Trong Mộng Thao Phiên Nam Chính Khởi Điểm

Chương 7

【7】Hiện thực: Hạ biếи ŧɦái chơi quá trớn, Tiểu Hầu Gia trở mặt / Trong mộng: Làʍ t̠ìиɦ trên lưng ngựa

Editor: Dĩm

Ngoài mộng: Biếи ŧɦái công chơi quá trớn, tiểu hầu gia trở mặt.

Trong mộng: Trên lưng ngựa thao tiểu nô ɭệ đến ngất xỉu.

Buổi sáng yên tĩnh đột nhiên bị người bên ngoài phá vỡ, Quý Chính Đạm vội vàng trở lại phòng. Trong gương đồng, đường nét anh tuấn tuấn tú, hơi thở gấp gáp, vành tai đỏ bừng vì nóng, mồ hôi chảy trên cổ len vào đường viền cổ áo, ẩn ẩn gợi cảm.

Đây không phải là một giấc mơ, hoàn toàn không thể xóa bỏ. Quý Chính Đạm không thể tin được, y thậm chí không dám nói ra, tùy ý để cho Hạ đại phu cưỡиɠ ɧϊếp mình. Giống như trong mộng y bị khinh nhục, du͙© vọиɠ hoàn toàn bị kiểm soát.

Quý Chính Đạm đột nhiên cúi đầu xuống, gốc rễ giữa hai bên hông nhếch lên, thậm chí giữa kẽ mông chưa bao giờ có dị vật xâm nhập đi vào huyệt khẩu, dày đặc tản ra du͙© vọиɠ không được thỏa mãn, khao khát một côn ŧᏂịŧ lớn lấp đầy hư không.

“Thật không biết xấu hổ!” Y xanh mặt, nhéo côn ŧᏂịŧ giữa hai chân, đem loại bỏ du͙© vọиɠ.

Quý Chính Đạm bình tĩnh lại, cuối cùng nhận ra Hạ đại phu có điểm không thích hợp.

Hạ Thư Khanh hoàn toàn không giống bề ngoài ôn nhu vô hại, ngày thường ôn nhuận như ngọc hoàn toàn bất đồng, mà là kiêu ngạo cường thế đến đáng sợ.

Những va chạm mạnh mẽ của Hạ Thư Khanh, tiếng thở dốc lạnh lùng gợi cảm, thô bạo phát tiết du͙© vọиɠ, trong phút chốc cùng nam nhân trong mộng, giống hệt nhau!

Đây là lần đầu tiên Quý Chính Đạm thực sự nhận thức được mặt này của Hạ Thư Khanh. Giấc mơ này chắc chắn không phải là giấc mơ thuần túy!

Ánh mắt Quý Chính Đạm sâu thẳm, sắc mặt thay đổi, nghiến răng nghiến lợi: “Hạ Thư Khanh!” Sự tức giận vì bị lừa dối, thất vọng vì tin nhầm người, còn có tim đập nhanh, Quý Chính Đạm gắt gao mà áp chế.

...

Hạ Thư Khanh còn đang tắm trong thùng gỗ, mới vừa rồi Quý Chính Đạm còn tâm hoảng ý loạn, giờ phút này hùng hổ mà xông vào.

"Hạ Thư Khanh."

Khuôn mặt kiên nghị của Quý Chính Đạm lạnh như băng sương, thanh kiếm trong tay y thẳng tắp để trên cổ Hạ Thư Khanh: "Ngươi nói! Trong mộng, có phải hau không cùng ngươi có quan hệ? Ngươi nên thành thật nói, ta sẽ tha cho ngươi một mạng."

Hạ Thư Khanh biểu tình lười biếng mà gợi cảm, thong thả dựa lưng vào chậu tắm thẳng thắn nói: "Hầu gia, xin cho tại hạ mặc quần áo rồi hẵng nói chuyện."

