Trong Mộng Thao Phiên Nam Chính Khởi Điểm

Chương 28.1

【28.1】 Hiện thực: Tiểu Hầu Gia hắc hóa, chủ động câu dẫn, mặc nội y dụ hoặc, xinh đẹp diễm lệ.

Đội ngũ bên ngoài đi dọc theo con đường quanh co trên núi, binh lính không cảm giác được sự lắc lư trong xe ngựa chật hẹp, mùi xạ hương thoang thoảng làm nhiệt độ không khí nóng bừng lên.

Tiếng thở dốc nặng nề vang vọng trong bóng đêm, tướng quân uy nghiêm trên chiến trường tách đôi chân thon dài cứng cáp ra, bị thanh niên tuấn mỹ thao đến chết đi sống lại.

Gậy thịt khổng lồ nóng bỏng của Hạ Thư Khanh từ từ mài vào điểm mẫn cảm trong huyệt nhỏ nhạy cảm của Qúy Chính Đạm, cắm y đến thấp giọng nức nở, không thể thoát khỏi sự tra tấn của du͙© vọиɠ.

Khi hai người mạnh bạo va chạm vào huyệt khẩu, chất lỏng dâʍ đãиɠ cứ phẩy ra nước trắng như tuyết, lấm tấm ở bờ mông hồng hào đặc biệt da^ʍ mỹ. Thân thể trẻ khỏe tiếp xúc gần nhau, làn da dính đầy mồ hôi thân mật cọ xát mãnh liệt, lỗ tai và thái dương ấm áp cọ xát vào nhau.

"Khanh Khanh ..." Quý Chính Đạm xúc động thở gấp, đôi mắt mơ hồ chứa đựng những cảm xúc nóng bỏng. Y truy tìm đôi môi mát lạnh của Hạ Thư Khanh, chìm đắm hôn thật sâu, một lần nữa nói ra khao khát trong lòng không biết bao nhiêu lần, "Ngươi thích ta được không?"

Biết được sự chán ghét của người mình yêu, Qúy chính Đạm sẽ sống không bằng chết. Tuy nhiên, tình yêu của y quá sâu đậm nên y khó có thể kiểm soát được bản thân, chỉ có thể dập tắt đi ngọn lửa trong lòng.

Người cao cao tại thượng như Hầu gia, dũng cảm với những chiến tích lẫy lừng vậy mà dang rộng đôi chân của mình và chịu đựng những lời sỉ nhục của Hạ Thư Khanh. Cúc huyệt Quý Chính Đạm bú ʍúŧ côn ŧᏂịŧ dày cứng của nam nhân một cách say mê.

"Thích?” Hạ Thư Khanh hơi nhướng mày, đôi môi đỏ mọng vì sự âu yếm vừa rồi, thật quyến rũ.

Tim của Qúy Chính Đạm đập nhanh đến mức y nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai không thể phân biệt được của Hạ Thư Khanh. Y gần như quên thở, chờ đợi phản ứng của nam nhân, chờ đợi kết quả, chết hay sống.

Tuy nhiên, Hạ Thư Khanh nâng mông Qúy Chính Đạm lên, từ từ rút côn ŧᏂịŧ ra, âm thanh mơ hồ của tiếng nước tách rời. Ánh mắt hắn khó hiểu: "Hầu gia có ý gì?".

Hạ Thư Khanh khá hài lòng, nam chính thẳng tính cứng rắn cuối cùng cũng chịu lộ ra ngoài, để cho tình yêu nóng bỏng trong mắt được khơi ra.

Tuy nhiên, Hạ Thư Khanh không quên rằng Qúy Chính Đạm đã hứa không thích nam nhân, lại đem hắn lừa gạt mây mưa. Thật sự đem hắn giống như người đơn thuần không biết gì.

Hạ Thư Khanh sẵn sàng huấn luyện nam chính cứng rắn không khuất phục, tận hưởng niềm vui khi hoàn toàn kiểm soát mọi ham muốn thể xác và tinh thần của người nam nhân này. Tuy nhiên, tính khí của y luôn luôn xấu, nếu Qúy Chính Đạm lùi lại một bước, Hạ Thư Khanh sẽ lao vào và trêu chọc y nhiều hơn.

