Trong vấn đề xử lý quan hệ xã giao, Lý Tiên Huệ cùng Thượng Quan Uyển Nhi rõ ràng còn lành nghề hơn Tần Tiêu một ít. Nữ nhân sao, vốn là chính trị gia trời sinh, huống chi với xuất thân của hai nàng, những việc đã từng trải qua cùng trí tuệ của bản thận, không thể nghi ngờ càng là cao thủ trong đó. Điều này đối với Tần Tiêu mà nói đều là những của cải vô hình.
Lý Long Cơ hứng trí bừng bừng xào bài, vừa tùy ý nói chuyện phiếm:
- Đúng rồi, vừa rồi ta đã đáp ứng Mặc Y, cho phép ngươi mang nàng ra tiền tuyến, cũng phục chức cho nàng, thụ ngũ phẩm Anh Dực tướng quân, đảm nhiệm U Châu quân du kích tướng quân. Qua hai ngày các ngươi cùng nhau khởi hành đi thôi! Nhưng ngươi phải chú ý nhiều hơn, hiện tại nàng chính là nữ trung hào kiệt duy nhất của Đại Đường, ngươi phải cẩn thận đối đãi, đừng làm cho nàng bị thương như ở Sóc Phương lần trước.
Tần Tiêu không khỏi ngạc nhiên, hoàng đế nhận chân mở miệng vàng, tự nhiên đã không cho phép hắn được phản bác. Lý Long Cơ vẫn giống như không có việc gì tiếp tục xào bài, Lý Tiên Huệ cùng Thượng Quan Uyển Nhi lại rõ ràng né tránh ánh mắt của Tần Tiêu. Khi nhìn qua Mặc Y, trên mặt nàng lại lộ ra dáng cười xấu xa khi thực hiện được gian kế của Tử Địch, híp mắt nhìn chằm chằm lên bàn, khóe mắt lại liếc Tần Tiêu.
Tần Tiêu buồn bực hít sâu một hơi, thản nhiên nói:
- Bệ hạ yên tâm, thần đã biết...
Dứt lời hắn nhìn Mặc Y ngoắc ngón tay, Mặc Y đã định liệu trước không chút lo lắng cùng hắn đi ra.
Tần Tiêu mang nàng đi tới chỗ yên tĩnh, căm giận ôm cổ nàng:
- Nàng thật giỏi ah, không ngờ còn biết học cách dùng ám chiêu với lão công của nàng, tìm hoàng đế tới dọa ta!
Mặc Y che miệng cười ha ha một trận, sau đó lại thật sự nói:
- Lão công, vừa rồi tự huynh nói nếu muội ra trận huynh sẽ lo lắng. Nhưng huynh có từng cân nhắc qua ý nghĩ của chúng tôi hay không, chúng tôi cũng sẽ lo lắng cho huynh? Nếu muội đã có khả năng cùng ra trận với huynh, vì sao huynh không đồng ý cho muội bồi bên cạnh huynh đây? Có lẽ muội không giúp được huynh chuyện gì... nhưng mà chỉ cần trong mắt nhìn thấy huynh, muội sẽ an tâm hơn rất nhiều, lão công biết không?
Trong lòng Tần Tiêu rung động, không khỏi khẽ thở dài một hơi, chậm rãi lại dịu dàng nói:
- Đã là lão phu lão thê suốt mấy năm, vì sao vẫn xử trí theo cảm tính như ngày trước đây? Chẳng lẽ mỗi ngày đều phải nhìn thấy ta mới yên tâm sao?
- Phải, đúng thế!
Mặc Y khẳng định gật đầu:
- Đối với nam nhân mà nói, có quốc gia, có dân tộc, có gia đình cùng vợ con, nhưng ở trong mắt nữ nhân chúng ta, trượng phu cùng hài tử là hết thảy, tình yêu chính là tất cả, huynh biết không? Nhi đồng đã có Tiên nhi cùng Uyển nhi chiếu cố, quả quyết không có vấn đề. Nhưng nếu không tận mắt nhìn thấy huynh mỗi ngày, trong lòng muội vĩnh viễn sẽ không kiên định!
Tần Tiêu xúc động than nhẹ, ha ha cười nói:
- Được rồi, xem ra chỉ chiều theo muội! Không nghĩ tới đã thành thân ba bốn năm, muội vẫn tràn đầy tình cảm như thế.
Mặc Y hài lòng cười rộ lên, thản nhiên nói:
- Cho dù là sáu bảy mươi tuổi, lão công ở trong mắt lão bà vĩnh viễn vẫn như thuở ban đầu! Không giống nam nhân các huynh, lão bà vừa già thì ghét bỏ hoa tàn ít bướm, thê tử cám bã...
Tần Tiêu cười to:
- Ân, cho nên muội mới quyết định, nhất định phải đi theo bên cạnh ta sao? Muội cần phải nhìn kỹ đó, lão công của muội là tình nhân trong mộng rất được nữ nhân yêu thích, nói không chừng đi U Châu, phải dâng thêm mười phòng bát phòng tiểu thϊếp.
