Thứ thuốc mà ta kiêng kỵ, nhất định là người bên cạnh ta đưa cho phó sứ gián điệp, người này nhất định ở trong sứ đoàn, lúc ấy, ta không có sức tự vệ, không dám quay về trạm dịch, lại không dám liên lạc với gián điệp địa phương.
May mắn là khi đó ta ở gần nhà trọ của Triệu Minh Tài, ta liền trốn vào trong nhà trọ.
Trong thành lục soát chặt chẽ, Triệu Minh Tài lập tức đi tìm lão đại Dạ Hương Hành của địa phương, là một vị cô nương, họ Lý, Lý Tang Nhu."
Cố Hi nhìn Cố Cẩn đang chuyên chú lắng nghe, giải thích.
"Vốn, Lý cô nương chỉ chịu đưa ta đến Giang Ninh thành, ở Giang Ninh thành thay ta mướn một chiếc thuyền đi về phía bắc, vốn tưởng rằng chuyện Lý cô nương đưa ta ra khỏi thành sẽ là thần không biết quỷ không hay. . ."
Cố Hi dừng lại, yết hầu hơi nghẹn lại.
"Lúc ấy, Triệu Minh Tài không kéo nổi ta, mới gọi em vợ tới hỗ trợ, lại bị em vợ báo tin, rất có thể là sợ mình chịu không được hình phạt, nhìn thấy quan binh đến cửa, Triệu Minh Tài đυ.ng đầu vào góc quầy, chết ngay tại chỗ.
Nhưng Vũ Tướng quân vẫn tra được Dạ Hương Hành, cơ nghiệp tài sản của Lý cô nương ở thành Giang Đô bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Lý cô nương không thể quay về thành Giang Đô, lúc này mới đồng ý hộ tống ta đến thành Kiến Nhạc, phí bảo vệ là mười vạn lượng bạc."
"Có thể đưa đệ trở về nhanh như vậy, nhưng chỉ gặp nguy hiểm ở huyện Bắc Động, vị Lý cô nương này thật không đơn giản."
Cố Cẩn nhẹ nhàng thở ra, thốt lên với một chút ngưỡng mộ.
"Thật không đơn giản, ta nhìn không thấu nàng.
Một tháng kế tiếp trên đường đi, trước khi ra tay ở huyện Bắc Động, nàng hằng ngày nấu cơm giặt giũ, lúc rảnh rỗi thì cắn hạt dưa đọc sách, ghi chép địa lý, các loại du ký, thoạt nhìn chính là một nữ nhân cực kỳ bình thường.
Khi nàng ra tay ở huyện Bắc Động, nàng tàn nhẫn xảo trá, liệu địch cực kỳ chính xác.
Công phu của nàng phi thường tốt, là một sát thủ.
Còn có, việc thờ cúng thường ngày của nàng đơn giản mà không thô thiển, nhận thức âm luật, hiểu thi từ, vô cùng có phong cách, có lẽ xuất thân bất phàm, ta hỏi thăm qua mấy lần, nàng đều tránh không đáp.
Ba thuộc hạ kia của nàng đều xem nàng như thần."
"Có phải là người Nam Lương hay không?" Cố Cẩn nghe mà cau mày lại.
"Ta cảm thấy không phải." Cố Hi nhanh chóng khẳng định."Nàng dự định sống lâu dài ở thành Kiến Nhạc, ta bảo Thủ Chân nhìn nàng chằm chằm một lúc."
"Ừm, như vậy là tốt nhất, thứ nhất để phòng ngừa vạn nhất, thứ hai, cũng đề phòng những người kia vu oan lên trên người các nàng. Thương thế của đệ sao rồi? Công lực khôi phục hay chưa?"
"Trước khi đến huyện Bắc Động, công lực đã khôi phục, bằng không, trận cướp gϊếŧ kia ở huyện Bắc Động, nhất định không sống nổi.
Ở huyện Bắc Động, phía sau lưng lại bị chém một đao, lại phải dưỡng một thời gian."
Cố Hi giơ cánh tay lên, lúc này hai cánh tay hắn mà giơ lên hơi cao, là đau đến không chịu nổi.
"Trở về nghỉ ngơi đi. Nhớ kỹ, đừng tùy hứng, chúng ta đều trưởng thành cả rồi. A Cha có câu nói đúng, làm việc, đều là lùi một bước, lại lùi thêm hai bước."
Cố Cẩn đau lòng nhìn một chút đau đớn xẹt qua trên mặt Cố Hi, dặn dò một câu.
"Ừm, ta đi về trước, đại ca ngủ một giấc đi, sắc mặt huynh không tốt chút nào."
Cố Hi đứng lên, trước giương giọng gọi nội thị đi vào, mới cáo lui ra ngoài
Đoàn người như gió cuốn mây tan đi qua, Lý Tang Nhu ngồi trở lại trên xe, quan sát bốn phía, nghe Kim Mao và Hắc Mã ngươi một câu ta một câu đả kích lẫn nhau, qua cửa Ủng thành, lại đi vào cửa thành.
"Ai ôi! Đường này rộng thật! Nhìn khí thế này đi nè! Không hổ là Hoàng Thành mà! Nhìn khí thế này một cái đi!"
