【15】Hiện thực: Tiểu Hầu Gia chủ động cầu thao
Edit: Dĩm
Trong phòng khách tối tăm, mọi thứ vô cùng yên tĩnh, hơi thở Quý Chính Đạm dồn dập, đôi môi run lên vì căng thẳng.
Trên giường, Quý Chính Đạm vùi mặt trong chăn, bỏ mặc nỗi xấu hổ tột cùng. Cặp mông trắng như tuyết của y chủ động nâng lên, tư thế dâʍ đãиɠ hơn cả trong mộng.
Quý Chính Đạm nhìn không thấy ánh mắt Hạ Thư Khanh phía sau nhìn y. Y chỉ có thể run rẩy mà kiên quyết mở ra cặp mông tròn trịa, để cho cúc huyệt đói khát nuốt lấy ngón tay thon dài của Hạ Thư Khanh từng tí một.
Sau đó y mới biết vách thịt bên trong mẫn cảm như thế nào, hoàn toàn lột tả mỗi một tấc hoa văn trên ngón tay Hạ Thư Khanh. Mùi thơm của rượu trái cây, từ trong ra ngoài phát ra hơi ấm, đốt cháy từng tấc da thịt của y: "A ... Hạ đại phu, bên trong có phải nóng không? Đi vào một chút nữa đi, ngứa quá ... "
Quý Chính Đạm sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng mình sẽ dùng giọng nói dâʍ đãиɠ như vậy để quyến rũ Hạ đại phu thiện lương. Lửa nóng gần như thiêu đốt y, ý thức ngày càng trở nên rõ ràng.
Ngón tay của Hạ Thư Khanh bị cúc huyệt nóng ẩm kẹp chặt, không cần vào sâu cũng biết hành lang sướиɠ đến mức nào. Nhưng hắn chỉ cắm một ngón tay vào, vẫn không nhúc nhích, cố ý nói thẳng: "Hầu gia rất nóng. Nếu ngứa, ta sẽ tìm một ít thuốc mỡ bôi cho ngài?"
Tính cách "thuần lương" của Hạ Thư Khanh khiến Quý Chính Đạm xấu hổ không thể ngóc đầu lên được. Khiến cúc huyệt càng kẹp chặt, không thể ngăn được chất lỏng trong suốt chảy ra, y kiềm chế khó chịu rêи ɾỉ, nhếch mông lên cao, nắm lấy ngón tay của Hạ Thư Khanh mà đâm vào, cắm vào chỗ sâu kí©ɧ ŧɧí©ɧ không gì sánh được.
Quý Chính Đạm thở hổn hển, eo mềm nhũn, vành tai đỏ bừng, lí trí sớm đã bị ném lên chín tầng mây: "Hạ đại phu, không phải bên ngoài ngứa mà là bên trong, duỗi bên trong một chút, giúp ta gãi gãi, nhanh lên... ta ngứa quá ... "
Hạ Thư Khanh lần đầu tiên bị động, không lập tức hung hăng bắt nạt Tiểu Hầu Gia, mà diễn đến cùng. Hắn đưa ngón tay thẳng vào, bóp lấy da thịt non mềm xoa xoa hành lang mềm mại đỏ hồng, sự chuyên tâm của Hạ Thư Khanh khiến trái tim Quý Chính Đạm đập mạnh: "Là ở nơi này sao? Ở đâu..."
"Ngô..." Quý Chính Đạm rêи ɾỉ trong cổ họng, y nhịn không được lắc mông, muốn trốn tránh sự dụ dỗ vô liêm sỉ của chính mình, nhưng lại càng nuốt vào sâu hơn. Y bắt đầu hiểu rõ sự ghen tuông củ mình. Quý Chính Đạm chỉ nhìn Hạ Thư Khanh cùng Bàng Tư Thụ thân mật thôi, chưa kể nghĩ đến hắn cùng nữ nhân khác làm bạn cả đời cũng khiến trái tim y rỉ máu.
Y không thể phủ nhận, chính mình còn ti tiện hơn người trong mộng, y chủ động dụ dỗ Hạ đại phu: "A ... chưa đủ, vào sâu hơn đi. Hạ đại phu, dùng thêm ngón tay nữa, mới có thể bớt ngứa.” Y nhiệt tình lắc mông, tham lam nuốt ngón tay này đến ngón tay khác.
