Trong Mộng Thao Phiên Nam Chính Khởi Điểm

Chương 29

【29】 Tiểu Hầu Gia hắc hóa, chủ động câu dẫn, tự an ủi tao huyệt, chủ động thổ lộ, bị thao trên tường đến khóc, tiểu huyệt bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ lấp đầy khép không được

Edit: Dĩm

Ánh nắng mông lung chạng vạng, một cánh cửa ngăn cách thế giới bên ngoài. Tiếng bước chân lác đác trên hành lang bên ngoài căn phòng, bọn người hầu thấp giọng cười đùa.

Mà trong phòng, chủ nhân tôn quý của bọn họ, đại tướng quân uy phong từ chiến trường trở về, tuy ngay thẳng chính trực nhưng lúc này lại khoác lên mình chiếc áo trong suốt, táo bạo câu dẫn.

Ánh sáng chiếu qua khung cửa sổ giấy trắng, làm lộ rõ

khuôn mặt tuấn mỹ cương nghị của Quý Chính Đạm, chiếc áo mỏng như cánh ve sầu của y không thể che giấu cơ thể nam tính gợi cảm. Đặc biệt, y còn đang cúi xuống, để lộ bộ ngực cường tráng đầy vết đỏ của tìиɧ ɖu͙©, mơ hồ mà đầy cám dỗ.

“Khanh Khanh, tại sao không nhìn ta?” Tai Quý Chính Đạm đỏ như rỉ máu, đôi mắt chứa đầy du͙© vọиɠ chiếm hữu sâu sắc. Y thản nhiên cười một tiếng: "Ta và ngươi đều là nam nhân, không có gì khác biệt. Còn ngại ngùng? Nếu ngươi không thích ta, tại sao lại đỏ mặt?"

"Hoang đường, ta không có ngại ngùng! Hầu Gia ăn mặc như thế này ... không đứng đắn, còn khiến người ta nhạo báng." Hạ Thư Khanh ngồi trên giường, lông mi run rẩy, khuôn mặt đẹp tựa như ngọc nhiễm một màu đỏ thẫm.

Đáng ngạc nhiên là, nhìn bộ dáng Tiểu Hầu Gia câu dẫn, gợi cảm quyến rũ đến không ngờ.

Hạ Thư Khanh giả vờ bị động, mong chờ nhiều lời dụ dỗ từ nam chính.

Hắn quay mặt đi, trong mắt toàn là thân hình câu nhân của Quý Chính Đạm, hơi thở nam nhân như ánh mặt trời ẩm ướt sạch sẽ. Hạ Thư Khanh ngứa ngáy, ngửa người ra sau: "Ngài ... dựa quá gần."

Biết rằng Hạ Thư Khanh đang đỏ mặt vì tức giận, Quý Chính Đạm không nhịn được trong lòng say mê, du͙© vọиɠ độc chiếm nam nhân tuấn tú này càng nghiêm trọng.

“Ta chỉ mặc nó cho Khanh Khanh, không cần nghi ngờ.” Quý Chính Đạm cười trầm thấp, l*иg ngực rung lên, y nắm lấy tay Hạ Thư Khanh dán lên khuôn ngực rắn chắc đàn hồi của mình, ngăn cách bởi cánh áo mỏng trong suốt, nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực nhạy cảm của y. Y động tình thở hổn hển: "Ngươi giúp ta sờ, xem chất liệu của y phục này có tốt không?"

“Ngươi… Ngươi buông tay.” Dưới lòng bàn tay của Hạ Thư Khanh là khuôn ngực hấp dẫn của nam chính, bầu ngực mềm mại đàn hồi, đầṳ ѵú giật giật nhạy cảm, hình dạng sóng sữa gợn sóng xinh đẹp, quả thực là một cám dỗ trần trụi.

Hạ Thư Khanh muốn rút tay về, Quý Chính Đạm ngoan ngoãn lần đầu tiên mạnh mẽ hướng dẫn hắn vuốt ve thân thể săn chắc của y, động tác của hai người dần trở nên ái muội.

“Không vội, chất liệu của bộ quần áo này vẫn chưa được tìm hiểu.” Tim Quý Chính Đạm đập dữ dội, xấu hổ đến cực điểm, nhưng y lại càng muốn nhìn thấy Hạ Thư Khanh bối rối vì cơ thể mình. Y nắm lấy tay Hạ Thư Khanh hạ xuống từng bước, giọng nói khàn khàn đầy khiêu gợi: “Khanh Khanh, ngươi cẩn thận sờ, xem nó có đủ hay không, đẹp hay không?”

