- Vật dụng ở trong ba lô… chúng em đều đã làm mất hết rồi.
Phương Tuyết mặt đỏ lên, sở dĩ cô và Du Mộc rơi xuống loại tình trạng này, hoàn toàn là do cô gây ra.
Địch Cửu nhíu mày, hắn cũng không tiếp tục hỏi thăm xem tại sao Du Mộc và Phương Tuyết lại xuất hiện ở nơi này.
Trông thấy Địch Cửu nhíu mày, Phương Tuyết vội vàng lên tiếng:
- Em với Du Mộc và hai người bạn nữa cùng đi du ngoạn chùa Vong Xuyên. Không hiểu có chuyện gì xảy ra mà em lại đột nhiên nhìn thấy một cây cầu gỗ kỳ lạ. Em cũng đã tới chùa Vong Xuyên mấy lần, nhưng chưa từng nhìn thấy loại cầu gỗ này.
- Em tưởng rằng đây là điểm du lịch mới nên liền nhảy lên cầu gỗ. Không nghĩ tới em vừa mới nhảy lên cầu thì đã nhìn thấy vài con sói xám, em sợ quá nên lập tức bỏ chạy...
Du Mộc tiếp lời Phương Tuyết nói ra:
- Em nhìn thấy Phương Tuyết bỏ chạy thì cũng vội vàng đuổi theo. Phương Tuyết nói có mấy con sói xám, mặc dù em không hề nhìn thấy, nhưng vẫn tin tưởng Phương Tuyết. Kết quả là trên đường bỏ chạy chúng em đều đánh mất điện thoại, hiện tại cũng triệt để lạc đường, mấy ngày nay toàn phải ăn quả dại và rễ cây lót dạ, còn có mấy khối chocolate nữa.
- Em quả thực đã nhìn thấy sói?
Địch Cửu hơi nghi hoặc một chút, theo lý thuyết nếu chùa Vong Xuyên là điểm du lịch, vậy thì không có khả năng đồng thời xuất hiện mấy con sói xám mới đúng chứ.
Phương Tuyết do dự một chút rồi nói:
- Lúc ấy em khẳng định đã nhìn thấy sói, về sau em cũng có chút hoài nghi mình đã nhìn lầm. Chùa Vong Xuyên nằm ở ngoài cùng dãy núi Vong Xuyên, cách rất xa những địa phương nguy hiểm khác của dãy núi Vong Xuyên, tại sao lại có sói được chứ?
- Vậy các em đã bị lạc mấy ngày rồi?
- Chắc khoảng hai ba ngày rồi, mấy ngày nay chúng em một mực chạy trốn trong sợ hãi, cụ thể đã qua bao lâu cũng không quá rõ...
Sau khi Phương Tuyết trả lời vấn đề của Địch Cửu, cô do dự nhìn Địch Cửu một chút rồi hỏi:
- Anh à, anh cũng lạc đường giống như chúng em sao?
Địch Cửu gật gật đầu:
- Đúng vậy, anh cũng bị lạc. Anh gọi Địch Cửu, về sau hai em có thể trực tiếp gọi tên anh. Cách đây không xa có một cái hồ, trước tiên chúng ta đến bên hồ ở một đêm, làm chút gì đó để ăn, rồi ngày mai trời sáng lại tiếp tục tìm đường.
- A...
Địch Cửu vừa dứt lời thì Phương Tuyết lại lần nữa a một tiếng, hoảng sợ nói ra:
- Em lại nhìn thấy cầu gỗ rồi, nó ở đằng kia kìa.
Địch Cửu và Du Mộc đồng thời nhìn về phương hướng mà Phương Tuyết chỉ, làm gì có cây cầu nào chứ, nơi đó chỉ có một khóm bụi gai.
Du Mộc cũng cảm thấy có gì đó không đúng, sắc mặt tái nhợt đứng lên. Mặc dù cô không trông thấy cầu gỗ, nhưng lại mơ hồ nhìn thấy có một cái bóng biến mất sau khóm bụi gai.
