Một Đồng Xu, Đổi Lấy Nụ Cười Của Em

Chương 25

Ngải Thần chạy ra khỏi bệnh viện, cô cứ chạy mà không hề biết bản thân đang chạy đi đâu. Dược Đan, cô phải chạy đi đâu để tìm cô ta bây giờ ?

Cô chạy qua ngã tư khi đèn tín hiệu giao thông đang bật xanh, những chiếc xe oto bấm còi in ỏi, mặc kệ những lời mắng chửi sau lưng cô chạy băng qua đường

Chạy qua từng con phố, chạy đến khi thấm mệt, nhưng cô vẫn không biết bản thân mình đang chạy đi đâu, cô hoàn toàn mất phương hướng

Đến lúc bản thân ngã xuống bên đường vì quá mệt, cô mới nhận thức được mình đã chạy đến nơi xảy ra tai nạn của anh trai. Cô dơ tay bám vào thân cây bên đường, cảm giác có thứ gì đó trong bụng đang muốn trào ra bên ngoài, nó chạy lên cổ họng rồi khiến cô nôn thốc nôn tháo. Người đi đường nhìn cô bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, nhưng vẫn có người phụ nữ tốt bụng đứng lại đưa khăn giấy cho cô rồi đi

Qua một lúc lâu cô mới ổn định lại được cảm xúc, cô gắng đứng dậy đi tới trạm xe bus gần đó. Trạm xe chỉ có vài người đang đứng, người phụ nữ mang thai, cậu học sinh đeo tai nghe tay cầm điện thoại, người đàn ông mặc đồ công sở, cô gái đeo cặp xách, bốn người bọn họ hoàn toàn là những người xa lạ chẳng có mối liên kết nào, nhưng lại nhìn giống như một gia đình điển hình gồm có 5 người. Cô nhìn bọn họ, rồi lại nghĩ đến hai chữ “gia đình”

Anh trai trước đây từng nói với cô : Ngải Thần, gia đình không nhất thiết phải có cả bố lẫn mẹ mới gọi là gia đình. Đôi khi những người xa lạ gặp nhau, họ dành tình thương yêu cho nhau thật lòng, giúp đỡ nhau khi gặp khó khăn và luôn ở bên cạnh, tin tưởng nhau đó cũng được gọi là gia đình

Ngải Thần nhìn qua bên kia đường, cô dường như nhìn thấy một người đàn ông đang vẫy tay với cô. Người đàn ông nở nụ cười rất tươi, nụ cười của anh ấy đã khiến cô được an ủi, tự nhiên nước mắt cô chảy ra, nhìn lại đã không còn thấy người đàn ông đó đâu nữa…

Cô thấy mệt mỏi, cô muốn thời gian ngừng trôi để nỗi đau trong lòng cô chỉ có thể đứng yên một chỗ, chúng sẽ không giày vò cô từng ngày, từng giờ, từng phút, từng giây…rồi cứ lặp đi lặp lại mỗi ngày như thế này nữa

Khi đèn tín hiệu giao thông chuyển sang màu đỏ, bỗng có một người đàn ông bước đến đứng bên cạnh Ngải Thần, cô ngửi được mùi thuốc lá nồng nặc trên người ông ta. Cô quay đầu nhìn qua, đứng bên cạnh cô lúc này là một người đàn ông cao to, ông ta mặc chiếc áo ba lỗ màu đen, để lộ ra những hình xăm quái dị trên người. Ngải Thần lại không hề thấy sợ hãi trước dáng vẻ này của ông ta, cô chỉ thấy mùi thuốc trên người ông ta khiến cô khó chịu

Cô định bỏ đi thì đột nhiên người đàn ông đó cất tiếng hát khiến bước chân của cô dừng lại

“Sự thật luôn luôn tàn nhẫn, đôi khi lời nói dối là cách tốt nhất để đối phương không bị tổn thương”

“Tôi không thể nói sự thật cho người biết, cũng bởi vì sợ người sẽ chịu đau khổ”

“Nên chỉ có thể giấu người như thế mà thôi”

Ngải Thần nhìn ông ta với vẻ mặt khó hiểu, tại sao ông ta lại hát những lời này ?

Người đàn ông ngừng hát, ông ta quay qua nhìn cô, trên gương mặt hiện lên ý cười, nhếch môi nói : “Tôi chỉ hát vu vơ thôi, đừng bận tâm”

Nói xong, ông ta ung dung xoay người bỏ đi, vừa đi vừa huýt sáo. Ngải Thần nhìn theo bóng lưng của ông ta, chợt cảm thấy có gì đó kỳ lạ nhưng lại không biết đó là cái gì. Cô định đuổi theo, muốn hỏi ông ta tại sao lại hát những lời này cho cô nghe, thì đột nhiên có tiếng còi xe oto vang lên, cô giật mình nhìn qua thì nhìn thấy Quốc Siêu



Sông Tây Tiến

Ngải Thần ngồi trên ghế đá, vì không thấy cô ở bệnh viện nên Quốc Siêu đã đi tìm cô, anh định đưa cô về nhà nhưng vì cô nói tâm trạng của mình không tốt, muốn đi dạo nên anh đã chở cô ra đây

Quốc Siêu đi mua cho Ngải Thần chai nước lọc, vì sợ cô lại bỏ đi mất như lúc nãy nên anh đã đi rất nhanh rồi về. Anh ngồi xuống bên cạnh Ngải Thần, đưa cho cô chai nước lọc đã mở nắp : “Sao cô lại bỏ đi mà không nói với tôi tiếng nào vậy”

Ngải Thần cầm lấy chai nước lọc từ tay anh, nhỏ giọng nói : “Tôi xin lỗi”

Thấy sắc mặt cô nhợt nhạt, anh khẽ nhíu mày

Ngải Thần nhìn mặt nước sông, con sông nhìn có vẻ tĩnh lặng nhưng căn bản sự tĩnh lặng đó của nó chỉ là mặt nổi để che giấu những thứ không mấy tốt đẹp ở bên dưới đáy sông

Gió thổi tóc cô bay lên, cô dơ tay vén nó lại, lên tiếng hỏi anh : “Anh có biết một năm có bao nhiêu người thả mình xuống dòng sông này để kết thúc sinh mạng của mình không ?”

Quốc Siêu không hiểu sao cô lại hỏi mình câu này, anh ngước mắt nhìn về phía cây cầu Tiến An, xa xa nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đang đi dọc cây cầu

Ngải Thần bình thản nói : “11 người”

“1 năm có 11 người nhảy cầu tự sát, thời sự cứ một tháng là lại đưa tin một lần. Mỗi ngày tôi đều xem tin tức, xem thử hôm nay có người nào lại tự sát không…”

“Trước đây tôi luôn nghĩ, những người có suy nghĩ muốn chết là những người điên rồ, và dường như đúng là như vậy. Những ai nghĩ đến cái chết, muốn chết, khi nói ra những lời này đều sẽ bị xem là kẻ điên. Họ sẽ bị người khác chỉ trích, thậm chí đó là người thân nhất của mình. Họ được xem là một người thiếu trách nhiệm với cuộc sống, thiếu trách nhiệm với bố mẹ những người đã sinh ra họ. Họ còn chưa báo hiếu cho bố mẹ, vậy mà lại để bố mẹ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Nhưng lúc này dường như tôi đã hiểu được rồi…hiểu được tại sao họ lại chọn cái chết thay vì ở lại Thế giới này tiếp tục sống”

Ngải Thần nhìn về nơi khác, cô chính là kẻ điên đó. Có nhiều chuyện đã xảy ra và nó giống như một con rắn quấn quanh người cô, khiến cô vừa đau vừa ngột ngạt. Cô biết suy nghĩ của mình lúc này thật tệ, nhưng lúc này cô rất muốn lao xuống sông Tây Tiến

Quốc Siêu không nói gì, anh im lặng nhìn cô. Khi cô nói ra những lời đó, anh nghĩ rằng cô đang nói đến chính bản thân cô, cô muốn chết ư ? Tại sao cô lại muốn chết ?

Ngải Thần thu hồi tầm mắt, vì cô cảm thấy không ổn nên mới nói những lời tiêu cực với anh như thế. Cô biết mình không nên nói ra những lời này vì nó sẽ làm ảnh hưởng đến đối phương, dù là ít hay nhiều. Rồi cô đột nhiên quay qua hỏi anh : “Sao anh không hỏi tôi chuyện của Niệm Ly ?”

