Tần Tiêu cười ha ha:
- Phải đó, xú nha đầu. Muội cũng giống như Ngọc Hoàn, đều yêu xú nam nhân này thôi. Nhưng Ngọc Hoàn là ôm mộng ảo khát khao mối tình đầu, muội sao, ôm nhi đồng kéo tã mối tình đầu!
- Muội bóp chết huynh!
Tử Địch giận dữ, nghiêng người ngồi trên bụng Tần Tiêu, lớn tiếng kêu gào:
- Tỷ tỷ hỗ trợ, hôm nay nhất định phải hung hăng trị xú nam nhân chuyên tai họa cho thiếu nữ đàng hoàng này!
Sáng sớm hôm sau Tử Địch đã thức dậy rất sớm, cầm đèn soi gương, mặc vào giáp trụ. Tần Tiêu cùng Mặc Y đều bị nàng đánh thức, hai người đều mắng:
- Thật ngốc nghếch!
Tử Địch tự mình say mê ngắm nghía trước gương, tự đánh giá chính mình, càng nhìn càng vừa lòng. Sau đó lại phủ áo tơi đội đầu khôi, mang theo Thuần Quân kiếm, soái ngây người!
Ăn xong bữa sáng Tần Tiêu cũng đúng hẹn thỏa mãn tâm nguyện của nàng, cùng nàng cưỡi ngựa đi tới quân doanh trung quân trong thành, xét duyệt quân binh tập luyện. Tử Địch hưng phấn hoa chân múa tay vui sướиɠ, hai má đỏ bừng. Nghe các binh sĩ cùng rống to, nhìn thật nhiều kỵ binh đi qua đi lại bắn tên, nàng không nhịn được xúc động muốn đi lên ra tay, cũng may bị Tần Tiêu ngăn cản lại.
- Công phu mèo quào của muội đừng làm người phát hiện ra. Võ nghệ giang hồ không giống như đối chiến trong binh. Tỷ của muội cũng chưa từng đánh nhau trước binh sĩ, chỉ vì sợ làm xấu mặt.
Tần Tiêu không chút lưu tình xối nước lạnh, cuối cùng làm nàng dập tắt ý niệm trong đầu.
Đi dạo trung quân chừng canh giờ, sau khi sắp xếp xong công việc, Tần Tiêu quay về phủ đại đô đốc. Tử Địch đã qua một hồi nghiện, lập tức chạy tới hậu viện tìm Mặc Y cùng Dương Ngọc Hoàn kể lại kinh nghiệm của mình.
Bên trong phủ đại đô đốc, Kim Lương Phượng đang mải miết xử lý một ít quân vụ, nhìn thấy Tần Tiêu đi vào tiến lên đón chào.
- Đại soái, hôm nay Hoàn Tử Đan đến tìm ta.
Sắc mặt Kim Lương Phượng có chút khác thường.
Tần Tiêu nháy mắt:
- Hắn tìm ngươi đâu có chuyện gì liên quan tới ta?
- A, hắn đến xin được nhận phạt.
Kim Lương Phượng nói:
- Lần trước xuất chinh bởi vì hắn vi phạm quân lệnh tự mình chủ trương tiêu diệt đội quân tiên phong Khiết Đan, về sau làm đánh mất một lần phục kích tuyệt hảo tiêu diệt đại bộ phận binh lực Khiết Đan, hắn vì chuyện này đến xin được trị tội.
Tần Tiêu thản nhiên đi tới bên ghế ngồi xuống:
- Vậy ngươi y theo quân lệnh phán xử là được. Ngươi là hành quân trưởng sử, là quân sư, quân hình hẳn phải do ngươi phê chỉ thị, không cần phải hỏi ta.
Kim Lương Phượng thoáng cười, tiến lại gần thấp giọng nói:
- Theo như luật đây là phải chém. Đại soái quả thật bỏ được một hổ tướng như vậy cùng đồ đệ tốt như thế?
- Vậy cũng không có biện pháp, quân lệnh như núi thôi!
Tần Tiêu nói:
- Chẳng lẽ mở trường hợp đặc biệt cho hắn? Nếu như thế này ngày sau ai sẽ nghe theo quân lệnh đây?
- Theo ta thấy, lần này mặc dù hắn có tội nhưng vẫn có công. Tội cùng công bù đắp, tội không đáng chết.
Kim Lương Phượng như có thâm ý nhìn Tần Tiêu, nói:
- Quân lệnh kỷ luật, tự nhiên phải tuân thủ thật nghiêm chỉnh không cho phép làm trái. Nhưng thưởng phạt phân minh cũng đồng dạng trọng yếu. Bằng không các tướng sĩ chẳng phải sẽ cho rằng chúng ta dụng hình khắc nghiệt, chỉ nhìn thấy sai lầm mà không thấy công lao sao?
Tần Tiêu nhìn vẻ mặt biến hóa kỳ lạ của Kim Lương Phượng, trong lòng thầm cười: Lão gia hỏa này, xem ra đã hiểu rõ tâm tư của ta thôi. Ta không tiện xử trí Hoàn Tử Đan mới đẩy hắn cho ngươi, ngươi xử lý như vậy vừa chiếu cố kỷ luật quân đội vừa chiếu cố tâm tư mặt mũi của ta cùng Hoàn Tử Đan, quả nhiên là một lão hồ ly xuất sắc ah, ta càng ngày càng thích hợp tác làm việc với ngươi.