Mặc Y cũng không bị lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ cùng hài hước của hắn lừa gạt, theo ý tứ của hắn nói:
- Nạp nhiều tiểu thϊếp cũng không quan trọng. Bởi vì muội biết, trong lòng huynh vẫn luôn có muội, như vậy là đủ rồi!
Tần Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu, lại ôm Mặc Y vào lòng, nhẹ giọng nói:
- Muội nói những câu có đạo lý như vậy, làm cho ta không cách nào phản bác. Trong ngày thường muội ít nói nhất, nguyên lai miệng lưỡi bén nhọn như vậy...Ai, ta là một đại nguyên soái, lại không giải quyết được một vị tướng quân thủ hạ, thật sự là không mặt mũi hỗn đi xuống!
Mặc Y ôn nhu lẫn hài lòng mỉm cười, đem thân thể gắt gao vùi vào lòng Tần Tiêu, dựa trên l*иg ngực dày của hắn, nghe nhịp tim đập mạnh mẽ của hắn, tâm tư của nàng giống như nhớ lại ở mấy năm trước, hai người cùng nhau tác chiến, trong lòng không khỏi rung động không thôi...
Nửa đêm giờ Tý, Tần Tiêu cho phòng bếp làm một ít điểm tâm, bài cục cũng đã kết thúc, mọi người cùng nhau ăn khuya. Lý Long Cơ cũng đã chơi thật tận hứng, không đến nỗi phải chơi suốt cả đêm. Vì vậy bài cục cũng chấm dứt, cho mọi người có thời gian đi nghỉ ngơi.
Vào nửa đêm thời tiết có chút lạnh, Tần Tiêu an bài phòng ngủ cho Lý Trọng Tuấn, Lý Long Cơ vẫn ngồi bên bếp lò trong phòng khách. Tần Tiêu ngồi cùng hắn, hai người lấy một bình rượu, vừa uống vừa nói chuyện phiếm. Thạch Thu Giản là thị vệ thϊếp thân của hoàng đế, lúc này cũng rất hiểu biết đi ra cửa canh gác.
Lý Long Cơ chà xát đôi tay trên lửa, nói:
- Thời gian khá khẩn trương, ngày mai ta cũng không có ý định lưu lại Trường Cát, ta muốn nhanh chóng xuôi nam tuần tra xong bên kia còn phải vội vàng quay về Trường An, triệu tập các vị đại thần tể tướng, tinh tế thương nghị tình huống chiến tuyến đông bắc. Đại ca, lần này trách nhiệm của ngươi trọng đại, trong lòng có ý tưởng gì không?
Tần Tiêu dùng que gắp than nhẹ nhàn gẩy gẩy than trong bếp lò, suy tư nói:
- Bên phía đông bắc ta không quá quen thuộc. Địa lý, nhân văn, phong tục cùng trạng huống của U Châu quân ta cũng không quá hiểu biết, không điều tra thì không có quyền lên tiếng! Hiện tại ta cũng không thể nói rõ ràng nên làm thế nào, chỉ có một ít tư tưởng đại khái.
- Nga, nói nghe một chút?
Lý Long Cơ cảm thấy thật hứng thú.
- Ân, là như vậy.
Tần Tiêu nói:
- Lúc trước ngươi cũng nói bên Bắc Địch khi chiến khi hòa, có hại luôn là chúng ta, nếu muốn giải quyết vấn đề này từ trong nguồn gốc, chỉ có một biện pháp, chính là – đại dung hợp dân tộc.
Lý Long Cơ nhất thời tỉnh táo tinh thần, sắc mặt lộ vẻ vui mừng nói:
- Chúng ta thật đúng là huynh đệ tri kỷ ah. Không dối gạt ngươi, trong lòng ta cũng đang có ý nghĩ như vậy! Nhớ năm đó, Thái Tông hoàng đế anh minh uy phong bậc nào, tiêu diệt Đột Quyết. Nhưng chuyện cách vài chục năm sau, hậu Đột Quyết lại lặng yên hứng khởi, biến thành bắc hoạn mới. Lần này ta không chỉ muốn trùng hưng Đại Đường, còn muốn làm một chuyện mưu phúc cho hậu thế, chính là triệt để giải quyết Bắc Địch xâm phạm biên giới, đem bọn hắn dung hợp tới trong dân tộc Đại Hán chúng ta.
Tần Tiêu không khỏi mừng rỡ, liên tục khen:
- Tốt, ngươi hiện tại quả nhiên đứng trên một độ cao phi phàm – nhưng ngươi cũng biết làm như vậy là khó khăn, còn khó khăn thật lớn! Đầu tiên phải đánh bại Đột Quyết cùng Bắc Địch, bắt bọn hắn hàng phục, sau đó mới có thể làm ra hành động như thế. Hơn nữa đến lúc đó, hơn mười vạn thậm chí là trăm vạn người cần di chuyển cùng dàn xếp, đây không phải là chuyện dễ dàng.