Quốc Siêu ánh mắt trở nên ảm đạm, anh không trả lời mà hỏi ngược lại cô : “Tôi có thể tin tưởng cô không ?”

Ngải Thần nhíu mày, nhìn anh khó hiểu

Quốc Siêu nói tiếp : “Dù chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ tin tưởng cô”

“ Tin tưởng ? Sao anh lại tin tưởng tôi ? Nếu tôi thật sự là người đã đẩy Niệm Ly xuống thì thế nào ?” Cô có hơi mất kiểm soát trong lời nói khi nghe anh nói sẽ tin tưởng mình, tại sao anh lại có thể tin tưởng một người chỉ vừa mới quen biết như cô chứ ?

“Tôi tin cô, chỉ là tôi tin cô thế thôi. Nhưng nếu, tôi chỉ nói nếu, cô là chính là người đẩy Niệm Ly xuống, vậy thì sự tin tưởng của tôi đối với cô chẳng làm sao cả, tôi sẽ không bị tổn thương hay thất vọng, bởi vì tôi là người lựa chọn làm điều đó, lựa chọn tin tưởng cô”

Ngải Thần sững sờ nhìn anh, người đàn ông này thật kỳ lạ, cô xoay mặt đi, trong ánh mắt thoáng hiện lên sự rung động

“Có thể cô không biết, nhưng tôi có tình cảm với cô. Từ lúc nhìn thấy cô ở quán cà phê, là tôi đã thích cô rồi, cho nên cô đừng cảm thấy tôi kỳ lạ, cũng đừng nghĩ vì sao tôi chỉ mới quen biết cô lại lựa chọn tin tưởng cô. Tin tưởng người con gái mình thích thì có sao chứ, đúng không ?”

Từng lời nói của anh đều là thật lòng, anh cũng dễ dàng nhìn thấu được suy nghĩ của cô, nên anh muốn nói cho cô biết tình cảm của mình. Anh biết như vậy là hơi đường đột, đôi khi còn quá vội vàng, như vậy sẽ khiến đối phương cảm thấy lúng túng, nhưng anh vẫn lựa chọn nói ra, anh chính là muốn nói : tôi muốn theo đuổi em!

Thích ? Không ít người từng nói với cô chữ này, Tôn Diễn Thành cũng từng nói thích cô, yêu cô. Nhưng cô chẳng thể nào cảm nhận được sự ấm áp bởi chữ này, tất nhiên cô cũng rất vui khi có người thích mình. Cô bây giờ, chỉ cảm thấy nặng nề với chữ “thích”, đối với cô thích một người quá đỗi khó khăn, từ lúc đó cô chẳng thể thích thêm một ai nữa rồi…

“Cảm ơn anh, vì đã thích tôi…” Rõ ràng cô muốn từ chối anh, muốn nói rõ mình không muốn có bất

cứ quan hệ nào với anh, vậy mà lúc mở miệng lại nói ra ba chữ “cảm ơn anh”



Ngải Thần đứng dựa người vào thang máy, sau khi Quốc Siêu chở cô về, anh không quên dặn cô nghỉ ngơi, còn nói, chuyện của Niệm Ly anh sẽ giúp cô giải quyết. Ngải Thần thở dài một hơi, trước người đàn ông như Quốc Siêu cô không biết nên làm thế nào cho đúng

Còn về Niệm Ly, nghe Quốc Siêu nói bố mẹ cô ta đã mất cách đây vài năm. Theo như cô biết thì Niệm Ly còn có một người bà, nhưng Quốc Siêu nói bà cô ta một năm trước cũng qua đời rồi, cho nên lúc này cô ta chỉ còn một mình, không có người thân hay thậm chí là bạn bè bên cạnh

Vậy người đàn ông lúc đó ở phòng bệnh là gì của cô ta ?

Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, Ngải Thần không nghĩ nữa, cô bước ra ngoài

Đi được mấy bước thì cô dừng lại, lúc này ở hành lang chung cư ngoài một mình cô ra còn có thêm một người đàn ông khác, anh ta mặc đồng phục cảnh sát, khoanh hai tay trước ngực đứng dựa người trước cửa nhà cô

Người đàn ông nhìn qua, trên gương mặt hiện lên ý cười không mấy thiện ý

Ngải Thần kinh ngạc nhìn anh ta, cô vô thức lùi về phía sau vài bước…