi thối không chịu nổi, nên nơi này mới không có ai giành với hắn.
Đến khi Lý Tang Nhu tiếp quản Dạ Hương Hành ở thành Giang Đô, cấp cho hắn một tòa nhà, hắn chẳng những không chịu chuyển đi, ngay cả hố phân bên cạnh cũng không cho động, nói hố phân này gốc phong thủy của hắn.
Lý Tang Nhu cho Tam Thanh quan hai ba nghìn lượng bạc, mua hai khu đất kế tường rào của Tam Thanh quan cho hắn.
Lý Tang Nhu xây cho Mễ Hạt tử hai gian phòng, phía ngoài khoanh một khoảng sân nhỏ rộng hơn một trượng để che hố phân bên cạnh đi, sau đó lại đào hố phân sang chỗ khác.
Nhà này của Mễ Hạt tử coi như cũng ra hình ra dạng.
Mễ Hạt tử không có ở nhà, theo thường lệ chỉ cần người không có ở đây thì cửa viện rộng mở, cửa phòng rộng mở.
Kim Mao trước đi vào dạo qua một vòng, ở trong cửa viện vẫy tay ra hiệu với Lý Tang Nhu.
Lý Tang Nhu trực tiếp vào nhà, tìm một cái ghế trúc khiêng ra cửa, ngồi trong bóng tối ngoài cửa, chậm rãi suy nghĩ.
Bên ngoài, Mễ Hạt tử khẽ hát, một bước thành ba bước bước vào ngưỡng cửa, nhấc chân đạp hai miếng cửa viện đóng lại, giơ cánh tay, dùng sức duỗi lưng một cái, khẽ hát đi qua viện, nhấc chân muốn vào phòng, thì nhìn thấy Lý Tang Nhu.
"Ta biết ngay ngươi đã trở về, đồ con khỉ lông vàng này, hắn cho là hắn không nói có thể giấu giếm được ta sao?"
Mễ Hạt tử cả người loạng choạng, thuận thế ngồi xuống ngưỡng cửa.
"Đi lêu lổng ở đâu thế?" Lý Tang Nhu ngửi thấy mùi son phấn, mùi rượu nồng nặc trên người Mễ Hạt tử.
"Chỗ Đào Hồng. Đào Hồng muốn hoàn lương, nên đi chúc mừng cho nàng.
Mẹ kiếp, hoàn cái gì lương? Khổ sở chịu đựng hết thời hạn mười năm, nam nhân kia của nàng ta cũng đã chết, từ nay được tự do tự tại, thật tốt biết bao!
Thế nào cũng phải tìm cho mình một chủ nhân khác!
Sau này sẽ như thế nào, nhìn thôi cũng thấy lại khổ tiếp nữa thôi.
Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của nàng, đã biết là người số khổ, quả nhiên không sai mà!"
Mễ Hạt tử vỗ đùi cảm khái.
"Lão đại đã từng nói qua, kẹo giáp hay ất cũng đều là thạch tín hết, ngươi rảnh quá đi quản mấy chuyện không liên quan tới mình."
Kim Mao ngồi xổm bên cạnh Mễ Hạt tử, bĩu môi với hắn.
"Cái rắm!"
Một chữ cái rắm của Mễ Hạt tử, phun nước miếng lên mặt Kim Mao.
Xuống giường làm việc như con lừa, lên giường thì bị nam nhân cưỡi, ngày đêm không thể nghỉ ngơi, một năm không ăn được một miếng thịt, cho dù là ai cũng đều là thạch tín thôi!
"Haiz!"
Mễ Hạt tử thở dài một tiếng, buồn bã.
"Lão tử quản mấy chuyện tào lao cái rắm, lão tử làm gì có bản lĩnh lo chuyện bao đồng? Chỉ là nói hai câu thôi mà.
Được rồi không nói nữa.
Ê đồ lông vàng ngươi nói đi, ngươi trở về có chuyện gì?"
"Ta không có nói như vậy!"
Kim Mao tức giận nói một câu.
"Ta nói là, ta trở về có chuyện, ta nói lão đại trở về hồi nào?"
"Bộ không giống nhau à!" Mễ Hạt tử tát một cái đẩy Kim Mao ra, tiếp theo nói chuyện với Lý Tang Nhu. "Ngươi thật sự làm gián điệp tình báo cho Bắc Tề hả?"
"Ta trước giờ luôn tìm chủ nhân để trèo lên."
"Ta đã nói ngươi rất thông minh!" Mễ Hạt tử dựng thẳng ngón tay cái với Lý Tang Nhu.
"Ta nhận việc kiếm sống."
Lý Tang Nhu phớt lờ lời khen ngợi của Mễ Hạt tử.
"Vừa rồi đi soái Ti phủ một chuyến, xem thử tòa lầu giấu bản đồ kia, ngươi đi soái Ti phủ lần nào chưa?"
"Đi rồi! Ta đã thấy lầu các đó, vào cái ngày mà tri hô nói là bản đồ bị trộm, ta đã cảm thấy có chuyện ẩn giấu ở bên trong, dù có thể từ trong lầu các này trộm đồ ra, thì làm sao có thể nhảy tưng tưng trên nóc nhà mà không bị ai nhìn thấy!"
Mễ Hạt tử quyệt miệng.
