Trong Mộng Thao Phiên Nam Chính Khởi Điểm

Chương 18

【18】Trong mộng: Nô ɭệ nổi loạn bị thao dữ dội, bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào hậu huyệt

Edit: Blue

Nô ɭệ của công tước đã bỏ chạy.

Trong lâu đài không còn thân ảnh cao lớn của nam nhân bướng bỉnh ấy nữa, thỉnh thoảng nghe người ta đồn rằng y đang ở nơi nào đó. Tin tức ngày một ít đi, đến ngay cả y có chết hay không cũng không có tin tức gì.

Mãi cho đến ba tháng sau, một cuộc phản loạn nổ ra ở đất nước nơi Hạ Thư Khanh tọa lạc, nô ɭệ liên kết với nhau tạo thành một đội quân nổi dậy, chiếm đóng hơn nửa lãnh thổ của đất nước. Rất nhiều quý tộc mất hết tài sản, địa vị và sự kiêu ngạo vốn có. Họ trở thành người so với nô ɭệ còn kém hơn, tùy ý để người khác chà đạp.

Vị vua trẻ tuổi của vương quốc này không thể khống chế được cục diện, quân đội của vương quốc lâm vào thế bị động, toàn bộ rút lui.

Các quý tộc đã đánh hơi được mùi nguy hiểm, họ ra sức cầu cứu quân đội hùng mạnh của Hạ Thư Khanh. Vô số thư cầu cứu như hoa tuyết bay vào lâu đài của hắn.

Tin tình báo nhận được, thủ lĩnh phản quân là một nam cao to, anh tuấn, bách chiến bách thắng, hữu dũng hữu mưu.

Y đánh tiếng: Ai lấy được đầu của công tước sẽ được 10 vạn lượng vàng.

Bên cửa sổ thư phòng, Hạ Thư Khanh buồn chán, khẽ ngửi hoa hồng: "Mấy tháng không gặp, tiểu nô ɭệ của ta vẫn lợi hại như vậy."

Quản gia run lên vì tức giận: "Tiên sinh, hắn dám mạo phạm đến ngài. Xin cho phép ta xuất trận, nhất định sẽ đem đầu hắn về cho ngài."

Hạ Thư Khanh nhìn về phía quản gia tóc bạc, hắn đứng thẳng lưng. Đưa tay nhẹ nhàng nhổ từng khóm cây hoa hồng, khẽ mỉm cười "Nô ɭệ, đương nhiên là do chủ nhân tự mình xử lý rồi."

Hạ Thư Khanh có một đội quân thực lực rất hùng hậu, được huấn luyện bài bản, giống như một con dao sắc nhọn, đâm thẳng vào ngực quân phản loạn, làm gián đoạn quá trình nổi dậy của chúng.

Người đàn ông tao nhã, nhẹ nhàng này trên chiến trường như một Tu La khát máu. Hắn đã lấy đi vô số sinh mệnh trên chiến trường.

Trong thời gian ngắn, tiếng tăm của Hạ Thư Khanh đã lan đến nơi các phản quân chiếm đóng, mọi người đều sợ hãi trước con người bí ẩn này.Khi lòng quân loạn lạc, Quý Chính Đạm đã dùng những thủ đoạn mạnh mẽ để khơi lại quyết tâm đối đầu của mọi người.

Tuy nhiên, ở trong giai cấp nô ɭệ đã lâu, họ bắt đầu hài lòng với chiến tích cực cao hiện tại, thậm chí còn bắt đầu yêu cầu hòa bình. Chỉ cần các quý tộc đưa ra giá cao, họ sẵn sàng ngừng chiến.

Quý Chính Đạm thân là thủ lĩnh nhưng không thể được bản chất yếu đuối của con người, y muốn nhân cơ hội này diệt trừ mối đe dọa kia.Phe phản loạn đưa ra lời mời hòa đàm, Hạ Thư Khanh vui vẻ đồng ý, thậm chí còn thúc giục hai bên ngồi vào bàn đàm phán.

