【12】Hiện thực: Nụ hôn ướŧ áŧ, dục hỏa đốt người trộm thủ da^ʍ
Edit: Dĩm
Bên ngoài tuyết trắng xóa, trong sơn động nhỏ yên tĩnh, hai người dựa vào nhau, sưởi ấm cho nhau.
Hạ Thư Khanh chuyên tâm bắt mạch, thuận miệng hỏi: "Thuốc an thần có tác dụng không?"
Quý Chính Đạm lần đầu tiên chột dạ, khi Hạ đại phu đυ.ng vào cổ tay y, sinh ra một trận tê dại, trong người nóng lên. Quý Chính Đạm lặng lẽ nhìn khuôn mặt đẹp như ngọc của Hạ Thư Khanh, buột miệng nói: "Có."
Trên mặt nở nụ cười nhẹ nhõm, Hạ Thư Khanh thu tay lại: "Vậy là tốt rồi."
Phản ứng của nam chính rất thú vị, giống như Hạ Thư Khanh sẽ ăn thịt y ngay khi hắn đến gần.
Tuy nhiên, Hạ Thư Khanh cũng xác thực có chờ nam chính chui đầu vô lưới...
Quý Chính Đạm quay mặt đi, Hạ đại phu tuấn lãng, lông mi khẽ run, đôi mắt hơi sáng, giống như quý nhân trong tranh, đang mỉm cười.
Rõ ràng là nam nhân trong mộng hoàn toàn xấu xa, mà Hạ đại phu giống như một viên ngọc bích thuần khiết hoàn mỹ, khiến người ta muốn nhuốm chút dung mạo động lòng người này.
Yết hầu Quý Chính Đạm lên xuống, giấc mơ hoang đường đó là đối với Hạ đại phu khó có thể khinh nhờn. Y xấu hổ thẹn thùng, trong lòng có chút ham muốn không rõ ràng: "Chỉ là ta thỉnh thoảng trở nên khô nóng không chịu được."
Quý Chính Đạm không cẩn thận nói ra những điều trong lòng, y xấu hổ đến mức quay đầu không dám nhìn vào mắt Hạ Thư Khanh.
Im lặng một hồi, Hạ Thư Khanh nghiêng người đến gần Quý Chính Đạm, hắn hào phóng vỗ về cánh tay rắn chắc của y, hâm mộ nói: "Không sao, hầu gia là người tập võ, thể chất của ngài ấm hơn người thường. Lần sau , ta kê liều lượng nhẹ hơn một chút.” Chính là bởi vì nam chính thể cường tráng, hậu huyệt hẹp hòi càng thêm bốc lửa, kẹp chặt côn ŧᏂịŧ của hắn mới kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
"Ân... Được rồi ..." Quý Chính Đạm cúi đầu, cổ họng khát khô. Sự đυ.ng chạm của Hạ đại phu như đổ thêm dầu vào lửa khiến y cảm thấy trong người càng thêm nóng.
Quý Chính Đạm nỗ lực khắc chế mới không để bản thân nắm lấy tay Hạ Thư Khanh. Đôi mắt sáng dịu dàng của nam nhân là sự tồn tại độc đáo nhất mà y từng thấy, hoàn toàn khác với sự xấu xa của nam nhân trong giấc mơ. Rõ ràng là cùng một khuôn mặt nhưng mang lại cảm giác hoàn toàn khác.
Cơ thể mẫn cảm của Quý Chính Đạm gần như bị hạ gục trước mặt Hạ đại phu. Y cắn răng nhịn hồi lâu, mới đem phản ứng xấu hổ áp xuống dưới.
Bầu trời tối sầm lại, Hạ Thư Khanh đặt con mèo con vào không gian hệ thống, nhắm mắt lại, hô hấp trở nên đều đều, chìm vào giấc ngủ sâu.
Trong bóng tối, Quý Chính Đạm kề sát sống lưng Hạ Thư Khanh, y không dám ngủ, sợ giấc mơ dâʍ ɭσạи của y phát ra âm thanh rêи ɾỉ, đánh thức Hạ đại phu. Càng sợ Hạ đại phu lộ ra ánh mắt xa lạ, xa cách với mình. Quý Chính Đạm không muốn phát sinh chuyện này một lần nữa.
Vất vả chịu đựng một đêm, lối vào của sơn động hiện ra một tia sáng mờ nhạt, một mảnh yên tĩnh, trái tim của Quý Chính Đạm trở nên bình lặng khi lắng nghe tiếng thở đều của Hạ Thư Khanh. Nếu không có vướng bận mộng mị dây dưa, họ đã trở thành tri kỷ thì tốt biết bao.
