【9】Hiện thực: Tiểu Hầu Gia thân thể biến dâʍ đãиɠ, hoài nghi nhân sinh
Editor: Nhii
Beta: Dĩm
Vào lúc nửa đêm, cuộc ân ái không ai hay biết đang diễn ra một cách kịch liệt.
Ban ngày nam nhân cường thế chính trực, mà lúc này hoàn toàn không có phòng bị mà nằm dưới thân Hạ Thư Khanh, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Quý Chính Đạm nhắm chặt hai mắt, gương mặt cương nghị nhưng khóe mắt lại phiếm đỏ đẫm lệ, đôi môi vô thức hé mở nức nở. Y ở trong cơn ác mộng đen tối, không cách nào thoát khỏi bàn tay dâʍ ɭσạи trên người y, bị ép mở ra các loại tư thế gian da^ʍ, cúc huyệt chịu đựng sựu ra vào của côn ŧᏂịŧ, nuốt từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi, sảng khoái ngây ngất vô cùng.
Hạ Thư Khanh đã nếm đủ tư vị xử nam của Quý Chính Đạm, đại phát từ bi mà kết thúc hình phạt. Hắn đột nhiên cười khúc khích: "Nam chính, ngươi thật sự nên biết mình hấp dẫn như thế nào."
Hạ Thư Khanh đã sử dụng hệ thống giám sát để theo dõi, cẩn thận ghi lại tư thế dâʍ đãиɠ của Qúy Chính Đạm.
Nam chính đẹp trai cường tráng đang say trong giấc ngủ, hoàn toàn không biết mình thực sự đang bị cưỡиɠ ɧϊếp. Cúc huyệt lần đầu tiên bị phá co rút lại phun ra những dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c cùng nước tình loãng trong suốt làm ướt cả giường.
Làn da hồng hào của y đang ngủ đầy gợϊ ȶìиᏂ, sau khi trải qua cuộc ân ái cuồng nhiệt cơ thể y tràn đầy một màu sắc tuyệt đẹp. Cơ ngực đẹp đẽ và rắn chắc của y hằn lên những dấu ngón tay tàn phá, hai đầṳ ѵú sưng đỏ dựng đứng để lại dấu răng liếʍ mυ'ŧ, cơ ngực trần trụi và hai mép đùi lộ ra vẻ gợi cảm.
Hạ Thư Khanh cười thầm rất mong đợi, nếu như Quý Chính Đạm biết y đã cứng lên như vậy, biểu cảm nhất định sẽ đặc sắc lắm đây.
Hắn bế Quý Chính Đạm người đang run rẩy sau cao trào, đi vào suối nước nóng trong không gian hệ thống để làm sạch. Hạ Thư Khanh lau sạch làn da của Quý Chính Đạm, hiện ra một cách sáng bóng.
Hắn còn bôi thuốc mỡ lên côn ŧᏂịŧ rồi từ từ tiến vào nhục huyệt của y, thuốc mỡ nhanh chóng thấm vào cúc huyệt, côn ŧᏂịŧ còn cọ sát mấy cái. Hạ Thư Khanh thoải mái hừ nhẹ: “Lần đầu tiên, nên sẽ không đem ngươi thao hư.” Hắn nghĩ xấu xa, lần sau nhất định sẽ không tha.
"Ưm ..." Quý Chính Đạm vô thức rêи ɾỉ, điểm nhạy cảm trong lỗ nhỏ của y bị tàn phá thô bạo, "thuốc mỡ" nhanh chóng có hiệu quả, đem đến cho y một cỗ thoải mái.
Với tác dụng thuốc mỡ của Hạ Thư Khanh, Quý Chính Đạm mở mắt tỉnh lại khôi phục ý thức, vì vậy bản năng cơ khát của y dần dần được kiểm soát. Quý Chính Đạm bắt đầu chủ động vặn eo, cái mông căng tròn hồng nhuận áp sát vào giữa háng Hạ Thư Khanh, huyệt nhỏ co bóp nhiệt tình mυ'ŧ lấy côn ŧᏂịŧ của hắn, ham muốn xâm nhập mạnh mẽ hơn nữa: "Ư ... a ..."
"Không được." Hạ Thư Khanh tùy ý chụp láy cánh mông Qúy Chính Đạm, giọng nói khàn khàn: “Lại muốn thao à. Ta sẽ đem ngươi giam lại, mỗi ngày đều thao ngươi”.
"A ..." Mông Qúy Chính Đạm đung đưa không ổn định, y không nghe thấy lời uy hϊếp của nam nhân, chỉ trong tiềm thức muốn thỏa mãn du͙© vọиɠ của mình.
Qua một đêm, Hạ Thư Khanh khai phá cơ thể Qúy Chính Đạm đến phá lệ mẫn cảm, dâʍ đãиɠ không chịu được. Hắn bắt đầu mong chờ giây phút nam nhân kiên định cao ngạo trong lòng hắn cúi đầu xưng thần, cam tâm tình nguyện chủ động cầu hắn thao.
Khóe môi Hạ Thư Khanh giật giật, ngón tay dính thuốc nhét vào miệng Quý Chính Đạm, đưa đẩy liên tục. Quý Chính Đạm mυ'ŧ vào theo bản năng, giống như cái miệng nhỏ bên dưới, thuốc mát lạnh xoa dịu giọng nói khàn khàn đã kêu suốt đêm của y.
Trời nhanh sáng, Hạ Thư Khanh để Qúy Chính Đạm nằm lại giường mà không có bất kỳ dấu vết tìиɧ ɖu͙© nào, mọi thứ trong phòng trở lại như cũ trước khi hắn đến. Sẽ không ai có thể phát hiện ra tiểu Hầu gia vừa rồi có bao nhiêu phóng đãng mà cầu hoan. Đúng là vóc dáng sinh ra để được nam nhân yêu.
Để ý bên ngoài thực sự quá nguy hiểm. Hắn nên cất giấu y, chỉ để y rêи ɾỉ dưới thân hắn mà thôi.
Hạ Thư Khanh suy tính xấu xa: "Ta sẽ cho ngươi một bất ngờ."
...
Trời sắp sáng.
Quý Chính Đạm đột nhiên mở mắt, tim đập nhanh.
Giấcmộng làn này khác hẳn lần trước. Khác với trước kia rõ ràng chân thật, lần này y chỉ có ký ức hỗn loạn: trong bóng tối mờ mịt, thân thể mềm nhũn không thể động đậy, lại bị nam nhân chiếm giữ mạnh mẽ, côn ŧᏂịŧ dày đặc nóng bỏng đâm sâu vào, nặng nề đến mức như sắp thiêu đốt y vậy, xuyên tận vào trái tim, ngay cả cúc huyệt cũng có ảo giác đau nhức, như có dị vật xâm nhập.
Quý Chính Đạm nhanh chóng tỉnh táo và phát hiện ra có điều gì đó không ổn. Y đột nhiên cúi đầu, hô hấp hoàn toàn rối loạn. Y co rút lại, tay phải luồn qua thắt lưng quần trong, một ngón tay đút vào hậu huyệt của y, bên trong trơn bóng nóng bỏng cực kỳ thật. Cái lỗ chật hẹp ngập nước vẫn ngậm chặt lấy ngón tay y.
Quý Chính Đạm trong lòng như trống đánh vội vàng rút ngón tay ra, có tiếng nước chảy ra, ngón tay dính đầy chất lỏng trong suốt như pha lê, lỗ nhỏ co rút vì căng thẳng, cảm giác ngón tay đẩy vào, mạnh mẽ khiến y không thể không khép chân mình.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy!” Vẻ mặt Quý Chính Đạm trở nên trống rỗng, mặt y đỏ bừng, thở hổn hển không thể tin được. Y trong mơ lại bị người trong mộng cưỡng bức, nhưng thật ra lại bị y dâʍ đãиɠ chơi đùa chính mình sao?
Quý Chính Đạm hoàn toàn phủ nhận, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng một dòng nước trong suốt chảy ra từ cúc huyệt phía sau, đã thấm ướt quần y rồi. Y xấu hổ kẹp hông, đột nhiên mắng: "Không biết xấu hổ!"
Sau đó, Quý Chính Đạm đỏ mặt lau phía sau huyệt của mình, vô tình nhớ lại người trong mộng khen cúc huyệt của mình. Những lỗ nhỏ của Quý Chính Đạm lại bắt đầu trào ra, vô cùng háo hức được lấp đầy bởi cơn co thắt. Quý Chính Đạm nghiến răng, xấu hổ.
Mới sáng sớm, như thường lệ Quý Chính Đạm đã đổ mồ hôi trong sân đấu võ. Những nha hoàn đi qua cửa, tiếc nuối không muốn rời đi.
Quý Chính Đạm đang ở trong thư phòng, phê công văn xem như không có chuyện gì. "Hạ đại phu ở đâu?"
Quý Chính Đạm không có mặt ngoài bình tĩnh, những suy nghĩ điên rồ tràn ngập tâm trí y. Cơ thể y không ngừng ham muốn thỏa mãn, bịa đặt những giấc mơ vô lý và tự thỏa mãn bản thân.
Hạ đại phu là người dịu dàng như ngọc, lại bị nghi oan vô cớ, y không còn mặt mũi để trực tiếp xin lỗi. Cứ tưởng tượng đi đến trước mặt Hạ đại phu, chân của y đã mềm đi. Vị tướng quân chỉ huy vạn quân trên chiến trường gan dạ chưa bao giờ biết sợ là gì. Nhưng trước mặt Hạ Thư Khanh, không gặp nhau vài lần, y đã do dự và thấy xấu hổ.
Thủ hạ ở cửa sửng sốt đáp: "Hạ đại phu đã ở quán trọ Vân Sam từ tối hôm qua. Hắn hỏi tiểu nhị về đoàn xe từ phía bắc của thương đội. Có vẻ như sáng nay hắn sẽ rời khỏi thành. Ơ! Hầu gia, ngài đi đâu vậy?"
Quý Chính Đạm ném bút xuống, vội vã ra ngoài. Y thậm chí còn quên cả việc cưỡi ngựa, lao về hướng nhà trọ khi nhắc đến Hạ đại phu. Khi đến nhà trọ, tiểu nhị nói rằng vị đại phu trẻ kia vừa đi khỏi.
Quý Chính Đạm giật mình, trong lòng có một loại trống rỗng như mất đi thứ gì đó. Y sinh ra tính cách ngay thẳng, không bao giờ cảm thấy xấu hổ trước người khác. Chỉ có điều lần này y đã mất bình tĩnh.
Quý Chính Đạm có thị lực tốt, có thể nhìn thấu một bóng người cách xa ba dặm. Mà y lạc lõng giữa dòng người tấp nập trên phố phường, nhất thời mịt mờ, không biết mình đang ở đâu. Quý Chính Đạm vô cùng hối hận vì sự bốc đồng của ngày hôm qua vì đã làm tổn thương Hạ đại phu vô tội. Nếu đây là lần gặp cuối cùng gặp gỡ thì không nên là cái dạng này. Y không muốn để lại tiếc nuối.
Một chiếc áo xanh trong đám đông càng lúc càng đi xa, tim Quý Chính Đạm đập loạn xạ, sải bước nắm lấy tay nam nhân, không khỏi mỉm cười vui mừng, như thể đã nắm được một thứ vô cùng quan trọng.
Hạ Thư Khanh trong nháy mắt nhìn thấy nam chính, cho rằng y đã phát hiện ra chuyện tình của đêm qua.
Quý Chính Đạm thở nhẹ, tràn đầy tinh thần, dường như đang hồi phục tốt: "Hạ đại phu..."
Hạ Thư Khanh mặt không thay đổi, rất lạnh lùng: "Hầu gia còn có việc gì sao?"
Nụ cười vui vẻ trên gương mặt Quý Chính Đạm chợt tắt dần, lúc này y không biết rằng mình đang vô thức quan tâm đến Hạ Thư Khanh, điều này đã ảnh hưởng đến cảm xúc của y
Y bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Hạ Thư Khanh, lo lắng thu tay lại, chân thành nói: "Hạ đại phu, ngày hôm qua là ta đã sai."