Trong cuộc đối đầu giữa hai bên, các quan chức đại diện của đế quốc đều run rẩy. Mặt khác, Hạ Thư Khanh , người đứng ngoài cuộc, mặc một chiếc áo khoác len màu đen, một thân phong thái quý tộc chỉnh tề.Vẻ ngoài của hắn đẹp như một vị thần, và đôi mắt sáng của hắn đã hấp dẫn bao nhiêu người khi nhìn hắn từ lần đầu tiên.

Thủ lĩnh phản quân, Quý Chính Đạm một thân quân phục màu xanh, ngũ quan y dưới mũ quân trang cực điển trai và cương nghị. Lưng dài, vai rộng, đường cong đầy mê hoặc, nút được đơm thẳng tắt một hàng.

Thắt lưng màu đen vạch ra vòng eo hẹp của Quý Chính Đạm , theo đường mông thẳng tắp, một đôi chân dài thẳng tắp rắn rỏi mạnh mẽ, giày quân đội sáng loáng bước trên mặt đất, từng bước theo tiết tấu vang vào lòng mỗi người ngồi tại đây.

Hạ Thư Khanh nheo mắt lại, ánh sáng lọt qua khe cửa, chiếu lên bộ quân phục của Quý Chính Đạm, khắc họa cực kỳ rõ nét từng chi tiết trên khuôn mặt.

Tại cuộc đàm phán hòa bình cấp cao nhất giữa hai bên, quân phản loạn này đã đưa ra một loạt điều kiện. Hạ Thư Khanh thản nhiên cầm roi da gõ gõ lên mặt bàn nhẵn bóng. Đột nhiên dừng ngón tay lại, đôi mắt cười nhìn về phía Quý Chính Đạm, Quý Chính Đạm hai mắt đỏ rực, y đã nắm chặt vũ khí trong tay, chỉ chờ để gϊếŧ hắn thôi. Việc y đến đây là để lấy mạng Hạ Thư Khanh, y muốn khiến một kẻ như ác quỷ phải trả giá.

Hạ Thư Khanh hoàn toàn không quan tâm đến sát khí của Quý Chính Đạm, roi của hắn đập vào bàn, hết lần này đến lần khác, vô hình trung thu hút mọi người. Hạ Thư Khanh cong môi cười: "Ta đồng ý với mọi điều kiện."

Đám đông đang cảm thán, roi đen của Hạ Thư Khanh chỉ vào Quý Chính Đạm : "Đổi lại, ta muốn hắn ta."

Quý Chính Đạm nghiến răng, quai hàm siết chặt: "Ngươi nằm mơ."

Hạ Thư Khanh ngồi ở đầu kia của chiếc bàn dài, chống cằm, vẻ mặt tao nhã, như đang uống một tách trà chiều ngọt ngào: "Hoặc là các ngươi cùng chết."

Trong khoảnh khắc, đồng loạt vũ khí nhằm vào đại diện phía trên của quân phản loạn. Ngay cả những cấp dưới ban đầu thuộc quân nổi dậy cũng quay vũ khí về phía thủ lĩnh của họ.

Đối mặt với ánh mắt tức giận, Hạ Thư Khanh nhíu mày cười, vẻ mặt vô tội: "Năm giây, cho ta đáp án của các ngươi. Năm, bốn..."

Có người muốn xông lên gϊếŧ Hạ Thư Khanh, lúc hắn ta gần đến nơi, bỗng trước ngực bị nổ tung, cả người đột ngột ngã xuống.

Rõ ràng là Hạ Thư Khanh đã thiết kế một cái bẫy tuyệt vời, quân nổi dậy rơi vào thế bất lợi.