"Ân..." Hạ Thư Thanh thở nặng nề, cơ thể dần dần co rúm lại run rẩy.
Quý Chính Đạm nhanh chóng quay đầu lại, nam nhân anh tuấn gục đầu xuống, đôi môi tái nhợt, lông mày hơi nhíu, thân thể bất giác dựa vào tấm lưng nóng như lửa của Quý Chính Đạm.
“Hạ đại phu?” Quý Chính Đạm xoay người ôm Hạ Thư Khanh, chỉ thấy tay hắn lạnh đến mức khiến y hoảng loạn. Quý Chính Đạm nắm lấy tay Hạ Thư Khanh vào vòng tay ấm áp của mình, ôm lấy khuôn mặt nam nhân đang ngủ, trán chạm nhẹ vào nhau.
Trán Hạ Thư Khanh rất lạnh, hơi thở của hắn trở nên nông hơn, phảng phất sẽ biến mất bất cứ lúc nào. Tim Quý Chính Đạm chợt chùng xuống: “Hạ đại phu, ngươi tỉnh.” Y nhìn quanh, bên ngoài gió tuyết vẫn chưa ngừng, nhất thời không tìm được đường ra. Từ trước đến nay Tiểu Hầu Gia luôn bình tĩnh, giờ phút này có thể nhìn thấy được sự hoảng loạn trong mắt y.
"Ân..." Hạ Thư Khanh mờ mịt mở mắt ra, vì để phù hợp với nhiệt độ của y, hắn đã từ từ hạ nhiệt độ cơ thể xuống, cũng không nguy hiểm gì. Nhưng Quý Chính Đạm đã đánh thức hắn, tâm tình không vui lắm.
Đối diện với ánh mắt quan tâm và lo lắng của Quý Chính Đạm, Hạ Thư Khanh chậm rãi ôm lấy vòng eo tinh xảo của y, dựa vào l*иg ngực nóng bỏng của y, run run nói: “Lạnh.” Nói xong liền nhắm mắt không để ý đến nam chính.
"Hạ đại phu, Hạ đại phu, ngươi tỉnh tỉnh! Đừng ngủ ..." Quý Chính Đạm nghĩ rằng Hạ Thư Khanh đã bất tỉnh, lo lắng đến đổ mồ hôi. Y đem áo bông khoác cho Hạ Thư Khanh, ôm chặt lấy cơ thể lạnh như băng của hắn, hận không thể đem nhét vào trong lòng để sưởi ấm.
Nguồn nhiệt chủ động đưa tới cửa, Hạ Thư Khanh cũng không cần làm giá. Hắn dựa vào vai Quý Chính Đạm, môi lướt qua cổ y, hơi thở khẽ phả vào vành tai y: "A ... lạnh..."
Cơ thể mẫn cảm của Quý Chính Đạm khẽ run lên, trong mắt y chỉ có hình ảnh Hạ đại phu đang bị lạnh, vẻ mặt mong manh khiến tâm tình y hỗn loạn: “Sẽ không, có ta ở đây, sẽ không làm ngươi bị lạnh.”
Quý Chính Đạm cởi bỏ áo của hai người họ, trần trụi ôm chặt Hạ Thư Khanh. Da thịt hai người thân mật, nhiệt độ cơ thể ấm áp của y truyền đến người trong lòng ngực. Quý Chính Đạm nhìn khuôn mặt của Hạ Thư Khanh một lúc, đưa lòng bàn tay ra xoa tấm lưng mịn màng cùng cơ thể thon dài của nam nhân: “Hạ đại phu, ngươi không thể có việc gì…”
Hạ Thư Khanh lắng nghe nhịp đập trầm ổn của Quý Chính Đạm, cơ thể y đang dần dần nóng lên. Hắn khẽ cong môi, tìm kiếm hơi ấm để đến gần y hơn: "Nước ..." Hắn run rẩy, nắm giữ nguồn nhiệt duy nhất trong băng tuyết cũng không thể dập tắt được này.
Quý Chính Đạm nhìn thấy đôi môi nhợt nhạt khô khốc của Hạ Thư Khanh, y tìm kiếm trong hòm thuốc nhưng chỉ có một bình rượu thuốc. May mắn thay, rượu có thể làm ấm người, Quý Chính Đạm đưa lên môi Hạ Thư Khanh: “Hạ đại phu, uống một chút.” Y nhớ rõ Hạ đại phu không uống rượu, dưới tình thế cấp bách y không còn cách nào khác.