Trước mặt dân chúng, thân phận cao quý của Hầu gia đang nghiêm túc xin lỗi Hạ Thư Khanh: "Ngươi có thể đánh mắng ta, có thể trừng phạt ta. Đừng đem sự vô lý nhất thời của ta để tâm." Y không muốn Hạ đại phu nhớ tới lúc y làm người khác khó chịu, giống như bản thân mất bình tĩnh khi tức giận.
Đầu ngón tay Quý Chính Đạm khẽ run lên, nhưng y chạm nhẹ vào Hạ Thư Khanh, cơ thể y đã bắt đầu hưng phấn. Y phải thừa nhận rằng chính bản thân mình không bình thường.
Lão quan y bắt mạch cho y, trong người y không có vấn đề gì, nhưng riêng cơ thể của y đã nghiện Hạ Thư Khanh. Y sợ sẽ không thể gặp lại Hạ Thư Khanh, thậm chí đến gần cũng là một kiểu phạm thượng.
Trên cổ Quý Chính Đạm là một tầng mồ hôi mảng, vẻ gợi cảm vô thức dưới ánh mặt trời quyến rũ, ngay cả khi y nhìn thấy bóng tối của Hạ Thư Khanh, linh hồn y cảm thấy thật chói lóa.
Nam chính xấu hổ, Hạ Thư Khanh mặt lạnh băng, giọng nói của hắn trở nên nhẹ nhàng: "Ta không cố ý đổ lỗi cho Hầu gia. Mọi chuyện đã kết thúc rồi, không cần nhắc đến nữa."
Hạ Thư Khanh “Khoan dung rộng lượng”, Quý Chính Đạm ngược lại càng khó chịu. Y tháo một mảnh dây chuyền bằng ngọc bích quý giá và nhét nó vào tay Hạ Thư Khanh: "Ta không đến để cầu xin ngươi tha thứ. Ngươi hận, chán ghét ta là phải, đây là tín vật của ta hãy coi như một lời xin lỗi. Nếu ngươi ra ngoài gặp khó khăn, có thể nói ngươi là bạn của Hầu gia ta." Hạ Thư Khanh không cần tiền, hắn ngưỡng mộ y vì sự giản dị và tốt bụng. Quý Chính Đạm không có gì để cho, chỉ có thân phận địa vị của mình.
Hạ Thư Khanh lắc đầu: "Không cần, Hạ mỗ không thể nhận được sự ưu ái của Hầu gia".
Hắn đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, trước đó hắn đã ép Quý Chính Đạm quá chặt. Nam chính quá dễ dãi, sơ ý sẽ làm cá chết lưới rách. Hạ Thư Khanh có thể cưỡng bức và chiếm đoạt tiểu nô ɭệ nhỏ bé trong mơ, nhưng trong hiện thực hắn muốn thu hoạch Quý Chính Đạm cam tâm tình nguyện.
Về phần nhiệm vụ hệ thống không quy định huynh đệ không được thao nam chính.
Thái độ Hạ Thư Khanh muốn vạch ra ranh giới khiến Quý Chính Đạm đặc biệt xấu hổ, hành vi thái quá của y đã làm tổn thương trái tim của một đại phu tốt.
“Mạo phạm” sắc mặt của Quý Chính Đạm tái nhợt, y ôm chặt Hạ Thư Khanh một cách nặng nề, rồi lặng lẽ nhét mặt dây chuyền bằng ngọc vào túi của hắn, rồi bỏ đi không ngoảnh lại: “Ta nợ ngươi một ân tình. Nếu có yêu cầu gì nhớ đến tìm ta".
Dưới ánh mặt trời, thân hình cao ráo, điển trai của nam chính đã thu hút vô số sự chú ý. Hạ Thư Khanh nheo mắt. Đem vòng ngọc đeo trước ngực mèo con: "Cho mày chơi".
“Meo meo?” Con mèo trắng nhỏ bé thận trọng khịt mũi, sau đó tiếp tục ngủ nằm trên mặt dây chuyền ngọc bích.
Chậc, nam chính đem bàn tay vàng đưa cho hắn. Về sau làm sao trói định được du͙© vọиɠ xá© ŧᏂịŧ này, mở ra đường cơ nghiệp vương triều thống nhất?
Không cần biết, con mồi của hắn sớm muộn gì cũng sẽ tự sa vào lưới.