Giọng nói nhẹ nhàng của Hạ Thư Khanh không ngừng vang lên: “Ba, hai, một.” Đôi mắt hắn phù phiếm, cười trông rất quỷ dị, “Câu trả lời của ngươi là?"

Máu bắn lên mặt Quý Chính Đạm, kéo lê tạo thành một đạo máu diễm lệ. Hắn siết chặt tay và nói: "Ta muốn cùng ngươi nói chuyện một chút, chỉ hai ta."

Khi phòng đàm phán được dọn dẹp sạch sẽ, trong không khí vẫn còn phảng phất mùi máu tanh.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Quý Chính Đạm lao tới trước mặt Hạ Thư Khanh, với lưỡi kiếm sắc bén trong lòng bàn tay hướng vào cổ Hạ Thư Khanh.

Một cỗ sát ý kinh khủng ập vào mặt hắn, Hạ Thư Khanh cũng không hề né tránh, roi da cuốn lấy đao của Quý Chính Đạm ném ra ngoài, hắn bắt lấy người đè lên bàn đàm phán.

"Trông ngươi thật đẹp trong bộ quân phục này." Hạ Thư Khanh bình tĩnh bắt được động tác gϊếŧ người tiếp theo của Quý Chính Đạm, hắn nhéo eo Quý Chính Đạm và trực tiếp lạnh lùng giật đứt hai hàng cúc vàng của bộ quân phục màu xanh lam. Bàn tay mảnh khảnh của Hạ Thư Khanh xuyên qua lớp áo trắng tinh từ dưới lên trên, vặn núʍ ѵú của Quý Chính Đạm,cười khúc khích, "Ngực này, eo này và mông này càng thêm đẹp."

“Tên điên này!” Quý Chính Đạm bị nam nhân này giam trong l*иg ngực ức hϊếp. Y tức giận bừng bừng, nhanh chóng chống trả để gϊếŧ chết nam nhân chết tiệt này.

Hạ Thư Khanh dễ dàng khống chế Quý Chính Đạm đang tức giận, lắc đầu cười khúc khích: "Làm sao ngươi có thể đối xử với chủ nhân của mình như thế này? Tiểu nô ɭệ, ngươi cho rằng ngươi có thể trốn đi đâu? Còn không phải tự mình dâng lên ta sao." Tay cầm roi của hắn, bóp mông Quý Chính Đạm qua bộ quân phục chỉnh tề, "Ngươi thật hiểu lòng chủ nhân, bộ quân phục này càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ."

Quý Chính Đạm vất vả, khổ luyện vẫn không thể sánh được với sức công phá khủng khϊếp của nam nhân này. Y lần thứ nhất mắng: "Con mẹ ngươi!"

Hạ Thư Khanh xoa xoa cái cổ đẫm mồ hôi của Quý Chính Đạm, cười nói: “Em càng ngày càng thú vị.” Hắn nắm lấy đầu Quý Chính Đạm, hôn lên đôi môi mềm mại của nam nhân này, mạnh mẽ cướp đi toàn bộ không khí trong miệng.

"Ưmmm!” Quý Chính Đạm đập mạnh vào ngực Hạ Thư Khanh, nhưng vẫn bị khóa chặt trong vòng tay của hắn. Miệng y bị hơi thở nam nhân mạnh mẽ chiếm giữ, hàm trên nhạy cảm bị người ta trêu chọc, môi, lưỡi, lợi cũng bị quấn quít mãnh liệt. Y thở hổn hển, cơ thể y nhạy cảm run lên, và phần dưới bí mật của y lại nhột nhạt vì đói và khát.

Đáng ghét! Đôi mắt của Quý Chính Đạm đỏ lên vì tức giận, y ngậm chặt miệng, lấy răng cắn vào lưỡi Hạ Thư Khanh, mùi máu lan ra giữa môi và răng của họ.