Ra khỏi cửa thành, Hắc Mã trừng mắt nhìn đường phố rộng rãi có thể cho hơn mười chiếc xe đi song song, kích động đến mức lắc cây roi hoa mấy cái.
"Ngươi nhìn cái dáng vẻ không có tiền đồ này của người một cái đi! Thứ này lạ lắm hay sao?
Lão đại, thành này quá lớn, thật là náo nhiệt! Đường này sao lại rộng như vậy! Rộng quá đi à!"
Kim Mao theo thói quen trước trước chê bai Hắc Mã hai câu, đi mấy bước đến bên cạnh Lý Tang Nhu, hưng phấn đánh giá bốn phía.
"Tìm chỗ sạch sẽ đặt chân, trời sắp tối rồi." Lý Tang Nhu cất hạt dưa vào trong túi, dặn dò một câu.
Kim Mao luôn miệng đồng ý, vài bước lẻn đến bên cạnh Hắc Mã, bắt đầu cùng Hắc Mã bắt bẻ tất cả các khách điếm.
"Thật là náo nhiệt." Đại Thường cũng ngồi dậy, ồm ồm nói.
"Ừm, Bắc Tề Đô thành này quả thật danh bất hư truyền, nếu không có gì ngoài ý muốn, chúng ta ở chỗ này an thân đi." Lý Tang Nhu đánh giá bốn phía, âm điệu vui sướиɠ.
Các cửa hàng hai bên đường phố rộng lớn, cái nào cũng thật hoành tráng.
Nhà trọ sang trọng nào cũng bị Hắc Mã và Kim Mao một câu có hoa không quả, bắt bẻ hết bảy tám nhà, hai người kéo lừa lớn lớn, đi vào một con đường nhỏ.
Các cửa hàng trên con phố nhỏ này có vẻ rất bình dân, đi không bao xa, hai người liền chọn trúng một nhà trọ có mặt tiền sạch sẽ, người làm nhanh nhẹn.
Mặt tiền nhà trọ không lớn, nhưng đi vào lại hết sức rộng rãi.
Trong tiệm kinh doanh không tồi, phòng trống còn sót lại không nhiều lắm, viện trống chỉ có một chỗ, nằm ngay kế bên chuồng ngựa.
Hắc Mã trước ghét bỏ chuồng ngựa hôi không chịu nổi, vả lại bọn họ ít nhất phải ở một tháng, vì vậy liền cò kè mặc cả với chưởng quầy.
Kim Mao bước đi cực nhanh, không đợi Hắc Mã đàm phán xong giá cả, đã đi dạo một vòng quanh nhà trọ.
Lý Tang Nhu vẫn ngồi trong xe, không nói một tiếng, chậm rãi quay đầu đánh giá bốn phía.
Hắc Mã đàm phán xong giá cả xong, mấy tên hỏa kế tiến lên, giúp đỡ thu xếp xe la cùng người.
Lý Tang Nhu nhìn Đại Thường nằm xuống, dặn dò Kim Mao đi mua hai con gà mái lớn, thêm nhân sâm đỏ nấu một nồi canh gà lớn, lại đến tửu quán bên cạnh mua sáu bảy món ăn, một chồng bánh, mấy người ăn xong thì đi ngủ.
... ...
Cố Hi từ Thần Huy môn đi ra, Văn Thuận Chi đã mang theo thằng nhóc sai vặt thị vệ chờ ở bên ngoài Thần Huy môn, thấy Cố Hi đi ra, vội bước tới nghênh đón.
Cố Hi lên ngựa, được mọi người vây quanh đi thẳng về Duệ Thân Vương phủ.
Tại cửa ra vào Duệ Thân Vương phủ, hai đệ đệ cha khác mẹ Cố Quân và Cố Khai của Cố Hi, đã sớm chờ ở cửa phủ rồi.
Thấy đám người Cố Hi về đến, Cố Quân và Cố Khai bước ra ngưỡng cửa, bước nhanh ra đón.
"Đại ca!"
Hai người hành lễ, đi theo hai bên Cố Hi một bước không ngừng, vừa bước nhanh đi vào bên trong, vừa nói chuyện.
"Nghe nói đại ca ở Nam Lương gặp nạn, a cha và a nương cực kỳ lo lắng."
Cố Quân vừa đi vừa chạy, mới có thể đuổi kịp bước chân cực nhanh của Cố Hi.
"Ờ." Nghe được a cha và a nương cực kỳ lo lắng, Cố Hi nhạt nhẽo ờ một tiếng, "Phụ thân đâu?"
"Ông ấy được phái đi kiểm tra việc đồng áng kinh kỳ, sáng sớm hôm qua đã ra cửa, nói phải bảy tám ngày mới có thể trở về." Cố Quân đáp vô cùng tường tận.
"Ừm, mẫu thân các ngươi đâu?" Cố Hi lại hỏi một câu.
Phụ thân hắn Duệ thân vương Cố Duyệt sáng sớm hôm qua ra khỏi thành, hắn ngày hôm qua mới biết.
"Ở trong viện muội muội, hôm trước muội muội bị cảm." Cố Quân cười đáp nói.