【16】Hiện thực: Tiểu Hầu Gia xấu hổ, giận dữ muốn chết, ở trước mặt thừa tướng chữa bệnh
Edit: Dĩm
Ánh nắng ban ngày lờ mờ xuyên thấu qua cửa sổ, hai nam nhân có vẻ ngoài xuất chúng nằm trên giường đối diện nhau, trên người đầy dấu vết hoan ái. Sự thân mật quấn quít thể xác của họ làm người mặt đỏ tim đập.
Hạ Thư Khanh chậm rãi ngồi dậy, mái tóc dài xõa xuống trước ngực, dấu hôn trên chiếc cổ trắng ngần gợi cảm đến chói mắt. Khuôn mặt lười biếng, câu hồn đoạt phách: "Hầu gia?"
Quý Chính Đạm trong phút chốc kinh diễm, lúc này y mới cảm nhận được toàn thân đau nhức, vì y cùng Hạ đại phu lăn lộn cả đêm qua.
Khác với sự mệt mỏi vì chiến đấu và luyện võ, cơ thể cường tráng của Quý Chính Đạm đầy dấu vết của cuộc hoan ái, quầng vυ' bị hút đến dài rộng, hai đầu núʍ ѵú sưng đỏ, làn da chỉ cần kích ứng nhẹ đã tê dại.
Kinh khủng nhất là giữa kẽ mông y còn chảy ra chất dịch nhầy xấu hổ, cúc huyệt tham lam đang hàm chứa côn ŧᏂịŧ khổng lồ của Hạ đại phu. Cúc huyệt co rút hai cái, lập tức nghe thấy được Hạ đại phu hừ nhẹ gợi cảm.
Hạ Thư Khanh tâm tình vui sướиɠ mà thưởng thức, khuôn mặt nam chính tuấn lãng kiên nghị nhanh chóng đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, vừa xấu hổ vừa tức giận. Hiển nhiên, Quý Chính Đạm nhớ đến cuộc làʍ t̠ìиɦ hoang đường tối hôm qua, y chủ động vểnh mông bẻ cúc huyệt, không biết xấu hổ nói những lời dâʍ đãиɠ, dụ dỗ Hạ đại phu “đơn thuần thiện lương” dùng côn ŧᏂịŧ mà hung hăng thao cúc huyệt, lấp đầy tất cả sự trống rỗng của y. Suốt đêm mây mưa, cúc huyệt cơ khát của Quý Chính Đạm hàm nuốt côn ŧᏂịŧ của Hạ đại phu đến tận bây giờ.
Hạ Thư Khanh hưởng thụ mỹ vị ngon lành của con mồi, tính tình hắn không tốt sẽ không đi trấn an Tiểu Hầu Gia đang bị hiểu lầm, ngược lại, hắn cố tình nhíu mày rồi từ từ rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi cúc huyệt ấm áp của Quý Chính Đạm. Hai người ngăn cách bằng một tiếng "ba" ở nơi bí mật nhất, ở trong bóng tối vo cùng rõ ràng. Sắc mặt Hạ Thư Khanh khó xử, giống như bị bất lực ép buộc: "Hầu gia, ngài còn nhớ tối hôm qua chuyện gì xảy ra không?"
"Ưm ..." Côn ŧᏂịŧ rút ra khỏi cúc huyệt, chạy lướt qua từng chỗ mẫn cảm của vách trong, đường hầm sâu hun hút dấy lên kɧoáı ©ảʍ. Y nghiến răng nắm lấy chăn bông mới không hét lên, cúc huyệt sưng đỏ trên hạ thể mất đi gậy thịt khổng lồ, hỗn hợp dịch ruột cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra, da^ʍ mỹ đến cực điểm.
"Hạ ... Hạ đại phu." Quý Chính Đạm nóng lên vì xấu hổ, kẹp chặt mông, ngực phập phồng lên xuống. Đêm qua y đã uống quá chén, men say càng làm tăng ham muốn của y đối với Hạ Thư Khanh. Cảnh tượng Quý Chính Đạm không biết liêm sỉ câu dẫn Hạ đại phu, rất sống động.
