Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 25: Rời khỏi Đàm Hạnh Đường

Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa

Dịch: Nam_Ca_Đại_Đế, Bạch Y, Tà Si Vô Diện, Lãnh Minh Hà.

Biên: NhấtLộSátCẩu

Phải đến hai giờ sáng thì Địch Cửu mới về tới Đàm Hạnh Đường. Hắn tính định chào tạm biệt Thời Cẩm San và Phỉ Khải, đồng thời cũng khuyên họ mau chóng rời đi. Với năng lực của Bỉ Trịnh Sinh thì sớm muộn gì cũng phát hiện ra hắn đang ở Đàm Hạnh Đường, thậm chí là không cần chờ đến khi trời sáng ấy chứ.

Đàm Hạnh Đường còn đang sáng đèn. Thời điểm Địch Cửu mở cửa tiến vào thì trông thấy Thời Cẩm San, Phỉ Khải và Đàm Nguyệt Nguyệt đang ngồi ở đại sảnh, vẻ mặt của cả ba người đều rất là nghiêm túc.

Địch Cửu vừa tiến đến, Đàm Nguyệt Nguyệt liền đứng lên hỏi:

- Tiểu Cửu, tại sao ngay cả một cái điện thoại di động mà anh cũng không có?

- Điện thoại của tôi bị hỏng, sao muộn như vậy rồi mà cô còn tới đây thế?

Lúc này Địch Cửu không có tâm tư để đùa giỡn với Đàm Nguyệt Nguyệt.

- Tôi vừa xong việc thì lập tức tới cao ốc Bỉ Hà. Nào ngờ bảo vệ ở đó nhất quyết không cho vào. Tôi liền gọi điện cho Tô Du, nhưng cô ấy lại không bắt máy. Thế là tôi lập tức trở về đây để tìm anh, thử hỏi xem có chuyện gì đã xảy ra, ai ngờ chị Thời lại nói cho tôi biết một chuyện nghe rợn cả người?

Đàm Nguyệt Nguyệt vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Địch Cửu.

Địch Cửu gật gật đầu:

- Xem ra cô cũng đã biết chuyện lôi đài Thái Bình nằm ở tầng hầm của cao ốc Bỉ Hà. Đã thế thì tôi cũng kể luôn sự tình tối nay cho cô biết. Đừng nói là Tô Du, mà ngay cả bản thân tôi cũng suýt chút nữa bị người của Bỉ Trịnh Sinh xử lý.

Thiếu chút nữa bị gϊếŧ, nói vậy thì cũng hơi quá. Thế nhưng Địch Cửu biết đó là do hắn đã luyện thành Đệ Nhất Đao. Còn nếu như hắn vẫn là Địch Cửu hồi mới tới đây thì thật sự đã bị xử lý rồi.

- Mới qua mấy ngày thôi, tại sao Bỉ Trịnh Sinh lại có thể biết anh cứu Khải ca chứ?

Thời Cẩm San kinh hoảng đứng bật dậy, trong lòng cô vẫn còn cảm thấy áy náy. Nếu như Bỉ Trịnh Sinh đã biết mọi chuyện, vậy có nghĩa là từ nay về sau Địch Cửu cũng sẽ giống như bọn họ, chỉ có thể ẩn núp mà sống.

Bỉ Trịnh Sinh là kẻ có lòng dạ ác độc, tâm ngoan thủ lạt. Điều này thì cô là người hiểu rõ hơn ai hết.

Đàm Nguyệt Nguyệt cũng kinh hoảng đứng lên. Thật ra thì lúc trước, khi Thời Cẩm San nói với cô chuyện về lôi đài Thái Bình, cô còn bán tín bán nghi. Cô đã sinh sống ở Lạc Tân rất nhiều năm rồi, nhưng vẫn chưa từng nghe nói qua nơi nào là lôi đài Thái Bình cả. Trước đây, loại chuyện như thế này đúng là chẳng liên quan gì đến cô hết.

Địch Cửu nói tiếp:

- Đúng vậy, có lẽ Bỉ Trịnh Sinh chỉ là ngẫu nhiên biết được cho nên hiện tại bọn chúng còn chưa tìm tới nơi này. Tô Du xinh đẹp động lòng người, không biết tại sao cô ấy lại bị Bỉ Trịnh Sinh nhìn thấy...

Địch Cửu vừa nói đến đây thì đột ngột dừng lại. Hắn bỗng nghĩ tới một chuyện. Bỉ Trịnh Sinh nhìn thấy Tô Du rất có thể là bởi vì hắn.

Người có địa vị như Bỉ Trịnh Sinh, tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian quan sát một bữa tiệc sinh nhật. Chắc chắn là vì Bỉ Trịnh Sinh muốn tìm hắn, nên mới tình cờ nhìn thấy Tô Du. Cô ấy chỉ là bị vạ lây mà thôi.

