Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 93: Tai Nạn Ở Quảng Trường Tiên Nữ Tinh

Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa

- Không đâu, không đâu, đại ca cũng sẽ không bị chết đói đâu. Ca còn có sinh cơ màu xanh kia mà, mỗi lần ăn một miếng là có thể chống cự rất nhiều năm đó....

Thụ Đệ cảm nhận được tâm tình không xong của Địch Cửu liền phủ nhận mấy lần liên tiếp. Nếu như mà Địch Cửu chết đói, nó cũng phải chết theo đó.

Nhớ đến chính mình còn biết bao nhiêu sinh cơ xanh đó, Địch Cửu cũng vui mừng. Chỉ cần không bị đói chết, hắn nhất định sẽ tìm được cách thoát ra ngoài.

- Thụ Đệ, nhóc mau kể xem Thiên Cương cung này là chuyện như thế nào đi.

Tâm tình của Địch Cửu trở nên rất tốt, cho dù biết được tiểu thụ nhân cũng biết không nhiều nhưng mà vẫn cứ thuận miệng hỏi một câu.

Thụ Đệ cũng không biết chuyện gì về Thiên Cương cung hết. Trong phần trí nhớ mà nó đạt được, Thiên Cương cung rất ghê gớm, vô số người đều đang tìm kiếm nó. Chỉ cần vào được Thiên Cương cung là có thể đạt được đại cơ duyên.

Cơ duyên cái cục cớt, Địch Cửu thật sự nhịn không được phải mắng một tiếng, lại bắt đầu xách theo Tiểu Thụ Nhân đi vòng vòng cái Thiên Cương cung thêm vài vòng nữa. Cuối cùng lại rút ra thêm một kết luận nữa, nếu như không thể mạnh mẽ công kích cái Thiên Cương cung này vậy thì cũng chỉ còn mỗi một cách đó chính là học tập trận pháp.

Các hình vẽ trên hơn ba mươi cây cột này hình như là một ít trận pháp vô cùng mạnh mẽ. Địch Cửu cũng chỉ mới được coi là nhập môn trong trận pháp mà thôi, hắn hoàn toàn xem không hiểu mấy cái thứ cao siêu này.

Cũng may kiến thức dự trữ về vấn đề trận pháp của Thụ Đệ vô cùng phong phú, Địch Cửu còn đoạt được trong tay nó một cái ngọc giản nói về trận pháp nữa.

Tiếc nuối duy nhất chính là Địch Cửu không có đủ tài liệu để học tập luyện chế trận kỳ.

Hắn chỉ có thể một bên nghiên cứu trận pháp, một bên lại sử dụng đống tài liệu có hạn của bản thân ra luyện chế. Dưới tình hình chung thì mấy tài liệu bị luyện chế thành trận kỳ hoặc pháp bảo xong đều rất khó hồi phục trở lại như cũ. Nhưng mà Địch Cửu cũng chỉ vì học tập nên cũng không để ý việc nó có thể hồi phục nguyên vẹn hay không, vẫn cứ luyện chế đi luyện chế lại.

Còn cái ngọc quan chính giữa đại điện kia, Địch Cửu chưa từng có ý nghĩ đ-ng vào nó dù chỉ một chút. Tay của tên Địch Tuyệt kia vừa mới đ-ng vào đã bị biến mất tiêu, hắn cũng không ngu mà dẫm lên vết xe đổ kia. Thời gian cứ như vậy trôi qua từng ngày từng ngày, Địch Cửu cứ không ngừng học tập suy diễn trận pháp. Gặp những vấn đề không hiểu thì hỏi thăm Thụ Đệ, đói bụng thì ăn một miếng sinh cơ màu xanh kia.

Lúc mới bắt đầu, Thụ Đệ còn có thể chỉ điểm cho Địch Cửu một hai, nhưng mà càng lâu về sau nó cũng chỉ có thể trợn mắt nhìn một đống thủ quyết huyền ảo do Địch Cửu làm ra.

……

Du tiệp đưa tay lau đi vết máu che khuất đôi mắt, dại người mà nhìn đám yêu thú hai bên người nàng đang phá tan tường phòng hộ của Tiên Nữ tinh. Một con gấu lớn cao gần hai trượng đang tóm lên hai gã chiến sĩ bỏ vào miệng.