Hạ đại phu tâm địa thiện lương, dù không tình nguyện nhưng vẫn đem côn ŧᏂịŧ cắm vào cúc huyệt cơ khát của y, chinh phục cơ thể dâʍ đãиɠ của Quý Chính Đạm. Quý Chính Đạm bị thao có biết bao nhiêu sảng, ngược lại, vẻ mặt xấu hổ của Hạ đại phu, giống như một cái tát nặng nề vào mặt, khó lòng chịu đựng nổi.
Quý Chính Đạm xấu hổ, y hạ quyết tâm, xoay người rút kiếm nhét vào tay Hạ Thư Khanh, mũi kiếm nhắm ngay cổ y: “Hạ đại phu, là ta khinh nhục ngươi, ngươi gϊếŧ ta đi.”
Giọng Quý Chính Đạm cả đêm kêu đến khàn giọng, Hạ Thư Khanh vẫn còn nhwos rõ chính mình mạnh mẽ thao lộng, tiếng rêи ɾỉ của Tiểu Hầu Gia vừa thống khổ cùng sung sướиɠ, triền miên lại gợi cảm. Nam chính rất chính trực, cư nhiên lấy cái chết để tạ tội.
Hạ Thư Khanh sẽ không bỏ qua dễ dàng nếu con mồi vừa đến tay còn chưa được dạy dỗ tốt.
Hắn lạnh lùng mặc áo ngoài, hỏi từng chữ: “Nếu ngươi nhớ rõ. Đêm qua nói, là gạt ta? Quý Chính Đạm, ngươi căn bản là không có bệnh?”
Hạ Thư Khanh so với Quý Chính Đạm diễn còn sinh động hơn "Xấu hổ, giận dữ muốn chết". Rốt cuộc, hắn đủ "thiện lương" dâng gậy thịt để chữa trị những điểm ngứa cho Quý Chính Đạm, đem Tiểu Hầu Gia tôn quý cường thế thao đến cả người mềm nhũn, dâʍ ɖị©ɧ văng khắp nơi. Chỗ nào không chịu được lừa dối đâu?
Hạ Thư Khanh run lên vì tức giận, cầm thanh trường kiếm hướng về cổ chính mình khoa tay múa chân: "Ngươi không đáng chết, mà là ta, thân là một đại phu, lại tin vào những điều vô nghĩa trong cơn say của ngươi!"
"Đừng! Đừng làm tổn thương chính mình!" Quý Chính Đạm chấn động, y không ngờ Hạ đại phu cao thượng, lại bị chính mình làm bẩn. (Dĩm: Hạ matcha diễn đỉnh quá)
Quý Chính Đạm vô cùng áy náy, gắt gao nắm chặt tay Hạ Thư Khanh, ném thanh kiếm đi. Y buột miệng thốt ra, nói dối: “Hạ đại phu, bệnh của ta là có thật, đêm qua ngươi đã cứu mạng ta!” Y thở hổn hển, lo lắng cho sự an toàn của Hạ Thư Khanh.
Quý Chính Đạm lúc này mới hiểu được trái tim mình, sao có thể vì y mà làm tổn thương Hạ đại phu. Y cắn răng, xoay người mở mông ra, lỗ nhỏ giữa khe hẹp sờ soạng sưng đỏ cả đêm, đáng thương đang nhỏ từng giọt từng giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân.
Quý Chính Đạm đã mở ra bí mật khó nói nhất với Hạ Thư Khanh. Ánh mắt đầy xấu hổ cùng tự chán ghét: "Hạ đại phu, ta rất kính trọng ngươi, coi ngươi như một bằng hữu tri kỉ. Nhưng từ khi ta mộng về ngươi. Bất cứ khi nào ta nghĩ đến ngươi, cơ thể lại trở nên cơ khát dâʍ đãиɠ. Chạm vào cúc huyệt lại trở nên ngứa, nó gần như bức ta phát điên, không ngừng nghĩ tới tự sát. Hạ đại phu, ngươi là tâm ma của ta, là giải dược duy nhất của ta."
