Trong Mộng Thao Phiên Nam Chính Khởi Điểm

Chương 35

【35】Hiện thực: Bên cửa sổ play: Tân đế múa kiếm chủ động câu dẫn, sau bị đùa giỡn bộ ngực, tiểu huyệt phun nước, thật sâu động tình gọi chủ nhân - Hoàn TG1

Edit: Như Thanh

Trong cung điện trời tối người yên, Hoàng đế bệ hạ do dự một lúc lâu, chịu đựng xấu hổ mặc vào váy múa của ngoại vực. Quý Chính Đạm một thân lụa mỏng, làn da màu mật bóng loáng co dãn, sức sống dương quang nhìn thơm ngọt ngon miệng. Sắc mặt y ngại ngùng đỏ lên, dáng người như ẩn như hiện dâʍ đãиɠ câu dẫn.

Nhìn Hạ Thư Khanh hồi lâu không trả lời, Quý Chính Đạm càng đỏ mặt hơn, vô ý thức che lại đầṳ ѵú màu hồng lộ ra ngoài: “Phu quân…”

Hạ Thư Khanh thoả mãn híp mắt, nghiêm trang đánh giá: “Đẹp mắt, y phục đẹp, người càng đẹp hơn. Bệ hạ dáng người uy vũ, vô cùng động lòng người.”

Quý Chính Đạm nghe qua lời nịnh nọt nhiều vô số, trong lòng cũng không có chút gợn sóng. Nhưng mà chỉ một câu khen ngợi của Hạ Thư Khanh, y lại mặt đỏ tim đập, hốt hoảng không biết bản thân đang ở phương nào.

Tai Quý Chính Đạm đỏ cơ hồ muốn nhỏ máu, y đẩy Hạ Thư Khanh ngồi xuống giường: “Phu quân, ta múa kiếm cho ngươi xem.” So với dáng múa uyển chuyển câu hồn của vũ giả, y chỉ có thể lấy ra một thân võ nghệ cao cường.

Quý Chính Đạm nắm chặt trường kiếm loé sáng của y luyện ở trong điện, mỗi chiêu mỗi thức đều hiện lên một cỗ khí thế tiêu sái không ai sánh bằng, trùng điệp tiếng vang kinh người tựa như diễu binh nơi sa trường.

Nương theo cường tráng nam tử có sức mạnh huy kiếm, quấy lên từng đợt gió mạnh càn quét, sa y mỏng manh không che nổi bờ mông ngạo nghễ mượt mà của y, bộ ngực tròn trịa cường tráng, đầṳ ѵú màu hồng cách lớp vải hiện lên độ cong lắc lư câu người, vòng eo trần trụi uốn lượn vặn vẹo, nghiêm túc lại mị hoặc gợi cảm.

Quý Chính Đạm múa kiếm xong sắc mặt đỏ bừng có chút thở dốc, trên lông mi treo giọt nước óng ánh. Ánh mắt y sáng rực chờ mong: “Phu quân, thích không?”

Hạ Thư Khanh ôm chặt vòng eo của quân vương, vuốt ve tấm lưng trơn bóng của y từ trên xuống dưới rồi đến bờ mông ngạo nghễ ưỡn lên, đầu gối hữu lực, mỗi một chỗ đều đẹp đến trí mạng, hoàn mỹ không tỳ vết. Hạ Thư Khanh nhào nặn song ngực của Quý Chính Đạm, nghiêm trang nói: “Thân thể bệ hạ nóng quá, chi bằng cởi ra sạch sẽ, có lẽ sẽ tốt hơn, được không?”

Toàn thân trên dưới Quý Chính Đạm bị đùa bỡn đủ, cảm giác tê dại ngứa ngáy lan ra khắp nơi, cả người như nhũn ra. Y ngượng ngùng nhìn đáy mắt nóng bỏng chiếm hữu của Hạ Thư Khanh. Quý Chính Đạm hô hấp nóng bỏng, đáy lòng phát run, thanh âm mềm như bông: “... được.”

Hạ Thư Khanh ngửi cái cổ Quý Chính Đạm, cách lụa mỏng đùa bỡn l*иg ngực nam nhân, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đầṳ ѵú đến cứng lên. Cuối cùng hắn ngậm lên, ướŧ áŧ bao trọn vô cùng sắc tình. Hạ Thư Khanh cười khẽ: “Đầṳ ѵú bệ hạ càng ngày càng lớn.”

“A…” Quý Chính Đạm ưỡn ngực thở dốc, đầṳ ѵú rơi vào trong tay Hạ Thư Khanh vừa đau vừa thoải mái. Y ôm lấy cổ Hạ Thư Khanh, rõ ràng nghĩ muốn đẩy ra, lại dung túng thanh niên tuấn mỹ chơi càng quá phận thêm một chút.

Hạ Thư Khanh nâng lên một cái đùi của nam nhân, lộ ra tiểu huyệt ở giữa khe mông kích động chảy nước, hắn cười nhẹ chọc phá vào nơi bí ẩn một mảnh lầy lội: “Nhiều dâʍ ɖị©ɧ như vậy, bệ hạ đúng thật là dâʍ đãиɠ.”

“A… Đừng nhìn...:” Quý Chính Đạm gấp rút thở dốc, tiểu huyệt nơi hạ thân một mảnh trống rỗng, khát vọng đến ngứa ngáy lan ra toàn thân, huyết dịch động tình nóng hổi sôi trào. Y bị du͙© vọиɠ mê hoặc, vừa hạ quyết tâm ngồi xuống trên thân Hạ Thư Khanh, bờ mông cọ vào giữa háng thanh niên, đuổi theo môi mỏng của người trước mắt, dùng sức lại thâm tình hôn, nóng bỏng mà hưng phấn. Quý Chính Đạm để Hạ Thư Khanh hôn đến thở hồng hộc, khó nhịn kề sát thân thể thanh niên, trong mắt loé lên lửa dục mãnh liệt: “Phu quân… tiến lên… ta muốn chàng…”

“Muốn ta cái gì, tiến vào nơi đó?” Côn ŧᏂịŧ của Hạ Thư Khanh cách lớp vải mỏng cọ vào khe mông Quý Chính Đạm rồi lại rời khỏi, câu dẫn tiểu huyệt đói khát ẩm ướt tràn ra càng nhiều chất lỏng trong suốt.

“A ha…” Quý Chính Đạm cực kỳ xấu hổ, nhưng sau đó lý trí bị tìиɧ ɖu͙© xâm chiếm, chỉ muốn cùng người thương hòa thành một thể. Y rốt cuộc kiềm chế không được tách ra hai chân quấn lấy eo Hạ Thư Khanh, gập ghềnh nói: “A… phu quân… côn ŧᏂịŧ lớn, thao vào tiểu huyệt của ta… A a a…”

Hạ Thư Khanh rốt cuộc không còn trêu đùa Quý Chính Đạm đang dục hỏa đốt người, hắn đẩy ra hai chân thon dài, ép lên l*иg ngực trần trụi gợi cảm của nam nhân: “Ôm lấy.”. Sau một khắc, côn ŧᏂịŧ nóng hổi xông vào tiểu huyệt chặt chẽ trơn ướt của Quý Chính Đạm, mãnh liệt đút vào rút ra tràng đạo mẫn cảm yếu ớt, cường thế bá đạo phảng phất muốn đem bụng nam nhân xuyên thành một cái lỗ thủng.

“A...A...A a a…” Quý Chính Đạm vô ý thức ôm lấy chân của y, qυყ đầυ cực đại mạnh mẽ đâm tới, hung ác đỉnh vào thịt mềm trong tiểu huyệt, trong nháy mắt cao trào phun ra một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙. Cảm giác trướng bụng khi dị vật nóng hổi cưỡng ép cắm vào, đại khai đại hợp lấp đầy cả thể xác lẫn tinh thần Quý Chính Đạm. Vách trong mỗi một nếp gấp bị chống ra rồi lùi lại, nhục thể ở giữa lửa nóng ma sát tiếng nước kí©ɧ ŧɧí©ɧ tâm thần, hưng phấn đến không kiềm chế được. Tiếng thở dốc của y bị đυ.ng phá thành mảnh nhỏ: “A ha… Quá nhanh rồi… Phu quân… Chậm một chút…”

“A… Bệ hạ nhiệt tình câu dẫn như vậy, tại hạ đương nhiên muốn để ngài tận hứng.”. Hạ Thư Khanh đem Quý Chính Đạm ép đến bên cửa sổ, quả nhiên cửa sổ đẩy ra được.

Bên ngoài bầu trời tĩnh mịch đầy sao, gió mát thổi lên lớp váy múa vỡ vụn của Quý Chính Đạm. Cảm giác khẩn trương khi lúc nào cũng có thể bị người phát hiện, thân thể Quý Chính Đạm phá lệ hưng phấn mẫn cảm, y ẩn nhẫn không rêи ɾỉ ra tiếng, lại ngăn không được sắc mặt ửng hồng khi bị Hạ Thư Khanh cường thế thao làm, hai mắt đẫm lệ mông lung.

Hạ Thư Khanh từ sau khoá lại eo nam nhân, chà đạp song ngực tràn đầy dấu tay hoan ái, côn ŧᏂịŧ dữ tợn rút ra đút vào tiểu huyệt chật hẹp, nghiền ép va chạm mỗi một điểm mẫn cảm. Nam nhân trong ngực lưng căng cứng, mồ hôi đầm đìa, đường hành lang hút chặt côn ŧᏂịŧ của Hạ Thư Khanh, tuôn ra kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt.

“A… Đừng ở bên ngoài…” Tay Quý Chính Đạm chống đỡ bên cửa sổ, sưng đỏ đầy đặn đầu ngực đứng thẳng trong gió, giữa cổ họng thở dốc vỡ vụn khàn khàn, tiểu huyệt bị côn ŧᏂịŧ dữ tợn quất roi xâm phạm lặp đi lặp lại, bờ mông sung mãn ưỡn cao tạo thành đường cong dâʍ đãиɠ, nơi cửa huyệt kết hợp kịch liệt run rẩy, bên trong trừu sáp tràn ra một cỗ dâʍ ɖị©ɧ trơn nhẵn, thuận theo đùi trượt xuống, phá lệ xấu hổ.

“Tiểu huyệt bệ hạ kẹp thật chặt, không phải là thích để cho người khác thấy ngài bị tại hạ thao ra nước đấy chứ?”. Côn ŧᏂịŧ của Hạ Thư Khanh thao càng thêm hung mãnh, càng nhanh càng sâu, nhiều lần đυ.ng đến tuyến tiền liệt.

Quý Chính Đạm toàn thân run rẩy, trước sau tiết ra một lần lại một lần, thiên hạ đệ nhất tôn quý đế vương biến da^ʍ oa, tiểu huyệt phấn hồng bị thao đến không khép lại được, đầy mắt là nước mắt sảng khoái đến cực hạn. Sắc mặt y ửng hồng, đầṳ ѵú sưng đỏ rách da vô cùng đáng thương, thoải mái đến quên hết tất cả, rốt cuộc không nhịn được mà rêи ɾỉ: “A a a a …”

“A…” Hạ Thư Khanh cường thế đút vào rút ra vô số lần, côn ŧᏂịŧ bành trướng, có xúc động muốn tiết ra, hắn bóp lấy eo Quý Chính Đạm chậm chạp lui lại rút ra.

Quý Chính Đạm hoảng hốt phát hiện nam nhân muốn rút ra, y kẹp chặt khe mông một mảnh đỏ bừng, tiểu huyệt sưng đỏ da^ʍ mỹ co lại mυ'ŧ vào để giữ lại côn ŧᏂịŧ to lớn, thanh âm khàn khàn sau hoan ái: “A… Phu quân, bắn vào..”

Côn ŧᏂịŧ Hạ Thư Khanh bị tràng đạo chăn chú quấn quanh mυ'ŧ vào, sảng khoái khó có thể tả hết, trên trán hắn rịn ra mồ hôi: “Sắc trời không còn sớm, thanh lý sẽ rất phiền phức.”