“Quảng trường Tiên Nữ tinh xong rồi!” Đây chính là ý nghĩ duy nhất của Du Tiệp hiện giờ.

Phốc!

Một đạo đao quang xẹt qua trước mặt nàng, đánh bay tay dài của một con rái cá đang muốn bắt lấy Du Tiệp

- Du tỷ, chúng ta nhanh chạy thôi, quảng trường đã thất thủ rồi.

Người nói là Tằng Bắc Tử.

Hai năm trước, sau khi phụ thân nàng dụ những yêu thú kia rời đi nàng liền đi đến quảng trường Tiên Nữ tinh. Hiện tại nàng đã là Địa cấp viên mãn, chỉ kém một bước là sẽ bước vào Thiên cấp.

Thời gian hai năm này, nàng không biết bản thân đã chiến đấu bao nhiêu lần. Trên mặt cũng đã mất đi vẻ ngây ngô cùng sợ hãi, thay vào đó chính là vẻ quả cảm cương nghị.

Du Tiệp lẩm bẩm:

- Đi thôi....

Ánh mắt nàng dừng ở bên ngoài quảng trường Tiên Nữ tinh, hầu như ai cũng điên cuồng chạy vào sâu bên trong Tiên Nữ tinh, nếu như ở lại quảng trường Tiên Nữ tinh chỉ còn mỗi một con đường chết.

Ngay lúc này, Du Tiệp lại kinh hoảng nhìn thấy một con yêu hồ bốn đuôi bắt được một tên võ giả, nó dẫn theo hơn mười con yêu thú khác cùng nhau tiến vào một phi cơ Lượng Tử Thiên Không.

- Ta chưa thể đi được, cần phải phá hủy hết mấy cái phi cơ.....

Du Tiệp nôn nóng nơi.

Nhưng mà chưa đợi Du Tiệp ra tay đã có một đầu đạn pháo bay đến chỗ sân bay. Nhưng trong lòng Du Tiệp lại trầm xuống, nàng nhìn thấy rõ ràng, trước khi đầu đạn phá kia rơi xuống, yêu hồ bốn đuôi và đám yêu thú kia đã đi vào bên trong phi cơ rồi

Oanh!

Tiếng nổ mạnh vang lên, bụi bay nù mịt. Trong đám bụi mù đó, Du Tiệp nhìn thấy một chiếc phi cơ lung la lung lay mà bay đi.

Du Tiệp nắm chặt tay, nàng thật sự là bất lực, nàng hận chết tên gia hỏa kia. Nếu không phải tên gia hỏa bị yêu hồ bắt được kia sợ chết, phi cơ không thể nào cất cánh nhanh như vậy.

Tằng Bắc Tử xoa xoa đôi mắt đỏ bừng, nàng cũng biết chuyện này xảy ra sẽ khiến mọi người vô cùng tuyệt vọng. Một khi đám yêu thú kia tiến vào Địa Cầu, như vậy sẽ là tai nạn trong tai nạn. Nhưng nàng cũng còn giữ lại chút lí trí, kéo Du Tiệp đi:

- Du tỷ, chúng ta chạy nhanh đi, sau này chỉ cần đề cao tu vi chúng ta sẽ có cơ hội trở về lại Địa Cầu, sau đó đem mấy con yêu thú này đuổi đi.

Du Tiệp thở dài, nàng cũng biết bây giờ cũng chỉ có thể chạy trốn.

Hai người nhảy xuống tường phòng hộ đã bị phá nát, chạy theo đám người kia, đi sâu vào bên trong Tiên Nữ tinh rộng lớn vô biên kia.

…….

Lại thêm một năm qua đi, bây giờ ở trên tường phòng hộ quảng trường Tiên Nữ tinh đã tàn tạ vô cùng. Bên trong quảng trường cũng không có một người, cỏ dại mọc đầy khắp nơi.

