Chương 15: Xe ngựa play: Kịch liệt thọc vào rút ra, nước sốt văng khắp nơi, Hậu huyệt Nhϊếp Chính Vương kẹp chặt tϊиɧ ɖϊ©h͙ thượng triều
Bên trong phòng, mặt Nhϊếp Chính Vương nóng bừng. Sau một đêm buông thả uống rượu, men rượu mông lung, mỹ lệ vô cùng.
Lòng tham không nên nói, phải giữ cho sạch sẽ. Thay vì khinh bạc, ngược lại, bị Hạ Thư Khanh thao đến khóc. Do tác dụng của xuân dược, Hạ Thư Khanh so với trước đã chủ động hơn, cả đêm ân ái diễn ra khiến người khác say mê điên cuồng.
Ứng Lâm Phỉ liếʍ liếʍ môi dưới, y dán vào bộ ngực trần trụi của Hạ Thư Khanh, bên tai là hơi thở trong suốt và quyến rũ của hắn, côn ŧᏂịŧ cứng nóng đã ở sau lưng y. Cảm giác nhột nhột yếu ớt, trong cơn khát vọng gợi lên ham muốn di chuyển của Ứng Lâm Phỉ. Da thịt hai người chạm vào nhau, mái tóc dài quấn vào nhau, không phân biệt được, mạc danh thân mật cùng tình sắc.
Nhϊếp Chính Vương kiêu ngạo cuồng vọng, sau lần đầu tiên yêu đương cùng Hạ Thư Khanh, cùng Hạ Thư Khanh trên giường làm đến rạng sáng. Hẳn là Hạ Thư Khanh thực tủy biết vị, cho nên mới không thể rời bỏ y. Ứng Lâm Phỉ không thể nói ra tâm tư, thỏa mãn vô hạn.
Chỉ là Nhϊếp Chính Vương xem trọng sĩ diện, mặt y nóng lên, chịu đựng phản ứng động tình, hừ lạnh một tiếng: "Đêm qua kêu ngươi ngừng lại mà ngươi không có chịu ngừng, bây giờ ta còn phải nằm trên giường. Ngươi nói thật, có phải đã thích bổn vương rồi?"
Hạ Thư Khanh nhìn nhϊếp chính vương mặt đỏ tim đập, tiểu huyệt nóng ẩm khẩn trương mυ'ŧ lấy côn ŧᏂịŧ của hắn, kết quả nhớ lại những lời thú vị.
Hắn thầm cười nam chính cứng miệng, cố tình đứng dậy không chút do dự. Côn ŧᏂịŧ cứng nóng rút ra khỏi huyệt nhỏ, "Ba" một tiếng, cơ thể tách ra, âm thanh xấu hổ vang lên trong phòng. Hạ Thư Khanh cởi bỏ tóc vướng víu của hai người, nghiêm túc trả lời: "Thuộc hạ trúng phải thuốc, nhớ không rõ".
“Nói dối, ngươi… ngươi lại đây cho bổn vương" Ứng Lâm Phỉ vừa xấu hổ vừa giận, không khí cấm dục kiều diễm vậy nháy mắt đã phá hư. Hậu huyệt đột nhiên trống rỗng, cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ trong người, cơn đói khát khó mà nhịn, vô cùng hổ thẹn. Hạ Thư Khanh lại nói đi là đi, còn dọn dẹp sạch sẽ. Đôi mắt người thanh niên lạnh lùng, trên cổ còn có những vết đỏ tình yêu, câu nói của hắn làm Nhϊếp Chính Vương càng bất mãn.
Hạ Thư Khanh làm bộ như không biết gì, nhìn ánh nắng ban mai nhàn nhạt trên cửa sổ: "Chủ nhân, nên thượng triều rồi".
Thực ra còn quá sớm, nhưng Hạ Thư Khanh dễ dàng làm lơ ánh mắt nóng như lửa của Nhϊếp Chính Vương. Ám vệ trung thành ngay thẳng, thẳng nam lạnh lùng cấm dục, cho dù ai cũng không kháng lại được mị lực của hắn.
Sáng sớm, Nhϊếp Chính Vương thân đầy hỏa khí, sắc mặt đen kịt nhìn ai cũng không vừa mắt. Cho đến khi lên xe ngựa, Ứng Lâm Phỉ rốt cuộc không nhịn nổi: "19, lên đây".
Được xem là ám vệ duy nhất của Nhϊếp Chính Vương, hắn bước vào chiếc xe ngựa sang trọng với khuôn mặt vô cảm, dưới con mắt tò mò của tên phu xe.