Môi của Hạ Thư Khanh hé mở rồi mím chặt lại, rượu theo khóe môi chảy dọc xuống, nhỏ giọt trên khuôn ngực nơi hai người họ đang chạm vào nhau. Quý Chính Đạm lau nó một cách bừa bãi, nhìn Hạ Thư Khanh nhăn mày lại, lại không dám dùng phản kháng.
Suy nghĩ một hồi, y nhấp một ngụm rượu thuốc, chậm rãi áp vào môi Hạ Thư Khanh người đang chưa kịp phòng bị. Tim y đập rất nhanh, hơi thở hỗn loạn, nhẹ nhàng dán lên đôi môi mỏng của Hạ Thư Khanh, dùng đầu lưỡi cạy mở cánh môi, uống một hơi cạn sạch rượu. Động tác của Quý Chính Đạm rất cẩn thận, khoảnh khắc môi chạm vào nhau, trong lòng nhịn không khỏi thở dài, như thể thiếu thứ gì đó bấy lâu nay đột nhiên được bù đắp.
Đầu lưỡi của Quý Chính Đạm thâm nhập trong miệng Hạ Thư Khanh hơi tê dại, y nhịn không được mà dán sát môi nam nhân, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra nơi y chạm vào, khiến y động tình, luyến tiếc rời đi. Hạ Thư Khanh nhắm mắt nuốt rượu, Quý Chính Đạm kiềm chế hơi thở nóng bỏng của mình, từ từ rút ra khỏi khoang miệng nóng ẩm của nam nhân, nhưng ngay sau đó lại bị chiếc lưỡi mềm mại móc lại một cách mãnh liệt, quyến rũ vô cùng.
Hạ Thư Khanh nhắm mắt lại, hắn giữ cổ Quý Chính Đạm, dùng sức hút mạnh môi y, không hài lòng cuốn lấy đầu lưỡi của y, cường thế cướp đoạt, đảo khách thành chủ tiến vào khoang miệng. Hắn như khát nước, cuốn lấy mọi hơi thở của Quý Chính Đạm.
Trong một sơn động vô danh, chỉ còn lại hai người họ nơi này, bí ẩn mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm những việc thân mật nhất. Hai nam nhân anh tuấn trẻ tuổi, cơ thể trần trụi ôm nhau, môi răng chặt chẽ dán sát, nụ hôn ướŧ áŧ triền miên kéo dài hoàn toàn làm rối loạn hơi thở.
“Ngô!” Hạ Thư Khanh chủ động mυ'ŧ vào, Quý Chính Đạm vô cùng sợ hãi, cứng người không dám cử động. Y nhanh chóng hiểu rằng Hạ đại phu là đang khát muốn uống nhiều nước, vô ý mới hôn y thật sâu.
Quý Chính Đạm đang trong tâm trạng hoang mang, không biết là bị khϊếp sợ hay vẫn là trầm mê nhiều hơn. Y cho phép môi của Hạ Thư Khanh xâm nhập mạnh mẽ, nụ hôn sâu kéo dài không khéo léo dễ dàng khiến y quên cả thở. Hai cánh môi thân mật dán chặt không thể tách rời, nước trong miệng đều bị cuốn đi.
Hạ Thư Khanh đem Quý Chính Đạm hôn đến ý loạn tình mê, vừa lòng vuốt ve cơ bắp săn chắc đàn hồi của nam nhân. Nam chính là một thẳng nam mạnh mẽ, cư nhiên lại sợ đánh thức hắn, bị động để hắn tùy ý khi dễ. Nam nhân kiên định ẩn nhẫn mà kêu rên ra tiếng, khiến người ta muốn bắt nạt thêm một chút.
Ngoài mặt, Hạ Thư Khanh giả vờ như không thể hút được nước, lưu luyến mà liếʍ môi Quý Chính Đạm, sau đó lùi lại. Hai người tách môi ra, móc ra sợi chỉ bạc ái muội.
"A ..." Quý Chính Đạmn thở hổn hển, đáy mắt sâu thẳm, không thể tin được nhìn đôi mắt nhắm nghiền của Hạ Thư Khanh, ôn nhu vô hại, chỉ thấy đôi môi hồng hào hơi sưng của hắn rất sinh động lại còn thơm.
Quý Chính Đạm cúi đầu nhìn hạ thể cứng ngắc, du͙© vọиɠ bùng nổ chọc vào chân Hạ Thư Khanh, da^ʍ mĩ phóng đãng.
Không phải trong mơ, y rõ ràng bị Hạ Thư Khanh hôn làm cho động tình. Quý Chính Đạm mặt nóng bừng, y kẹp chặt hai chân, vách trong của hậu huyệt cơ khát đến vặn vẹo, nôn nóng muốn trút bỏ trống rỗng cùng du͙© vọиɠ.
Quý Chính Đạm không khỏi chán ghét chính mình, thân thể của y quá dâʍ đãиɠ. Có đúng như người trong mộng nói, y sinh ra là để bị thao không? Nhưng tại sao không phải người khác, mà cứ cố tình là Hạ đại phu? Hạ đại phu là nam nhân, hắn không phải nữ nhân, nhưng lại làm y rung động tâm trí hơn cả phụ nữ.
Quý Chính Đạm có loại ảo giác, cơ thể y ngày càng mẫn cảm, con mãnh thú trong lòng sẽ bật ra khỏi l*иg bất cứ lúc nào.
“Không thể.” Quý Chính Đạm thở dài thật sâu, quanh người vẫn lưu giữ hơi ấm của Hạ Thư Khanh, ôm chặt người trong tay sát vào ngực mình, nhưng y không dám nhìn nữa, sợ rằng thân thể dâʍ đãиɠ của mình sẽ làm những chuyện không thể cứu vãn.
Mặt khác, Hạ Thư Khanh giả vờ như không biết gì, mùi rượu thoang thoảng trong hơi thở, hai má ửng hồng, động lòng người. Hắn nhận thức được những ham muốn bị kìm nén và tâm trạng mâu thuẫn đấu tranh của Quý Chính Đạm.
Nam chính kiên nhẫn như vậy, nhưng hắn cũng sẽ không cho y cơ hội lùi bước.
Hạ Thư Khanh quay mặt đi, đôi môi mỏng vừa chạm vào ngực Quý Chính Đạm, hơi thở ấm áp phả vào đầu nhũ hồng hào, không nhẹ cũng không nặng mà trêu chọc.
"Ừm ..." Quý Chính Đạm hai đầu núʍ ѵú màu hồng. Cực kì mẫn cảm. Hạ Thư Khanh nhẹ nhàng thở ra một hơi, đầṳ ѵú nhanh chóng cương cứng. Quý Chính Đạm lưng hơi cứng lại, tay chân ôm Hạ Thư Khanh cũng không dám nhúc nhích.
Sáng sớm mông lung, cơ thể trần trụi của hai người dán sát vào nhau, chỉ đơn giản là ôm nhau để sưởi ấm, nhưng điều đó lại làm cho Quý Chính Đạm khẩn trương, đỏ mặt mà trầm luân.
Quý Chính Đạm đặc biệt nhớ rõ giấc mộng của mình, đầṳ ѵú bị môi và lưỡi của hắn tàn phá, côn ŧᏂịŧ sâu trong cơ thể bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cúc huyệt đột nhiên chảy nước vì hưng phấn. Y xấu hổ kẹp chặt mông, côn ŧᏂịŧ của nam nhân kia trong cúc huyệt vẫn đang vặn vẹo khát khao, lần đầu tiên y tỉnh táo đối mặt với du͙© vọиɠ hoang đường này, nhất thời choáng váng.
Con thú dữ trong l*иg sắt sắp thức tỉnh, l*иg ngực của Quý Chính Đạm dựng lên. Đôi môi mềm mại của Hạ Thư Khanh vừa lúc chạm vào đầṳ ѵú nhạy cảm của y. Quý Chính Đạm l*иg ngực vẫn còn độ ẩm của rượu vừa rồi, Hạ Thư Khanh vươn đầu lưỡi ra liếʍ nhẹ, xoay người không biết là cố ý hay vô ý mà mυ'ŧ.
"Ừm ..." Quý Chính Đạm ngửa cổ lên, sống lưng lướt qua một trận kí©ɧ ŧɧí©ɧ sảng khoái. Sắc mặt nóng bừng, núʍ ѵú bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, y muốn cọ xát Hạ Thư Khanh vào xương để lấp đầy chỗ trống to lớn trong lòng. Cơ thể đầy du͙© vọиɠ này đã bắt đầu lay chuyển ý chí của Quý Chính Đạm và không thể thoát ra khỏi nó.