Chết tiệt, bộ dáng này của Tiểu Hầu Gia quá mức mê người. Ngón tay của Hạ Thư Khanh bị dâʍ ɖị©ɧ tưới ướt, không nhanh không chậm mà thọc vào rút ra trong cúc huyệt, đồng thời cố ý lướt qua da thịt mềm mại nhạy cảm nhất của y, khiến Quý Chính Đạm thoải mái: "Hầu gia, sao ngài lại kêu, rất đau sao?"
Cúc huyệt Quý Chính Đạm cơ khát, được ngón tay Hạ đại phu xâm nhập thì cảm thấy tê dại. Chỉ nghĩ đến đây, toàn thân và tâm trí Quý Chính Đạm đã vui đến mức không kìm được bản thân: "A ... không đau, ngứa quá, ta gần như ngứa muốn chết."
Ngón tay ra vào trong cúc huyệt hồng nhuận, dâʍ ɖị©ɧ ướŧ áŧ chảy giàn giụa, rõ ràng là đang xâm nhập nơi bí mật, dưới lời nói đường hoàng của hai người, hóa ra chỉ là "thăm dò" đáng xấu hổ thôi sao?
Quý Chính Đạm không chịu nổi, tình yêu mà y tích tụ bấy lâu nay bỗng chốc bùng phát. Tay hắn vẫn cứ bất động, giữa kẽ mông ngứa ngáy khó chịu, bán đứng y: "Hạ đại phu, giúp ta, đổi một cái dài hơn có được không?"
Hạ Thư Khanh rút ngón tay ra, cố ý hỏi: "Dài hơn... vậy ta rút ra nhé?"
"Không ..." Quý Chính Đạm bối rối mà lui về phía sau, y không muốn Hạ Thư Khanh rời đi. Cánh mông mềm mại trực tiếp chạm vào đũng quần của Hạ Thư Khanh vô tình cọ xát. Ái dịch trong suốt phun ra làm ướt cả quần áo. Phác họa ra đường nét mơ hồ cặp mông tuyết trắng của Quý Chính Đạm, co giãn mà chặt chẽ, từng chút một quyến rũ gậy thịt khổng lồ đang say ngủ của Hạ Thư Khanh: "Hạ đại phu, dùng nó chọc vào giúp ta bớt ngứa."
Hạ Thư Khanh kinh ngạc nói, không thể tin được: "Hầu gia, ngài say rồi."
“Ta không say.” Quý Chính Đạm lắc đầu, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, cảm giác xấu hổ cùng du͙© vọиɠ dày vò, không còn quan tâm đến điều gì khác. Quý Chính Đạm chỉ nhẹ giọng nói: "Ta rất thanh tỉnh."
Y chán ghét thân thể dâʍ đãиɠ này, nhưng không có kháng cự chạm vào Hạ đại phu, người đã làm cho y ham muốn. Lúc trước không biết, chỉ giãy giụa đấu tranh, nhưng giờ phút này chỉ muốn, chỉ nghĩ muốn Hạ đại phu.
“Hạ đại phu, chỉ có ngươi mới có thể cứu được ta.” Quý Chính Đạm nắm lấy côn ŧᏂịŧ đang ngủ say của Hạ Thư Khanh, thở gấp, động tác nhẹ nhàng trêu chọc cộn thịt cùng hai túi ngọc: “Ta ngứa muốn chết, ngươi tiến vào giúp ta chữa trị! "
Khóe miệng Hạ Thư Khanh hơi câu lên, trong bóng đêm hắn đẩy tay Quý Chính Đạm ra: “Hầu gia, chúng ta là bằng hữu, đều là nam nhân.” Trong mộng, Quý Chính Đạm kháng cự việc bị hắn thao lộng, mà hiện thực nam nhân cao ngạo chính trực này lại chủ động cầu thao. Hạ Thư Khanh rửa mắt mong chờ, Quý Chính Đạm có thể làm được nhiều hơn thế.