Xe ngựa đi trên con đường chính trong kinh thành, những người bán hàng rong cũng vừa mở quán. Nhϊếp Chính Vương lẽ ra phải vào triều sớm, đột nhiên ra lệnh: "Đi ra ngoài thành, điều không nên nghe thì không được nghe".
Tên phu xe gân cổ, điểm huyệt đạo mình, cái gì cũng không nghe thấy. Hắn nhanh kéo dây cương lên rồi quay đầu, chỉ cần thận trọng mới có thể sống sót qua ngày hôm nay.
Hạ Thư Khanh như núi ngồi bất động trong xe ngựa, mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm về phía trước.
Xe ngựa sang trọng rộng rãi và xa hoa, vừa vặn với hai vị thanh niên vẫn có chút chật chội. Trong im lặng, dưới chân có chút lắc lư.
Nhϊếp Chính Vương tim đập nhanh, y không nhịn được, liền đứng dậy đi tới trước mặt Hạ Thư Khanh, quay lưng về phía người thanh niên, cởi bỏ chiếc áo hoàng bào lộng lẫy. Bờ vai y rộng cùng eo hẹp, bắp thịt dọc sống lưng mỏng manh toát lên đường nét hoàn mỹ, nước da đa phần trơn bóng như ngọc, hai cái viên nhỏ giữa eo thon động đậy, giữa phần mông có hơi ửng hồng. Hai tai y đỏ bừng, đem cơ thể trần trụi của mình dựa vào Hạ Thư Khanh, vòng tay ôm eo và ngực của người thanh niên, cặp mông tròn trịa vô tình hay cố ý cọ xát vật cứng giữa đáy quần giữa thân người.
Hơi thở Ứng Lâm Phỉ nóng rực, trong mắt xẹt qua một tia ý nghĩ mộng tình, nói nhỏ bên tai Hạ Thư Khanh: "Đêm qua không nên ép ngươi mặc y phục đỏ, là do bổn vương uống say."
Nhϊếp Chính Vương luôn mang đến cho Hạ Thư Khanh một bất ngờ mới, trong xe ngựa không xem ai ra gì mà quyến rũ người. Làn da dưới bàn tay của Hạ Thư Khanh mịn màng, săn chắc và đàn hồi, khiến người ta càng muốn chơi hơn.
Thanh niên bình tĩnh, cũng thấp giọng nói nhỏ: “Chủ nhân làm gì vậy? Không cần giải thích với thuộc hạ.” Nhϊếp Chính Vương cao hứng, bộ dáng giải thích của hắn cũng khá thú vị.
"Đừng ..." Nhϊếp Chính Vương dừng lại, có chút lo lắng, nắm lấy Hạ Thư Khanh, hai tay áp vào ngực bụng trần trụi của mình. Y ngửi thấy khí tức lạnh của Hạ Thư Khanh, cơ thể bất giác nóng lên, thật nôn nóng khao khát gần gũi hơn. Nhưng Hạ Thư Khanh lạnh như nước, như thể hắn không chút hứng thú tình yêu giữa nam nhân.
Ứng Lâm Phỉ không thể giải quyết mối ngăn cách này, không yên tâm thượng triều. Y chịu đựng xấu hổ mạnh mẽ, giữ lấy côn ŧᏂịŧ Hạ Thư Khanh, kẹp ngay giữa hai chân trước sau của mình mà cọ xát, cổ họng thở gấp. Bả vai Nhϊếp Chính Vương xinh đẹp, cổ đỏ bừng, vặn vẹo eo nhỏ: "Khanh Khanh, ta muốn ngươi ... cắm vào. Xuân dược còn chưa giải hết, bổn vương không thể chờ được ..." Nên nói, y ám ảnh mùi vị da thịt người thanh niên, thoải mái đến linh hồn run rẩy kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Phần da đùi Nhϊếp Chính Vương thật đúng là mềm mại, động tác kẹp chặt côn ŧᏂịŧ to động tác gợϊ ȶìиᏂ thoải mái.
Côn ŧᏂịŧ Hạ Thư Khanh hơi dựng lên, hắn nắn bóp ngực và eo Nhϊếp Chính Vương, thì thào: "Vương gia không cần vào triều sao, sao ban ngày có thể tuyên da^ʍ?"