"Hưm ... đừng đi ..." Qúy Chính Đạm yếu ớt rêи ɾỉ trong cổ họng, lỗ nhỏ chật hẹp trơn trượt dâng trào cực kỳ, đường ruột tinh tế nhạy cảm vặn vẹo vô cùng trống rỗng, mạnh mẽ hút lấy côn ŧᏂịŧ của Hạ Thư Khanh, ướt nhẹp và đặc, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra khỏi lỗ giữa hai bờ mông vô cùng da^ʍ mỹ.

Qúy Chính Đạm kinh sợ trước sự rời đi của Hạ Thư Khanh, tâm trí của y trở nên hỗn loạn. Sau khi đạt được cực khoái, cơ thể mẫn cảm run lên, cánh tay yếu ớt ôm lấy Hạ Thư Khanh, mông nặng nề ngồi xuống, cúc huyệt một lần nữa mở ra lấp đầy, thao vào chỗ sâu nhất: "Ưm ... "

"A …" Qúy Chính Đạm cảm thấy trái tim như tràn ngập một tiếng thở dài, nóng bừng. Y vừa lo lắng vừa chủ động xoay eo, phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ, cẩn thận lâý lòng Hạ Thư Khanh. Lỗ nhỏ Quý Chính Đạm nóng bừng sảng khoái, chân duỗi thẳng, cả người ướt đẫm mồ hôi, hô hấp nhẹ nhàng, "Khanh Khanh, chỉ cần ngươi thích, ngươi sẽ là chủ nhân của Hầu phủ, cả đời ta sẽ đối xử tốt với ngươi... Ah … Khanh Khanh ...".

Hậu huyệt ẩm ướt của Qúy Chính Đạm hút chặt lấy côn ŧᏂịŧ của Hạ Thư Khanh, điên cuồng co bóp du͙© vọиɠ, trong những lời yêu thương chân thành nóng bỏng của Hầu gia, trực tiếp đốt cháy vào màng nhĩ của Hạ Thư Khanh. Cơ thể, trái tim và tâm trí của Qúy Chính Đạm đều tồn tại, thật là sự hoàn hảo tinh tế.

“Tại sao?”Hạ Thư Khanh thích thú trước sự chủ động của nam chính, thao càng sâu hơn, hắn thở gấp với giọng mũi gợi cảm, ánh mắt trở nên khó hiểu, điều này làm trái tim Qúy Chính Đạm đau đớn.

Hạ Thư Khanh đẩy bộ ngực trần trụi rắn chắc của Qúy Chính Đạm, vô tình hay cố ý đánh vào đầṳ ѵú đỏ tươi, trên mặt cau mày: "Hầu gia từng nói, chúng ta là bằng hữu tốt, thân như huynh đệ. Ngài là vị anh hùng, lo gì mà không có thê tử, còn ta là nam nhân ... "

Xe ngựa đi qua một con đường đá, xe ngựa lên xuống kịch liệt. Trong cú xóc nảy, gậy thịt khổng lồ của Hạ Thư Khanh đâm vào càng sâu, đẩy lùi dữ dội và kéo ra phần thịt quyến rũ trong đường hầm. Ngón chân Qúy Chính Đạm cong lên, lưng y run rẩy, những giọt nước mắt hạnh phúc trào ra từ khóe mắt:

" A a…”

Bằng hữu tốt, thân như huynh đệ, như vậy không đủ.

Qúy Chính Đạm cảm thấy đầu tim lạnh buốt, xấu hổ vì vô số lời nói dối của mình, khó có thể nói ra được dã tâm đáng khinh. Hai chân yếu ớt, y không thể đỡ được vai của Hạ Thư Khanh, khuôn mặt đỏ bừng và thở gấp, "A … ngươi đã từng nghe đến khế huynh đệ chưa? Chúng ta giống như bằng hữu, cungx có thể giống như cặp phu thê ở chung bình thường. Ta không muốn người khác, ta chỉ muốn ngươi".

Đôi mắt của y thâm thúy mãnh liệt, tuyệt vọng điên cuồng, "Khanh Khanh, trong lòng ta có ngươi".

Qúy Chính Đạm là một nam nhân, nhưng y đã yêu một người nam nhân khác. Nếu đây là một căn bệnh, y hy vọng nó sẽ không bao giờ thuyên giảm.

“Trong lòng?”Hạ Thư Khanh bị sốc, không thể tin được, như thể bị sốc trước màn tỏ tình của Qúy Chính Đạm. Hắn trầm mặc nhìn nơi bí mật không thể tách rời giữa hai người, sắc mặt đỏ bừng, chợt hiểu ra: "Chuyện này ... chuyện này, là Hầu gia cố ý sao? Chẳng lẽ ngài giả bệnh sao?".

"Ta ... ta thật lòng ..." Thân thể Qúy Chính Đạm hơi cứng lại, môi run lên không thể phản bác lại. Cơ thể thèm khát, trái tim tuyệt vọng, y khao khát Hạ Thư Khanh rất nhiều, hy vọng có được mọi thứ của người nam nhân này.

“Hoang… hoang đường!”Hạ Thư Khanh thô bạo thở hổn hển, đẩy Qúy Chính Đạm ra một cách tức giận. Khuôn mặt hắn đỏ bừng, đầu ngón tay run rẩy nắm lấy quần áo: "Ngài nói dối ta, để ta cứu ngài. Buồn cười khi ta là đại phu, lại đi tin mấy lời bậy bạ, càng sẽ không cùng ngài nói những chuyện hoang da^ʍ".(Dĩm: Hạ matcha, a hành con nhà người ta quá rồi đó!)

“Khanh Khanh, là ta đã sai” Qúy Chính Đạm lòng như dao cắt, gieo nhiều lời nói dối, và giờ đã thấy hậu quả. Y kẹp chặt tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở kẽ mông, vội vàng mặc quần áo lên, giữ chặt Hạ Thư Khanh đang chuẩn bị xuống xe ngựa.

"Đừng đi", đôi mắt Qúy Chính Đạm hoảng sợ, "Là ta quá thích ngươi, nên đầu óc mới mê muội. Nhưng ta không muốn lừa dối nữa, ta muốn nói rõ ràng: trong lòng ta thực sự có ngươi. Dù ngươi đánh hay gϊếŧ, ta cũng sẽ chấp nhận".

Vẻ mặt của Hạ Thư Khanh suy sụp, hất tay Qúy Chính Đạm ra, cười nhạt: "Tại hạ làm sao dám trừng phạt tướng quân?"

Qúy Chính Đạm lắc đầu, ánh mắt u buồn kiên định: "Chỉ cần ngươi nói, ta sẽ làm."

Hạ Thư Khanh lạnh lùng nói: "Người phải thề độc, nếu nói dối ta, người sẽ là nô ɭệ hèn mọn. Người chấp nhận sao?

Vì ngay từ đầu nam chính đã nói dối hắn nên y phải chịu một hình phạt nhỏ. Hạ Thư Khanh vô cùng xấu tính, y đặc biệt thích bộ dạng hiện tại của Qúy Chính Đạm, lừa gạt nỗi đau của người yêu. Tình yêu càng sâu đậm, càng không thể khống chế bản thân.

Qúy Chính Đạm trong tim đang chảy máu, vô cùng thấy tội lỗi, vị đại phu tốt bụng đã bị y lừa dối đến mức không thể không nói.

Nhưng Qúy Chính Đạm chưa từng trách phạt, y không ngờ rằng một ngày nào đó, hạnh phúc, tức giận, buồn bã và vui sướиɠ, đau đớn và kɧoáı ©ảʍ của y đều đến từ một người, y vẫn vui vẻ, trầm thấp: "Ta thừa nhận! Chỉ cần ngươi vui vẻ, ta nguyện ý làm mọi thứ, tướng quân thuần phục cúi đầu trước Hạ Thư Khanh.

Hạ Thư Khanh khóe miệng hơi cong lên, nam chính cao ngạo lại vì hắn mà cúi đầu thấp hèn thật là mỹ vị. Quả thức yêu thích không buông tay.

Hắn quay đầu lại, lộ vẻ nghi hoặc, cuối cùng thở dài: "Thôi được, sau này ta và ngài không cần gặp nhau nữa".

Qúy Chính Đạm như bị sét đánh, sắc mặt tái nhợt: "Không, đây là điều duy nhất ta không thể làm. Trừ khi, ta chết".

Những gì y nói là thật, y chưa bao giờ yêu một người sâu sắc như vậy. Việc Qúy Chính Đạm mất Hạ Thư Khanh chính là cắt đi miếng thịt sâu trái tim, đau đến không thiết tha sống nữa.

Hạ Thư Khanh nhìn Qúy Chính Đạm mắt đỏ hoe, giống như chú chó lớn bị bắt nạt, sợ hãi bị chủ bỏ rơi.

Hạ Thư Khanh nhếch mép: "Ngài không chỉ là một kẻ dối trá, mà còn là một kẻ vô lại?"

Qúy Chính Đạm cười đến hai mắt đỏ hoe: "Nếu vô lại, mà ngươi không bỏ đi, ta nguyện là kẻ vô lại. Khanh Khanh, đừng bỏ đi, sau này ta sẽ không bao giờ xúc phạm ngươi. Tạ là thật lòng". Y thấp giọng nói: "Có thể ta thực sự bị bệnh, chỉ khi gặp ngươi ta như điên đảo, không thể khống chế".

Hạ Thư Khanh sắp cười thành tiếng, nam chính chính trực mạnh mẽ, tính cách càng ngày càng đáng yêu. Này, thật là vui khi bắt nạt Hầu gia.

“Toàn lời ngon ngọt". Hạ Thư Khanh ngừng trêu chọc, cho dù Hầu gia có đáng yêu cỡ nào, hận không thể ấn người nam nhân trên xe mà khóc lóc thảm thiết. Hạ Thư Khanh lạnh lùng khịt mũi, ngồi trở lại chỗ của mình, nhắm mắt bình tĩnh lại.

Trong mắt Qúy Chính Đạm, đây là dấu hiệu cho thấy Hạ đại phu đang dịu lại.

Qúy Chính Đạm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hạ Thư Khanh, trên mặt vẫn còn dấu vết của cuộc hoan ái vừa rồi. Vừa nãy bọn họ còn mây mưa dính chặt, không thể tách rời, lúc này ngồi chung một xe ngựa nhưng lại giống như chân trời góc bể.

Qúy Chính Đạm nắm chặt lòng bàn tay, nếm thử hương vị quyến rũ của vầng trăng sáng trên bầu trời, không thể chịu đựng được lần nữa. Y phơi bày bộ mặt xấu hổ, đau lòng không thể giải thích được. Qúy Chính Đạm không còn giấu diếm nữa, y muốn dỗ dành vầng trăng sáng vào vòng tay mình bằng cả tấm lòng chân thành, không bao giờ có thể xa cách. Cho dù dùng thủ đoạn nào ...

Toàn quân chiến thắng, dân chúng chúc mừng, bá tánh tôn sùng đại tướng quân kiêu dũng thiện chiến.

Qúy Chính Đạm văn võ song toàn, vận may cực tốt, giờ đây có vô số người đứng sau ủng hộ y. Y quá chói mắt, sắc bén làm cho lão hoàng đế lại một lần nữa ghen ghét, vương triều và hoàng thất sợ y tham vọng, thậm chí muốn bẻ gãy lưỡi kiếm cứng rắn này.

Hạ Thư Khanh theo dõi tình tiết phát triển một cách có trật tự, lặng lẽ thêm vào lửa, chỉ chờ đợi nam chính có ý nghĩ mưu phản.

Những vị tướng do Qúy Chính Đạm huấn luyện đều là người tài võ tướng. Y rõ ràng thấy được sự ích kỷ cùng tàn nhẫn của hoàng tộc. Vương triều này bắt đầu mục nát từ gốc rễ của nó.

Đã vậy, sao không cho họ nhìn thấy sự tương phản, thiết lập lại một trật tự mới?