Hạ Thư Khanh không những không tức giận, mà càng hôn sâu hơn. Hạ Thư Khanh khiến người ta choáng ngợp trên bàn đàm phán mặt bàn nhẵn bóng được phản chiếu rõ ràng. Hắn dùng một tay cởi thắt lưng của nam nhân, dùng lòng bàn tay để lên côn thịt đang ngủ say, bắt đầu trêu chọc.

"Ưʍ...ưm…" Quý Chính Đạm bị hút hết dưỡng khí, l*иg ngực trở nên ngột ngạt và khó chịu. Cánh môi cùng gò má y ửng đỏ, hạ thân yếu ớt của y đang bị Hạ Thư Khanh kích thích, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt làm y đầu óc trong nháy mắt mơ hồ.

“Nhỏ giọng thôi, ngươi muốn cho người bên ngoài nghe thấy, ta đang đụ ngươi sao?” Hạ thư khanh nâng vòng eo Quý Chính Đạm lên, lưu loát kéo quần y xuống. Hắn vuốt ve điểm mẫn cảm bên trong đùi, đặt cặp mông căng tròn và tròn trịa của người kia vào giữa hông mình, đe dọa y rồi cười xấu xa, "Tiểu nô ɭệ, thân dưới của em chuẩn bị ta thao rồi.”

Phía dưới Quý Chính Đạm ko có gì che đậy nên cảm thấy lạnh lẽo, cặp đùi săn chắc và đàn hồi của y khẽ run lên, côn thịt giữa hông giữa hông cứng rắn và nóng bỏng đến mức cảm thấy xấu hổ.

Y đã trốn thoát trong ba tháng mà không gϊếŧ được người nam nhân này, không thể để bị cưỡиɠ ɧϊếp một lần nữa. Quý Chính Đạm ghét nam nhân trong mộng, nhưng không thể gϊếŧ bất kỳ ai có ngoại hình giống Thư Khanh: "Tránh ra ..."

Hạ Thư Khanh ôn nhu liếʍ láp vết máu trên đuôi mắt Quý Chính Đạm, hắn một tiếng cười khẽ: “Hầu gia, ta muốn, cho ta được không?”

Quý Chính Đạm sửng sốt, người nam nhân đáng ghét trước mặt đã thay đổi bộ dạng, Thư Khanh dịu dàng như ngọc. Quý Chính Đạm chưa bao giờ nhìn thấy đôi lông mày dịu dàng như vậy trong mắt nam nhân trong mộng, y kháng cự: "Thư Khanh... Ngươi có phải là Hạ Thư Khanh không?"

Làm thế nào mà kẻ đáng ghét trong giấc mơ lại có thể là Hạ Thư Khanh?

Côn thịt cứng rắn của Hạ Thư Khanh như có như không đâm thọc vào kẽ mông Quý Chính Đạm, mặt mày ôn nhu tràn đầy ẩn nhẫn: “Hầu gia, ta thật là khó chịu a……”

Quý Chính Đạm không thể cưỡng lại nụ cười dịu dàng của Hạ Thư Khanh nhất, y cẩn thận che giấu tâm tư của mình, nhưng hoàn toàn bị phơi bày trong giấc mơ. Y nắm lấy cổ áo chỉnh tề Hạ Thư Khanh, ánh mắt sắc bén: "Ngươi thật sự là Hạ Thư Khanh? Trước đây cũng vậy sao?"

Hạ Thư Khanh rơi vào tình trạng mất hứng thú: "Ta là Thư Khanh. Trước đây là có ý gì? Chính Đạm, ngươi không ngứa sao?"

“Ta?” Quý Chính Đạm cúi đầu nhìn côn thịt dữ tợn của nam nhân, lửa nóng vận sức chờ thao chống ở mông y. Quý Chính Đạm lỗ tai nháy mắt nóng lên. Này vốn là một hồi ác mộng, mà mộng một người khác đổi thành Hạ Thư Khanh, tức khắc hoàn toàn không giống nhau.