“A… ngươi nhanh lên chút… gần đến lúc phải vào triều.” Mũi của Ứng Lâm Phỉ khẽ run lên, côn ŧᏂịŧ thanh niên dưới chân nóng rực, cứng ngắc như đâm thẳng vào đầu tim cùng một lúc, xấu hổ và phấn khích. Y biết ám vệ trung thành sẽ không từ chối mệnh lệnh của mình, y quay mặt lại tìm kiếm đôi môi mắt lạnh của thanh niên, mυ'ŧ lấy xúc động đến đỏ bừng, mày nhíu lại đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ "Tốt lắm, ngươi đừng nói không dám a... Ưm-- "
Hạ Thư Khanh niêm phong bằng một nụ hôn, chặn tiếng thở hổn hển của Nhϊếp Chính Vương, hắn mở rộng mông của Ứng Lâm Phỉ, đẩy mạnh côn ŧᏂịŧ của hắn lên, ép chặt huyệt nhỏ chật hẹp càng nóng lên, xe ngựa lắc lư là những lần đâm vào sâu nhất. Hắn hung mãnh nâng mông y lên, đồng thời nới lỏng môi, vẻ mặt nghiêm túc nhắc nhở: "Đừng làm ồn ... sẽ bị nghe thấy..."
"A..." Bất ngờ bị đâm mạnh làm Nhϊếp Chính Vương suýt không thở nổi, hai mắt trợn tròn, lưng cứng đờ, bên tai thanh niên bình tĩnh hừ lạnh một tiếng, côn ŧᏂịŧ nhét vào trong cơ thể Ứng Lâm Phỉ cũng quá là to, không chút thương tiếc, ngang ngược một cách dã man mạnh mẽ, đến nỗi Nhϊếp Chính Vương không thể thở gấp. Sự quen thuộc của thân thể, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt truyền lên đầu Nhϊếp Chính Vương theo sống lưng. Khuôn mặt đỏ bừng và run rẩy trong vòng tay của Hạ Thư Khanh, đôi mắt mờ mịt, côn ŧᏂịŧ dưới hạ bộ của hắn lên xuống theo cơ thể y. Y kiềm chế ý muốn rêи ɾỉ, thần kinh căng ra thành một đường, cổ họng đứt quãng thở hổn hển "Được rồi ... Khanh Khanh, chậm ... chậm một chút, quá lớn..."
Hạ Thư Khanh lắc đầu: “Không thể trì hoãn việc vương gia vào triều sớm.” Hắn tách hai chân Nhϊếp Chính Vương, tàn bạo thao nhanh, không thể tưởng tượng chỉ một đường đã vào sâu, bức tường bên trong mỏng manh đỏ ướt, qυყ đầυ căng tròn đυ.ng chạm khí thế, xảo quyệt chạm vào chỗ nhạy cảm khéo léo.
"Ưm ... lên rồi ... đừng vào đó ..." Nhϊếp Chính Vương cắn môi run rẩy, tựa lưng vào vai Hạ Thư Khanh. Hai chân rộng ra xấu hổ, hậu huyệt nhỏ hẹp bị ép chặt côn ŧᏂịŧ khổng lồ, bên trong mẫn cảm co rút điên cuồng, chỗ nối liền phun ra chất lỏng trong suốt, ngón tay không khỏi cong lên. Trong xe ngựa chật chội, huyệt nhỏ của Nhϊếp Chính Vương bị côn ŧᏂịŧ của ám vệ thao vào, ánh mắt sảng khoái chảy ra nước mắt, chóp mũi đỏ bừng, thở hổn hển kinh khủng nuốt xuống tiếng rêи ɾỉ kɧoáı ©ảʍ "A ... không vội, không đi, ngươi nhanh quá ... "
Hạ Thư Khanh như bịt tai không nghe, hắn áp Nhϊếp Chính Vương vào bên cạnh xe ngựa, nhào nặn đầṳ ѵú nhạy cảm cùng một bên chân, hơi thở gợi cảm: "Nhϊếp Chính Vương kẹp thuộc hạ quá chặt, độc vẫn phải cần giải."
“Hưʍ...A——” Xe ngựa đột nhiên lắc lư, Nhϊếp Chính Vương bên trong càng đâm sau hơn, lần nữa lại lêи đỉиɦ. Y sảng khoái đến mức không nhịn được rên lên một tiếng, dương khí từ dưới hạ thể tuôn ra, du͙© vọиɠ mạnh mẽ vang lên.
"Đừng ở đây ..." Ứng Lâm Phỉ cảm thấy xấu hổ Hạ Thư Khanh sẽ nói những điều thô tục, hưng phấn lại không nhịn được. Y vẫn nhìn thấy tia sáng từ bên ngoài chiếu vào cửa sổ nhỏ, cho dù gan lớn cũng sẽ sợ. Y rúc cơ thể vào người Hạ Thư Khanh, nghẹn ngào đến chảy nước mắt, bất giác xoa ngực thanh niên, lắc eo co rút hoa huyệt để phối lực đẩy từ sau. Ứng Lâm Phỉ rõ ràng là muốn chạy trốn, nhưng theo bản năng Hạ Thư Khanh tìm hướng dựa vào. Bịch bịch bịch âm thanh cơ thể va chạm, Nhϊếp Chính Vương mất giọng, sắc mặt đỏ bừng, nước mắt mơ hồ, hậu huyệt điên cuồng co giật tràn ra dâʍ ŧᏂủy̠.
"Chủ nhân sợ, tại sao lại làm ở đây?” Hạ Thư Khanh kéo một chân Nhϊếp Chính Vương lên, từ bên cạnh hung hăng đẩy vào. Hắn tận hưởng sự điềm tĩnh của Ứng Lâm Phỉ, nhưng khóe mắt hơi đỏ. Nhϊếp Chính Vương hai tay chống lên xe ngựa, sợ bị phát hiện mà nuốt tiếng kêu, làn da hồng hào đẹp, du͙© vọиɠ kí©ɧ ŧɧí©ɧ giác quan.
"Hoang đường..." Mồ hôi mỏng trên trán và sau lưng Nhϊếp Chính Vương, vừa gợi cảm lại đáng thương. Khóe miệng hắn cứng ngắc, không biết thân thể đầy dấu vết ái muội, huyệt nhỏ hôn lên đầu côn ŧᏂịŧ của Hạ Thư Khanh, trầm mê du͙© vọиɠ mà lộ ra "Bổn vương... Bổn vương muốn như thế nào, liền như thế đó".
Hạ Thư Khanh nâng cằm Nhϊếp Chính Vương, ngón tay như vô tình cắm vào trong môi thanh niên, bắt chước giao hợp tiến vào cực lạc: "Rất tốt, chủ nhân nhịn chút nữa, thuộc hạ sẽ nhanh chóng giải độc cho người".
Tuy lời là nói như vậy, lực thao của Hạ Thư Khanh vẫn không giảm. Hắn cầm nắm hai tay Nhϊếp Chính Vương, dạy thanh niên mở rộng mông một cách đáng xấu hổ, đón nhận thâm nhập ngày càng sâu của côn ŧᏂịŧ. Lưỡi kiếm khổng lồ phóng to gần như làm hư hỏng bên trong.
"Đừng ... đừng bắn vào ..." Nhϊếp Chính Vương còn chưa dứt lời, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi của Hạ Thư Khanh đã bắn vào trong y, đâm vào da thịt mềm mại mẫn cảm một cách mãnh liệt. Nhϊếp Chính Vương lại nức nở, l*иg ngực kịch liệt phập phồng, nói bừa "Khanh Khanh... Khanh Khanh..."
Xe ngựa phía sau lắc lư mạnh, phu xe không nghe thấy, cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng hắn không dám nhìn lại, cũng không dám đoán chuyện gì xảy ra bên trong.
Hạ Thư Khanh dùng hệ thống để chui vào khe hở thời gian, chờ kết thúc tình yêu mãnh liệt, thượng triều vừa mới bắt đầu.
Hạ Thư Khanh chu đáo sắp xếp y phục cho Nhϊếp Chính Vương, một chiếc khăn tay chặn lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong huyệt nhỏ bên trong. Ánh mắt hắn nghiêm túc: "Không còn kịp rồi, chủ nhân chờ hạ triều rồi hãy dọn dẹp".
Ngọn tóc sau tai Nhϊếp Chính Vương đỏ bừng, đau đến sảng khoái, mặt mày căng thẳng: "Ngươi vừa rồi không phải cố ý ..." Làm sao có thể để y kẹp chặt tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào thượng triều!
Ánh mắt trong trẻo của Hạ Thư Khanh ngăn chặn nghi ngờ của y: "Thuộc hạ không dám. Không bằng bây giờ nên thượng triều sớm?"
Sắc mặt Nhϊếp Chính Vương nóng lên, cắn răng nghiến lợi: “Thượng, đương nhiên là thượng." Y hôn lên môi của ám vệ, kẹp lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ sau huyệt, cùng cơ thể cứng ngắc xuống xe ngựa. Mặt mũi Nhϊếp Chính Vương, làm sao cũng không lộ vẻ rụt rè.
Hôm nay thượng triều, Nhϊếp Chính Vương thái độ khác thường, không có dỗi thiên dỗi địa.