Quý Chính Đạm tức giận, mới lưu ý đến làn sương mờ ảo trên bề mặt thùng gỗ. Mái tóc đen dài của Hạ Thư Khanh hơi ẩm, chiếc cổ thon dài, xương quai xanh tinh xảo trắng ngần, bộ ngực trắng nõn với cơ bắp mỏng cân xứng, vô tình toát ra hơi thở quyến rũ, mỹ nhân từ trong bồn tắm di chuyển động lòng người.

Đầu ngón tay Quý Chính Đạm khẽ run lên, y rõ ràng là đang tức giận, nhưng không thể giải thích được lại bốc cháy lên một ngọn lửa, càng ngày càng mãnh liệt.

“Nhanh lên.” Quý Chính Đạm thu kiếm, quay lưng lại, chỉ có điều y biết tim mình đập nhanh như thế nào, thậm chí y còn không biết đặt nên đi hướng nào.

Y vô cùng bối rối. Chuyện gì đã xảy ra? Trực giác chưa bao giờ ra sai lầm, hẳn là lập tức gϊếŧ Hạ Thư Khanh, tránh rắc rối không nên có. Nhưng khi bắt gặp đôi mắt đẹp ẩm ướt của nam nhân, như một gáo nước lạnh đột ngột dội xuống. Có lẽ, y nên nghe Hạ Thư Khanh giải thích, không buông tha kẻ ác, cũng không oan uổng người tốt.

Hạ Thư Khanh bình tĩnh đứng dậy, đôi chân thon dài bước ra khỏi thùng tắm. Hắn tỉ mỉ lau người và mái tóc dài, mặc quần áo màu lục thanh nhã. Hạ Thư Khanh cố ý trêu chọc: “Hầu gia không cần lảng tránh, dù sao ta cũng không phải nữ tử, sẽ không cần hầu gia phải phụ trách.”

Đôi mắt hắn lướt qua vòng eo thon gầy của Quý Chính Đạm, cánh mông tròn mà cong, hiện thực cắm vào tư vị hẳn là cũng không tồi. Dù sao thì, Quý Chính Đạm đã đánh thức hắn ngủ, nhưng Hạ Thư Khanh còn chưa giáo huấn y đâu?

Quý Chính Đạm nắm chặt thanh kiếm, đột nhiên quay đầu: “Ngươi thích nam nhân sao?” Cho nên hắn mới dám làm ra loại chuyện này với y! Thực sự đáng giận!

Hạ Thư Khanh kinh ngạc, lời lẽ chính đáng khó hiểu: "Hầu gia nói gì vậy, ta như thế nào lại giống Long Dương* sao?"

“Vậy thì tại sao ngươi không lấy vợ sinh con?” Quý Chính Đạm cố tình gây hấn, muốn cho Hạ Thư Khanh nói ra: “Ngươi vẫn luôn lẻ loi một mình, có phải có nỗi niềm khó nói?”

Hạ Thư Khanh bật cười quay đầu đối với quân: "Hầu gia không phải cũng lẻ loi một mình, nghe nói trong phòng còn không có một nha đầu thông phòng. Nếu như không phải bắt mạch cho ngài, ta cũng nghi ngờ ngài có nỗi niềm khó nói."

Hạ Thư Khanh thấy nam chính Khởi Điềm thê thϊếp thành đàn, ngựa giống phong lưu thành tánh. Quý Chính Đạm là thiên chi kiêu tử, sẽ không trầm mê trong đám oanh oanh yến yến, thế gian khó tìm. Hạ Thư Khanh cũng vì tò mò Quý Chính Đạm, mới chọn thế giới này làm nhiệm vụ.

“Ta là hỏi ngươi, ngươi ngược lại hỏi ta?” Quý Chính Đạm không giải thích, xung quanh y không thiếu nữ tử với tính cách khác nhau, dung mạo xinh đẹp. Kể từ khi công thành danh toại, y uyển chuyển từ chối việc tứ hôn của hoàng đế, vô số bà mối tới cửa làm mai, nhưng họ đều bị người của y ngăn cản.

