Chương 14.3: Đại tu la tràng. Nhϊếp Chính Vương ghen cưỡng chế không thành, bị Hạ ám vệ thao khóc
Hồi lâu, y vừa yêu vừa hận nghiêng người hôn lên môi Hạ Thư Khanh "Ngươi là thật không hiểu, hay là giả câm điếc. Bổn vương nói cho ngươi biết, bổn vương thật lòng với ngươi!” Ứng Lâm Phỉ vốn dĩ muốn gạt Hạ Thư Khanh, không lộ ra lòng tham của mình, sau khi uống rượu lại nhất thời xúc động mà nói ra hết.
Hạ Thư Khanh im lặng một lúc: "Chủ nhân đang nói đùa?"
Ứng Lâm Phỉ cắn chặt răng, túm lấy cổ áo Hạ Thư Khanh: "Ta khác với phụ vương, một khi đã xác định thì sẽ không thay đổi! Ngươi không tin sao?"
Hạ Thư Khanh: "Thần sợ ngày mai chủ nhân tỉnh dậy sẽ không nhớ những lời hôm nay."
“Nói bậy!” Ứng Lâm Phỉ tức đến nóng nảy, nhưng đầu óc say lại quay sang chuyện khác, "Ngươi làm hỏng đại sự của bổn vương, nhất định phải phạt ngươi"
Một khắc sau.
Bên trong đình, Hạ Thư Khanh cố ý hỏi: "Chủ nhân, đây là đang làm gì?"
Nhϊếp Chính Vương say rượu mông lung, y thưởng thức bộ đồ đỏ của Hạ Thư Khanh, sự lạnh lùng và tươi sáng hòa quyện vào nhau, thâm tâm động lòng.
Ứng Lâm Phỉ nâng cằm Hạ Thư Khanh lên, nhìn chằm chằm vào hắn: "Tiểu cô nương, lớn lên thật xinh đẹp, tâm can bổn vương đều run lên, chỉ muốn cắn ngươi một miếng.”
Hạ Thư Khanh không quan tâm đến việc mình khoác lên bộ hồng trang, nhưng lại cười thầm, nam chính không biết hậu quả của việc chủ động kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Hắn cố ý đẩy Nhϊếp Chính Vương: "Đừng, chủ nhân, người uống say rồi."
Ứng Lâm Phỉ mê muội trước bộ dáng phong tình của người trước mặt, siết cổ tay Hạ Thư Khanh, cúi đầu hôn lên đầu ngón tay trắng nõn, dùng đầu lưỡi mềm mại và ấm áp mà liếʍ. Lông mày Nhϊếp Chính Vương xẹt qua một tia du͙© vọиɠ, tình sắc bức người "Tiểu cô nương là người của bổn vương, thì sẽ không được phép hồng hạnh xuất tường."
Hạ Thư Khanh nhếch môi: “Thuộc hạ là nam nhân.” Con mèo say khá buồn cười, trêu chọc rất vui.
"Nam nhân thì sao, bổn vương sẽ xử ngươi tại chỗ.” Nhϊếp Chính Vương cười phong lưu, ấn Hạ Thư Khanh lên bàn.
Y khinh bạc xé y phục Hạ Thư Khanh như một người phụ nữ mỏng manh, xoa nắn cơ thể hoàn mỹ. Y hôn từng tấc da thịt của Hạ Thư Khanh, từng cơn nhiệt đốt cháy, lưu lại một vết đỏ mơ hồ. Nhϊếp Chính Vương trực tiếp cầm côn ŧᏂịŧ đang say ngủ của người nam nhân, vuốt ve xoa bóp.
Ứng Lâm Phỉ mặt mày ẩn tình, hơi thở y khó khăn, huyệt khẩu vừa đói vừa khát, cả người rục rịch, động tình nhanh: "Bảy ngày tới rồi, ngươi không cảm thấy sao?"
Hạ Thư Khanh trừng mắt nhìn, “Là loại cảm giác này?” Trúng phải xuân dược, càng muốn dày vò người trước mặt vốn sống trong nhung lụa, cao cao tại thượng Nhϊếp Chính Vương.
Nhϊếp Chính Vương tự cho mình đã nắm rõ thế cục, y kìm sự xấu hổ cưỡi lên người Hạ Thư Khanh, tận tình trêu chọc người thanh niên lạnh lùng cấm dục này. Y thấy côn ŧᏂịŧ lớn của đối phương bắt đầu nóng trở nên cứng hơn, nuốt ngụm nước bọt, cả miệng khô khan, nhướng mày: "Ngươi không phải là không muốn bổn vương sao? Bổn vương không muốn cho, làm sao đây?"
Trêu chọc hắn vài câu nhưng lại không chịu trách nhiệm, y cho rằng Hạ Thư Khanh sẽ không ở nơi bốn bề trống trải mà làm gì đó đặc biệt trong đình, không ngờ người không nhịn được trước lại là y. Nhϊếp Chính Vương rõ ràng muốn chết, đành phải nén du͙© vọиɠ chờ Hạ Thư Khanh mở miệng.
“Là Nhϊếp Chính Vương rất muốn mới đúng." Hạ Thư Khanh cong môi, khí tức lãnh đạm, nụ cười hiếm hoi nhưng trong mắt Ứng Lâm Phỉ lại là rất cuốn hút.
Nhϊếp Chính Vương giật mình, nhiệt ý tràn đầy, sắc mặt ửng hồng. Y có chút dao động, hừ lạnh một tiếng: “Hạ Thư Khanh to gan, bổn vương là chủ nhân, ngươi dám nói năng lỗ mãng?” Mỗi lần thua trước mặt hắn, y luôn bị ám vệ trung thành đè lên. Làm nước bắn tung tóe, lần này nhất định phải lấy lại thể diện.
Hạ Thư Khanh vờ hiểu sai ý, trêu chọc con mèo say: "Xin chủ nhân trách phạt."
Nhϊếp Chính Vương chưa kịp phản ứng, Hạ Thư Khanh đã ôm y rồi xoay người.
Bên trong đình, Hạ Thư Khanh đè cơ thể quý giá Nhϊếp Chính Vương xuống dưới mình. Hắn vén y phục lên, tầng tầng lớp lớp, côn ŧᏂịŧ mãnh liệt đâm vào hậu huyệt căng cứng của Ứng Lâm Phỉ một cách thô bạo, thao người nam nhân trên bàn.
“A!” Hậu huyệt Ứng Lâm Phỉ ngứa ngáy không chịu nổi, chảy ra chất lỏng trong suốt, côn ŧᏂịŧ nóng đột nhiện đâm vào lấp đầy, chen vào bên trong. Cảm giác đau chưa xảy ra, thì niềm vui mãnh liệt trào dâng.
“A ha…” Y sảng khoái đến mức ngửa cổ lên, cơ thể bất giác lên xuống, “Ngươi ... ngươi làm sao vào được?” Tướng mạo Hạ Thư Khanh trông thật quyến rũ, ăn mặc như một quý nữ lạnh lùng khuê tú, nhưng lại dùng côn ŧᏂịŧ mãnh liệt và nóng bỏng xâm chiếm y, hắn đốt cháy vào linh hồn sâu thẳm từng chút một.
Nhϊếp Chính Vương thầm nghĩ, xuân dược vậy mà ảnh hưởng lớn đối với tên ám vệ cao lãnh? Thật là vừa yêu vừa sợ.