Chương 6.2: Trong mộng: Nhϊếp Chính Vương xấu hổ cosplay trang phục hầu gái, bên trong rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, thao đến hai chân run đến cao trào
“A… ngươi làm càn!” Ứng Lâm Phỉ kịch liệt vặn vẹo người, hơi thở mát lạnh của Hạ Thư Khanh phả vào cổ y, hai cánh mông tròn trịa rơi vào lòng bàn tay nam nhân, trêu chọc sinh ra tê dại ngứa ngáy, vô cùng xấu hổ cùng tức giận. L*иg ngực y phập phồng lên xuống, đuôi mắt đỏ lên, bị ức hϊếp đến cực điểm.
Nam chính tính tình càng quật cường thì chinh phục càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
“Ta còn có thể làm càn hơn nữa.” Hạ Thư Thanh cười khẽ, hé môi, răng nanh đâm vào làn da trên vai Ứng Lâm Phỉ, tinh tế mυ'ŧ dòng máu tươi thơm ngọt. Ngón tay thon dài của hắn xuyên xuống dưới váy của Ứng Lâm Phỉ, chậm rãi mở ra khe hở giữa hai bên mông của y, côn ŧᏂịŧ dữ tợn chỉ đang chờ trực chen vào cửa huyệt chật hẹp.
"Ưm ..." Cảm giác đau nhói trên vai Ứng Lâm Phỉ thoáng qua liền biến mất, răng nanh của Hạ Thư Khanh cắn vào cơ thể y, huyết dịch chảy rất nhanh, nhưng y lại cảm thấy vui thích, khó nhịn thở dốc: "A ... ... “Ngọn lửa ham muốn trong cơ thể y ngày càng bùng cháy.
Cảm giác trống rỗng và ngứa ran ập đến đại não, y ngửa cổ ra sau, hơi thẳng người lên, hậu huyệt xấu hổ mà co rút vào. Cơ thể Hạ Thư Khanh mát lạnh, làn da trắng lạnh như ngọc, nhưng côn ŧᏂịŧ phía dưới lại to lớn nóng hổi, chọc chọc vào cửa huyệt của Ứng Lâm Phỉ, chất lỏng trong suốt từ kẽ mông chảy ra tiếp xúc thân mật với côn ŧᏂịŧ của hắn, đốt lên du͙© vọиɠ đang cố gắng kiềm chế.
Hành lang mềm mại đói khát mà nhúc nhích, dịch ruột chảy tràn hậu huyệt, cửa huyệt đói khát mà chăm chú chỉ muốn bớp chặt qυყ đầυ tròn trịa, xấu hổ dụ dỗ mà trêu chọc, điên cuồng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tâm hắn, da^ʍ mỹ không chịu nổi: "A ... Đừng ... "
Cho dù là trong mộng, Ứng Lâm Phỉ cũng không thể chịu nổi sự điên cuồng táo bạo này, chưa kể y phục của y còn rất khó coi.
“Cái miệng lại không thành thật, phía dưới đều đã chảy nước rồi.” Hạ Thư Khanh không cho Ứng Lâm Phỉ cơ hội từ chối, hắn thẳng lưng, qυყ đầυ căng tròn dùng sức đẩy vào miệng huyệt, gắng gượng xuyên qua đường ruột mỏng manh mềm mại đâm vào chỗ sâu nhất, liên tục lặp đi lặp lại chà sát vào hậu huyệt trơn ướt.
Bên trong như có vô số cái miệng nhỏ nhắn hút lấy qυყ đầυ của Hạ Thư Khanh, quấn quanh bao bọc lấy côn ŧᏂịŧ dữ tợn, đói khát khó nhịn mà chỉ muốn một ngụm nuốt vào bụng.
Hạ Thư Khanh liếʍ vết thương trên vai Ứng Lâm Phỉ, vết thương đó liền lành lại ngay lập tức.
"Ưm ... a ... chậm chút ..." Cổ họng Ứng Lâm Phỉ hơi đau, cần cổ mỏng manh rơi vào trong miệng Hạ Thư Khanh tràn đầy uy hϊếp. Y giống như một con mồi, không thể xuất thủ, đường hành lang đói khát lập tức bị lấp đầy, gậy thịt như lưỡi dao khổng lồ rực lửa đánh vào điểm nhạy cảm của y một cách chuẩn xác, hunh mãnh mà dã man thao sâu đến khó tin, hậu huyệt trở nên nóng bỏng trơn trượt.
Sắc mặt y đỏ bừng, miễn cưỡng dựa lên trên người Hạ Thư Khanh, hậu huyệt phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ của nam nhân. Tư thế thân mật này khiến y vừa xấu hổ vừa tức giận. Ban ngày Ứng Lâm Phỉ ghét bỏ Hạ Thư Khanh, trong mơ bị thanh niên tuấn tú làm cho đầu óc trống rỗng, y yếu ớt cắn môi không thở nổi, kiềm chế không được tiết thân: "Ưm ... a .. . "
“Nhìn bộ dáng này, xem ra ngươi rất thích mặc váy.” Côn ŧᏂịŧ của Hạ Thư Khanh lập tức bị xoắn chặt, vô cùng sảng khoái. Hắn mạnh mẽ ra vào, khuấy động xen lẫn dâʍ ŧᏂủy̠ trong ruột cùng thịt mềm, tiếng nước cùng tiếng va chạm vang vọng từ nơi cao. Hạ Thư Khanh cởi cúc áo sau của trang phục hầu gái, lộ ra bộ ngực trần trụi, núʍ ѵú hồng hào nhỏ nhắn câu người. Hạ Thư Khanh đưa tay đừa bỡn chà đạp, trêu chọc: "Hay là muốn bị ta làm đến chảy nước trước mặt mọi người?"
"Ưm ... mới không có..." Ứng Lâm Phỉ mỗi lần đều bị đâm đến chỗ sâu nhất, côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ cọ xát ra vào, cực kỳ nóng bỏng, sảng khoái đến da đầu tê dại, hô hấp rối loạn. Ngực của y lộ ra, hai đầṳ ѵú vừa đau vừa sảng khoái, chảy ra một tầng chất lỏng trong suốt đỏ rực khiến người ta muốn ức hϊếp, cảm giác ngứa râm ran lan khắp ngực, khắp nơi đều lưu lại dấu vết của Hạ Thư Khanh.
Mép huyệt ướŧ áŧ đỏ tươi, bị chất lỏng phun ra mạnh mẽ đâm vào, nơi giao hợp một mảnh dâʍ ɭσạи. Làn gió mát rượi thổi qua, cơ thể càng thêm mẫn cảm khi bị phơi bày như thế này, thoải mái đến quên hết tất cả, "A ... sâu quá, a ..."
Côn ŧᏂịŧ của Hạ Thư Khanh càng căng phồng, mạnh mẽ đến nỗi Ứng Lâm Phỉ không thở nổi, hắn cắn vào cổ họng của y, sau đó bắn ra vô số tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bên trong, điên cường co rút, lần nữa siết chặt lấy gậy thịt, dâʍ ɖị©ɧ phun ra tràn lan.
“A a...a..." Ứng Lâm Phỉ vô lực ôm lấy cổ Hạ Thư Khanh, để lại vô vàn vết xước lộn xộn trên lưng hắn, ngón tay co quắp yếu ớt, hạ thân rối tung.
Trang phục cùng cảnh tượng đáng xấu hổ, Ứng Lâm Phỉ đã mơ thấy mình cùng Hạ thị vệ lại có một đêm điên cuồng. Trong cơn cực khoái lặp đi lặp lại, cuối cùng y không nhịn được khóc lên, hai mắt đỏ hoe, rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ, giống như một con mèo con bị ức hϊếp: "A..."
Hạ Thư Khanh đầy kinh dị và vui nhộn, hắn cắm vào quá sâu, chậm rãi mài vào từng chỗ mẫn cảm. Bụng dưới của Ứng Lâm Phỉ hơi nhô lên, có thể nhìn rõ hình dạng của gậy thịt.
Vô cùng xấu hổ.
Ứng Lâm Phỉ kẹp chặt eo của Hạ Thư Khanh, vô lực dựa vào người hắn chống đỡ, toàn thân đều là mồ hôi, gợi cảm mê người.
Hạ Thư Khanh rất có kiên nhẫn, nhìn chằm chằm ánh mắt Ứng Lâm Phỉ đẫm lệ mông lung, dùng ma lực thôi miên y: "Lúc ban ngày, ngươi bảo ta không nên suy nghĩ nhiều cái gì?"
Ứng Lâm Phỉ rơi vào đôi mắt xinh đẹp của Hạ Thư Khanh, đầu óc hỗn loạn, rơi vào trạng thái thôi miên sâu. Trong tiềm thức kháng cự, lông mày của y cau lại, nụ cười có chút đắc ý: "Ngươi là thị vệ tốt nhất, lại rất si tình. Bản vương tha thứ ngươi vì đã có tình cảm với ta, cũng là cho ngươi mặt mũi rồi. Nhưng đừng vì vậy mà hi vọng, bản vương sẽ đối với ngươi mềm lòng."
Hạ Thư Khanh trừng mắt nhìn, cười khẽ: “Ai nói với ngươi rằng ta rất si tình?” Không ngờ lời nói hôm qua của hắn lại khiến nam chính hiểu lầm. Trừ bỏ chứng vọng tưởng, nam chính lại còn có thêm bệnh tự luyến.
Ứng Lâm Phỉ không biết chuyện gì đã xảy ra, trả lời theo bản năng: "Phụ thân ngươi, Hạ đại tướng quân cũng đã nói qua, cùng Hạ phu nhân là thanh mai trúc mã, bạch đầu bất tương ly (* đến bạc đầu không xa nhau). Chúng ta... Cũng giống vậy."
“Giống nhau ở chỗ nào?” Hạ Thư Khanh không khỏi dở khóc dở cười, không biết trong đầu nam chính chứa chất bổ gì, lại phán định hắn yêu mà không được đáp nhận. Hạ Thư Khanh không thể không dạy cho gia hỏa tự luyến này một bài học.
Ứng Lâm Phỉ bướng bỉnh: "Ngươi không thích ta, vậy tại sao còn lấy tính mạng ra để cứu ta?"
Hạ Thư Khanh không trả lời, hắn giải trừ thôi miên, đem gia hỏa có trí não phong phú này thao đến khóc. Ngoài mộng, hắn sẽ phải để Nhϊếp Chính Vương nhận thức chân tướng thực sự.
Hạ Thư Khanh hơi cong môi, đến lúc đó biểu cảm của Nhϊếp Chính Vương nhất định sẽ rất đẹp.
...
Sau khi Ứng Lâm Phỉ tỉnh dậy, nhớ lại trong giấc mộng y bị bắt mặc thứ y phục hở hang, xấu hổ đến không còn mặt mũi. Hiện giờ y chỉ muốn cho Hạ Thư Khanh cũng nêm thử tư vị này!