Bởi vì trưởng tỷ của y đã nói qua, phải lấy người mình thực lòng thích, từ tóc đen đến bạc đầu, chỉ nguyện một người bầu bạn. So với người khác trong nhà thê thϊếp thành đàn, mỗi ngày tranh giành tình cảm, Quý Chính Đạm càng thích thanh tịnh, luyện võ đọc sách, bảo vệ nước nhà. Nào biết, còn có giấc mộng quái đản này đối với y dây dưa không thôi, xấu hổ đến cực điểm.

Quý Chính Đạm nắm lấy cổ áo Hạ Thư Khanh, vô cùng tức giận: “Giấc mộng của ta, có phải là ngươi giở trò không?” Y luôn bị sự tồn tại vô hình trêu chọc, tức giận muốn gϊếŧ người.

Khởi Điềm chính trực soái khí thế nhưng đã tức giận. Người khác chỉ sợ hai chân đã run lên, Hạ Thư Khanh cười thầm, đả kích này không nhỏ, Quý Chính Đạm đã mất đi bình tĩnh.

Trên mặt Hạ Thư Khanh lộ vẻ vô tội: “Hầu gia, ta thật sự không biết ngài đang nói cái gì? Ta chỉ là một đại phu, làm sao có thể thao túng giấc mộng của ngài? Không bằng, ngài lấy ra chứng cứ, làm ta tâm phục khẩu phục.”

“Ngươi!” Quý Chính Đạm yết hầu muốn nghẹn, y nhận ra rõ cảm giác khó có thể kiềm chế, lại khó có thể mở miệng nói giấc mộng hoang đường kia. Y hít sâu một hơi rồi buông ra: "Ta đi tìm chứng cứ. Trước đó, Hạ đại phu an tâm ở tại trong phủ. Nếu Hạ đại nhân muốn nói điều gì, phái hạ nhân đến tìm ta."

Quý Chính Đạm tức giận bỏ đi, Hạ Thư Khanh nhìn ra điểm nghẹn khuất cực hạn của y. Hắn câu môi cười: "Chậc, chọc tức nam chính rồi, cũng rất thú vị."

Một lúc sau, nhóm nha hoàn ôm mèo con trở về, âm thầm chuẩn bị đồ ăn và quần áo. Hạ Thư Khanh bị giam lỏng, bên ngoài phòng khách lính gác dày đặc.

Con mèo trắng nhỏ không phải ra ngoài chơi, yên lặng ngủ trên bàn.

Sắc mặt Hạ Thư Khanh vẫn không thay đổi, không mấy vui vẻ. Hắn từ trước đến nay đều chơi đùa tâm tư của người khác, không ai dám giam hắn. Hắn không vui, người nào đó cũng đừng tưởng cao hứng……

Quý Chính Đạm đã hạ lệnh điều tra lời nói, việc làm của Hạ Thư Khanh, đồng thời lục soát đồ đạc của hắn, nhưng không tìm thấy gì. Y đành phải cho thuộc hạ canh phòng cẩn mật, Hầu phủ đề phòng nghiêm ngặt, thậm chí ngay cả một con muỗi cũng không thể bay ra ngoài.

Đến tối, Quý Chính Đạm ngừng uống thuốc do Hạ Thư Khanh kê, thay vào đó là đơn của lão quan y, y đặc biệt yêu cầu tăng thêm lượng thuốc. Quý Chính Đạm hiểu rằng thà đối mặt với nó còn hơn trốn tránh. Y nhắm mắt lại với những suy nghĩ phức tạp, nếu mơ thấy nam nhân kia, nhất định phải gϊếŧ hắn.

...

Lại là một giấc mộng vô cùng chân thật.

Ngồi trên đài cao, Hạ Thư Khanh nhìn một thân ảnh quen thuộc.

Đấu trường vòng tròn đầy người xem, ầm ĩ rung trời, nam nhân mạnh mẽ ở trung tâm quảng trường cởi trần. Khuôn mặt nam nhân cương nghị, khuôn mặt hung mãnh tàn bạo, như hổ rình mồi, há mồm gầm rú, chấn động tứ phương.

Các quý tộc trên bậc thang phấn khích hét lên: "Gϊếŧ nó ... Gϊếŧ nó!"

"Cắn chết hắn — cắn chết hắn—"

Vẻ mặt của họ rất thoải mái, như thể đây không phải là một cuộc đấu tranh sinh tử đẫm máu, mà là một cuộc chơi đùa giữa những con sủng vật.

Lão quản gia tóc trắng phẫn nộ: "Tiên sinh, nô ɭệ Đạm chọn chiến đấu không muốn làm sủng vật của ngài. Còn cho rằng mình vẫn là một vị tướng quân dũng mãnh. Tên nô ɭệ này nhất định sẽ chết ở phía dưới, còn mãnh thú kia đã cắn chết mười mấy tên nô ɭệ rồi!"

Hạ Thư Khanh nheo mắt nhìn thân ảnh xinh đẹp dưới ánh mặt trời của Quý Chính Đạm, cười khẽ: "Hắn vốn có tính kiêu ngạo, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ ngoan ngoãn phục tùng ta."

Quý Chính Đạm tỉnh dậy với đôi mắt mở to, lại là giấc mộng đáng chết đấy. Tay chân y bị xiềng xích xích lại, không thể thoát ra. Tưởng rằng nhịn một chút sẽ nhanh chóng tỉnh lại, chính là y mới ở trong đó một ngày mà không khác gì một năm, vẫn chưa thoát khỏi giấc mộng. Quý Chính Đạm đột nhiên hơi không chắc liệu mình có bị mắc kẹt trong một giấc mơ mãi mãi hay không.

Hình phạt cho lần trốn thoát của y lần trước là dùng tay không chiến đấu với một con bọ hung dữ, nếu không y phải ngoan ngoãn làm sủng vật của nam nhân đó. Quý Chính Đạm đã lựa chọn chiến đấu đến chết, ngay cả trong giấc mơ cũng phải chiến đấu đến cùng!

Đây là một cuộc đấu tay đôi gay cấn không thể tả.

Cuối cùng, con hổ to lớn ngã xuống, Quý Chính Đạm trên người đầy máu vẫn hiên ngang, trở thành nô ɭệ, vẫn không mất đi vẻ kiêu hãnh của vị tướng quân, linh hồn vẫn sáng ngời. Sự dũng cảm và trí tuệ tuyệt vời, có vóc dáng mạnh mẽ và bản thân đã trải qua trăm trận đánh của Quý Chính Đạm đã làm kinh ngạc tất cả các quý tộc có mặt tại đây.

Trong nháy mắt, thời gian kéo dài, toàn bộ người xem khϊếp sợ. Một nô ɭệ đã gϊếŧ con hổ bằng hai nắm đấm! Vô số khăn lụa quý giá, hoa tươi lần lượt được ném vào sân.

Quý Chính Đạm thở dốc đứng lên, lau máu trên mặt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào nam nhân cao quý nhất phía trên, y nở ra một nụ cười dã tính: “Lúc này đây, ta nhất định phải gϊếŧ ngươi.” Chỉ bằng cách này, tất cả những ảo giác kỳ lạ và sự sỉ nhục vui thích mới có thể rửa sạch.

Hạ Thư Khanh trên cao nhìn xuống, đánh giá thân ảnh xinh đẹp của Quý Chính Đạm, ánh mặt tràn đầy sát khí nhìn hắn. Khóe miệng nở nụ cười vui vẻ: “Hoàn mỹ.” Ngay cả tính tình cũng phù hợp với tâm tư của hắn.

Quý Chính Đạm bị kéo đi rửa mặt, rửa sạch mùi máu tanh, ngạc nhiên chính là nam nhân chỉ có trầy xước một ít.

Lão quản gia tóc trắng trong mắt hiện lên sự kính nể cũng có cảnh giác, hắn mang Quý Chính Đạm đến trước mặt chủ nhân, xung quanh là những thủ vệ tinh nhuệ. Nếu không phải vì tiên sinh yêu cầu, hắn mới không cho phép nô ɭệ tiếp cận chủ nhân.

Trong một bữa tiệc trà ở nơi hoang dã, Quý Chính Đạm nhìn thoáng qua nam nhân, bên cạnh Hạ Thư Khanh có một người phụ nữ quyến rũ với dáng người đẹp mặc một chiếc váy trắng sang trọng.

Rose cầm một chiếc quạt nhỏ xinh, mỉm cười duyên dáng: "Tiểu nô ɭệ của ngươi thật mê người, nhất là đôi mắt xinh đẹp kia. Ta gần như say như điếu đổ trong đó. Hãy giao tiểu nô ɭệ đó cho ta, ta dùng ba rương vàng trao đổi."

Quý Chính Đạm dừng lại, y luôn muốn tránh xa nam nhân xấu xa kia, đây là một cơ hội tốt. Nhưng y chưa gϊếŧ Hạ Thư Khanh bằng chính tay mình, y cũng sẽ không trở thành nô ɭệ của bất kỳ ai. Quý Chính Đạm thở nhẹ, y muốn xem phản ứng của nam nhân kia.

Hạ Thư Khanh cười nhẹ: “Cho ngươi, ba ngày liền đùa chết.”

Rose che môi cười ngọt ngào, tiếng cười lại mang theo sựu tà ác: "Chỉ là một tên nô ɭệ. Cùng lắm thì chơi thêm mấy ngày."

Quý Chính Đạm ánh mắt ghê tởm, hai người họ cá mè một lứa thật đáng giận.

Hạ Thư Khanh nhìn thấy Quý Chính Đạm cách đó không xa. Hắn nghoéo tay ra hiệu, nở nụ cười quyến rũ: "Tiểu nô ɭệ thân ái, lại đây."

Quý Chính Đạm đứng đó không chút biểu cảm, y không phải là một con chó đang chờ gọi.

Trong mắt Rose hiện lên vẻ ngạc nhiên, nàng cười khúc khích: “Nô ɭệ của ngươi thật không nghe lời. Không bằng tặng cho ta, ta cho ngài mười rương vàng.” Giá như vậy đã thể hiện lòng thành của nàng rồi.

Hạ Thư Khanh mỉm cười gõ đầu ngón tay: "Nô ɭệ của ta sẽ phản kháng, không phải thú vị sao? Hắn, ta không nỡ tặng ngươi. Cho dù ta có chết, hắn cũng là vật sở hữu của ta."

Lời nói bá đạo lại tà ác, Quý Chính Đạm càng khắc sâu nhận thức nam nhân xấu xa này.

Rose bất lực, nàng chưa từ bỏ ý định, hôn lên mu bàn tay Hạ Thư Khanh một cách thành kính: "Tiên sinh thật lãnh khốc, có thể cho ta một đêm được không, ta nhất định sẽ cho ngài một kỉ niệm khó quên?" Gương mặt tuyệt đẹp của Rose , cử chỉ táo bạo, thực sự bắt mắt.

Quý Chính Đạm mắt lạnh, y nắm chặt tay, nam nhân kia ức hϊếp y, còn muốn nữ nhân khác làm loại chuyện này? Khiến người ta buồn nôn.

Sắc mặt Hạ Thư Khanh không hề dao động, hắn thu hồi tay không có làm cho môi nữ nhân kia chạm vào.“Làm phu nhân thất vọng rồi. Tiểu nô ɭệ của ta mới vừa cho ta đánh một hồi chiến thắng, ta còn chưa có khen thưởng hắn đâu.”

“Vậy thôi được, tiên sinh quả là kén khẩu vị, ta thật không biết ai có thể lọt vào mắt xanh của ngài?” Rose tiếc nuối, cười cười, tiêu sái xoay người rời đi.

Hạ Thư Khanh thong thả câu lấy sợi xích sắt quanh cổ Quý Chính Đạm, mạnh mẽ đem người kéo đến trước mắt. Hắn nâng cằm y lên: "Nói đi, ngươi muốn phần thưởng gì? Chủ nhân sẽ tận lực thỏa mãn ngươi."

Quý Chính Đạm ánh mắt sáng quắc, cười nói: "Tự do, hoặc mạng của ngươi."

Hạ Thư Khanh cười càng vui vẻ hơn: "Tiểu nô ɭệ, ngươi đã lãng phí một cơ hội tốt."

Quý Chính Đạm chế nhạo, tránh ngón tay của Hạ Thư Khanh: "Không làm được thì đừng có khoác lác."

Hạ Thư Khanh thưởng thức bộ dáng không biết sống chết của Quý Chính Đạm, hắn mạnh mẽ bước lên con ngựa trắng trong, hơi nâng cằm lên: "Cởi trói cho hắn."

Không ai dám dò hỏi mệnh lệnh của Hạ Thư Khanh, họ mở cùm trên người Quý Chính Đạm một cách lưu loát.

Quý Chính Đạm lật cổ tay đỏ bừng, vẻ dễ chịu chưa từng thấy, vẫn cảnh giác: “Ngươi muốn thả ta đi?” Ánh mắt rơi vào thanh kiếm của thị vệ, mơ hồ có sát ý.

“Lên đi.” Hạ Thư Khanh ôm Quý Chính Đạm ngồi trong lòng ngực mình, tiếng cười trầm thấp, l*иg ngực khẽ run: “Cho ngươi một cơ hội, gϊếŧ ta."

Hạ Thư Khanh cắn vành tai Quý Chính Đạm, nghiến răng đe dọa: “Nếu thất bại, ngươi chỉ có thể ngoan ngoãn bị ta trừng phạt, rất công bằng phải không?” Hắn vung roi, vỗ ngựa lao vào cánh đồng bằng phẳng, vứt bỏ tất cả thị vệ phía sau.

Những con ngựa chiến được huấn luyện tốt nhanh chóng lướt qua bãi cỏ, tiếng vó ngựa nhịp nhàng thổi vào làn gió xuân trên khuôn mặt của hai người họ. Góc quần áo bay theo gió, hai người bất giác va vào nhau khi chạy, càng ngày càng gần nhau.

Quý Chính Đạm lỗ tai nóng ẩm, tim đập nhanh, eo hơi nhũn ra. Cơ hội giành được tự do đang ở ngay trước mặt, nhưng sau lưng lại là cự vật khổng lồ cứng rắn nóng bỏng đang chọc vào cặp mông mượt mà, dòng điện tê dại nhanh chóng chạy dọc sống lưng Quý Chính Đạm, làm đầu óc choáng váng.

Quý Chính Đạm vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt đỏ bừng, xoay người phản kháng: "Chết tiệt."

Hạ Thư Khanh mỉm cười, hắn lần trước muốn thao Quý Chính Đạm trên ngựa. Hắn khóa cổ tay y lại, điều khiển dây cương đưa vào lòng bàn tay y: "Ngươi không phải là vị tướng chiến thắng trên chiến trường sao? Hãy điều khiển con ngựa không nghe lời này, nếu không chúng ta ngã xuống sẽ chết cùng nhau. Người ngoài sẽ nghĩ rằng chúng ta là tình yêu đi cùng sinh tử, hâm mộ không thôi.”

"Buồn cười! Chúng ta là kẻ thù." Quý Chính Đạm không chịu bị uy hϊếp, nhưng giá trị vũ lực có cường đại đến đâu, cũng không có đất dùng võ, bị nam nhân phía sau áp chế đến gắt gao.

“Vừa lúc, ta muốn chinh phạt, thuần phục địch nhân cường đại là ngưuoi.” Trên lưng ngựa, Hạ Thư Khanh lật Quý Chính Đạm đối mặt với mình, hắn bẻ cặp đùi y ra, xé rách quần trong, lộ ra hạ thân phía dưới.

“Bước đầu tiên, quăng mũ cởi giáp.” Hạ Thư Khanh cầm côn ŧᏂịŧ của Quý Chính Đạm, dễ dàng làm cho khuôn mặt của y đỏ bừng.

"Ưm, buông ta ra ..." Quý Chính Đạm thở hổn hển, đùi y run lên, vô lực xô đẩy l*иg ngực Hạ Thư Khanh. Trước mắt một mảnh trắng bệch, sức lực cũng yếu đi sau khi gϊếŧ con hổ, chỉ là không biểu lộ ra. Du͙© vọиɠ phát tiết, y rơi vào tình trạng kiệt quệ, chỉ nhớ rằng mình đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở phía dưới màn trời, vừa thẹn vừa khẩn trương.

“Ngươi muốn gϊếŧ ta, làm sao có thể làm được nếu không tiến lại gần?” Hạ Thư Khanh trói hai tay Quý Chính Đạm ôm lấy cổ chính mình,đem côn ŧᏂịŧ to lớn thả ra, đập vào cánh mông phấn nộn của y phía trên giữa háng dính đầy chất lỏng ẩm ướt, phác họa ra một màn hết sức da^ʍ mỹ.

“Bước thứ hai, đi thẳng tới Hoàng Long.” Khi con ngựa nặng nề khua lên, Hạ Thư Khanh thẳng tắp xỏ xuyên vào huyệt khẩu của Quý Chính Đạm. Bởi vì Quý Chính Đạm đang cực kỳ căng thẳng, cúc huyệt vặn vẹo điên cuồng mà hút lấy côn ŧᏂịŧ của Hạ Thư Khanh. Cơn kɧoáı ©ảʍ ngày càng dâng cao khiến Hạ Thư Khanh vui sướиɠ mà hừ ra một tiếng, hắn mở rộng mông của y ra mà đâm càng lúc càng sâu, thân thể thật mạnh mẽ va chạm lại sung sướиɠ: "Hừm... tiểu nô ɭệ, cúc huyệt của ngươi hút thật chặt, lại nóng. Chủ nhân có làm ngươi thoải mái không? Đã đủ sâu chưa? "

“Ưm~!” Quý Chính Đạm cực kỳ khó chịu trên lưng ngựa, tràng đạo của y trong chốc lát đã bị côn ŧᏂịŧ cứng như sắt lấp đầy, độ cứng đó như đóng đinh vào nơi sâu nhất chưa từng thấy, bức tường bên trong mỏng manh căng ra, đỉnh chạm đến từng điểm mẫn cảm, điều này ngay lập tức kí©ɧ ŧɧí©ɧ Quý Chính Đạm lên đến cực khoái mà tiết ra, cúc huyệt chảy ra đầy dâʍ ɖị©ɧ xối ướt qυყ đầυ của Hạ Thư Khanh.

Côn ŧᏂịŧ hung tợn gần như muốn tiến thẳng vào dạ dày của y, mà hành lang chật hẹp bên trong quấn chặt lấy côn ŧᏂịŧ, cwo khát mà phóng đãng. Trên lưng ngựa mãnh liệt xóc nảy, càng đẩy nhanh độ sâu và tốc độ đâm vào của hắn, Quý Chính Đạm buộc phải treo trên người Hạ Thư Khanh, hai mắt phiếm hồng vì khóc, thở gấp rêи ɾỉ. Lại tàn nhẫn như muốn cắn chết người đang gian da^ʍ mình: "A ... Không cho phép nói ... ngôn ngữ ô uế, ngươi rốt cuộc... có phải là ... Hạ Thư Khanh?"

Hạ Thư Khanh nheo mắt cười bất mãn: "Chủ nhân ban thưởng cho ngươi, tiểu nô ɭệ ngươi còn có khí lực ở trước mặt ta nói tên nam nhân khác. Chủ nhân làm ngươi chưa đủ sảng?"

Hắn kịch liệt đâm vào cúc huyệt của y ngày càng nhanh, như thể anh muốn thao Quý Chính Đạm đến chết. Hạ Thư Khanh xé toạc quần áo trước ngực Quý Chính Đạm, những mảnh vải vụn bay theo gió.

“Vυ' của tiểu nô ɭệ thật xinh đẹp!” Hạ Thư Khanh nắm lấy cơ ngực rắn chắc của Quý Chính Đạm rồi nhào nặn chúng thành những hình dạng khác nhau. Hắn cúi đầu ngậm lấy quầng vυ' phấn nộn, đầu lưỡi liếʍ quanh đầṳ ѵú, sau đó mυ'ŧ thạt mạnh: "Ân, thật ngọt ngào."

"A~ a a..."

Ánh mặt trời chiếu vào đầṳ ѵú mẫn cảm của Quý Chính Đạm, bị hút đến sưng đỏ, cơ bắp căng chặt nhảy lên, côn ŧᏂịŧ cọ xát trong huyệt khẩu cũng nóng lên, tràn ra một mảnh lầy lội dâʍ đãиɠ. Tuy nhiên, Quý Chính Đạm đã không còn sức lực để phản kháng, y bị Hạ Thư Khanh hung hăng cưỡиɠ ɧϊếp trên lưng ngựa, khỏa thân với ngực và phần dưới cơ thể đầy dấu vết của sự hoan ái.

Sự sỉ nhục kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Quý Chính Đạm kɧoáı ©ảʍ tăng lên gấp bội, đại não hỗn loạn, bụng bị lộng như sắp nổ tung, cúc huyệt vẫn còn sung sướиɠ mà mấp máy: "A, sâu quá, nóng quá ... Ưm! Ta muốn gϊếŧ ngươi… "

“Nếu cúc huyệt ngươi không kẹp chặt như vậy, chủ nhân khả năng còn sẽ tin tưởng lời ngươi nói.” Hạ Thư Khanh mỉm cười, ở trên lưng ngựa đem Quý Chính Đạm cao ngạo thao đến chết đi sống lại, cho đến khi cả người y đổ mồ hôi, hai mắt đẫm lệ ướŧ áŧ, ngất xỉu, Hạ Thư Khanh mới đau lòng bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc quánh vào trong bụng y. Để cơ thể y chỉ nhiễm hơi thở của chính mình, trầm luân dưới thân hắn không thể thoát ra.

Hạ Thư Khanh cười nhạt, tin rằng Quý Chính Đạm sẽ sớm hiểu rằng chỉ có ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, "mộng" này mới có thể kết thúc.

Phản ứng của tiểu hầu gia hẳn là rất thú vị, thực sự rất mong chờ.

----

*Long Dương quân không rõ tên tuổi, quê quán, chỉ biết là nam sủng của Ngụy An Ly vương, từng dùng kế để vua Ngụy không nạp mỹ nữ vào cung.

Theo ghi chép trong Chiến quốc sách, trong một lần cùng ngồi thuyền đi câu, Long Dương quân câu được hơn mười con cá, lại ngồi khóc. Ngụy vương hỏi:

Có chuyện gì bất an sao? Nếu có, hà cớ gì không nói cho quả nhân?

Long Dương quân trả lời:Thần không có chuyện gì bất an.

Ngụy vương lại hỏi:Vậy vì sao ngươi lại khóc?

Long Dương quân hồi đáp:Thần vì lũ cá câu được mà rơi lệ.

Ngụy vương nói:Ý tứ gì?

Long Dương quân trả lời:

Thần khi mới câu được cá thấy rất vui, nhưng khi câu được cá lớn hơn thì lại muốn đem cá nhỏ câu được lúc trước vứt bỏ. Thần giờ đây chỉ có mỗi dung mạo xấu xí, lại may mắn có cơ hội cho Đại vương thị tẩm, còn được phong tước Long Dương quân. Trong triều đình, các quan viên thấy thần bước nhanh; ở ngoài đường, bình dân không dám không nhường đường. Mà giờ đây, mỹ nhân trong thiên hạ nhiều vô cùng. Biết được hạng như thần còn được Đại vương sủng tín, thì những người đẹp như các nàng nhất định sẽ xách váy lên, chạy đến chỗ Đại vương. Đến khi đó, thần kém những mỹ nhân đó, giống như những con cá câu được lúc đầu, sẽ bị ném bỏ không tiếc. Thần sao không khóc?

Ngụy vương nói:

Không đâu! Nghĩ như thế, cớ sao không dám nói cho quả nhân?

Sau đó Ngụy vương hạ lệnh: Ai dám tiến cử mỹ nhân vào cùng thì diệt tộc!