Địch Cửu một phát bắt được cổ tay Phương Tuyết, hắn lập tức cảm thấy lạnh buốt. Địch Cửu vội vàng lấy ra một gốc dược liệu rồi đưa cho Phương Tuyết:
- Em mau nhai nát nó rồi nuốt xuống. Du Mộc, em giúp anh nhìn tấm bản đồ này xem.
Địch Cửu vốn dĩ định nghỉ ngơi một đêm, giờ phút này đã thay đổi ý định. Hắn nhận thấy nơi đây có chút quỷ dị, hắn cũng không tin Phương Tuyết lại vô cớ nhìn khóm bụi gai thành cầu gỗ.
Chỉ cần Du Mộc có thể nhận biết phương hướng trên bản đồ thì hắn thà rằng đi đường suốt đêm cũng không ở lại đây.
Địch Cửu lấy ra một tấm bản đồ du lịch, phía trên mặc dù có đánh dấu đông nam tây bắc, thế nhưng là Địch Cửu lại không nhận ra bất cứ rừng rậm, vách núi, sơn cốc nào trên bản đồ du lịch này.
- Em biết rồi, chúng ta chỉ cần đi qua vùng rừng rậm này là tới chùa Vong Xuyên...
Trông thấy Địch Cửu lấy ra bản đồ du lịch, Du Mộc mừng rỡ kêu lên. Nhưng cô cũng chỉ vui mừng trong chốc lát rồi nhanh chóng thất lạc nói:
- Đáng tiếc chúng ta lại không có la bàn, chỉ có thể chờ đến ngày mai rồi tính.
Phương Tuyết nuốt một gốc dược liệu cũng đã dần dần bình tĩnh lại, cô cũng hùa theo nói :
- Đúng vậy, chúng ta cũng chỉ có thể nghỉ ngơi một ngày, Du Mộc đã rất mệt rồi, căn bản là không đi được a.
- Anh có la bàn, đi không được thì để anh cõng, nhất định phải đi ngay lập tức. Nếu như các em không đi, vậy thì anh sẽ đi trước.
Địch Cửu lấy ra la bàn, không chút do dự nói.
Sau khi nói xong, Địch Cửu lại lấy ra hai gói mì tôm, đưa cho Phương Tuyết và Du Mộc.
Bởi vì hắn cũng đồng dạng nhìn thấy bóng dáng cây cầu gỗ kia. Hiện tại hắn có thể khẳng định Phương Tuyết không gặp phải ảo giác. Đứng ở nơi này, từ đầu đến cuối hắn luôn có một loại cảm giác không thích hợp.
- La bàn!!!
Du Mộc và Phương Tuyết đều kích động nhìn chằm chằm vào la bàn trong tay Địch Cửu, chỉ cần có la bàn và bản đồ, bọn họ chắc chắn có thể đi ra ngoài.
- Cám ơn anh Địch.
Dù đây là lần đầu tiên bọn họ gặp Địch Cửu, nhưng Du Mộc biết, lúc này ngoại trừ để Địch Cửu cõng cô, căn bản là không còn biện pháp nào khác. Hơn nữa Địch Cửu vừa mới cứu mạng cô lại còn đưa mì tôm cho hai cô, đó càng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Địch Cửu cõng Du Mộc lên rồi trực tiếp đi về phía chùa Vong Xuyên.
Cõng Du Mộc lên, Địch Cửu liền cảm nhận được hai khối mềm mại đè lên lưng, trong lòng không khỏi có một loại mừng rỡ cùng ngạc nhiên. Hắn ngạc nhiên không phải là vì hai khối mềm mại phía sau, mà là vì thể lực của mình.