Quý Chính Đạm không thể chịu đựng được nữa, y không thể chịu được khi bị Hạ Thư Khanh đẩy ra. Y kéo hắn lên giường, dang rộng hai chân ra mà ngồi giữa háng nam nhân, nhẹ nhàng an ủi côn ŧᏂịŧ dày cộp của Hạ Thư Khanh. Động tác của y mạnh mẽ mà lại ôn nhu, thật ra mặt đã sớm đỏ bừng, trong lòng như nổi trống: "Hạ đại phu, trong mộng, ngươi là tâm ma của ta, là thuốc giải của ta. Chỉ cần lúc này, ngươi không có hứng thú, ta tuyệt đối không miễn cưỡng.” Y vô cùng xấu hổ, chưa bao giờ nghĩ rằng mình vì cầu hoan sẽ làm ra cử chỉ dâʍ đãиɠ, vô sỉ hứa hẹn để cầu xin kɧoáı ©ảʍ.
Hạ Thư Khanh dựa vào tường, hắn không cần làm gì cả, chỉ cần hắn trầm mặc cũng khiến đầu ngón tay Quý Chính Đạm run lên vì phấn khích. Đầu ngón tay cầm kiếm của nam nhân hơi thô ráp, vừa giật vừa thận trọng an ủi côn ŧᏂịŧ của hắn, đầu lưỡi ướŧ áŧ liếʍ láp đỉnh qυყ đầυ, đôi môi mềm mại bình tĩnh ăn lấy côn ŧᏂịŧ nóng nhưu lửa, âm thanh mυ'ŧ vào nghe giống như đang nhấm nháp mĩ vị.
Trên thực tế, nam nhân tôn quý này đang cụp mi rũ mắt khẩu giao cho Hạ Thư Khanh, nhiệt tình hầu hạ, cho đến khi tiếp nhận được tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt của Hạ Thư Khanh bắn vào, mọt giọt dư thừa cũng không bỏ sót. Bờ môi y ngậm đến sưng đỏ, trong đôi mắt cương nghị chỉ còn lại vẻ ngây thơ vô hạn.
Hạ Thư Khanh đẩy vai Quý Chính Đạm, thở gấp với giọng mũi gợi cảm: "Ân... đủ rồi ..."
Quý Chính Đạm liếʍ khóe môi, cởi bỏ áo trên người, đem hai tay Hạ Thư Khanh, vuốt ve bộ ngực rắn chắc của mình, co giãn đàn hồi: "Hạ đại phu, giúp ta xoa xoa."
"Như vậy không tốt cho lắm..." Hạ Thư Khanh như có như không xô đẩy, lòng bàn tay "vô tình" lướt qua đầṳ ѵú của Quý Chính Đạm, khiến y cong lưng hưng phấn, núʍ ѵú trên ngực cương cứng, râm ran vui sướиɠ.
Quý Chính Đạm thở hổn hển, nắm lấy côn ŧᏂịŧ Hạ Thư Khanh kɧıêυ ҡɧí©ɧ cho đến khi truyền đến xúc cảm nóng bỏng vào lòng bàn tay. Quý Chính Đạm vừa sợ vừa mong, giống như trong mộng, côn ŧᏂịŧ Hạ Thư Khanh lớn đến mức dọa người gần như có thể xỏ xuyên cơ thể y. Y tách hai chân ra, nắm lấy côn ŧᏂịŧ lớn của Hạ Thư Khanh, qυყ đầυ to lớn của hắn nhắm vào lỗ cúc huyệt ẩm ướt, chậm rãi đút vào.
"Ân..." Hạ Thư Khanh cùng Quý Chính Đạm thở hổn hển cùng lúc, một người bị kẹp còn người kia bị thao.
Quý Chính Đạm hạ quyết tâm ngồi xuống, cắm đến điểm sâu nhất, hai chân run lên, phát ra âm thanh thống khổ rêи ɾỉ.
Hạ Thư Khanh đỡ cặp mông trầm xuống của Quý Chính Đạm, sinh ra một trận kɧoáı ©ảʍ: "Đau không? Khi nào đau thì dừng lại."
"Không ..." Quý Chính Đạm kiên quyết tiếp tục, y dạy Hạ Thư Khanh vuốt ve bộ ngực của mình, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cúc huyệt phun ra dâʍ ɖị©ɧ, sau đó chất lỏng tưới ướt côn ŧᏂịŧ Hạ Thư Khanh, khiến hai người đều cảm thấy sảng khoái.
Hạ Thư Khanh nheo mắt, thu tay lại, để Quý Chính Đạm ngồi thẳng xuống, trong khi côn ŧᏂịŧ cứng ngắt xuyên qua da thịt mềm mại, lấp đầy cúc huyệt, đạt đến một cao trào khác: "A~ … "
Hạ Thư Khanh vẫn im lặng, chỉ có côn ŧᏂịŧ lớn của hắn vẫn đang tra tấn Quý Chính Đạm.