Hạ Thư Khanh tâm tình vui sướиɠ, vành tai của nam chính đỏ lên, ánh mắt cương nghị chớp động lóe lên vẻ mong manh khó tả, lộ ra phong tình không bao giờ biểu lộ thường ngày.
Hắn trên mặt do dự một chút: "Thật sao? Ngươi không phải đang giở trò với ta sao?"
Quý Chính Đạm nhanh chóng đứng dậy: “Đương nhiên là sự thật.” Y thận trọng nói: “Hạ đại phu giống như huynh đệ khác họ của ta, ta lấy tính mạng của mình ra đảm bảo, sẽ không lừa gạt ngươi.”
Quý Chính Đạm không dám đối mặt với Hạ Thư Khanh, lặng lẽ che giấu ý nghĩ xằng bậy trong lòng, cầu mong đôi mắt của Hạ đại phu vẫn sạch sẽ ôn nhu như ngày nào, chỉ cần y đứng trong bóng tối là đủ rồi: "Ta không nên lấy mạng sống mà bức bách ngươi. Ta thật đáng khinh, cái chết cũng không đủ. Hạ đại phu cảm thấy ta ghê tởm, có thể hận ta, gϊếŧ ta. Nhưng không cần làm tổn thương chính mình, nếu không ta chết cũng khó an."
Hạ Thư Khanh mấp máy môi: “Ta không cần mạng ngươi, cũng không chán ghét ngươi. Chỉ cần ngươi không gạt ta.” Tất cả những gì hắn muốn là sự thần phục tuyệt đối cả thể xác và tinh thần của Quý Chính Đạm.
Hạ đại phu thiện lương mềm lòng, Quý Chính Đạm không hề tỏ ra tự mãn, chỉ nhìn hắn ngây người: “Ngươi không chán ghét cơ thể dâʍ đãиɠ của ta chứ?”
Hạ Thư Khanh giống như vầng trăng sáng trên bầu trời, chạm đến trái tim Quý Chính Đạm, thậm chí còn muốn nắm tay Hạ Thư Khanh thổ lộ tình cảm của mình, nhưng cuối cùng y lại khϊếp sợ. Y trước nay quyết đoán, trước mặt Hạ đại phu, y hết lần này đến lần khác thận trọng.
Hạ Thư Khanh không ghét điều đó, ngược lại vui mừng đem nam chính dạy dỗ chỉ dâʍ đãиɠ đối với mình. Bề ngoài vẫn duy trì tính cách đơn thuần, nghi hoặc, nắm cổ tay Quý Chính Đạm: "Ta chưa bao giờ gặp qua loại bệnh này."
Tim Quý Chính Đạm nhảy dựng, y tham lam không muốn bàn tay của Hạ Thư Khanh rời đi. Cổ họng khẽ cuộn lại, vành tai đỏ bừng, kẹp chặt cái mông đang gào thét: "Lão quan y trong phủ cũng nói quá kỳ quái, không tìm ra được bệnh của ta. Nhưng là ta thật sự bị bệnh. Hạ đại phu, vừa chạm vào ngươi ta đã thấy ngứa ngáy, Chỉ có ngươi đêm qua thay ta chữa bệnh, ta không thấy khó chịu nữa. "
“Bởi vì ta chạm vào ngài?” Hạ Thư Khanh đột nhiên nhận ra, nhanh chóng thu tay lại, có chút hối lỗi: “Tối hôm qua ta không nên giúp ngài trở về phòng.”
Quý Chính Đạm không muốn để Hạ đại phu tự trách mình, y nhanh chóng nói: "Không trách Hạ đại phu, đó là vì cơ thể ta quá dâʍ đãиɠ, đã làm bẩn mắt Hạ đại phu."