Sau khi Vũ Thừa trở thành viện trưởng vẫn luôn sinh tồn ở trong rừng rậm, nhưng hắn vẫn không cách nào cứu được quảng trường Tiên Nữ tinh. Nhớ năm đó nhân loại ở Địa Cầu vô cùng hùng tâm tráng chí mà lập nên quảng trường Tiên Nữ ở trên Tiên Nữ tinh, muốn khai phá Tiên Nữ tinh trở thành một tinh cầu có sự sống để tương lai nhân loại có thể di dân đến đây sinh sống.

Nhưng nhìn tình hình bây giờ, những chuyện đó cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi. Tiên Nữ tinh vẫn còn như trước, nhưng quảng trường Tiên Nữ đã biến mất. Mà những nhân loại từng đứng ở chỗ này cũng đã sớm không còn tung tích.

……

Răng rắc!

Một khối tài liệu trong tay Địch Cửu đã vỡ thành nhiều mảnh vụn.

Đó là một trong hai cái sừng của con sư tử mọc sừng kia. Qua mấy năm liền bị Địch Cửu không ngừng lặp đi lặp lại luyện chế trận kỳ, cuối cùng nó cũng đã anh dũng hi sinh.

Địch Cửu cũng không thèm để ý quăng đống mảnh vụn đó đi, hét lớn một tiếng rồi đứng dậy. Tóc của hắn đã rất dài rồi, cả người đều lôi thôi lếch thếch.

- Đại ca.......

Tiểu thụ nhân bên cạnh cũng chả tốt hơn Địch Cửu bao nhiêu. Nó có thể hấp thu linh khí, nhưng mà mấy linh khí đó cũng chỉ đủ để nó sinh tồn mà thôi. Hiện tại cả người nó đều khô héo không có chút tinh thần nào.

Hy vọng duy nhất của nó đặt trên người của Địch Cửu, mà hy vọng duy nhất của Địch Cửu lại là những suy đoán của hắn.

Trong nháy mắt lúc Địch Cửu đứng dậy, hắn liền cảm giác được bình chướng trong cơ thể bị phá vỡ, bình cảnh ngăn cách làm tu vi vẫn luôn dừng ở Luyện Khí Kỳ tầng sáu đã biến mất, sau đó Địch Cửu bắt đầu cảm nhận được tu vi của bản thân bắt đầu nhanh chóng tăng lên.

Cho dù mấy năm rồi hắn không hề tu luyện, Địch Cửu cũng biết đây là chuyện gì, hắn nhanh chóng ngồi xuống tu luyện bắt đầu vận chuyển chu thiên.

Nửa ngày sau, Địch Cửu vui sướиɠ mở to mắt. Hắn suy diễn mấy trăm cái trận pháp, không ngờ rằng trận pháp của hắn vừa đạt đến cấp bốn thì tu vi cũng cùng lúc tăng lên Luyện Khí Kỳ tầng bảy.

Luyện Khí Kỳ tầng bảy và Luyện Khí Kỳ tầng sáu hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, một cái là Luyện Khí Trung kỳ, một cái là Luyện Khí Hậu kỳ. Xem ra mấy cái sinh cơ màu xanh kia không chỉ có mỗi tác dụng không để hắn đói chết. Đáng tiếc là bây giờ hắn không có linh thạch, nếu như có được linh thạch hắn có thể tiếp tục tu luyện, nói không chừng có thể một hơi bước vào Luyện Khí tầng tám thậm chí là tầng chín.

- Đại ca, ngươi thăng cấp rồi?

Tiểu thụ nhân vui vẻ hỏi.

Địch Cửu cũng vui sướиɠ trả lời:

- Ca vừa mới đột phá tới tới cấp bốn trận pháp đại sư thì đã tiến vào Luyện Khí tầng bảy luôn, không tệ, không tệ.

Trong lúc nói chuyện hắn cũng giơ tay vỗ vỗ đầu của tiểu thụ nhân, lần này hắn cũng không dùng sức, lần này hắn có thể đột phá, Tiểu Thụ Nhân cũng có công lao rất lớn.

- Đại ca, chúng ta ở đây được ba năm rồi. Trận pháp của đại ca đã tới cấp mấy rồi? Bây giờ chúng ta có thể rời khỏi nơi này chưa?