Sau khi hiểu ra ngọn nguồn sự việc thì Địch Cửu lại càng cảm thấy áy náy. Lúc đầu, hắn dự định cứ như vậy lặng lẽ rời khỏi Lạc Tân, để né tránh Bỉ Trịnh Sinh.

Nhưng hiện tại Địch Cửu đã thay đổi ý định. Cha mẹ Tô Du đều bị hắn làm liên lụy, cho nên hắn nhất định phải báo thù cho Tô gia.

- Rồi sao nữa?

Tâm tình của Đàm Nguyệt Nguyệt vô cùng khẩn trương, cô nắm chặt tay đến mức ngón tay đều trở nên trắng bệch.

Sau khi biết được sự đáng sợ của Bỉ Trịnh Sinh - chủ nhân giấu mặt của lôi đài Thái Bình, cô mới nhận ra mình đơn thuần đến nhường nào.

Địch Cửu trầm giọng nói tiếp:

- Bỉ Trịnh Sinh phái người bắt cóc Tô Du, nhưng lại bị cha cô ấy phát hiện. Kết quả là Tô Mẫn Vũ bị bọn chúng gϊếŧ trong lúc xô xát. Mấy kẻ kia cũng gϊếŧ luôn mẹ của cô ấy, sau đó cưỡng ép bắt Tô Du đi...

- Bọn súc sinh này...

Đàm Nguyệt Nguyệt nói xong câu đó thì lập tức xoay người muốn đi ra cửa.

Thời Cẩm San vội vàng kéo tay Đàm Nguyệt Nguyệt lại, nói:

- Em đừng đi báo cảnh sát làm gì cho mất công, họ cũng không bắt được hắn đâu. Cho dù hắn có bị bắt thì cũng sẽ thuê luật sư nộp tiền bảo lãnh. Hiện tại Bỉ Trịnh Sinh đang mang quốc tịch Ý chứ không phải công dân Hoa Hạ.

Địch Cửu thở dài đáp:

- Chị Thời nói rất đúng, với năng lực như hiện tại, cô căn bản là không làm gì được hắn. Ngay cả Tô Du cũng hiểu được đạo lý này, tại sao cô lại có thể không biết chứ?

- Đúng rồi, Tô Du đang ở đâu?

Đàm Nguyệt Nguyệt lo lắng cho Tô Du nên vội vàng hỏi.

Địch Cửu đáp:

- Bỉ Trịnh Sinh phái người đến bắt tôi nhưng lại thất bại. Sau đó tôi dựa vào cuộc đối thoại giữa bọn chúng với nhau mà tìm ra địa điểm Tô Du bị bắt cóc rồi giải cứu cô ấy. Hiện tại Tô Du đã lên máy bay đến Yến Kinh, cô ấy nói muốn đi tìm dì của mình.

Mặc kệ trong lời nói của mình có bao nhiêu sơ hở thì Địch Cửu cũng sẽ nhất quyết không thừa nhận chuyện hắn đã gϊếŧ mấy tên kia.

Phỉ Khải và Thời Cẩm San còn có thể tin tưởng được, chứ nếu Địch Cửu để cho Đàm Nguyệt Nguyệt biết chuyện của mình thì khó mà đảm bảo cô ta sẽ không khai lung tung với cảnh sát.

Ban đầu, Địch Cửu định quyết định sẽ rời khỏi Lạc Tân. Thế nhưng sau khi hắn biết mình đã làm liên luỵ tới cha mẹ của Tô Du thì hắn quyết định sẽ ở lại báo thù. Chỉ cần lập kế hoạch tỉ mỉ, chu đáo một chút thì xử lý Bỉ Trịnh Sinh cũng không phải là chuyện quá khó khăn gì.

Đàm Nguyệt Nguyệt nghe Địch Cửu kể lại toàn bộ sự việc thì hai vành mắt của cô đều đỏ cả lên. Nhưng cô cũng chỉ có thể vô lực ngồi xuống.

Cô biết những lời Địch Cửu vừa nói không hề sai một chút nào, đặc biệt là từ sau khi Tiên Nữ tinh hoàn toàn mở ra, rất nhiều thứ đều đang âm thầm thay đổi.

- Anh cũng định đi luôn sao?

Đàm Nguyệt Nguyệt nhìn Địch Cửu hỏi.

- Đúng vậy, thật ra là tôi dự định đi khỏi đây, hi vọng mọi người có thể cùng đi với tôi. Sớm muộn gì thì Bỉ Trịnh Sinh cũng sẽ tìm tới nơi này.

Nói xong, Địch Cửu liền lấy Đại Hành Môn Lục ra rồi đưa cho Phỉ Khải:

- Anh Phỉ, cái này là của anh.

Hắn còn chưa xem xong quyển sách này, nhưng hiện giờ mọi người phải tách ra, nên hắn dứt khoát trả nó lại cho Phỉ Khải.