Hạ Thư Khanh nhíu mày: "Hầu gia không cần tự hạ mình như vậy, ngài chỉ là bị bệnh. Căn bệnh này có liên quan đến ta, ta sẽ cố gắng hết sức chữa trị cho Hầu gia."
Quý Chính Đạm hai mắt hơi nóng lên, trong lòng ẩn chứa chua xót, chán ghét thân thể không biết xấu hổ, hơn nữa còn mắc phải sai lầm lớn. Hạ đại phu không so đo hiềm khích trước đây, còn an ủi y. Quý Chính Đạm càng thêm xấu hổ và tức giận, còn Hạ Thư Khanh thì tràn đầy niềm vui.
Một khi y động tình, cúc huyệt trống rỗng bắt đầu lộn xộn, sinh ra ngứa ngáy dày đặc, mong muốn gậy thịt khổng lồ ngăn chặn cơn ngứa. Trải qua một đêm hoan ái, Quý Chính Đạm lại càng khó kiềm chế du͙© vọиɠ của mình, huống chi thân tâm đều đặt lên người Hạ Thư Khanh.
Hạ Thư Khanh nhìn thấy ánh mắt động tình của Quý Chính Đạm, cố ý hỏi: "Hầu gia, ngài sao vậy, trên trán chảy rất nhiều mồ hôi."
Quý Chính Đạm nuốt nước bọt, đầu ngón tay khẽ run: "Hạ đại phu ta lại mắc thêm một căn bệnh..."
Hạ Thư Khanh mắt trong veo: "Ta...... Ta châm huyệt giúp ngài, nhưng không thể đảm bảo nó sẽ có hiệu quả."
Nhìn ánh mắt tns nhiệm của Hạ Thư Khanh, Quý Chính Đạm không khỏi nảy sinh lòng tham ghê gớm, chỉ muốn ôm vầng trăng sáng vào lòng mãi mãi. Y khát vọng có một đêm hoan ái điên cuồng với Hạ đại phu, yêu nhau, là sự tồn tại quan trọng nhất của nhau. Nhưng Quý Chính Đạm nhanh chóng trở nên tỉnh táo: Không, không thể làm tổn thương Hạ đại phu.
Y tạm gác lại những ham muốn đê hèn, khó khăn nói: “Không bằng chúng ta rửa mặt trước…”
Hạ Thư Khanh nhìn dấu vết để lại trên cơ thể Quý Chính Đạm, vô cùng mê người. Hắn cười nhẹ: "Được."
Quý Chính Đạm sửa sang lại chỉnh tề, y kêu một thùng nước ấm. Hạ nhân chỉ vào một bể suối nước nóng nhỏ phía sau bức bình phong cho khách nhân tắm rửa.
Hạ nhân đặc biệt nói: "Thừa tướng cũng nói ngày hôm qua còn chưa có tận hứng, hôm nay thỉnh nhị vị dùng bữa. Ngài và Hạ đại phu thích món gì? Nô tài đi chuẩn bị."
Động thái có chủ ý của Bàng Tư Thụ khiến Quý Chính Đạm, người vốn luôn thờ ơ, đen mặt: “Không, chúng ta rất nhanh liền đi.” Y không nghĩ cùng Bàng Tư Thụ liên thủ, còn đưa đủ loại nữ nhân đến trước mặt Hạ đại phu.
Quý Chính Đạm nhìn về hướng Hạ Thư Khanh, trái tim ngay thẳng của y lại rung động. Y ái mộ vầng trăng sáng, nhưng có người luôn muốn hái vầng trăng trước mặt. Làm sao mà chịu được?
Tại sao Y không thể độc chiếm mặt trăng? Chỉ vì y là nam nhân thôi sao.
Con thú trong lòng Quý Chính Đạm đang ngo ngoe rục rịch: Chỉ sợ không thể dài lâu, chỉ mong sớm chiều bên nhau cũng tốt.
Bức bình phong cực lớn cách biệt một trời một vực, hơi nóng mịt mù, nước nóng rất dễ chịu.
Hai người nhìn nhau rồi bước vào hai bên hồ bơi suối nước nóng để tẩy sạch dấu vết. Ngay cả khi đã được giải thích rõ ràng, vẫn có một bầu không khí khó giải thích giữa họ.
Bụng của Quý Chính Đạm hơi phồng lên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Hạ Thư Khanh bắn vào đường hầm. Có thể tưởng tượng cuộc làʍ t̠ìиɦ đêm qua sống động như thế nào. Trong khi Quý Chính Đạm say rượu, chỉ nhớ rõ chính mình dâʍ đãиɠ câu dẫn, nhưng y không biết rằng anhts mắt Hạ Thư Khanh đang kìm nén du͙© vọиɠ điên cuồng của mình, giống như người nam nhân trong giấc mộng của y.
Cúc huyệt lại tràn ra chất lỏng, hai má hơi nóng, lông mày rũ xuống, ngón tay từ phía sau chui vào lỗ nhỏ sưng đỏ, vụng về đào sâu tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong cúc huyệt. Cúc huyệt bị tra tấn cả đêm không chịu được động tác thô bạo, co rút lại đẩy lui ngón tay của y, hoàn toàn không có dung túng ngón tay như côn ŧᏂịŧ cứng cáp của Hạ Thư Khanh.
Sóng nước lăn tăn, Quý Chính Đạm không thể làm gì được, khẽ cau mày. Y cảm nhận được cái nhìn của Hạ Thư Khanh, gò má lại nóng lên.
Đâu chỉ thất lễ, mà còn là dâʍ đãиɠ. Bộ ngực rắn chắc của Quý Chính Đạm đầy những dấu vết mơ hồ, khuôn mặt chính trực cương nghị, lông mày hơi ngưng tụ, động tác dùng ngón tay chọc vào cúc huyệt cơ khát, ngây thơ mà dâʍ đãиɠ mị hoặc.
Hạ Thư Khanh khẽ cong môi. Hắn bước đến bên cạnh Quý Chính Đạm, giọng nói trong trẻo: "Ta tới đây."
Quý Chính Đạm tim run lên, chỉ cần nghe thấy giọng nói của Hạ đại phu, cúc huyệt bắt đầu vặn vẹo vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mυ'ŧ lấy ngón tay của y. Quý Chính Đạm mặt đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng lại nghe theo lời Hạ đại phu chỉ dẫn, nửa thân trên nằm trên mặt đá lạnh bên hồ, một nửa mông nhô lên trong nước nóng, nửa còn lại lộ ra ngoài. Nước ấm tràn ngập miệng huyệt rồi lại rút đi, cúc huyệt của Quý Chính Đạm lần lượt co rút lại, cảm giác phong tình vô hạn.
Hạ Thư Khanh nhìn lỗ tai, cổ và toàn bộ lưng của nam chính đều đỏ lên, cúc huyệt bị ức hϊếp cả đêm cũng sưng đỏ.
“Thư giãn, tách hai bên ra.” Hắn chậm rãi ra lệnh cho Quý Chính Đạm mở rộng mông của mình, để lộ hai mép mỏng manh. Nam chính quả là thiên phú dị bẩm, gần huyệt không có vết rách, chỉ có một tia hồng hào xinh đẹp.
Ai có thể nghĩ đến một nam chính chính trực, liêm khiết, vị tha, còn có cúc huyệt trời sinh vưu vật nhưu vậy?
Khóe môi Quý Chính Đạm hơi câu lên, ngón tay mát lạnh quen thuộc đút vào cúc huyệt của Quý Chính Đạm, thuận theo dòng nước suối nóng chảy ra chất lỏng trong hành lang."Nếu đau, cứ nói ra."
Phía sau Hạ đại phu chuyên tâm nghiêm túc, nhưng cơ thể của Quý Chính Đạm bắt đầu nóng lên. Ngón tay mát lạnh của Hạ đại phu đang ở trong cúc huyệt y, mỗi lần đào sâu là một trận kɧoáı ©ảʍ. Quý Chính Đạm nuốt xuống tiếng rêи ɾỉ trong cổ họng, cơ thể một nóng một lạnh đan xen vào nhau.