Bởi vì không thể tập võ, Địch Cửu vẫn luôn học tập các loại kiến thức khoa học kỹ thuật, học tập y đạo, thể lực tự nhiên rất kém cỏi. Lần này hắn cõng Du Mộc, lại không cảm thấy chút khó khăn nào. Hiện tại xem ra, thể lực của hắn không chỉ tăng lên gấp đôi. Địch Cửu cúi đầu nhìn lồņg ngực của mình một chút, hắn khẳng định thứ mang đến biến hóa cho mình, vẫn là hòn đá màu đen kia.
Chẳng trách lúc mình bò lên từ dưới vách núi kia lại không cảm thấy mất bao nhiêu sức.
- Anh Địch cũng là du lịch tới đây sao?
Xung quanh quá mức an tĩnh, Du Mộc chủ động hỏi một câu.
- Đúng thế.
Địch Cửu thuận miệng đáp lại một câu cụt ngủn rồi lập tức im lặng không nói gì thêm.
Thấy Địch Cửu không có hứng thú trò chuyện, Du Mộc và Phương Tuyết ăn xong mì tôm cũng không dám nói nữa. Trong rừng rậm ngoài ánh trăng le lói ra thì chỉ còn lại tiếng bước chân gấp gáp.
Mặc dù thể lực của Địch Cửu so với trước đó đã tốt hơn rất nhiều, nhưng cứ liên tục cõng Du Mộc chạy như vậy thì cũng cảm thấy có chút không chịu đựng nổi. Cho nên sau khi bàn bạc, ba người dừng lại bên cạnh một con suối quyết định nghỉ ngơi một đêm tại đây.
Sau khi ăn xong một gói mì tôm, Địch Cửu nghe thấy tiếng quẫy nước tưởng rằng là có dã thú lại gần đây nên đứng dậy lại gần đi kiểm tra.
Nhưng đập vào mắt hắn là thân thể trần như nhộng của Du Mộc, cô đang tắm rửa một mình bên bờ suối, thân hình bốc lửa ngay lập tức in vào mắt của Địch Cửu, hai vυ' căng mịn cùng núʍ ѵú hồng hào. Bên dưới là khe huyệt thần bí bị che khuất bởi đám lông lồņ màu đen rậm rạp.
Lần này con cặҁ của hắn lại cứng lên, cũng khá lâu rồi hắn chưa gần gũi với con gái tăng thêm từ khi bị hòn đá màu đen cải tạo qua cơ thể, hắn luôn cảm thấy sự bức bách trong cơ thể mình.
Hết cách rồi hắn đành đi đến, nghe thấy tiếng bước chân Du Mộc vội quay đầu lại, sau khi thấy đó là Địch Cửu thì cô liền thả lỏng, cũng không có che đậy thân thể.
- Anh Địch, anh thích nhìn em tắm à.
- Không hẳn vậy.
Địch Cửu không ngờ cô ấy lại không che lại thân thể mình mà lại thả ra cho hắn xem, gương mặt xinh đẹp cùng cơ thể bốc lửa kia làm cho hắn càng thêm khó chịu trong người.
Du Mộc cũng không mặc lại đồ mà tiến lại gần người Địch Cửu, trong ánh nhìn của hắn cô nhẹ nhàng quàng tay vào cổ hắn rồi nói :
- Coi như em đền ơn cứu mạng của anh vậy
Nói xong, đôi môi của cô đã dính chặt lên môi của Địch Cửu, lưỡi cô luồn vào trong cùng hắn đá lưỡi.
Địch Cửu cũng vòng tay qua, hắn đặt trên mông cô, hai tay nhẹ nhàng xoa nắn lấy cặp mông tròn mịn.
Cả hai hôn nhau được vài phút, mới tách ra, Du Mộc nhìn Địch Cửu ánh mắt mang theo một chút cảm kích nói :
- Hôm nay thật sự cám ơn anh, nếu không có anh có lẽ em đã chết rồi.
- Không sao, anh chỉ làm theo việc mà anh muốn làm thôi.
- Dù vậy nhưng em vẫn muốn cám ơn anh.
