【8】Hiện thực: Hầu Gia chủ động ngậm côn ŧᏂịŧ
Editor: Dĩm
Cả đêm, Hạ Thư Khanh đè Quý Chính Đạm trong tư thế cưỡi ngựa đến dục tiên dục tử, bắt y bày ra đủ loại tư thế dâʍ đãиɠ, sinh động.
Vào ngày thứ hai, Quý Chính Đạm xông vào phòng của Hạ Thư Khanh, rút kiếm với đôi mắt đỏ hoe: "Nếu ngươi dám bước vào giấc mơ của ta, ta sẽ gϊếŧ chết ngươi!"
Tất cả mọi thứ trong mơ đều quá mức chân thật, Quý Chính Đạm không chịu nổi, rõ ràng hận thấu xương, nhưng thân thể lại dần dần trầm luân dưới thân nam nhân, thậm chí còn dâʍ đãиɠ hơn cả da^ʍ phụ. Sự nhục nhã không thể diễn tả hết được sự mâu thuẫn của Quý Chính Đạm .
Người bình thường nhìn y đều một thân sợ hãi. Mà Hạ Thư Khanh ngược lại càng được một tấc lại muốn tiến một thước, vẻ mặt vô tội: “Hầu gia, đây là ý gì. Ngươi mơ thấy ta?”
Hắn ôm con mèo con đang say ngủ trong tay, như thể đang xem kẻ điên không nói lý: “Hầu gia hẳn là biết mộng là giả. Bởi vì một giấc mộng, ngươi giam lỏng ta, còn muốn gϊếŧ ta? Nếu không… Ta bắt mạch cho hầu gia, thế nào?”
Quý Chính Đạm thở hổn hển, lần đầu tiên trong đời bị một tên đại phu nhỏ nhoi chọc cho tức giận. Y nghiến răng nắm chặt cổ áo Hạ Thư Khanh: "Mặc kệ ngươi là ai. Nếu như ngươi làm chuyện tục tĩu như vậy, ta sẽ thiến ngươi!"
Hạ Thư Khanh cười thầm trong lòng, nam chính thực sự tức điên. Hắn dùng bàn tay to che lỗ tai của con mèo con, nghiêm nghị nói: "Cái gì... Chuyện tục tĩu? Tiểu Hòa còn nhỏ, hầu gia sao có thể nói những lời như vậy."
Quý Chính Đạm cúi đầu nhìn con mèo con trắng tinh, nó ngước lên như thể bị kinh động, đôi mắt xanh trong veo tròn xoe.
“Không cần dùng mèo uy hϊếp ta, ta không để mình bị quay vòng vòng đâu.” Quý Chính Đạm thả tay ra, nhìn hắn chằm chằm, nhưng giọng nói vô thức trở nên nhẹ nhàng. “Vừa rồi lời nói của ta, nhớ kỹ?”
Hạ Thư Khanh nghẹn lại nở một nụ cười, hắn nắm cổ tay Qúy Chính Đạm, bắt mạch của y một cách nghiêm túc: "Hầu gia quá nóng tính, tính âm quá nóng. Mấy ngày nay ngài nên kiềm chế hơn, chuyện phòng the không thể quá độ. "
Quý Chính Đạm không thể giải thích rõ ràng, sắc mặt lập tức xanh lại. Chuyện phòng the quá độ là do ai? Bởi vì những giấc mơ không thể chịu nổi, y mỗi ngày tỉnh lại hạ thân một mảnh hỗn độn, đáng xấu hổ lại đáng giận.
Quý Chính Đạm ngày thường hiếm khi tự an ủi, nhưng sự khao khát không thể giải thích được bắt đầu ăn sâu trong cơ thể y. Chỉ cần nhớ tới trong mơ, thân dưới sẽ hơi động, du͙© vọиɠ không cảnh giác đột nhiên ập tới. Cho nên y mới tức giận như vậy.
Giờ phút này, đầu sỏ gây tội Hạ Thư Khanh đang đưa lòng bàn tay mát lạnh mềm mại đặt trên cổ tay y một cách nghiêm túc, làn da chạm vào làm tăng một cỗ nhiệt nóng, cơn ngứa khủng khϊếp dâng lên trong hậu huyệt của y, cơ khát đến tràn ra nước.
Đôi mắt đẹp của Hạ Thư Khanh trong veo như pha lê, không giống trong mơ du͙© vọиɠ cấm kỵ, mà lại quen thuộc gợi cảm mê người.
"Ngươi..." Quý Chính Đạm mặt hơi nóng, hô hấp cũng nóng ba phần. Thắt lưng mềm nhũn, vô thức kẹp chặt mông để ngăn cản phản ứng kỳ lạ của cơ thể.
Quý Chính Đạm nhanh chóng khôi phục sự xấu hổ của mình, bởi vì một cái chạm nhẹ của Hạ Thư Khanh, cơ thể của y đã thực sự phản ứng lại, không biết xấu hổ mà khát vọng nam nhân nắm giữ càng thêm ấn mạnh, giống trong mộng hung hăng lấp đầy y.
Có lẽ, y thực sự điên rồi. Cơ thể Quý Chính Đạm cứng đờ, y định chạy trốn khỏi Hạ Thư Khanh.
“Hầu gia, chờ một chút.” Hạ Thư Khanh đặt con mèo trắng nhỏ lên bàn, siết chặt tay Qúy Chính Đạm, kéo người về phía mình.
Ánh mắt Hạ Thư Khanh vừa nghiêm túc vừa ủy khuất: “Ta thật sự oan uổng. Hầu gia, đến tột cùng ngài mơ về ta như thế nào, mới đối với ta thay đổi thái độ như vậy?”
"ân..." Quý Chính Đạm kêu rên một tiếng, cái mông vừa lúc ngồi trên đùi Hạ Thư Khanh. Vào khoảnh khắc chạm trán, thắt lưng của Quý Chính Đạm giòn rụm, ham muốn sâu kín vặn vẹo trong hành lang bí ẩn.
Quý Chính Đạm hầu kết cuộn lại, trên trán tiết ra một tầng mồ hôi mỏng, giống như bị mèo tóm được đuôi, nhảy dựng lên hất tay Hạ Thư Khanh ra: “Đừng giả ngu, trong lòng ngươi hiểu rõ. "
Hạ Thư Khanh khó hiểu, chậm rãi nói: "Chẳng lẽ là hôm qua, tại hạ trong lúc vô ý ôm lấy hầu gia..." Vẻ mặt có chút ngượng ngùng: "Nhưng chúng ta đều là nam nhân."
Trong chốc lát, Hạ Thư Khanh như nhận ra điều gì: “Chẳng lẽ hầu gia đối với ta có…… Khó trách, hầu gia sẽ mơ thấy ta. Nhưng tại hạ cũng không …”
Hạ Thư Khanh đẹp như ngọc, hiếm khi thấy sắc mặt phiếm hồng vì e thẹn, thế nhưng so với tuyệt sắc mỹ nhân còn rung động hơn.
Quý Chính Đạm hít một hơi, khi nghe thấy Hạ Thư Khanh đem chính mình coi như đồ háo sắc, tức khắc bùng nổ: “Nói hươu nói vượn, ta chưa từng mơ ước ngươi.” Không nghĩ tới Hạ Thư Khanh dám đổ oan cho y, chưa bao giờ y gặp qua người nào mặt dày vô sỉ như hắn!
Hạ Thư Khanh không dễ bị thuyết phục: “Nhưng hầu gia đều mơ thấy ta? Ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ thấy cái đó, hầu gia đối ta không có tâm tư, vì sao còn muốn đem ta vây ở chỗ này. Chẳng lẽ nhớ thương ta mỗi ngày đều muốn nhìn thấy ta?”
Những lời của Hạ Thư Khanh nghe có vẻ rất trật tự, nếu Quý Chính Đạm không phải đương sự, không chừng y còn tin. Nhưng rõ ràng là y đã bị giấc mơ quấy nhiễu, so với "oan Đậu Nga" còn oan hơn.
Quý Chính Đạm thở hổn hển, đầu óc rối bời: “Hoang đường, ta chưa bao giờ nhớ thương ngươi!” Giọng y lớn đến mức suýt chút nữa đã nhấc bổng cả căn nhà lên.
Hạ Thư Khanh nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hầu gia, không phải là giọng nói càng lớn thì càng đáng tin."
Quý Chính Đạm tim đập như một hồi trống, mặc dù đã yêu cầu thị vệ rút khỏi sân viện, nhưng khó có thể đảm bảo rằng sẽ có người nghe thấy, càng giống lạy ông tôi ở bụi này. Lời này nếu như truyền ra ngoài, e rằng bọn họ sẽ cho rằng y là tên đoạn tụ, còn giam cầm một vị đại phu ôn nhu như ngọc!