Hạ Thư Khanh tàn phá bộ ngực cường tráng, cơ bụng đẹp đẽ hấp dẫn của Quý Chính Đạm, lướt qua tuyến nhân ngư mịn màng của y, cuối cùng dừng trên bờ mông căng tròn săn chắc, nhào nặn thành đủ loại hình thù. Cơ thể hoàn mỹ này nở rộ hết cỡ, cho phép bàn tay bên ngoài khám phá.

Hạ Thư Khanh cảm thấy sảng khoái, thấy dục cầy bất mãn của Quý Chính Đạm sắp bùng cháy, hắn càng thêm dùng sức phản kháng, mặt đỏ tai hồng: “Hầu Gia.” Hắn thu tay lại, kịch liệt thở dốc: “Còn ra thể thống gì? "

Quý Chính Đạm sắc mặt đỏ lên, bàn tay mát lạnh của Hạ Thư Khanh đốt lên một ngọn lửa không tên, cảm giác ngứa râm ran nhanh chóng truyền đến tứ chi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cúc huyệt đói khát điên cuồng vặn vẹo, miệng huyệt mở ra đóng lại không ngừng: "A ... Khanh Khanh, chỉ là xem y phục, ngươi liền buồn bực. Hay là ngươi đối với ta động tâm?"

Hạ Thư Khanh lập tức phản bác, trịnh trọng: "Đương nhiên không phải."

Quý Chính Đạm cảm thấy đau nhói trong tim, đau đến không thở nổi. Nhưng y lại mỉm cười, ánh mắt thâm thúy vây chặt lấy Hạ Thư Khanh: "Khanh Khanh, tại sao chúng ta không thử? Nếu không có động tình, ta tin ngươi không thích nam tử."

Y nhớ Hạ Thư Khanh nói qua, chính hắn thao cúc huyệt y cảm giác rất thoải mái. Quý Chính Đạm muốn kéo ánh trăng sáng xuống, dù xấu hổ cũng phải lừa gạt Hạ Thư Khanh đi vào, mê luyến thâ thể y: “Ngươi không chịu đáp ứng, chẳng lẽ là chột dạ?”

Hạ Thư Khanh nhìn ánh mắt y bị du͙© vọиɠ bức ách đỏ lên, hừng hực như lửa. Hắn trên mặt do dự: "Ngài lại muốn lừa gạt ta?"

Tim Quý Chính Đạm nhảy lên, dường như những ý niệm đen tối bị bại lộ không có chỗ nào che giấu trong mắt Hạ Thư Khanh. Y cụp mắt xuống, chân thành thở dài: “Khanh Khanh, kỳ thật ta không có lừa ngươi, ta thật sự bị bệnh.”

Y chậm rãi xoay người, dưới lớp y phục trong suốt có thể nhìn thấy đường nét cơ bắp rắn chắc, eo thon gầy còn in rõ một chút dấu tay, hai bờ mông căng tròn không nghi ngờ gì cũng lộ ra. Quý Chính Đạm vén góc áo lên, dùng tay đi vào, bẻ mông lộ ra kẽ mông, cúc huyệt hơi sưng đỏ, huyệt khẩu đóng mở lộ ra chất lỏng màu trắng sáng, đó là dấu vết côn ŧᏂịŧ hung hăng xâm phạm để lại quá da^ʍ mỹ.

"A ..." Y khàn khàn thở hổn hển, vừa xấu hổ vừa hưng phấn, vươn ngón tay vào trong cúc huyệt, thọc vào rút

ra từng chút từng chút một, cúc huyệt hồng hào mυ'ŧ lấy ngón tay y một cách thèm khát, tiếng nước cọ xát xấu hổ. Chất lỏng làm ướt lớp áo mỏng trong suốt, lộ ra màu da thịt da^ʍ mỹ.

Khao khát bị dồn nén trong cổ họng của Quý Chính Đạm, mặt y đỏ bừng, không dám ngẩng đầu lên: "A ... ngươi xem, thật sự bị bệnh, vừa ngứa vừa khát. Nam nhân bình thường nào có cúc huyệt cơ khát dâʍ đãиɠ như vậy? Ta thật không có gạt ngươi, chỉ có cùng ngươi giao hợp mới giảm ngứa. Ta còn yêu ngươi, khó kìm lòng nổi. "

Nam nhân cường thế như vậy lại đang dùng ngón tay không biết xấu hổ tự an ủi, cúc huyệt co rút phun ra nước, lông mày tuấn mỹ tràn đầy phong tình, nói ra lời nói chân thành, như là cắt đứt thân tâm của y.

"Nhưng ta chỉ xem Hầu Gia như huynh đệ, thế nhưng ngài lại muốn ta thao..." Đầu ngón tay Hạ Thư Khanh khẽ nhúc nhích, sắc mặt đỏ bừng khó có thể nói ra.

Tiểu nô ɭệ từ trong ra ngoài phát ra hơi thở mê người, khiến Hạ Thư Khanh muốn hung hăng thao một trận, hận không thể hòa nhập y vào tận xương cốt.

Quý Chính Đạm cảm thấy đau khổ, y không nên ép Hạ đại phu. Nhưng nếu hắn bỏ đi, y không biết mình sẽ làm ra chuyện điên rồ gì? Quý Chính Đạm sợ một ngày mình sẽ phát điên, làm tổn thương Hạ đại phu, vì vậy y chỉ có thể vừa đấm vừa xoa đem ánh trăng sáng vây ở trong lòng ngực.

Quý Chính Đạm hô hấp hỗn loạn, đối mặt với Hạ Thư Khanh, tách hai chận ngồi ở giữa háng Hạ Thư Khanh,cánh mông trần trụi bóng loáng cọ xát gậy thịt khổng lồ của Hạ Thư Khanh, cúc huyệt cơ khát phun ra dâʍ ɖị©ɧ: “Ừm… Khanh Khanh, ngươi không phỉa cũng rất thoải mái sao? Chúng ta kết làm khế huynh đệ, tương lai ngươi cũng có thể thành thân, ta tuyệt sẽ không cản ngươi."

Quý Chính Đạm đang nói dối, y sẽ không bao giờ để Hạ Thư Khanh thành thân với người khác trừu khi y chết. Chỉ còn cách lừa dối hắn, y mới có thể giải quyết tranh đoạt.

Cái chạm nhẹ vào côn ŧᏂịŧ của Hạ Thư Khanh, ma sát lặp đi lặp lại câu dẫn. Du͙© vọиɠ quen thuộc tương thích không gì sánh được. Du͙© vọиɠ được Hạ Thư Khanh kí©ɧ ŧɧí©ɧ dần dần mở rộng, cứng rắn chọc vào mông Quý Chính Đạm, muốn từ chối, xô đẩy ngực Quý Chính Đạm: "Ngô... Ngài căn bản chỉ xem ta là đối tượng tiết dục."

"Không ..." Quý Chính Đạm cảm thấy rất đau, y vòng tay qua cổ Hạ Thư Khanh, dùng sức kéo người lại gần khuôn ngực nóng bỏng mà áp vào nhau, mông y ra sức kẹp chặt côn ŧᏂịŧ nóng bỏng, cúc huyệt từng chút một mà thâm nhập, eo mềm nhũn, hơi thở nóng rực, quyến rũ: “Khanh Khanh, ta thích ngươi, chỉ có ngươi mới có thể làm cho ta động tình, muốn ngươi dùng sức mà thao ta. A ... "

Khao khát chinh phục của Hạ Thư Khanh bị khơi dậy, hắn thở gấp gáp thấp giọng:" Không thể, chúng ta làm vậy là sai. "

"Khanh Khanh, Khanh Khanh, ngươi sẽ thoải mái." Quý Chính Đạm không thể chịu nổi nữa, y đẩy Hạ Thư Khanh lên giường, cầm lấy côn ŧᏂịŧ hung tợn nóng bỏng của hắn nhắm ngay vào hang động lầy lội, chống lại sự xấu hổ mạnh mẽ, nặng nề ngồi xuống, dùng lực chống đỡ cúc huyệt, da thịt mềm mại gần miệng huyệt căng ra trắng bệch, tràng đạo trống rỗng lập tức mở ra như muốn xuyên thấu vào bụng dưới của Quý Chính Đạm.

Y run rẩy cả người, rêи ɾỉ sung sướиɠ trong cổ họng: "A ... Khanh Khanh quá lớn ... sâu quá ... đầy quá ..." Quý Chính Đạm vòng tay qua cổ Hạ Thư Khanh thì thầm: “Khanh Khanh, dù sao cũng đã cắm vào. Ngươi cứ thao tận hứng, bắn vào, cùng nhau thoải mái được không?”

"Đừng ..." Côn ŧᏂịŧ Hạ Thư Khanh trướng đến phát đau, đi vào cúc huyệt quen thuộc mềm, nóng, ướt và trơn. Quý Chính Đạm siết chặt mười ngón tay, chủ động lên xuống, vặn vẹo mông, cúc huyệt phun ra nuốt vào gậy thịt khổng lồ, vừa sợ vừa yêu mà quấn quanh, ép buộc Hạ Thư Khanh đến gần như muốn xuất tinh nhanh vào trong.

Hạ Thư Khanh thở hổn hển, hơi nhíu mày, đứng thẳng người dập mạnh về phía trên, đánh vào chỗ sâu nhất trong cúc huyệt sau lưng của nam nhân: “Hầu Gia là đang quyến rũ ta, phải không?”

“A…” Quý Chính Đạm bị thao đến cúc huyệt co chặt ra nước, bụng dưới căng phồng. Cơ thể run lên, ngón chân co quắp lại. Y thích thú với phản ứng hiếm có của Hạ Thư Khanh vì y mà hưng phấn. Cơ thể y chuyển động lên xuống nhanh chóng. Cúc huyệt cọ xát nóng bỏng gần như thiêu rụi cả người, nội tâm thỏa mãn vô hạn, y dãn chặt vào ngực Hạ Thư Khanh thô bạo cọ xát: "A ... ha ... Ta chỉ câu dẫn ngươi ... tâm chỉ trao cho ngươi ... Khanh Khanh, thao ta ..."

Quý Chính Đạm tái mặt, yết hầu vừa ngứa vừa khô, vừa xấu hổ vừa khao khát, hôn lên khóe miệng Hạ Thư Khanh, khoảnh khắc môi chạm môi, y cảm thấy rất thỏa mãn. Cả người nóng bừng, nhấp nhô lên xuống, cơ ngực cứng cáp đung đưa, đầṳ ѵú sưng đỏ vạch ra những đường cong da^ʍ mỹ.

“Hầu Gia quá dâʍ đãиɠ.” Hạ Thư Khanh nói với giọng bình tĩnh. Hắn nhấc bổng người y lên áp vào tường, tách hai chân y ra, côn ŧᏂịŧ từ sau hướng lên trên cắm vào cúc huyệt lầy lội, tiếng nước va chạm kịch liệt như muốn đem y thao đến chết đi sống lại. Hắn cắn vào vành tai Quý Chính Đạm, thở dốc, vây lấy y tùy ý mà xâm phạm: “ta thực sự muốn đem Hầu Gia thao đến chết, sẽ không thể câu dẫn được ai.”

Mái tóc dài của Quý Chính Đạm rối tung, phủ sau sống lưng. Trên lưng, mồ hôi đầm đìa chảy ra, nóng bỏng gợi cảm. Côn ŧᏂịŧ trong cơ thể nổi đầy gân xanh, sung huyết đỏ lên nóng như lửa, dục hỏa đốt người. Thân thể va chạm mà phát ra tiếng nước, hai chân y khẽ run rẩy, cả người như bị đóng đinh vào bức tường lạnh lẽo, ở tư thế này cũng không thoát ra được, chỉ có thể không tự chủ rêи ɾỉ: "A ... Ta thật rất dâʍ đãиɠ… thao chết ta… ”

Hạ Thư Khanh bị du͙© vọиɠ lấn áp, vừa tra tấn vừa nhào nặn bộ ngực của Quý Chính Đạm, vừa trêu chọc côn ŧᏂịŧ của y, vừa thô bạo xâm phạm cúc huyệt y:“Làm khế huynh đệ, hầu gia còn sẽ thành thân sao?”