Nói xong cô liền cúi xuống mở thắt lưng quần của hắn rồi tuột xuống, cũng đồng thời đẩy sát hắn vào trên thân cây, cô chụp vào được con cặҁ to lớn của hắn, có chút kinh hoảng nhưng cũng không sợ hãi, hai tay vuốt trụ lấy.
Cô vén áo hắn lên, tìm hai núʍ ѵú của hắn ngậm mυ'ŧ kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm Địch Cửu cảm giác vô cùng mới lạ, hắn chưa từng được người đàn bà nào làm như vậy trước đây, lưỡi của cô liếʍ trên ngực hắn ướŧ áŧ đầy mê hoặc.
Bàn tay trái ở bên dưới vuốt ve con cặҁ căng phồng, chơi đùa lấy hai hòn tinh hoàn, miệng của cả hai bắt đầu giao tiếp, đôi lưỡi quấn lấy nhau vô cùng thân thiết.
Sau khi nhả ra cô quỳ xuống dưới, dựa theo kinh nghiệm xem được từ mấy bộ phim sεメ, cô khẽ mở ra môi ngậm lấy qυყ đầυ rồi đưa sâu vào trong miệng. Địch Cửu cảm thấy trên dươņg vậţ giữa hai chân truyền tới một cảm giác vô cùng ấm nóng sảng khoái, làm hắn nhịn không được rùng mình một cái.
"A! Du Mộc, em bú cặҁ anh thật là thích quá".
"A... Hừ ..."
Nghe thấy hắn cổ vũ như vậy, bọc lại côn ŧᏂịŧ cái miệng nhỏ nhắn kia đột nhiên gia tốc phun ra nuốt vào, làm hắn căn bản không bị khống chế phát ra sảng khoái rêи ɾỉ.
Một đôi thon dài mềm mại bàn tay nhỏ bé, một cái đưa vào giữa hai chân của Địch Cửu nhẹ nhàng vuốt ve lấy một đôi hòn dáį, một cái khác giữ tại dươņg vậţ của hắn, theo đầu lưỡi tại trên mặt đầu trym xoay tròn liếʍ láp, chậm rãi khuấy động lấy, không ngừng mang đến cho hắn vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ kɧoáı ©ảʍ.
Không thể không nói, Du Mộc bú ɭϊếʍ kỹ thuật tương đối khá, chẳng lẽ cô cũng trải qua rất nhiều nam nhân sao?
Địch Cửu không thích bị rơi vào thế hạ phong, hắn đè người cô xuống trên cỏ rồi cởi bỏ hết quần áo, sau đó hướng về thân thể cô mà hưởng thụ, hai tay hắn chơi đùa lấy bộ ngực săn chắc, miệng hắn bú ʍúŧ hai núm ngực, còn hai tay chạy trên thân thể của Du Mộc, từ cổ đến cánh tay, nách, cho đến eo rồi chạy xuống cái lồņ đã ướt đẫm nước.
Hắn đưa con cặҁ xuống dưới mu lồņ khẽ chà xát, rồi nhẹ nhàng từng bước đâm sâu vào, chỉ nghe tê một tiếng, con cặҁ hắn thế mà phá bỏ một lớp màng mỏng để chui vào.
- Á … Đau …
Du Mộc thất thanh kêu lên, cô bắt đầu cảm nhận sự đau đớn khi thất thân , nước mắt cũng tuôn ra, nhưng bản thân lại không có nhiều vùng vẫy. Địch Cửu có chút ngoài ý muốn nhìn xuống, không ngờ cô gái này vẫn còn trinh nha.
Địch Cửu cũng không muốn quá ác liệt, hắn từng bước vào sâu trong lồņ cô, đến khi chạm vào đáy tử ©υиɠ rồi hắn mới để yên một lúc.
Hắn chuyển sang hôn môi cô, cả hai cùng nhau trao đổi nước bọt, tiếng hôn lấn át cả nỗi đau của Du Mộc. Ngay sau đó, Du Mộc vòng tay qua ôm lấy cổ Địch Cửu, cùng với hắn cuốn lưỡi không ngừng nghỉ.
Sau một hồi phá thân, cảm giác đau đớn giảm xuống, Địch Cửu cũng không kiêng kị nhiều, hắn ra sức dập thẳng con cặҁ vào trong cái lồņ đang co bóp của Du Mộc.
"A! Thật thoải mái... Thật thoải mái a!" Du Mộc lớn tiếng rêи ɾỉ.
Thật là thoải mái! Thật sự rất thích! Cái lồņ vừa bị phá trinh này thật chặt chẽ, làm cho Địch Cửu cắm đi vào thật khó khăn mới có thể nhúc nhích được trong lồņ cô.
Hai chân của Du Mộc kẹp chặt lên eo của hắn, sau đó, Địch Cửu liền cảm giác được ấm áp ướŧ áŧ trong lỗ thịt đột nhiên truyền đến từng đợt vô cùng mãnh liệt lực hút!
"A... Anh Địch... Nhanh lên dùng sức địţ em đi... Á ... Sướиɠ quá"
"Con lẳиɠ ɭơ này, lại còn nói như vậy, xem anh làm sao địţ chết em đây này!"
Địch Cửu lập tức lại bắt đầu mạnh mẽ đút vào, chính là trong lỗ lồņ Du Mộc đang kẹp chặt lấy dươņg vậţ, cho dù có số lớn dâʍ ŧᏂủy̠ trợ giúp, hắn còn là cảm giác được mỗi lần cắm vào bên trong đều có chút cố hết sức.
"A... A... Đúng... Chính là như vậy ... Mau địţ em con lẳиɠ ɭơ này... A... Anh địţ em sướиɠ quá... Á..."
Du Mộc vừa mới dứt lời, Địch Cửu đã lại một lần nữa ra sức động đậy cái mông của mình, tại trong lồņ cô thật mạnh đút vào lên.
Mà ở dưới người của hắn Du Mộc, trong miệng rêи ɾỉ cũng vẫn không có đình chỉ. Liên tục không ngừng đút vào, hơn nữa thêm vào Du Mộc ngôn ngữ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, làm Địch Cửu cảm thấy trên mặt đầu trym cảm giác tê dại đã sắp tích lũy đã đến cực hạn!
Tại hung hăng cắm vào Du Mộc hơn mười phút sau, hắn cố nén xuất tinh kɧoáı ©ảʍ, đem dươņg vậţ theo trong thân thể của cô rất nhanh rút ra, một khắc kia Du Mộc âm thanh rêи ɾỉ cũng hơi ngừng, phát ra một tiếng u oán rêи ɾỉ.
"Hô... Lẳиɠ ɭơ, lật người đi, chúng ta đổi tư thế."
Nghe được lời nói của hắn, chỉ thấy cô thuận theo đứng dậy, lật người quỳ nằm úp sấp ở trước mặt hắn, hai mảnh trắng noãn giữa mông đít, một đóa hồng nhạt c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ lộ rõ ra trước mắt hắn.
Nhìn xuống dưới, liền là mới vừa bị hắn hung hăng đút vào lỗ thịt, lầy lội không chịu nổi dâʍ ŧᏂủy̠ đang không ngừng chảy ra.
"Anh Địch, anh còn đang chờ cái gì? Mau cắm dươņg vậţ vào địţ em tiếp đi... A! Đúng, chính là như vậy... A... A... Thật sâu... A... Thật là thoải mái... Sướиɠ quá"
Khi Du Mộc quay đầu lại thúc giục, Địch Cửu cũng lại một lần nữa đem dươņg vậţ của mình cắm vào trong thân thể của cô, sau đó hai tay vịn chặt cái mông của cô mà bắt đầu lại một vòng tiến công.
"A... Nhanh một chút... Lại dùng lực thêm chút nữa ... Em mau ra rồi... A ... A... Đã tới rồi... Đã tới rồi... A... Ra đây..."
Khi Du Mộc hô to tới thời điểm cao trào, Địch Cửu cũng rốt cục nhịn không được, tại ngôn ngữ của cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến, hắn đem dươņg vậţ của mình hung hăng cắm sâu vào trong lỗ thịt của cô, rồi sau đó bắn ra tiņh dịҁh.
Cả hai ôm nhau thở hổn hển, tuy nhiên Địch Cửu vẫn thấy chưa thỏa mãn, hắn tiếp tục đẩy Du Mộc xuống, con cặҁ vẫn tiếp tục đóng vào trong cơ thể thiếu nữ. Cái lồņ hồng hào nhỏ bé giờ đã đỏ chót và được nới rộng, hai bầu vυ' của Du Mộc cũng sưng tấy lên, để trên ngực vài vết răng.
Cuộc làʍ t̠ìиɦ kéo dài cho đến đêm, sau khi cảm nhận Du Mộc đã hoàn toàn kiệt sức, hắn cũng không tiếp tục nữa mà bế cô xuống suối khẽ rửa thân thể cho cô rồi mặc lại quần áo cho cô, bế cô về đến nơi nghỉ ngơi rồi đi ngủ trong chốc lát.
Thẳng đến sáng ngày thứ hai, khi những tia nắng đầu tiên trong ngày chiếu xuống, ba người mới ra khỏi rừng rậm, xuất hiện tại trên một đỉnh núi.
- Đến nơi này rồi mà vẫn không nhìn thấy bất kỳ vật gì a.
Phương Tuyết nhìn sương mù mông lung một mảnh ở phía xa, có chút lo lắng nói ra.
Du Mộc cũng không nhìn thấy bất kỳ vật gì, hai người chỉ có thể chờ Địch Cửu nói chuyện. Cho dù các cô đều biết theo bản đồ dãy núi Vong Xuyên thì chỉ cần đi hết rừng rậm là tới chùa Vong Xuyên thế nhưng cả hai đều chưa từng đi qua.
Địch Cửu lúc này còn đang rung động vì thị lực của mình. Phương Tuyết và Du Mộc đều không nhìn thấy bất kỳ vật gì, nhưng hắn lại có thể mơ hồ nhìn thấy vài tòa nhà ẩn hiện ở rất xa. Hắn khẳng định trước đây thị lực của mình không tốt như vậy, có thể thấy được sau khi hắn bị tia chớp màu vàng nhạt kia bổ trúng, thân thể của hắn đã được cải tạo lại toàn bộ.
Chẳng qua là lúc thân thể hắn vừa mới được cải tạo thì Khúc Tiểu Thụ đã mang tới tin tức hãi hùng kia, sau đó hắn phải vội trốn khỏi nước Tề nên mới không nhận ra.
...
Vừa rời khỏi rừng rậm, loại cảm giác toàn thân không thoải mái kia liền biến mất.
- Chúng ta nghỉ ngơi ở đây nửa ngày, sau đó lại tiếp tục lên đường. Liên tục đi đường cùng với làʍ t̠ìиɦ đến đêm, Địch Cửu đã sớm mệt không chịu được.
- Anh Địch, cám ơn anh lần nữa, nếu như không phải anh cứu em, em khẳng định đã chết trong dãy núi Vong Xuyên.
Du Mộc sau khi nghỉ ngơi đến sáng, lúc này đã miễn cưỡng có thể đứng lên.
Địch Cửu cười cười:
- Anh vừa vặn học qua một chút y thuật, lại vừa may biết được biện pháp giải độc của loại rắn này.
- Anh Địch, anh tốt nghiệp học viện Y sao?
Phương Tuyết có chút mong đợi hỏi Địch Cửu, cô và Du Mộc đều là sinh viên của học viện Y. Nhưng khi hai người đối mặt loại độc rắn kia, đều bó tay toàn tập. Địch Cửu trị liệu cho Du Mộc, nhìn như rất là đơn giản nhưng mà lại cực kỳ hiệu nghiệm.