Thụ Đệ xoa xoa tay. Hiện tại nó vô cùng hy vọng Địch Cửu có thể dẫn nó ra ngoài, cái chỗ chim không thèm ị này còn không bằng cái ổ lúc trước của nó nữa.

Dựa theo hiểu biết của Tiểu Thụ Nhân và ghi chép bên trong ngọc giản của Địch Cửu ghi lại thì trận pháp chia thành chín cấp: cấp 1-3 là trận pháp sư, cấp 4-6 là trận pháp đại sư, cấp 7-8 là trận pháp tông sư, cấp 9là trận vương.

Địch Cửu trong vòng ba năm đã có thể tiến vào cấp bốn trận pháp đại sư, tuyệt đối là vô cùng hiếm có, có thể nói là thiên tài trong thiên tài.

Địch Cửu không biết muốn để một người mới chỉ coi như nhập môn về trận pháp trở thành một trận pháp đại sư phải mất bao lâu, hắn chỉ khẳng định bản thân nhất định dùng thời gian không lâu lắm.

Suy diễn trận pháp là việc phức tạp nhất, lúc đầu khi Địch Cửu suy diễn trận pháp còn có thể dò hỏi Tiểu Thụ Nhân, nhưng về sau hắn cũng chỉ có thể tự dựa vào mình.

Mỗi khi suy diễn không ra, hoặc là lúc quan sát những hình vẽ trên mấy cây cột trụ không hiểu hay không cách nào đi tiếp bước tiếp theo, thần niệm của hắn chỉ cần chạm vào viên đá màu xám đeo trên ngực một cái thì sẽ có được một ít thu hoạch mới, một loại giải thích hoàn toàn mới mẻ. Bên trong cục đá này hình như có một thứ gì đó, mà thứ này lại có thể giúp đỡ hắn từ từ xây dựng lên một hệ thống lí luận của riêng bản thân, chế định ra một quy tắc phương thức hoàn toàn mới, để hắn có thể dễ dàng tìm được đáp án.

Nếu như không nhờ có viên đá màu xám bên trong có một tia chớp màu vàng kim hình cung này, Địch Cửu khẳng định mình không có cách nào trong vòng ba năm có thể bước vào hàng ngũ của trận pháp đại sư cả.

Địch Cửu lấy viên đá đang treo ở trên ngực ra cầm trong tay, đường cong màu vàng kim trên viên đá ẩn ẩn lưu động, viên đá này cũng không phải mới giúp đỡ hắn một lần này thôi đâu.

- Đại ca, cái này là đồ tốt a.

Thụ Đệ đứng ở một bên vẻ mặt nịnh nọt.

- Nhóc thì hiểu cái trứng gì mà nói.

Địch Cửu quát lại, hắn cho rằng tiểu thụ nhân không hiểu nói bừa.

Thụ Đệ nhanh chóng nói:

- Đại ca, nói gì thì nói chứ bản thể của em tốt xấu gì cũng sống và tỉ năm rồi đó, em từng cảm thụ qua hơi thở nguyên thủy nhất của hành tinh này. Trên tảng đá này có một loại khí tức của phôi thai lúc nguyên thủy, giống như, giống....

Giống nửa ngày Thụ Đệ cũng chưa tìm ra được từ nào để hình dung về nó.

Khí tức của phôi thai nguyên thủy? Địch Cửu giật mình, ba năm này mỗi khi suy nghĩ của hắn bị bế tắc phải dùng thần niệm chạm vào viên đá này để tìm kiếm đáp án cũng có cảm nhận được loại khí tức này, thật giống như là khí tức của phôi thai nguyên thủy.

Còn có tia chớp màu vàng kim kia nữa, chẳng lẽ bởi vì viên đá này không tầm thường cho nên nó mới ở lại trong này.

- Thụ Đệ, nhóc nói cũng đúng, thứ này là một bảo bối, nhóc có biện pháp nào để món bảo bối này nhận chủ không?

Đôi mắt Địch Cửu sáng bừng lên. Nếu có thể làm cho thứ này nhận chủ, hắn không cần phải treo nó trước ngực mỗi ngày nữa.

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé.