Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 82: Động phủ yêu thú

Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa

- Mùi máu tươi chỗ này quá nồng, chúng ta nhanh chóng lấy một ít tài liệu của yêu thú rồi rời khỏi đi.

Trong lòng Địch Cửu cũng có chút kích động, hắn cũng chỉ nghĩ liều mạng thử một chút thôi, không ngờ lại thành công.

- Lớp trưởng, sao ngươi biết đánh lén con yêu thú cá sấu kia thì con yêu thú sư tử mọc sừng sẽ không động thủ với chúng ta vậy?

Bàng Phàm bây giờ đã bớt kích động rồi, tư duy cũng rõ ràng hơn không ít. Nhưng mà xưng hô đã đổi từ lão đại thành lớp trưởng.

Không đợi Địch Cửu trả lời, Hà Thai đã lên tiếng:

- Ngu ngốc, là động khẩu không phải động thủ.

- Ta nói động thủ cũng đúng mà, con yêu thú sư tử kia còn có bốn cái lợi trảo kìa, cái đó bộ không phải là tay hả. (khẩu = miệng, ý nói cắn, thủ = tay)

Cho dù không chung lớp với Bàng Phàm thì cậu ta cũng biết được cái tật xấu hay lải nhải của hắn, nên cũng lười cãi nhau với hắn, bắt đầu giải thích:

- Nếu như có một gia hỏa lợi hại hơn ngươi đánh ngươi, sau đó lại có một người khác lại giáo huấn tên gia hỏa kia giúp ngươi, vậy ngươi đi đánh tên gia hỏa kia hay là đi đánh người giúp ngươi?

- Ngươi nói vậy ta hiểu rồi, con yêu thú sư tử kia giống như có được một chút trí lực, cũng biết rõ lớp trưởng đang giúp nó.

Bàng Phàm gật đầu, đồng ý với lời giải thích của Hà Thai

Hà Thai cạn lời với Bàng Phàm rồi:

- Cho dù nó không có trí lực thì với bản năng dã thú nó cũng sẽ không tấn công người giúp nó.

Địch Cửu cũng lười nhiều lời với hai gia hỏa này, bắt đầu lấy hai cái sừng của con yêu thú sư tử kia. Trong cái ngọc giản tu chân kia từng giới thiệu, tài liệu trên người yêu thú là một trong những tài liệu quan trọng nhất trong luyện khí.

Hai cái sừng của con yêu thú sư tử này dài hơn một thước, nhìn giống như sừng trâu, nhưng mà Địch Cửu dùng đao chém thử lên chúng một đao cũng không thấy lưu lại bất cứ vết tích gì thì đã biết ngay chúng là đồ tốt.

Bàng Phàm cố chịu đựng mùi máu tươi rút ra trường đao đang cắm trên miệng của cá sấu yêu kia ra. Đây chính là bảo đao của hắn, vừa mới rút ra hắn đã vội vàng lau sạch sẽ vết máu dính ở phía trên.

- Lớp trưởng, còn con cá sấu yêu này tính thế nào?

Thấy Địch Cửu vừa mới lấy hai cái sừng xong, Hà Thai chỉ vào con cá sấu nằm chình ình đằng kia.

- Lân giáp trên người con cá sấu kia chắc là thứ đáng giá nhất rồi, hai ta lột da nó đi.

Địch Cửu nói xong cũng bắt đầu nhổ luôn hai cái răng nanh của yêu thú sư tử mọc sừng kia.

Hà Thai cùng Bàng Phàm cũng bắt đầu lột lân giáp ra, một miếng lân giáp cũng cỡ một thước, cầm trong tay rất nặng.

Trên lưng của con cá sấu yêu kia có ba miếng lớn nhất, ba người bọn họ mỗi người moi một mảnh ra, Bàng Phàm không đào tiếp nữa:

- Mệt quá đi, mấy cái này cũng quá nặng, đào ra hết cũng không mang đi nổi.

- Hay là chúng ta đào cái hố đem chôn tụi nó đi, sau này nếu muốn lấy thêm thì quay về đây lấy.

Hà Thai đề xuất ý kiến.

Địch Cửu lập tức đồng ý với đề nghị này, lấy thực lực của ba người bọn họ đào một cái hố là chuyện quá dễ dàng nhanh chóng.

Nửa tiếng sau bọn họ đã chôn xong cả hai con yêu thú.

Hiện trường trừ bỏ lộn xộn một chút ra, mùi máu tươi cũng đã bớt rất nhiều.

- Lớp trưởng, giờ chúng ta đi đâu đây?

Giờ phút này, Hà Thai đã hoàn toàn khâm phục Địch Cửu, có thể nói là phục sát đất luôn rồi.

Bàng Phàm cũng ôm đao đứng một bẹn, nịnh nọt nói:

- Lớp trưởng, một đao hồi nãy của ngươi quá phong cách, thiệt là đẹp trai muốn chết luôn, ngươi dạy cho ta được không?

Nghe Bàng Phàm nói, Hà Thai cũng hoàn toàn quên luôn vấn đề mới hỏi, cũng nóng bỏng nhìn Địch Cửu. Một đao hồi nãy Địch Cửu bổ ra, bọn họ còn cảm giác được xung quanh đều lạnh đi vài phần, loại sát khí này đừng nói là cản, ngay cả né nhiều khi còn không dám né nữa là.

Hà Thai còn thử suy nghĩ, một đao vừa rồi của Địch Cửu cho dù là Võ viện trưởng cũng chưa chắc trốn thoát.

Còn việc Địch Cửu với Võ viện trưởng ai lợi hại hơn, Hà Thai hoàn toàn không thèm nghĩ tới, trong suy nghĩ của hắn nhất định là Địch Cửu lợi hại. Không chỉ bởi vì khi gặp hai con yêu thú đánh nhau, Võ viện trưởng lựa chọn chạy thoát còn Địch Cửu thì lựa chọn ở lại, mà quan trọng nhất chính là một đao kia của Địch Cửu. Một đao kia không chỉ đẹp trai vô cùng mà còn thật sự lợi hại nữa.

Địch Cửu không chút do dự nói:

- Bớt mơ đi, một đao kia cho dù ta có dạy thì ngươi cũng không học được đâu, chờ lúc nào rãnh rồi ta dạy cho người hai đao khác. Còn có đừng gọi ta là lớp trưởng nữa. Ta không phải là học viên ban tinh anh, ta chỉ là mượn danh tinh anh ban để vào đây rèn luyện mà thôi.

Mấy câu này của Địch Cửu cũng không phải nói bừa, đệ tứ phong tiêu đao chính là trong quá trình tu luyện hắn ngộ đạo mà ra. Địch Cửu thậm chí còn nghi ngờ hắn có thể ngộ đạo được có quan hệ tới cục đá đeo trên ngực hắn.

Loại đao pháp này không phải muốn dạy là dạy, cho dù chính bản thân hắn cũng chỉ có thể ý hội thôi.

- Được rồi, ta biết lớp trưởng... Cửu ca sẽ không ghét bỏ ta đâu.

Bàng Phàm vỗ đao một cái đắc ý nói, cũng đã sửa đổi một cái xưng hô khác. Lúc trước hắn luôn coi Địch Cửu là tiểu đệ của mình, bây giờ cũng đã tự giác tiếp nhận thân phận tiểu đệ.

Đối với hắn mà nói, chỉ cần là đồ Địch Cửu dạy, nhất định là đồ tốt đỉnh cấp.

- Hai con yêu thú này là vì tranh đoạt địa bàn mới đánh nhau, chúng ta xử lý xong tụi nó rồi, thử đi chỗ địa bàn tụi nó muốn tranh thử xem.

Địch Cửu chỉ chỉ dấu vết lưu lại trên đường.

Bây giờ Bàng Phàm và Hà Thai đương nhiên đều nghe lời Địch Cửu.