Sớm muộn gì thì Địch Cửu cũng sẽ tới Tiên Nữ tinh, chờ sau khi hắn luyện thành Địch Gia Thất Đao thì nhất định là có thể tìm được một cuốn công pháp tu đạo khác ở trên đó.

Phỉ Khải đưa tay đẩy quyển sách này quay về phía Địch Cửu:

- Địch huynh đệ, cuốn sách này tôi có giữ bên người cũng chẳng dùng được. Cậu cứ cầm đi, sau này nếu như cậu có gặp hậu nhân của tôi thì hãy trả lại cho họ là được. Tôi và Cẩm San muốn lập tức rời đi. Có duyên chúng ta sẽ gặp lại.

Nói xong, Phỉ Khải liền xoay người bước ra cửa, Thời Cẩm San cũng chào Địch Cửu một câu rồi nhanh chóng đi theo Phỉ Khải. Hai người bọn họ đều có kiến thức rộng rãi, làm việc lại càng không dây dưa dài dòng.

- Chờ một chút...

Địch Cửu vội vàng gọi Phỉ Khải, hắn còn chưa trả lại Đại Hành Môn Lục cho Phỉ Khải, hắn cũng hiểu dụng ý của Phỉ Khải. Mặc dù nói là cho mượn, nhưng chẳng khác nào tặng luôn cả, có lẽ Phỉ Khải làm vậy là để đền đáp ơn cứu mạng của hắn.

- Đưa điện thoại của cô cho tôi.

Địch Cửu nói xong thì liền móc ra cuốn Địch Gia Thất Đao từ trong ngực.

Thời Cẩm San hơi nghi ngờ nhưng vẫn lấy điện thoại của mình ra rồi đưa cho Địch Cửu. Địch Cửu dùng điện thoại của Thời Cẩm San chụp lại toàn bộ sáu đao đầu trong Địch Gia Thất Đao. Sau đó hắn lại trả điện thoại cho Thời Cẩm San rồi nói:

- Đây cũng là vật gia truyền của tôi, sau này hai người có thể xem thử một chút.

Sở dĩ hắn không chụp đao thứ bảy, là bởi vì cần phải tu luyện xong sáu đao đầu trong Địch Gia Thất Đao, thì mới có thể mở ra đao cuối cùng này. Cho tới hiện tại, Địch gia ngoại trừ Địch Dược, thì vẫn chưa có người nào khác tu luyện thành Đệ Thất Đao.

Phỉ Khải chờ Thời Cẩm San cầm lại điện thoại, lúc này hắn mới nói với Địch Cửu:

- Địch huynh đệ, anh thật sự là một hảo hán tử quang minh lỗi lạc, tôi quả thật không có nhìn lầm người, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.

Đàm Nguyệt Nguyệt vẫn luôn ở bên cạnh quan sát Địch Cửu, Phỉ Khải và Thời Cẩm San từ biệt nhau, chờ sau khi hai người kia đi rồi thì cô mới lên tiếng:

- Địch Cửu, tuy tôi không biết tại sao anh lại tới nhà tôi làm một tên bảo vệ, nhưng tôi có thể khẳng định thành tựu của anh trong tương lai sẽ không tầm thường. Lạc Tân không phải là nơi nên ở lâu, tôi cũng sẽ lập tức rồi đi. Chờ sau khi trở lại Yến Kinh thì tôi sẽ nói chuyện này cho ông ngoại ta biết.

Sau khi từ biệt ba người này, Địch Cửu mới sắp xếp đồ đạc của mình lại một chút, rồi đeo ba lô lên, khoá cửa Đàm Hạnh Đường cẩn thận, tiếp đó hắn cũng nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Lúc đầu, kế hoạch của hắn là sau khi rời khỏi Lạc Tân, thì điểm dừng chân tốt nhất chính là Lâm Xuyên. Hiện tại hắn đã thay đổi chủ ý. Cho dù hắn có rời khỏi đây, thì ít nhất cũng phải xử lý lôi đài Thái Bình cùng Bỉ Trịnh Sinh trước đã rồi mới tính tiếp.

Mặc dù trước đó Địch Cửu đã xử lý sáu người của Bỉ Trịnh Sinh, nhưng hắn biết Bỉ Trịnh Sinh ngoài việc muốn đuổi gϊếŧ hắn ra, thì căn bản là sẽ không làm cái gì khác. Bởi vì Bỉ Trịnh Sinh cũng muốn giấu kín chuyện này.

Ngược lại, việc Bỉ Trịnh Sinh gϊếŧ cha mẹ của Tô Du, chắc chắn sẽ là chuyện không nhỏ. Còn Bỉ Trịnh Sinh che giấu như thế nào, thì Địch Cửu không thèm quan tâm, hắn chỉ cần biết mình phải làm như thế nào để xử lý Bỉ Trịnh Sinh mà thôi.

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!