Bọn họ dựa gần nhưu vậy, da thịt dán sát, mồ hôi chảy ròng ròng. Vốn dĩ chỉ là sưởi ấm cho nhau, nhưng ngay lập tức mọi chuyện đã hoàn toàn rối tung lên.
Môi và lưỡi của Hạ Thư Khanh đang ăn hϊếp núʍ ѵú nhạy cảm của Quý Chính Đạm, lắng nghe tiếng thở ngày càng nặng nề của y, cố tình hay vô ý mà cọ xát vào những điểm nhạy cảm của y.
Hai cơ thể cọ xát mà nóng lên, Quý Chính Đạm cẩn thận không dám kinh động Hạ Thư Khanh. Cảm thấy không thể kiểm soát được, sự trống trải khổng lồ mong muốn được lấp đầy, Hạ đại phu, người đang ở gần bên, vô tình toát ra một sự cám dỗ sâu sắc.
"A ... Hạ đại phu, đừng ... từu bỏ..." Quý Chính Đạm trên mặt không kiên nhẫn, khe khẽ rêи ɾỉ, hơi thở nặng nề hỗn loạn. Y không nhịn được cong người, ngực hướng đưa vào trong miệng của Hạ Thư Khanh, muốn dùng sức một chút mà chà đạp.
Cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ này khiến Quý Chính Đạm vô lực phản kháng. Y bôi một chút rượu lên núʍ ѵú của mình để Hạ Thư Khanh liếʍ vào. Suýt chút nữa thì cho rằng chính mình là người say rượu, mới ngộ ra, biết mình đáng khinh vô liêm sỉ đến chừng nào, y vẫn tiếp tục làm những hành động thân mật hơn: "Hạ đại phu, nếu khát thì uống chút nước, đừng hút."
Nam chính hoàn toàn thanh tỉnh, thế nhưng lại chủ động, cơ thể nhạy cảm nên học cách bằng lòng với chính mình.
Hạ Thư Khanh cũng không khách khí, hắn vươn lưỡi ra vòng quanh núʍ ѵú nhỏ của Quý Chính Đạm, sau đó mυ'ŧ mạnh. Hạ Thư Khanh nếm được mùi rượu mát lạnh, nhấm nháp hương vị của nam chính, khống chế cả thể xác và tinh thần người dưới thân chìm trong biển du͙© vọиɠ.
Sơn động vang lên âm thanh xèo xèo của việc mυ'ŧ núʍ ѵú, Quý Chính Đạm thở hổn hển rêи ɾỉ, vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, máu trào dâng.
"A...a..."
Cơ thể trần trụi của hai người dán vào nhau một cách thân mật, niềm vui sướиɠ khôn tả giống như một làn sóng vỗ vào tâm trí Quý Chính Đạm, trên trán hai người lấm tấm mồ hôi, hầu kết lăn lộn, sắc mặt ửng hồng.
Y sợ rằng Hạ đại phu đột nhiên tỉnh lại, khắc chế tiếng rêи ɾỉ, điều này còn thú vị hơn nhiều so với làʍ t̠ìиɦ trong mộng. Quý Chính Đạm trải qua làʍ t̠ìиɦ thật sự, đổ mồ hôi đầm đìa. Điều kinh ngạc hơn là côn ŧᏂịŧ của hai người đυ.ng vào nhau, vô thức cọ xát, vô cùng ái muội.
Không thể tiếp tục nữa. Quý Chính Đạm mắt đỏ hoe, nhưng tay lại lúng túng cầm cây gậy của hai người, cọ xát vào nhau. Lòng bàn tay ướt đẫm rượu, bắt chước phương thức trong mộng thủ da^ʍ hai cây côn ŧᏂịŧ cứng cáp, nhiệt độ ma sát tăng tốc, cho đến khi cao trào cùng nhau phát ra, đến khi hai má và ngực Quý Chính Đạm dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ rời rạc, khuôn mặt nam tính lúc này vô cùng da^ʍ mỹ.
Quý Chính Đạm mở to mắt, thở hổn hển, ngực đỏ bừng sưng lên, dấu vết tìиɧ ɖu͙© nhìn thấy ghê người, mạnh mẽ mà mê người.
Hạ Thư Khanh thoải mái đủ rồi, cũng không giả vờ ngủ nữa. Hắn mở to đôi mắt với hàng mi run rẩy, nhìn vào mắt Quý Chính Đạm, giọng nói gợi cảm lười biếng: "Hầu gia?"
Nhưng Quý Chính Đạm lúc này cả người run rẩy, một chất lỏng trong suốt từ cúc huyệt chảy ra ...