- Vậy trưởng sử đại nhân tự mình nhìn xem mà xử lý đi.
Tần Tiêu làm ra bộ dạng như thờ ơ, cầm sổ con trong tay tùy ý lật xem:
- Bất kể xử lý như thế nào quan trọng nhất là phục chúng, hợp lý.
Kim Lương Phượng mỉm cười:
- Qua thêm hai ngày đại soái triệu tập các tướng quân cùng đồng liêu nghị sự, khi đó chúng ta tiếp tục kết án hắn thế nào? Đến lúc đó xem như tổng kết cuối năm, còn cần thưởng phạt, vừa lúc thực hiện cùng một lúc. Hiện tại trước hết để cho hắn giữ nguyên chức vụ làm việc lập công chuộc tội.
- Được.
Tần Tiêu liếc mắt nhìn qua Kim Lương Phượng, ánh mắt hai người chạm nhau, lòng hiểu mà không nói chỉ bật cười.
Đến giữa trưa, Tần Tiêu xử lý xong một ít sổ con quân vụ, sau đó rời khỏi phòng nghị sự chuẩn bị vào hậu viện ăn cơm trưa cùng Mặc Y các nàng. Hai ngày này công việc cũng không quá bận rộn, Tần Tiêu đặc biệt rút thời gian bồi Dương Ngọc Hoàn cùng Tử Địch. Hai a đầu ngốc từ xa xôi ngàn dặm đi tới U Châu, xem như tình thâm ý trọng vô cùng. Mỗi khi nghĩ tới các nàng trong lòng Tần Tiêu không nhịn được cảm thấy mềm mại, trên mặt bất tri bất giác hiện lên vẻ mỉm cười.
Vừa mới đi vào hậu viện, liền nhìn thấy Tần Ảnh ngày thường vẫn luôn ở chuồng ngựa không hề động đậy lại đứng ngay cạnh cửa viện, giống như có ý chờ đợi Tần Tiêu.
- Chủ nhân.
Tần Ảnh cúi đầu, thập phần khiêm cung.
- Ta đã nói qua với ngươi thật nhiều lần, đừng nên gọi ta là chủ nhân. Gọi đại soái, tướng quân, đại đô đốc đều được.
Tần Tiêu nhìn hắn, diễn cảm có chút cổ quái, liền hỏi:
- Có chuyện gì tìm ta sao?
- Có...
Tần Ảnh có chút ấp úng ngập ngừng.
- Sự tình gì cứ nói thẳng đi.
Ngữ khí của Tần Tiêu thản nhiên.
Tần Ảnh ngẩng đầu nhìn Tần Tiêu, đột nhiên quỳ xuống dập đầu nói:
- Ảnh Tử muốn cầu đại soái một việc!
Tần Tiêu thoáng cau mày:
- Có sự tình gì đứng lên nói chuyện là được. Ngươi nằm úp sấp như vậy nói gì ta cũng nghe không được rõ ràng. Chẳng lẽ muốn ta cùng gục xuống với ngươi hay sao?
Tần Ảnh thoáng sững sờ, lúc này mới đứng lên, trong ánh mắt nhấp nháy ánh sáng khác thường, nhận chân nói:
- Đại soái, Ảnh Tử muốn cầu xin ngài có thể đừng gϊếŧ hết người Khiết Đan hay không?
Tần Tiêu hơi có chút kinh dị nhìn Tần Ảnh, trong lòng nghĩ thầm: Hắn vẫn còn nhớ rõ mình là người Khiết Đan, hơn nữa theo thói quen của người thời sau mà nói hắn cũng là một hoàng tử. Nhiều năm qua Khiết Đan chỉ lưu lại cho hắn đau xót cùng phẫn nộ vô tận. Nhưng hiện tại hắn vẫn cầu tình cho Khiết Đan. Hán tử này thật sự có thể xem là người có tình có nghĩa.
Tần Tiêu thản nhiên nói:
- Ta khi nào đã nói qua muốn gϊếŧ hết người Khiết Đan đây? Đây là quân quốc đại sự, ngươi biết cái gì, không nên đi nghị luận.
Dứt lời Tần Tiêu chuẩn bị nhấc chân rời đi.
Tần Ảnh đột nhiên lóe thân chắn ngang trước mặt Tần Tiêu, liền quỳ bái xuống, ánh mắt nóng bỏng nhìn lên Tần Tiêu, một tay đặt chéo trên ngực nhận chân nói:
- Đại soái, Ảnh Tử tuy rằng địa vị hèn mọn nhưng trong lòng tôi vẫn còn nhớ rõ tôi là người Khiết Đan. Cũng giống như người Trung Nguyên, tôi cũng yêu đồng bào cùng quốc thổ của tôi. Tuy rằng Khiết Đan rất có lỗi với tôi, nhưng đây chẳng qua là một ít người! Tuy rằng Khiết Đan mạo phạm uy nghiêm của Đại Đường, nhưng cũng chỉ là do một số người vì ham muốn cá nhân cùng ích lợi mà phát động xâm lược!