……

Dấu vết hỗn độn do hai con yêu thú kia đánh nhau gây ra rất dễ thấy, ba người cứ như vậy một đường đi tới, đi hơn nữa giờ liền đến dưới một vách núi.

Gọi là vách núi, nhưng thật ra lại giống như một khối đá lớn bị đao tước đi một phần hơn. Đứng ở dưới khối đá lớn này nhìn lên, ba người có cảm giác như đang đứng dưới chân vách núi vậy.

Khối đá lớn này dài vài ngàn mét, độ cao cũng giống như một đỉnh núi.

Dưới chân khối đá là một gò đất đã được san bằng, trong đó ngay cả một cọng cỏ cũng không có, ba người nghĩ, nơi này hẳn là chỗ ở của một trong hai con yêu thú kia.

- Chỗ này không biết là ổ của con cá sấu yêu hay của con sư tử mọc sừng nữa.

Bàng Phàm cười hắc hắc nói.

Nghĩ đến việc bọn họ có thể tìm được động của một con yêu thú liền khiến Bàng Phàm vô cùng đắc ý.

- Không lẽ con yêu thú kia thường ngủ trên gò đất đó hả? Cũng đúng a, nhìn chỗ này giống như là một sân bóng rất lớn vậy.

Hà Thai dùng chân dẫm dẫm mặt đất.

- Đương nhiên không phải rồi, dưới khối đá này nhất định có chỗ cho con yêu thú kia ở, chúng ta thử tìm xung quanh đi.

Trong lúc nói chuyện Địch Cửu cũng đã tới gần khối đá kia.

Ba người tìm kiếm không lâu đã nghe tiếng Bàng Phàm kêu lên:

- Chỗ này không giống với mấy chỗ khác.

Địch Cửu cùng Hà Thai lập tức chạy lại chỗ của Bàng Phàm, quả nhiên phát hiện chỗ tay Bàng Phàm đang sờ không giống với mấy nơi khác. Xung quanh chỗ này vô cùng bóng loáng, giống như được cái gì đó mài qua vậy.

- Chỗ này có một cục đá chặn ngang.

Địch Cửu có thần niệm, tuy nói màu sắc của mấy cục đá chung quanh rất giống nhau nhưng hắn vẫn nhìn ra được ngay chỗ này có một cục đá khác chặn ngang.

Địch Cửu dùng sức đẩy, cục đá này giống như đang mở cửa mà di động sang bên cạnh, trong quá trình này không hề phát ra bất cứ tiếng động nào, sau đó một cửa động đen nhánh đã xuất hiện trước mặt ba người. Đứng ở bên ngoài cửa động họ đã cảm thấy lạnh đến thấu xương.

- Chỗ này nhất định là chỗ ở của con cá sấu đã chết kia, con sư tử có sừng nhất định sẽ không ở chỗ này.

Hà Thai vừa nhìn thấy cái động đen thui này liền khẳng định..

- Vào xem thử đi.

Địch Cửu có thần niệm, dù cho hắn có nhắm mắt cũng có thể nhìn rõ bên trong có những gì.

Từ trong ba lô, Hà Thai lấy ra một cái đèn pin, Địch Cửu chờ Hà Thai và Bàng Phàm đi vào rồi mới đóng cửa động lại.

Ba người bọn họ muốn vào trong đó tìm đồ, đừng để có thêm con yêu thú nào xuất hiện chui vào theo rồi chắn luôn cửa động thì toi.

Cửa động rất sâu nhưng mà cũng không có mùi tanh hôi quá nặng, có thể thấy được con yêu thú này còn rất thích sạch sẽ.

Càng đi vào sâu bên trong, Địch Cửu càng cảm thấy càng nhiều linh khí tràn ra. Linh khí ở Tiên Nữ tinh đã dày đặc hơn nhiều so với Địa Cầu rồi, mà chỗ này lại còn dày hơn bên ngoài nhiều.

- Ta thấy nơi này vô cùng thích hợp để tu luyện.