Quý Chính Đạm khát vọng nhất chính là cảm giác bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Hạ Thư Khanh bắn vào, chỗ sâu trong nội tâm y sợ hãi thanh niên rời đi, mặt khác lại lấy vợ sinh con. Y hốt hoảng quay đầu lại hôn môi Hạ Thư Khanh, tiểu huyệt nóng ướt càng ngày càng gấp, phần bụng nhô lên hình dạng côn ŧᏂịŧ dữ tợn, thâm tình nói: “Toàn bộ bắn vào, ta muốn sinh con cho phu quân…”

“A… Bệ hạ ngốc.” Nói thì nói thế nhưng côn ŧᏂịŧ Hạ Thư Khanh để mềm mại nóng ướt đường hành lang hung hăng kẹp lấy, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt phô thiên cái địa, côn ŧᏂịŧ của hắn đột nhiên phồng lên một vòng, cơ hồ đem Quý Chính Đạm chống đến không thở nổi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc nóng hổi phun vào vách trong kiều nộn, đem nam nhân kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt nóng bỏng.

Tiểu huyệt Quý Chính Đạm điên cuồng nhúc nhích run rẩy, phun ra một lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ, đầu ngón chân co rút cuộn lại, khóc rồi bắn ra: “A a a a…”

Hạ Thư Khanh thoả mãn đem Quý Chính Đạm đang thở hồng hộc về lại giường, hai người ôm nhau cùng vượt qua dư vị cao trào.

Thời gian chậm rãi trôi đi, khí tức Hạ Thư Khanh dần bình ổn, cũng sinh ra một trận buồn ngủ.

Quý Chính Đạm nhìn qua gương mặt tuấn mỹ vô song của Hạ Thư Khanh, nội tâm mềm mại yêu thương vô hạn. Y cẩn thận từng li từng tí ôm cổ Hạ Thư Khanh, kìm lòng không được nói khẽ: “Phu quân… Chủ nhân… Ta tâm duyệt ngươi. Vậy nên không cần rời bỏ ta, cũng không cần trêu đùa ta, có được hay không…”

Hạ Thư Khanh chậm rãi mở mắt: “Bệ hạ nói cái gì?” Hắn hạ cấm chế với Quý Chính Đạm, chỉ có khi sâu trong nội tâm nam chính Khởi Điềm nguyện ý nhớ đến sự việc trong mộng thì mới có thể nhớ ra chân thực hết thảy. Mà Quý Chính Đạm hô lên hai chữ tuyệt đối không có khả năng. Y thần phục về cả thể xác lẫn tinh thần. Không phải vì Hạ Thư Khanh ở trong mộng điều giáo mà là yêu thương mãnh liệt ở sâu trong nội tâm Quý Chính Đạm.

Mắt Hạ Thư Khanh tràn ngập ánh lửa ấm áp, mê hoặc lòng người: “Lặp lại lần nữa.”

Tâm Quý Chính Đạm nhảy một cái, hô hấp hơi loạn, đầu y rúc vào bả vai Hạ Thư Khanh: “Trẫm mệt mỏi.”. Thực chất bên trong y kiêu ngạo, chỉ cho phép đêm khuya đối với ái nhân bộc lộ ra một chút mềm mại, lại không chịu hiển lộ.

Xưa nay Hạ Thư Khanh chưa từng mềm lòng, hắn hoàn toàn có thể thuận theo tϊиɧ ɖϊ©h͙ tiến vào quấy rối tiểu huyệt Quý Chính Đạm, thao càng thêm mãnh liệt làm người dưới thân dục tiên dục tử. Tại bên trong biển tình gắt gao dây dưa cho đến khi trong miệng nam chính Khởi Điềm nói ra hai chữ kia.

Nhưng Hạ Thư Khanh chỉ vỗ vỗ sau lưng Quý Chính Đạm, cười khẽ: “Tốt.”

Quý Chính Đạm con mắt mỏi nhừ, chăm chú quấn lấy Hạ Thư Khanh không buông tay, thân thể ấm áp thân mật vô gian, khoé môi y hơi câu: “Ưʍ.”

………

Hạ Thư Khanh có rất nhiều thời gian để kiêu ngạo đế vương cam tâm tình nguyện thần phục. Hắn có thể chờ đợi, không để ý cùng nam chính Khởi Điềm trải qua cả đời.

Cũng vô cùng thú vị đấy chứ.