“A, sâu quá.” Quý Chính Đạm chống lại sự xấu hổ, y bám vai Hạ Thư Khanh, tách hai chân ra.
“Hầu gia, ngài hút ta thật chặt.” Hạ Thư Khanh cũng rất thoải mái, Quý Chính Đạm kẹp chặt côn ŧᏂịŧ của hắn vừa đau vừa sảng khoái. Nam chính chủ động hiến thân, hương vị còn rất ngọt ngào. Khuôn mặt kiên nghị toát ra sắc thái mê người, vô cùng dụ dỗ.
Nam nhân khi động tình lên, du͙© vọиɠ rất khát cầu, Quý Chính Đạm đặc biệt kháng cự, chủ động cưỡi ngựa ba lần, sau đó y xuất tinh, nằm trên người Hạ Thư Khanh. Sự thỏa mãn sau khi quan hệ: "Hạ đại phu, cuối cùng cũng không còn ngứa nữa.”
Côn ŧᏂịŧ Hạ Thư Khanh vẫn nằm bên trong cúc huyệt Quý Chính Đạm, da thịt săn chắc quấn lấy nhau, trong chốc lát Quý Chính Đạm gần như kiệt sức, chỉ biết ngồi bị cắm vào nơi sâu nhất, thở không ra hơi: "A ... ngươi như thế nào còn không rút ra?" Trong mộng hắn bị bắn không biết bao nhiêu lần, còn nghĩ rằng lần đầu tiên cùng Hạ đại phu phải hoàn chỉnh.
Côn ŧᏂịŧ nóng như sắt của Hạ Thư Khanh khiến y sung sướиɠ lại vô lực.
Ha, Tiểu Hầu Gia quá tao. Hạ Thư Khanh nghiêm nghị nói: “Hầu gia, ta không thể khi dễ ngươi, sợ ngài ngày mai tỉnh lại sẽ hối hận.”
“Không, cắm mạnh vào, đem ta cắm đến hư.” Quý Chính Đạm đã đạt đến giới hạn, câu lấy Hạ Thư Khanh hôn thật sâu, không có kỹ xảo nào ngoài sự tiếp xúc thô bạo với nhau. Bởi vì đó là Hạ đại phu, mới làm cho Quý Chính Đạm rung động, cúc huyệt phun ra một cỗ tao thủy.
Hạ Thư Khanh không cần làm gì, Quý Chính Đạm tựu chủ động lắc lắc cái mông, nuốt hết côn ŧᏂịŧ của Hạ Thư Khanh, cắm đến chỗ sâu nhất, cúc huyệt đói khát xoắn chặt côn ŧᏂịŧ của Hạ Thư Khanh, cuối cùng ăn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙: "A... Hạ đại phu đã bắn vào ..."
Quý Chính Đạm bị thao đến ngất xỉu, Hạ Thư Khanh đè y dưới thân: “Tiểu Hầu Gia, đây mới chỉ là bắt đầu.” Hắn mở hai chân Quý Chính Đạm ra, nhắm vào hành lang vừa được mở, lại vui vẻ chen vào. Khi vào bên trong, mạnh mẽ tiến vào như tái hiện lại cảnh trong mộng.
“A… không được nữa.” Quý Chính Đạm không thể bắn bất cứ thứ gì nữa, nước mắt giàn giụa, y thút thít nói không cần. Hạ Thư Khanh tra tấn ngực, eo, bụng, mông và tứ chi của y một cách thô bạo. Hắn hung hăng thao lộng cúc huyệt, cắn vành tai y: “Lần này, anh tự mình giao nó tới cửa.
Cuộc làʍ t̠ìиɦ nảy lửa trong bóng tối, kéo dài suốt một đêm. Sáng sớm, Quý Chính Đạm từ trong giấc mộng tỉnh dậy, bên người là bóng dáng quen thuộc.
Sườn mặt tuấn mỹ của Hạ Thư Khanh, ngực trần trụi, trên cổ còn có dấu hôn ái muội. Hắn mở to hai mắt nhìn: "Hầu gia, còn ngứa sao?"
Quý Chính Đạm mặt không thay đổi, vành tai trước tiên đỏ lên, tâm loạn như ma. Trời ạ, y đêm qua đã làm cái gì?