Mễ Hạt tử trời sinh có một đôi đồng tử màu xanh xám, nhìn dưới ánh mặt trời thì trông không giống mắt người, ai cũng cho là hắn là người mù, hắn cũng giả bộ làm người mù mà không hề có chút sơ hở, thật ra đôi mắt kia của hắn còn sáng hơn bất kỳ người nào.
Vì vậy, bản lãnh của thầy tướng số mù lòa đoán mệnh Mễ Hạt tử này, ở thành Giang Đô cũng có chút danh tiếng.
"Bản đồ quả thật bị mất, trước khi mọi chuyện ầm ĩ thì nó đã bị lấy đi rồi. Chuyện này, hoặc là có cao nhân, hoặc là do soái Ti phủ đặt bẫy, ngươi cảm thấy là loại nào?"
Lý Tang Nhu nhìn Mễ Hạt tử hỏi.
"Là ván cờ nào à?"
"Gϊếŧ người, muốn gϊếŧ vị Thế tử Bắc Tề kia ."
"Vị Thế tử Văn gia kia chịu trách nhiệm à?"
Đôi đồng tử màu xám xanh của Mễ Hạt tử lóe sáng lên.
"Ừm."
"Vậy khẳng định là Vũ Tướng quân đặt bẫy rồi!
Nếu vị kia Thế tử chết, Văn gia Bắc Tề coi như hoàn toàn chặt đứt gốc rễ rồi, Vũ Tướng quân hẳn sẽ rất vui!
Chuyện này cũng không dễ điều tra."
"Một mình Vũ Tướng quân không thể nào thiết kế được ván cờ này, có lẽ hắn ta có giúp một chút, cũng không biết ai tìm hắn ta giúp chuyện này nhỉ."
Lý Tang Nhu nói tiếp.
"Việc này không dễ điều tra. Nếu ngươi có cách khác, thì thực hiện theo cách đó, đừng tốn sức trên con đường này nữa."
Mễ Hạt tử lắc đầu liên tục.
"Ừm, sau này ngươi đi soái Ti phủ nhiều chút đi." Lý Tang Nhu trầm mặc một lát, rồi nói với Mễ Hạt tử.
"Được!"
Mễ Hạt tử đáp ứng cực kỳ sảng khoái, hỏi tiếp:
"Ngươi đây là đang làm việc cho vị Thế tử kia à?"
"Ừm."
"Nghe nói vị Thế tử kia dung mạo tựa Phan An?" Mễ Hạt tử chọc chọc Kim Mao đang ngồi nghe đến ngẩn ngơ.
Kim Mao vội vàng gật đầu.
Hắn hiểu câu này! Trong hí văn thường hát.
Tướng mạo của Thế tử đẹp hơn những Phan An trên sân khấu kia nhiều.
"Ngươi đừng có bị sắc đẹp mê hoặc đó, trên đầu chữ sắc có cây đao!"
Mễ Hạt tử lấy hai ngón tay, lắc lắc hai cái ở trước mắt Lý Tang Nhu.
Lý Tang Nhu không để ý tới y, vừa đứng lên, vừa nói chuyện với Kim Mao: "Ngươi nghỉ ngơi ở nơi này đi. Sáng sớm ngày mai ra khỏi thành, chúng ta đi chợ Phạm gia nhìn một cái."
"Được! Hạt gia càng ngày càng biết nói nhảm!" Kim Mao đứng lên đi ra bên ngoài tiễn Lý Tang Nhu.
"Ai, ta nói, ngươi cũng đừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ hai nhà đánh nhau, khó lắm mới có mấy năm sống an bình."
Mễ Hạt tử ở sau lưng Lý Tang Nhu hô một câu.
Lý Tang Nhu không để ý đến Mễ Hạt tử, Kim Mao tiễn Lý Tang Nhu, đóng cửa viện, bĩu môi nói với Mễ Hạt tử:
"Ai muốn hai nhà đánh nhau? Nam Lương và Bắc Tề? Hạt gia, ngươi thật là dám nói hưu nói vượn! Chúng ta đều là con trùng con kiến, cái rắm cũng không phải, lời này mà ngươi cũng dám nói!"
"Con trùng con muỗi là ngươi đó, nàng không phải!"
Mễ Hạt tử nắm lấy khung cửa đứng dậy, bỗng nhiên hắng giọng hát một câu: "Hương tiêu liễu Lục triều kim phấn. . ."*
Làm Kim Mao càng thêm hoảng sợ.
* trích trong Tây Sương Ký của Vương Thực Phủ:
“Lạc hồng thành trận, phong phiêu vạn điểm chính sầu nhân.
Trì đường mộng hiểu, lan hạm từ xuân.
Điệp phấn khinh triêm phi nhứ tuyết, yến nê hương nhạ lạc hoa trần.
Hệ xuân tâm tình đoản liễu ti trường, cách hoa âm nhân viễn thiên nhai cận.
Hương tiêu liễu lục triêu kim phấn, thanh giảm liễu tam sở tinh thần.”
Dịch thơ:
Hoa tàn lớp lớp tung bay!
Não người thay ngọn gió Tây vô tình!
Đêm qua mộng đẹp chẳng thành!
Sớm nay cảnh đẹp quanh mình còn đâu!
Bùn khô tổ én lớp đầu;
Tơ vương phấn bướm hết mầu xinh tươi!
Sầu dài tơ liễu chưa dài!
Cách tường xa, kể phương trời chưa xa!
Còn tô son, điểm phấn chi mà!