Hạ Thư Khanh ác thú vị nhìn nam chính lâm vào rối rắm hỗn loạn. Hắn hơi câu khóe môi, cởi roi trên cổ tay Quý Chính Đạm ra, nhẹ nhàng hôn lên vết đỏ trên cổ tay, buồn rầu nói: “Hầu gia, ta thật là khó chịu.”

Quý Chính Đạm trong nháy mắt bừng tỉnh, trước nay đều là y hướng Hạ đại phu cầu hoan, trăm cay ngàn đắng che giấu tâm tư độc chiếm. Mà lúc này đây, Hạ đại phu dùng đôi mắt ôn nhu như vậy, khiến y mềm lòng.

Vừa rồi còn giương cung bạt kiếm giằng co, trở nên càng giống một hồi kiều diễm cảnh trong mơ. Quý Chính Đạm đầu óc đều mơ hồ: “Thư Khanh, ta là mơ thấy ngươi sao.”

Hạ thư khanh mặt mày lười biếng mà gợi cảm, hắn bẻ ra nam nhân hai chân, tinh tế mà xem xét: “Hầu gia, huynh còn ngứa sao? Ta chữa cho huynh nhé.”

Lỗ nhỏ của Quý Chính Đạm lộ ra trước mắt nam nhân, sinh ra xấu hổ khi đối mặt với người mình thương, trong tiềm thức muốn khép chân lại: "Không ... không ngứa nữa."

Hạ thư khanh nhíu mày: “Chính là ta thật là khó chịu.” Hắn cúi đầu xem ngạnh nhiệt dươиɠ ѵậŧ, giống như thật sự nhẫn thật sự vất vả.

Tim Quý Chính Đạm đập loạn xạ, khi nào Hạ Thư Khanh lại cầu xin y như một người tình? Y biết đây là một giấc mơ, Hạ đại phu ngoài giấc mơ không thích đàn ông chút nào, vì vậy y không thể không hy vọng mọi thứ trước mắt đều là sự thật.

Khi Quý Chính Đạm chùng xuống, y không thể không buông chân mình ra. Hạ Thư Khanh mở ra hậu huyệt của mình, hoa huyệt đã sớm nếm được mùi vị của tìиɧ ɖu͙© đã trở nên ướŧ áŧ, mềm mại và nhớp nháp.

Côn thịt căng phồng của He Shuqing đi thẳng vào điểm sâu nhất hậu huyệt chặt chẽ và mềm mại của Quý Chính Đạm.

“Ngô!” Quý chính đạm thừa nhận tình nguyện để nam nhân này thượng, hắn thượng cực kì ôn nhu, không chút cẩu thả nào. Y nghiến răng rêи ɾỉ, ngay sau đó cảm giác ngứa ran từ lưng lan ra khắp cơ thể.

Hạ Thư Khanh hạ thân càng lúc ra vào càng nhanh, cúi người liếʍ láp yết hầu Quý Chính Đạm, vuốt ve đường cong xinh đẹp của y, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đầṳ ѵú y, khiến cho chủ nhân run rẩy cùng thở dốc. Lần đầu tiên, nam nhân thuận theo làm hắn muốn làm gì thì làm, lộ ra tư thái động tình. Nhưng mà, này chỉ là vừa mới bắt đầu.

Hạ Thư Khanh đâm vào lỗ nhỏ của Quý Chính Đạm, nước tràn ra do ma sát nhiệt mềm, nhỏ giọt ướt trên mặt bàn, và tụ lại thành một vũng nước nhỏ.

Hạ Thư Khanh nhìn đống dịch của hai người, cười khẽ: “Bẩn rồi.”

"Ưm ..." Hậu huyệt của Quý Chính Đạm đỏ lên, hô hấp trở nên thở hổn hển, cậu bé của y cũng đang chậm rãi ngóc đầu. Y nhìn thấy hoa huyệt chật hẹp của mình đang bị côn ŧᏂịŧ của Hạ Thư Khanh ra vào kịch liệt, nơi mà y nghĩ không có khả năng để làʍ t̠ìиɦ đang bị thao đến chảy nước. Y đã động tình….