"Ân ..." Y ẩn nhẫn chịu đựng, du͙© vọиɠ thân dưới chậm rãi ngẩng đầu, hùng dũng hừng hực. Quý Chính Đạm cảm thấy những ngón tay của Hạ đại phu ngừng lại, tựa hồ phát hiện chính mình động tình, y không dám quay đầu lại vì xấu hổ.
Hạ Thư Khanh không ngờ chỉ với ngón tay đã làm nam chính động tình, khóe miệng nở một nụ cười, nói bên tai Quý Chính Đạm: "Có khó chịu không?"
Hạ Thư Khanh dựa rất gần, giọng nói quan tâm rõ ràng, còn có thể nghe thấy hơi thở ấm áp. Vờn quanh bên tai Quý Chính Đạm, như trải qua một hồi cao trào sảng khoái. Tấm lưng căng chặt, tôn lên những đường cong xinh đẹp mê người.
Quý Chính Đạm nắm chặt hai tay, giọng mũi thở dài, khó có thể mở miệng: “Hạ… Hạ đại phu, ta lại ngứa, thật là khó chịu.”
Hạ Thư Khanh đột nhiên thanh tỉnh: “Thất lễ, ta quên không thể đυ.ng vào ngài.”
Quý Chính Đạm đột ngột lắc đầu, bất giác lắc lắc bờ mông hấp dẫn. Cúc huyệt mở ra đóng lại, háo hức kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng ngày càng cuồng bạo. Y liếʍ đôi môi khô khốc: “Hạ đại phu, không trách ngươi. Chỉ là ta ngứa đến không khống chế được chính mình.” Y cảm động cho rằng Hạ đại phu quá đơn thuần, nhịn không được tham luyến nhiều hơn nữa.
Quý Chính Đạm thở dài thật sâu, lần đầu tiên y tỉnh táo đối mặt với du͙© vọиɠ của mình, khao khát Hạ Thư Khanh gần gũi: "A ... Hạ đại phu, giúp tat thăm dò một lần nữa, được không?"
Hạ Thư Khanh lộ vẻ ngượng ngùng: "Chuyện này ... ta và ngài đều là nam nhân."
Nhịp tim của Quý Chính Đạm tăng nhanh. Y đang cố gắng làm bẩn vầng trăng sáng, cất giọng nhẹ, dụ dỗ Hạ Thư Khanh: “Hạ đại phu là trị bệnh cứu người, là giải dược duy nhất của ta. Không có ngươi, ta không tốt lên được.”
...
Hạ Thư Khanh đương nhiên không thể thấy chết mà không cứu, miễn cưỡng đồng ý. Tim Quý Chính Đạm đập rất nhanh, y vô cùng vui.
Một lúc sau, cúc huyệt của Quý Chính Đạm lại mềm mại cơ khát, thân thể rắn chắc bị Hạ Thư Khanh đè bên cạnh ao suối nước nóng. Côn ŧᏂịŧ hung tợn của Hạ Thư Khanh xuyên thẳng vào lối đi bí mật của y. Nháy mắt cường thế xâm chiếm, cả hai cùng thoải mái kêu rên.
Đúng lúc này, giọng nói trêu chọc của Bàng Tư Thụ vang lên từ phía sau bức bình phong: "Hạ đại phu, Tiểu Hầu gia, ta nghe nói rằng hai người sắp rời đi? Việc gì mà vội vàng, chúng ta cùng nhau dùng bữa!"
Bí mật này có nguy cơ bị phát hiện, Quý Chính Đạm trở nên căng thẳng, cúc huyệt càng kẹp chặt côn ŧᏂịŧ Hạ Thư Khanh hơn. Khoái lạc sảng khoái đến mức da đầu tê dại, Quý Chính Đạm không khỏi thở dài: "Ân..."