Loại người thần kinh thô như Bàng Phàm còn có thể cảm nhận ra được chỗ này thích hợp cho tu luyện.

- Ồ, cái này là trái banh bằng đá hả? Má ơi đau quá!

Hà Thai la to một tiếng sau đó ôm chặt chân của mình.

Địch Cửu và Bàng Phàm cũng đã nhìn thấy đồ vật nằm trên mặt đất kia, là một cục đá lớn cỡ một trái banh.

- Thứ này giống như mọc lên ở đây vậy, hồi nãy ta dùng chân đá một chút vậy mà nó không thèm nhúc nhích luôn.

Hà Thai nhe răng trợn mắt chỉ vào cục đá đó kêu lên

Bàng Phàm thử đi qua dùng sức di chuyển một chút, cái cục đá kia bị hắn di chuyển một chút sau đó rất nhanh lại ném xuống đất lần nữa.

- Không thể nào, cái thứ này nặng gần ngàn cân đó, rốt cuộc phải có kết cấu mật độ tinh thể như thế nào mới có thể nặng đến như vậy?

Địch Cửu đã tiếp xúc qua những tri thức tu chân, cho nên cũng biết rõ cho dù chỉ là đồ vật bình thường nhưng chỉ cần vẽ thêm lên đó trận pháp cấm chế cũng khiến cho trọng lượng của đồ vật đó thay đổi rất nhiều.

- Để ta xem thử.

Địch Cửu đi qua, cúi người xuống dùng thần niệm xuyên thấu vào trong quan sát cục đá tròn này.

Thần niệm của hắn giống như bùn vào biển sâu vậy, ngay lúc hắn đang muốn mạnh mẽ thâm nhập vào bên trong, đột nhiên một luồng hơi thở lạnh lẽo vọt vào trong thức hải của hắn, Địch Cửu há mồm phun ra một búng máu.

- Chuyện gì vậy?

Hà Thai cùng Bàng Phàm nhanh chóng ngồi xổm xuống xem xét.

- Thật lợi hại...

Địch Cửu lau đi máu tươi nơi khóe miệng nói:

- Thứ này không đơn giản, một lát nữa chúng ta đem nó chôn đi, đợi tương lai có đủ năng lực lại chạy đến lấy.

Địch Cửu mơ hồ cảm giác được cục đá tròn này không đơn giản, nếu đúng như giới thiệu của ngọc giản tu chân kia, cái này có khả năng là một loại tài liệu đỉnh cấp dùng để luyện khí.

Đáng tiếc là, dù cho hắn đã xem xong cái ngọc giản tu chân kia, hiểu biết rộng hơn người khác một chút nhưng vẫn như cũ là một tiểu bạch mà thôi. Cái cục đá này nặng đến mấy ngàn cân, hắn đúng là không có khả năng mang đi.

Địch Cửu không giải thích nguyên nhân hắn hộc máu, Bàng Phàm và Hà Thai cũng không hỏi nhiều. Bọn họ cảm thấy Địch Cửu không chỉ thực lực nghiền áp bọn họ mà ngay cả những tri thức hiểu biết suốt một đoạn đường này cũng đã vượt xa bọn họ.

Chôn xong cục đá, ba người lại đi thêm không tới hai trăm mét đã nhìn thấy một cái hố thật lớn như cái nồi đang lượn lờ sương trắng.

- Đây là chỗ nào nữa đây? Đừng nói con cá sấu kia nằm ngủ ở dưới đáy hố giống như cái nồi này nha?

Đứng ở bên cạnh cái hố này, Bàng Phàm ngạc nhiên thốt lên.

- Ở giữa luồng sương trắng kia có một gốc cây thực vật màu xanh lá, trên cây có bảy đóa hoa, cả bảy đóa đều là màu xanh lá.

Địch Cửu có được thần niệm, hắn dùng thần niệm xuyên thấu qua đám sương kia nên nhìn rõ ràng hơn một chút.

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé.