Ta Thấy Bệ Hạ Thật Quyến Rũ

Chương 17

Edit: Phong Lữ

Tô Tuấn Văn bị nói trúng tâm sự, nhất thời không muốn trả lời, hỏi ngược lại Chu Anh: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

“Thần thích nam phong… Điện hạ hẳn đã biết rồi, mà trên phương diện công việc, thần tuyệt không có ý đồ không an phận với Điện hạ.” Chu Anh lúng túng giải thích: “Điện hạ không cần phiền não chuyện này, hoặc có khúc mắc trong lòng với thần.”

Tô Tuấn Văn nghe xong, gật đầu nói: “Được.”

Sau đó lại bổ sung một câu: “Ta chưa hề có ý trách ngươi.”

Chu Anh còn nói: ” Những ngày qua tâm trạng của Điện hạ không tốt, tất cả mọi người đều cho là Điện hạ đang căng thẳng. Nhưng thần lại cảm thấy, Điện hạ dường như rất không muốn đón dâu —— Điện hạ có người trong lòng ư?”

“Ừ.” Tô Tuấn Văn nói.

“Điện hạ thích ai không quan trọng lắm. Thế nhưng nếu Điện hạ vứt bỏ Thái tử phi hay không để ý, chẳng phải lại muốn… giẫm lên vết xe đổ.” Chu Anh kiên trì nói.

Tô Tuấn Văn biết hắn muốn nói cái gì. Nếu như trong lòng mình có người khác, còn lạnh nhạt với Thái tử phi, như vậy thì có khác gì phụ hoàng đâu.

Vì thế y trả lời: “Được, nghe lời ngươi.”

Chu Anh bồi tiếp Tô Tuấn Văn xuống thành lầu, xong liền thấy Lạc Quân Ý đang đi tới từ xa xa.

Chu Anh tiến lên một bước, cảnh giác nhìn Lạc Quân Ý: “Lạc đại nhân, lúc này còn tới nơi này, không sợ bị Lệ Phi liên luỵ sao?”

Lạc Quân Ý đứng lại, trang trọng hành lễ với Thái tử, rồi chắp tay với Chu Anh nói: “Cửu hoàng tử tuổi còn nhỏ, cũng không hiểu chuyện, trong chuyện phản loạn, thần tin tưởng điện hạ sẽ xử lý công bằng. Nhưng đột ngột gặp biến cố, Cửu hoàng tử đương nhiên rất sợ hãi, vi thần tới để thỉnh Điện hạ khai ân, cho ta gặp gỡ Cửu hoàng tử.”

Chu Anh lạnh lùng nói: “Lạc đại nhân đến thật đúng lúc, xem ra đã sớm biết chuyện phản loạn.”

Lạc Quân Ý không hề bị lay động: “Kính xin điện hạ tra cho rõ.”

Tô Tuấn Văn nói: “Vẫn còn ở chỗ mẫu hậu ấy, đến lúc ta sẽ đón y về Đông cung, tiên sinh chờ đi.”

Chu Anh không phục nhìn Tô Tuấn Văn.

Tô Tuấn Văn còn nói: “Mấy ngày tới nếu Tiên sinh có thời gian rảnh thì cùng ta nói chuyện chút đi.”

Chu Anh mất hứng, cắn răng nghiến lợi trừng Lạc Quân Ý vài lần, tức giận đến nỗi Tô Tuấn Văn gọi hắn, hắn cũng không nghe thấy.

“Chu Khanh, tiểu Chu đại nhân… An Bạch, đừng trừng nữa, người ta cũng đã đi xa rồi.” Tô Tuấn Văn bất đắc dĩ giật nhẹ ống tay áo hắn.

“Điện hạ! Hắn rõ ràng đang bắt nạt người kìa!” Chu Anh tức tới độ đi lòng vòng tại chỗ.

“Đừng tức giận, đừng tức giận. Ngươi cẩn thận vết thương đi.” Tô Tuấn Văn nhanh chóng dỗ hắn: “Điện hạ của ngươi là người dễ bị ức hϊếp vậy sao?”

Thấy Chu Anh vẫn tức không chịu nổi, Tô Tuấn Văn không thể làm gì khác hơn là nói với hắn: “Ta đáp ứng hắn chuyện này, không chỉ là nhớ tình sư sinh. Trong tay hắn còn có thứ ta muốn.”

Sau khi tạm biệt ở trong cung, Chu Anh về nhà dưỡng thương, cũng bởi vì lập công nên được một kỳ nghỉ. Hắn ở nhà tẻ nhạt, đi đùa chim, cha với ca ca lại bận rộn tới nỗi chân không bước được về nhà.

Thái tử giải quyết đảng phản loạn của Lệ Phi một cách mạnh mẽ thẳng tay, dọn dẹp hết dư nghiệt chủ yếu của phe Lệ Phi. Nhưng cũng bỏ qua cho một số quan chức không phạm lỗi lớn, ngay cả Cửu hoàng tử cũng không bị nhằm vào, chỉ được Thái tử tiếp trở về Đông cung giáo dưỡng. Trong triều từ trên xuống dưới đều khen Thái tử nhân nghĩa. Chu Anh nghe vậy trong lòng cũng vui vẻ.

Lục Phùng đến nhà hắn một chuyến, cho hắn một chút cống phẩn các nơi dâng cho Thái tử, còn nói cho hắn biết: Thái tử và Thái tử phi từ tân hôn tới nay vẫn tương kính như tân, tình cảm dần tốt, chỉ tiếc Thái tử ngày nào cũng bận rộn, rất ít gặp mặt Thái tử phi.

Chu Anh không ngờ Lục Phùng còn rất nhiều chuyện, vui vẻ nói chuyện một hồi. Sau khi tiễn Lục Phùng đi, tâm tình lại rầu rĩ không vui lên nổi.

Anh hắn thấy hắn rảnh rỗi tới nỗi muốn nổi mốc, nên nói muốn mang hắn ra ngoài đi dạo.

Chu Anh buồn bã ỉu xìu than thở: “Không, không đi, không có tâm trạng.”

“Đây là chuyện gì?” Anh hắn ngồi ở bên giường hắn, phấn khởi thích thú đi đâm cặp má phồng tới quai hàm của hắn.

Chu Anh phiền muộn nói: “Ca à, hình như ta thích một người.”

Anh hắn lườm một cái, thuần thục hỏi: “Để ý người hầu nhà nào? Nếu thiếu tiền thưởng cho người ta thì chỗ ta còn một ít này.”

“Không, không phải người hầu.” Chu Anh uể oải uể oải suy sụp: “Là người đã thành hôn, cưới thê tử.”

Anh hắn nhất thời cau mày, nghiêm túc nói: “Này thì không được. Ta không phản đối chuyện đệ thích nam tử, nhưng nếu đối phương đã kết hôn, thì đệ cũng đừng nghĩ tới nữa.”

“Ta biết. Nhưng ta giống như không phải hắn thì không được.” Chu Anh thở dài nói.

Anh hắn nghe thế, cũng cùng thở dài, có chút không đứng đắn nói: “Nếu đệ mà là cô nương, thích nam tử nào, ca đây cũng kiếm cách hốt về cưới cho đệ. Nhưng khổ nổi đệ là một tiểu tử, ca đây không có cách nào ép mua ép bán.”

“Anh dẹp đi. Làm cô nương lại không thể cưỡi ngựa vung kiếm, ta không muốn làm cô nương đâu.” Chu Anh nói.

Anh hắn sờ đầu hắn, đột nhiên hỏi: “Đệ nói thật với ta đi, người kia có phải Thái tử không?”