*Khế huynh đệ: Bạn bè kết làm anh em

"A ... ha ..." Quý Chính Đạm bị áp vào tường mà thao, từng nếp nhăn trong vách thịt đều bị mạnh mẽ ủi phẳng, đánh vào điểm mẫn cảm nơi sâu nhất của hành lang. Y kịch liệt thở hổn hển, huyệt khẩu hai lần tiết ra, từ trong cúc huyệt phun ra nước, du͙© vọиɠ bức hai mắt chảy đẫm lệ. Y đột nhiên nghe thấy câu hỏi nghiêm túc của Hạ Thư Khanh, tim đập như trống, lắc đầu: "Ngô... Ta không cưới vợ ... Ta chỉ cần Khanh Khanh... ha ... "

Hạ Thư Khanh thao Quý Chính Đạm một cách nặng nề, hai túi ngọc va chạm vô số lần, đem cái mông dập đến đỏ ửng, tràng đạo có vô số miệng nhỏ hút vào, côn ŧᏂịŧ sưng lên dữ dội, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt nóng hổi nhanh chóng phun lên vách trong mẫn cảm, từng đợt co giật kịch liệt, trong động co rút phun ra chất lỏng, nhỏ giọt lêи đỉиɦ côn ŧᏂịŧ của Hạ Thư Khanh, mang đến một đợt kɧoáı ©ảʍ khác.

"A..." Quý Chính Đạm đắm chìm trong sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của tϊиɧ ɖϊ©h͙, cả người trở nên mềm nhũn, chìm trong kɧoáı ©ảʍ vô biên.

Hạ Thư Khanh rút côn ŧᏂịŧ ra, cúc huyệt hơi sưng hồng của Quý Chính Đạm trượt ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng sữa hòa cùng dâʍ ɖị©ɧ, chảy xuống đùi trong một cách dâʍ đãиɠ. Hắn nhào nặn cánh mông đỏ ửng của Quý Chính Đạm, cắn vào tai y: “Chúng ta làm đi, khế huynh đệ.”

Quý Chính Đạm đang xuất thần sau khi cao trào, giọng nói gợi cảm, lười biếng của Hạ Thư Khanh dường như thì thầm như một giấc mơ. Lưng của Quý Chính Đạm chằng chịt dấu vết yêu thương do Hạ Thư Khanh liếʍ và cắn. Y chớp mắt, nước mắt rơi xuống khóe mắt, quay lại: "Cái...gì?"

Hạ Thư Khanh bật cười, côn ŧᏂịŧ cứng rắn của hắn chọc vào mông y: “Hầu gia không muốn làm khế huynh đệ? Ta cũng không miễn cưỡng, thôi.”

"Không ..." Quý Chính Đạm như từ cõi chết sống lại, tim đập càng lúc càng nhanh. Vầng trăng sáng khó nắm bắt một lần nữa chiếu sáng y, trời cao đã thương hại tâm tư hèn mọn của y. Quý Chính Đạm mở to mắt không dám tin, quay lại ôm mặt Hạ Thư Khanh, trìu mến hôn lên lông mày của nam nhân trẻ: “Ta nguyện ý, đối tốt với ngươi cả đời, tâm đều trao ngươi……”

Quý Chính Đạm bất giác rơi nước mắt, hốc mắt đỏ hoe, y vốn dĩ đã phát điên vì tình yêu, rơi vào bóng tối đê hèn, không thể giải kiềm chế bản thân mà rơi xuống không ngừng. Y sẽ không từ thủ đoạn mà vây ánh trăng sáng trong vòng tay của mình, đến chết không buông. Nhưng Khanh Khanh thực sự đã đồng ý với y! Tốt đẹp như cảnh trong mơ, y không nhịn được hôn thật sâu lên môi Hạ Thư Khanh: "Ta đang nằm mơ sao? Khanh Khanh, ngươi đang thương hại ta sao?"

“Hầu Gia, ta không phải đang thương hại, mà lại nguyện ý làm chuyện vợ chồng với người ấy.” Hạ Thư Khanh hôn Quý Chính Đạm đến không thở nổi, quấn lấy môi y, trao đổi hô hấp, thân dưới của hắn hướng thẳng về phía trước, lại tiến vào cúc huyệt mềm mại nóng bỏng của Quý Chính Đạm, ôn nhu khó nhịn mà nghiền nát điểm nhạy cảm nơi sâu thẳm của y:“Ta dùng sức một chút, thao hầu gia đến đau, liền biết có phải mộng hay không.”

"Aha ..." Quý Chính Đạm đang tràn đầy vui mừng, lại bị nam nhân bắt lấy tùy ý xâm chiếm. Y mềm lòng, chống lại sự xấu hổ, chủ động dây dưa: "A ... Dùng sức thao ta ... Khanh Khanh... "

“Đêm còn dài, đợi lát nữa Hầu Gia xin tha cũng không còn kịp rồi.” Hạ Thư Khanh cười nhẹ, đổi tư thế thao lộng Quý Chính Đạm, khiến làn da của y đỏ bừng, cả người mềm nhũn bò về phía trước: "Từ bỏ..."

“Hầu Gia nói không giữu lời.” Hạ Thư Khanh khẽ cong môi, vòng tay qua eo Quý Chính Đạm, đem người ôm trở về rồi nện mạnh vào cúc huyệt, nước văng ra khắp nơi vang vọng khắp căn phòng, Quý Chính Đạm giọng khóc khàn khàn.

Hạ Thư Khanh đánh vào những điểm nhạy cảm của Quý Chính Đạm, cắn vào tai y: “Kêu phu quân.” Thể chất của nam chính khiến Hạ Thư Khanh thích mê.

Quý Chính Đạm mặt đỏ bừng, khóe mắt tràn đầy nước mắt: "Ừm ... phu quân ... Ngày mai làm đi ..." Y yêu thích cảm giác được lấp đầy, nhưng lại liên tục lăn lộn, hoàn toàn không có sức lực.

Hạ Thư Khanh cười nhẹ: "Bên trong Hầu Gia vừa ướt vừa chặt. Phu quân muốn hôn Hầu Gia, hút vυ' ngài, thao đến chảy ra nước, có muốn không?" Giọng nói dò hỏi vô cùng hấp dẫn.

Quý Chính Đạm chưa bao giờ nghe thấy những lời xấu hổ như vậy, không thể diễn tả được du͙© vọиɠ của mình, thân thể mềm mại uốn éo, siết chặt lấy côn ŧᏂịŧ: "A..."

Cuộc hoan ái kéo dài, côn ŧᏂịŧ Hạ Thư Khanh chôn sâu vào cúc huyệt, rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào bên trong, hắn triền miên hôn khắp người y, vuốt ve đường nét cơ bắp mịn màng xinh đẹp, nhuốm đầy du͙© vọиɠ.

"A ..." Quý Chính Đạm cả người vô lực, vẫn còn muốn đáp lại sự tiếp xúc thân mật. Môi y hơi sưng lên, thân thể mẫn cảm run rẩy, tứ chi quấn lấy Hạ Thư Khanh, hậu huyệt ngứa ngáy mà mυ'ŧ lấy. Quý Chính Đạm giọng nói hơi khàn: "Khanh Khanh, bây giờ vương triều không thể dung thứ cho ta, ta có lùi cũng vô dụng. Nếu ta phản nó, ngươi có trách ta không?"

Y nắm tay Hạ Thư Khanh có chút lo lắng: “Chỉ có hoàng tộc cùng quan chức tham nhũng mới biến mất, ta sẽ không làm tổn hại đến sự an nguy của bá tánh.” Quý Chính Đạm sẽ dùng ít tổn thất nhất để diệt trừ tận gốc rễ mục nát, đem lại cho vương triều này một cuộc sống mới.

Hạ Thư Khanh tinh tế nghiền nát cúc huyệt của Quý Chính Đạm, nhào nặn bộ ngực nhạy cảm của y: "Bàng thừa tướng nói, tình hình của Hầu Gia không lạc quan. Hiện giờ, không phải ngươi chết, chính là ta mất mạng. Chuyện đại sự như vậy, Hầu Gia nói cho ta, chính là tín nhiệm ta. Dù con đường phía trước có ra sao, ta cũng sẽ đồng hành cùng ngài. "

“Khanh Khanh” Quý Chính Đạm vì vương triều mà lạnh tâm, nhưng vì Hja Thư Khanh mà lại được sưởi ấm một lần nữa, ý loạn tình mê: “Ngươi và trưởng tỷ trước tiên hãy đến nơi an toàn, khi nào yên ổn ta sẽ đến đón hai người. Nếu ta không quay lại, ngươi không cần tìm ta ... "

Hạ Thư Khanh cười, cọ chóp mũi Quý Chính Đạm: “Khế huynh đệ tự nhiên muốn đồng cam cộng khổ. Hầu gia, ta là nam tử, sẽ không để ngài lưu lại một mình.”

Tim Quý Chính Đạm đập dữ dội, y thở gấp hôn lên môi nam nhân, triền miên kéo dài.

Hạ Thư Khanh đón nhận nụ hôn ướŧ áŧ tình ý của nam chính, đem người hôn đến khó thở. Hắn kéo Quý Chính Đạm vào một vòng tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt khác ...