Quý Chính Đạm đột nhiên cảm thấy xấu hổ, y cố gắng kẹp chặt lỗ nhỏ để ngăn chất lỏng chảy ra, nhưng động tác của Hạ Thư Khanh lại trở nên nhanh hơn, mỗi lần lại tàn nhẫn đâm sâu vào nơi mẫn cảm nhất. Cảm giác kɧoáı ©ảʍ dâng trào khiến y không tự chủ được rêи ɾỉ, dùng tay câu lấy sống lưng Hạ Thư Khanh, yếu ớt dựa vào, "A...... Thư Khanh, ngươi chậm lại một chút..."

Hạ Thư Khanh nhìn nam nhân vong tình trầm luân mà không thể khống chế. Hắn cười xấu xa: “Tiểu nô ɭệ, ngươi gọi ai?”

Tiểu nô ɭệ?!

Quý Chính Đạm đang vui mừng bị tạt vào một chậu nước lạnh, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy nụ cười xấu xa trong mắt hắn. Hạ Thư Khanh đã biến mất, người nam nhân đáng ghét này đang hãʍ Ꮒϊếp y. Quý Chính Đạm đẩy vai người đàn ông với một cú sốc, "A ... ngươi không phải là hắn ..."

“Hắn là ai?” Hạ Thư Khanh bế lên nam nhân trực tiếp áp lên trên vách tường lạnh băng, côn ŧᏂịŧ lại mãnh liệt đâm vào. Tiểu huyệt của Quý Chính Đạm khẩn trương co rút, vách thịt mềm mại co rút lại càng thêm kɧoáı ©ảʍ.

Hạ Thư Khanh thở hổn hển với giọng mũi gợi cảm, "Tiểu nô ɭệ, ngươi nghĩ ta là ai?"

“A… Không có khả năng, ngươi như thế nào có thể cải trang thành hắn?” Quý Chính Đạm vô cùng cảm thấy thẹn, chính mình cư nhiên chủ động mở chân để nam nhân này đυ..

Hạ Thư Khanh vui vẻ thao nam nhân trong vòng tay mình, ngắm nhìn cặp lông mày thèm khát và giận dữ của y, nước mắt trào ra từ khóe mắt y. Quý Chính Đạm cắn chặt môi dưới thở hổn hển, nhưng hoa huyệt nóng bỏng bí mật của y ại cắn chặt côn ŧᏂịŧ của Hạ Thư Khanh một cách trung thực, tiết ra chất lỏng sền sệt.

Dáng vẻ dâʍ đãиɠ của nam nhân như Quý Chính Đạm khiến người ta càng muốn ăn hϊếp.

Hạ Thư Khanh đẩy mạnh y lên, cơ hồ muốn đem y thao đến chết: “Ngoan, kêu chủ nhân.”

"Không ..." Quý Chính Đạm thút thít trong cơn mê, cơ thể y đã quay lưng lại với lý trí, y bắt đầu nhận được kɧoáı ©ảʍ của từng đợt trong cuộc ân ái này.

Áo trắng trên ngực Quý Chính Đạm bị xé rách, l*иg ngực rắn chắc đầy vết cắn đỏ ửng, ngón tay dâʍ ɭσạи sưng đỏ, “Ngô… Ta muốn tỉnh lại……”

“Được, chủ nhân thỏa mãn ngươi.” Hạ Thư Khanh thô bạo trêu chọc, nghiêm khắc trừng phạt tiểu nô ɭệ đào thoát, rót toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào cúc hoa. Hắn ép nam nhân rên lên,hậu huyệt đạt đến cao trào, y không nhịn được rêи ɾỉ.