Hạ Thư Khanh uống một ly trà: “Như vậy đi, ta tin hầu gia.”
Ngay khi Quý Chính Đạm thở phào nhẹ nhõm, nam nhân lại nói: "Nhưng hầu gia phải nói cho ta biết, ngài mơ gì về ta?"
“Ngươi thật sự không hiểu?” Quý Chính Đạm đau lòng, bế con mèo con vô tội ra ngoài phòng, nặng nề đóng cửa lại. Y quay người lại, từng bước đến gần Hạ Thư Khanh, thở gấp, nắm chặt tay: "Muốn biết sao?"
Hạ Thư Khanh dường như không nhận thấy nguy hiểm đang đến gần, hắn gật đầu: "Biết nguyên nhân, mới có thể kê đơn thuốc phù hợp."
Quý Chính Đạm còn muốn tìm ra nguyên nhân, y bị buộc đến đường cùng, chỉ có ở trên người Hạ Thư Khanh đột phá, chẳng sợ không từ thủ đoạn.
Quý Chính Đạm nói từng chữ: “Trong mộng, ta và người điên cuồng hoan ái, mà ngươi câu dẫn ta.” Đôi mắt y rực lên ngọn lửa nguy hiểm, mà vành tai lại hồng như rỉ máu.
Hạ Thư Khanh thiếu chút nauwx bật cười, chỉ vào bản thân: "Câu dẫn hầu gia? Không thể nào. Mộng chỉ là mộng, vì vậy hầu gia không cần quá coi trọng."
Sắc mặt của Quý Chính Đạm trầm xuống, y nắm lấy tay Hạ Thư Khanh: "Làm sao không có khả năng? Nói đi nói lại, ngươi thật sự cởi mở chuyện của nam nhân, cho nên mới thoải mái thoát áo. Nếu ngươi dám làm, ta liền tin ngươi."
Hạ Thư Khanh quả thực phải tán thưởng những lời ngụy biện của Quý Chính Đạm, không hiểu rõ còn tưởng rằng Khởi Điềm đang câu dẫn hắn, lại cảm thấy là một cái diệu kế. Bản năng của cơ thể cũng phản bội lại lí trí, nếu Hạ Thư Khanh có phản ứng thì có lẽ không còn gì để nói.
Tất nhiên, Hạ Thư Khanh không sợ cám dỗ. Hắn mỉm cười rất tự nhiên, ấn những ngón tay mảnh khảnh lên đai lưng: "Không sao, nếu hầu gia thử xong, nên thả ta đi."
Không có ánh sáng, căn phòng tranh trở nên tối tăm, Quý Chính Đạm cảm thấy cổ họng khát khô: “Nếu ngươi dám làm, ta liền tin ngươi.” Y nhất định phải xé bỏ sự ôn nhu giả dối của Hạ Thư Khanh.
“Một lời đã định.” Hạ Thư Khanh chậm rãi cởi đai lưng, cởϊ áσ ngoài màu lục lam cùng áo trong trắng tinh, lộ ra thân hình xinh đẹp thon dài, cự vật sạch sẽ giữa đũng quần ngủ say rũ xuống, vẫn là to lớn chói mắt. Đôi mắt sáng ngời, tĩnh lặng như mặt nước, càng dụ hoặc người khác sinh ra ý niệm: “Đủ chưa?”
Không đủ! Có một tiếng nói trong tim Quý Chính Đạm, có lẽ y đã mất bình tĩnh vì những cơn mộng mị mấy ngày nay tra tấn, chỉ nghĩ nam nhân trong mộng vĩnh viễn cao cao tại thượng nhìn y lộ ra bộ dáng yếu ớt xin tha.
Quý Chính Đạm còn chưa lấy lại tinh thần, đưa tay nắm côn ŧᏂịŧ Hạ Thưu Khanh, động tác nhào nặn xoa bóp, lời lẽ chính đáng: "Nếu ngươi không thích đàn ông, ngươi sẽ không có phản ứng."
Người trong mộng yêu thích dâʍ ɭσạи, làm không biết mệt mà ức hϊếp y. Quý Chính Đạm tin tưởng Hạ Thư Khanh sa vào tìиɧ ɖu͙©, liền sẽ bại lộ ra bộ mặt thật.
"Hầu gia ..." Hạ Thư Khanh động tác hơi cứng ngắc, thở gấp, đầu ngón tay của y hơi thô ráp, chạm vào côn ŧᏂịŧ dày và dài tạo ra mùi vị đặc biệt. Hạ Thư Khanh cụp mắt xuống, trong phút chốc dáy mắt dâng lên du͙© vọиɠ sâu thẳm, nam chính kiêu ngạo chủ động hầu hạ, cho dù là dụ dỗ có chủ đích, hắn vẫn có cảm giác bị chinh phục run rẩy.
Hạ Thư Khanh tâm tình vui sướиɠ, vẻ mặt nghiêm túc, hai đùi hơi căng ra để kiềm chế du͙© vọиɠ. Hắn tựa hồ cực kỳ không khỏe, không nặng không nhẹ đẩy vai Quý Chính Đạm ra, tiếng nói hơi khàn, ẩn nhẫn thở dốc: "Đừng ... đừng, buông ra."
Quý Chính Đạm cố nén sự xấu hổ, chủ động thủ da^ʍ cho Hạ Thư Khanh, da thịt chạm vào nhau, như châm lửa. Nếu trong mộng, điều đó hoàn toàn không thể xảy ra. Mà y nhìn Hề Hạ Thư Khanh nhíu mày, cự vật trong tay không có dấu hiệu bị đánh thức, tựa như hắn thật sự sẽ không thèm khát nam nhân.
Quý Chính Đạm trái tim đột nhiên có chút bối rối, nếu y thực sự nghi oan cho Hạ Thư Khanh, chính mình lại là đang làm cái gì? Đầu óc Quý Chính Đạm hỗn loạn, sự kiên định lung lay sắp đổ. Y không thể chấp nhận rằng chính mình đã sai.
“Ta chỉ lặp lại những gì ngươi đã làm với ta trong mộng.” Quý Chính Đạm tự thuyết phục bản thân rằng hai nam nhân làm loại sự tình này không tính là cái gì. Y phải khơi dậy ham muốn của Hạ Thư Khanh.
Đúng như dự đoán của Hạ Tư Khanh, nam chính nghi vấn điều gì sẽ tra đến cùng, thật đáng yêu a.
Quý Chính Đạm đẩy Hạ Thư Khanh lên giường, y vén mái tóc dài đang vướng vào, hít một hơi thật sâu hơi cúi xuống, run rẩy hé môi ngậm lấy côn ŧᏂịŧ Hạ Thư Khanh.
"ân..." Qυყ đầυ tròn trịa của Hạ Thư Khanh tiến vào đôi môi mềm mại của nam chính, khoang miệng mềm mại trơn bóng, bị nam nhân kia mυ'ŧ vào, thoải mái nhưu trầm mê vào chốn cực lạc. Hạ Thư Khanh cố ý phát ra một chút tiếng mũi khêu gợi mất kiểm soát, nắm lấy đầu Quý Chính Đạm, giả bộ kháng cự lôi kéo, thở hổn hển nói: "Hầu gia... Đừng..."
Quý Chính Đạm chưa bao giờ nghe thấy người trong mộng còn có giọng nói yếu ớt như vậy, nhất thời không thể nói ra sự thật, chỉ nghĩ làm nam nhân trước mắt càng thêm dùng sức xin tha. Quý Chính Đạm che môi Hạ Thư Khanh, mở miệng đem côn ŧᏂịŧ của Hạ Thư Khanh nuốt vào sâu hơn, nhẹ nhàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai quả trứng.
Nam nhân tuấn mỹ cường thế kɧıêυ ҡɧí©ɧ ghé vào giữa háng Hạ Thư Khanh, hàm răng cứng cùng đầu lưỡi mềm mại vụng về mà lấy lòng côn ŧᏂịŧ, đôi môi mυ'ŧ mạnh, khiến da đầu Hạ Thư Khanh tê dại. Vào lúc này, không cương không phải là nam nhân, côn ŧᏂịŧ Hạ Thư Khanh ngay lập tức căng lên lấp đầy miệng Quý Chính Đạm, hùng hổ đâm thẳng vào cổ họng của y. Hắn kéo tay Quý Chính Đạm xuống, vội vàng thở dốc: "Hầu gia, đừng ..."
Hơi thở mạnh mẽ và gợi cảm tràn ngập xung quanh Quý Chính Đạm, y gần như không thở được, khóe mắt phiếm đỏ có chút ẩm ướt, khẽ kêu một tiếng: "Ưm ..."
Trước khi kịp nhận ra, l*иg ngực Quý Chính Đạm nóng như lửa đốt. Y lặng lẽ kẹp chặt hai chân mới không để hạ thân nhếch lên, làm trò cười trước mặt Hạ Thư Khanh.
Nhưng sắc mặt y ửng đỏ, cơ bắp căng chặt, hậu huyệt giữa kẽ mông lại ngứa ngáy, vô cùng muốn một thứ thật thô thật lớn lấp đầy.
Lúc này, Hạ Thư Khanh đột nhiên dùng sức bóp chặt khớp hàm của Quý chính Đạm, côn ŧᏂịŧ cứng cáp nhanh chóng rút ra khỏi miệng y, trụ thịt được bọc trong một lớp chất lỏng ẩm ướt, đỉnh qυყ đầυ từ cánh môi hồng nhuận của y rút ra một sợi chỉ bạc, da^ʍ mỹ không thôi.
Quý Chính Đạm kinh ngạc, Hạ Thư Khanh che mắt, ngực phập phồng lên xuống, côn ŧᏂịŧ bắn ra một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt màu trắng tinh, phun lên gương mặt cương nghị của Quý Chính Đạm, nhỏ giọt trên cổ áo và làn da trần trụi.
Mùi xạ hương nồng đậm xen lẫn giữa âm mũi của Quý Chính Đạm cho thấy y đã bị Hạ đại phu tiết dục lên mặt, đầu óc trở nên trống rỗng một lúc, y đờ đẫn lau sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt.
Hạ Thư Khanh ham muốn lười biếng, mồ hôi mịn trên cổ của hắn gợi cảm hấp dẫn, hắn thưởng thức khuôn mặt cương nghị chính trực của nam chĩnh bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình vấy bẩn, phá lệ dâʍ đãиɠ, vô cùng hưng phấn.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, môi của Hạ Thư Khanh duỗi thẳng, mặt mày âm trầm mà đắp lên chăn, che đậy hạ thân trần trụi. Hắn chỉ về phía cửa, cực kỳ lạnh lùng: "Đi ra ngoài."
Quý Chính Đạm từ du͙© vọиɠ lập tức thanh tỉnh, y nhìn thấy rõ ràng sự ghê tởm trong mắt Hạ Thư Khanh. "Hầu gia, ngươi thật quá đáng, mời đi ra ngoài. "
Quý Chính Đạm cảm thấy trong lòng trống rỗng, Hạ Thư Khanh thực sự bài xích hành động của y. Họ đều là nam nhân, cũng không nên thử loại hành động này. Y đã mạo phạm Hạ đại phu, người vốn tính tình hiền lành ôn hòa.
Hơi nóng trên người Quý Chính Đạm đột nhiên trở nên lạnh lẽo, tay chân cũng lạnh ngắt. Y liếʍ đôi môi khô khốc, nếm một mùi vị lạ, hóa ra khóe miệng là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn. Nhịp tim của y trở nên nhanh hơn, thập phần cảm thấy thẹn: "Hạ đại phu ..." Y mới thanh tỉnh chính mình có bao nhiêu hoang đường.
“Hầu gia, ngài phải làm những gì ngài nói.” Hạ Thư Khanh nhìn nam chính vô tình ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chính mình, khiêu gợi mà dâʍ đãиɠ. Hắn kìm lại nụ cười, lạnh lùng nói: "Ta hôm nay liền sẽ đi."
Quý Chính Đạm như từ lửa nóng ném xuống băng tuyết, bị nam nhân trong mộng ức hϊếp là đáng giận, y lại vô thức dùng những cách khó xử tương tự đối với Hạ đại phu vô tội. Y xấu hổ mấp máy môi: "Đã đắc tội rồi."
Quý Chính Đạm vội vàng lau sạch dấu vết trên người rồi xấu hổ bỏ đi.
Hạ Thư Khanh nghiêng người sang một bên, lười biếng mà thích ý: "Chậc, thật đáng yêu."
Chỉ là, nam chính kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy, muốn toàn thân mà lui?
Ngây thơ.
Quý Chính Đạm cả ngày chưa rời khỏi phủ.
Nghe tin Hạ đại phu đi rồi, y không còn mặt mũi nào đưa tiễn, đành phải nhờ thuộc hạ đưa thêm ít bạc. Chỉ là Hạ Thư Khanh không lấy tiền, điều này khiến Quý Chính Đạm càng thêm xấu hổ.
Y không muốn nhớ đến nam nhân trong mộng đã sỉ nhục mình, giờ phút này trong đầu đều là ánh mắt giận dữ của Hạ đại phu.Dùng người thì phải tin, mà đã không tin thì không dùng, y đã phạm sai lầm lớn.
Đêm khuya không ngủ, Quý Chính Đạm trằn trọc trở mình trên giường.
Lão quan y nói: "Hầu gia, đến giờ uống thuốc."
Quý Chính Đạm đau đầu nhìn chén thuốc, thuốc của quan y đều vô dụng, vẫn phải bị người trong mộng ức hϊếp, cưỡиɠ ɧϊếp.
Quý Chính Đạm nghĩ tới nghĩ lui, trầm giọng nói: "Dùng đơn thuốc của Hạ đại phu."
Y chỉ muốn một đêm yên tĩnh, không mộng mị.
Thuốc có tác dụng tức thì, Quý Chính Đạm chìm vào giấc ngủ sâu, điều này cũng tạo cơ hội cho Hạ Thư Khanh.
...
Trong đêm khuya thanh vắng, Hạ Thư Khanh bước vào biệt viện của Hầu phủ như thể không có ai, phòng ngủ của Quý Chính Đạm được canh gác cẩn mật.
Trên đường đi, Hạ Thư Khanh rắc bột thuốc đặc biệt, các lính canh sẽ không nghe thấy hoặc nhận thấy chuyển động của hắn.
Hạ Thư Khanh mở một cửa sổ, ánh trăng tràn vào căn phòng ngủ mờ ảo.
Quý Chính Đạm ngủ thϊếp đi trên giường, hai mắt nhắm chặt, tư thế nằm thẳng quy củ, hô hấp trầm ổn, không hề phòng bị. Nam nhân cường thế khi ngủ lại rất sạch sẽ, điều này gợi lên ham muốn xâm lược mạnh mẽ.
Không cần suy nghĩ, Hạ Thư Khanh vén tấm chăn mỏng, tràn ngập hơi thở của Quý Chính Đạm. Hắn cởϊ áσ trong của Quý Chính Đạm như một món quà chưa được gói, thành thạo mà cởi ra.
Dưới ánh trăng, cơ thể trần trụi của Quý Chính Đạm hoàn toàn lộ ra, hoàn mỹ đầy sức sống.
“Càng hoàn mỹ, càng muốn phá hủy nó. Không phải sao?” Hạ Thư Khanh cười khẽ, ngón tay mát lạnh lướt qua hầu kết của y, đầṳ ѵú hồng hồng tinh xảo, cơ bụng co dãn đàn hồi, vuốt ve đánh thức côn ŧᏂịŧ ngủ say.
"Ân..." Quý Chính Đạm rơi vào cơn ác mộng không thể tỉnh lại. Trong bóng đêm, ánh mắt xâm lược lướt qua cơ thể trần trụi của y, một bàn tay tùy ý xâm phạm điểm mẫn cảm của y.
"Ừm ..." Quý Chính Đạm hô hấp hơi loạn, cơ thể nhạy cảm của y phản ứng thành thực. Hầu kết cuộn lại, môi và răng rêи ɾỉ yếu ớt, núʍ ѵú hơi hồng lên, ngực y nhấp nhô mạnh mẽ, côn ŧᏂịŧ căng phồng nhanh chóng thoát ra một lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙. Y quay mặt lại thở gấp, làn da đỏ ửng lên run rẩy, hai tay yếu ớt nắm lấy khăn trải giường, nhưng không thể thoát khỏi sự trêu chọc điên cuồng của người đó.
Trong bóng đêm xinh đẹp, ánh trăng trong như nước, Hạ Thư Khanh giống như một bậc quân vương, đùa giỡn thân thể của tiểu Hầu gia cao quý như ý muốn. Hắn nhào nặn bộ ngực mềm mại của Quý Chính Đạm cho đến khi nó hơi đỏ lên, hai đầṳ ѵú đung đưa gợi cảm, xúc cảm co dãn làm người yêu thích không nỡ buông tay.
Hạ Thư Khanh giữ hai chân của nam nhân đang say ngủ, đồng thời mở ra cặp mông tròn trịa hơi nhô lên, cúc huyệt chật hẹp tràn ra một giọt chất lỏng sáng bóng ẩm ướt. Hạ Thư Khanh lưu lại dịch bôi trơn, chọc vào cúc huyệt mềm mại: "Cúc huyệt của tiểu nô ɭệ còn da^ʍ hơn tưởng tượng."
Quý Chính Đạm mơ hồ cảm thấy vô cùng xấu hổ, mặt đỏ bừng, nhưng cúc huyệt như cũ gắt gao mà hút lấy đầu ngón tay Hạ Thư Khanh, như thể luyến tiếc không chịu buông ra trong một giây. Trong hiện thực không có trải qua sự xâm phạm cúc huyệt, không ngờ lại mềm mại mọng nước như vậy, nhiệt độ cơ thể tăng lên, nóng nực đến khó nhịn, hơi hơi thở dốc, rơi vào du͙© vọиɠ.
Hạ Thư Khanh khẽ cong môi, đưa ngón tay vào trong cúc huyệt của nam chính không chút do dự, xâm nhập vào hành lang chật hẹp nóng bỏng. Chỉ chốc lát sau, dịch thể dính đầy đầu ngón tay hắn, làm ướt giường.
"A ... A ..." Quý Chính Đạm thở hổn hển, du͙© vọиɠ bùng cháy toàn thân, dục niệm cơ khát làm y vô thức lay động mông, phun ra nuốt vào ngón tay Hạ Thư Khanh. Nhưng vẫn chưa đủ, chưa đủ, Quý Chính Đạm sốt ruột rêи ɾỉ, không thể giải thoát khỏi sự dày vò của du͙© vọиɠ.
“Đừng nóng vội, chủ nhân sẽ cho ngươi ăn.” Hơi thở của Hạ Thư Khanh bao phủ người trên giường, côn ŧᏂịŧ to lớn phụt một tiếng thẳng tắp xâm nhập vào nhục huyệt,cường thế xâm chiếm ở chỗ sâu bên trong một cách tàn nhẫn, âm thanh của nước cọ xát phá lệ xấu hổ.
“Hừm—” Quý Chính Đạm lần đầu tiên đối mặt với côn ŧᏂịŧ của Hạ Thư Khanh, ăn thập phần miễn cưỡng.
Huyệt khẩu nhỏ hẹp bị dị vật xâm phạm phá vỡ đau đớn, khiến Quý Chính Đạm cau mày. Ngực y phập phồng lên xuống, hai chân run rẩy, càng giãy giụa càng bị hung hăng đâm sâu.
Mọi thanh âm đều im lặng, Hạ Thư Khanh bị kẹp chặt càng thoải mái, bên trong mát lạnh mang đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Hắn áp chế thở dốc, kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm mẫn cảm của Quý Chính Đạm, đầu lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ hai vυ' mẫn cảm, khơi dậy du͙© vọиɠ của y, nhục huyệt mềm xốp khẩn trương bọc lấy côn ŧᏂịŧ.
Hạ Thư Khanh tiếp tục đẩy eo, liên tục xâm nhập đến điểm sâu nhất, đốt cháy kɧoáı ©ảʍ dày đặc, thậm chí còn muốn một hơi ép hai quả trứng vào hậu huyệt của Quý Chính Đạm. Cuộc làʍ t̠ìиɦ mãnh liệt gần như gϊếŧ chết nam nhân trên giường.
Trong bóng đêm hỗn loạn, Quý Chính Đạm cảm nhận rõ ràng côn ŧᏂịŧ cứng như gậy sắt, tàn sát bừa bãi trong cúc huyệt của mình, sau cơn đau đã sớm sinh ra niềm vui sướиɠ không tả nổi, tứ chi giống nhau.
“Ưm… Dừng lại…” Quý Chính Đạm vừa thống khổ vừa vui thích kêu rên, y tưởng mình đã rơi vào cơn ác mộng khó tỉnh lại, thục tế y đang bị cưỡиɠ ɧϊếp, mà chính mình còn làm ra tư thái động tình khó nhịn, đẹp không sao tả xiết.
Côn ŧᏂịŧ của Hạ Thư Khanh khuấy động, đâm sâu vào hậu huyệt của Quý Chính Đạm, làm phẳng tất cả các nếp nhăn trên vách trong, hắn liếʍ tai y, dụ dõ: "Sảng, cứ kêu lên ..."
“A~…” Quý Chính Đạm rên lên sung sướиɠ khi bị đẩy đến vùng nhạy cảm, nửa tỉnh nửa mê. Y ngửa đầu ra sau, thân thể chịu đựng những va chạm, chiếm đoạt lặp đi lặp lại, thỏa mãn qua lại tột đỉnh của du͙© vọиɠ. Cả người y nhũn ra mà bị đâm lộng đến nơi sâu nhất, khóc lóc, nức nở và rêи ɾỉ, nhưng không thể thoát ra được.
Cơ thể cường tráng của Hạ Thư Khanh chà đạp lên nhan sắc xinh đẹp của người dưới thân, hai người đều ướt đẫm mồ hôi, làn da đỏ bừng vì du͙© vọиɠ, cơ bắp xinh đẹp căng ra những đường nét hấp dẫn. Chất lỏng từ nơi hai người giao hợp chảy ra làm thấm ướt giường, một mảnh dâʍ ɭσạи lầy lội. Hơi thở kí©ɧ ŧɧí©ɧ tố mạnh mẽ quanh quẩn mãnh liệt trong đêm tối, tràn ngập tìиɧ ɖu͙©.
Hạ Thư Khanh bôi tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên khắp cơ thể xinh đẹp của tiểu hầu gia, khiến Quý Chính Đạm khóe mắt đáng thương rơi lệ. Côn ŧᏂịŧ hắn lại một lần nữa trướng lớn, từng đường gân xanh nổi lên kịch liệt, hắn trầm giọng cười: "Đừng nóng vội, đêm còn dài..."
------
*Oan Đậu Nga:
Một người con gái nhà nghèo vùng Sở Châu, tên là Đậu Nga. Mẹ nàng mất khi nàng còn nhỏ, cha nàng là Đậu Thiên Chương không có tiền trả nợ, lại vội lên kinh dự thi, không có tiền lộ phí, liền bán nàng cho 1 bà góa là Thái Bà làm con dâu nhỏ (tức là con dâu mua từ lúc nhỏ, khi lớn lên phải làm vợ con trai người mua).
Đậu Nga tới nhà họ Thái chưa được 2 năm, thì cậu con trai họ Thái bị bệnh mất, chỉ còn nàng và bà góa họ Thái sống nương tựa vào nhau. Trương Lư Nhi là 1 tên lưu manh ở Sở Châu, cùng với bố là Trương Lão Nhi thấy nhà họ Thái chỉ có 2 người phụ nữ, liền đến ở lỳ đó, rồi ép lão bà lấy Trương Lão Nhi. Thái Bà thế cô, đành ưng chịu. Trương Lư Nhi lại ép Đậu Nga thành thân với hắn. Đậu Nga cương quyết cự tuyệt và chửi rủa hắn thậm tệ. Trương Lư Nhi căm tức, liền nghĩ kế trả thù.
Mấy hôm sau, Thái Bà bị ốm, sai Đậu Nga nấu cháo. Trương Lưu Nhi lén bỏ thuốc độc vào trong bát cháo, rắp tâm gϊếŧ chết Thái Bà rồi sẽ ép buộc Đậu Nga. Đậu Nga bưng cháo cho Thái Bà, bỗng Thái Bà thấy buồn nôn, không muốn ăn nữa và chuyển bát cháo cho Trương Lão Nhi ăn. Trương Lão Nhi trúng độc, lăn lộn dưới đất rồi tắt thở.
Trương Lư Nhi đã đổ tội đầu độc cho Đậu Nga, bắt nàng giải lên quan cai trị Sở Châu. Tri phủ Sở Châu là Đào Ngột, một viên quan nổi tiếng tham nhũng, nhận tiền đút lót của Trương Lư Nhi, bắt Đậu Nga ra thẩm vấn, ép nàng nhận tội đầu độc. Đậu Nga bị đánh đập chết đi sống lại, nhất định không chịu nhận tội. Đào Ngột biết Đậu Nga rất hiếu thuận với Thái Bà, liền đem Thái Bà ra đánh đập trước mắt Đậu Nga. Đậu Nga thương Thái Bà tuổi già, không chịu nổi cực hình, đành chịu nỗi oan mà nhận tội. Tên tham quan Đào Ngột đã đã dùng mọi thủ đoạn ép được cung, liền khép nàng vào tội chết, giải nàng ra pháp trường xử tử. Trên đường ra pháp trường, nàng đã xin được giải đi ngõ sau, chứ không bị diễu qua phố, vì nàng sợ mẹ chồng nàng nhìn thấy sẽ không thể chịu nổi.