Thường Phong Dịch thích thú nhìn cô gái thẹn quá hoá giận, rất lâu không lên tiếng.
“Thường Phong Dịch!” Chờ mãi không thấy anh trả lời, An Lệ Đề không kiên nhẫn quay lại lườm anh.
Thường Phong Dịch ung dung mở miệng: “Nói thật, chỉ vì em trai mà giữ lấy công ty, em cảm thấy em có thể ra giá cao bao nhiêu?”
“Giá cao?” An Lệ Đề không hiểu. “Ý anh là muốn cổ phần công ty nhiều hơn, thuận tiện quản lý hoạt động của công ty sao?”
Thường Phong Dịch cười như không cười lắc đầu. “Mấy năm nay anh kiếm được không ít tiền, cổ phần của em anh không để trong mắt.”
An Lệ Đề trợn mắt. “Vậy rốt cuộc anh muốn cái gì?” Nếu không muốn cổ phần của cô, tại sao lại đồng ý quay về?
Thường Phong Dịch liếc mắt nhìn cô. “Em không đoán ra anh muốn gì sao?”
Lời nói của anh có vẻ mờ ám làm An Lệ Đề ngu ngơ không nhịn được rùng mình. “Anh nói rõ đi, nói thẳng rốt cuộc anh muốn gì?”
“Có thể.” Thường Phong Dịch sảng khoái đồng ý, sau đó nói thẳng điều kiện của anh. “Anh muốn em.”
“Hả?” An Lệ Đề mờ mịt.
“Nghe không hiểu sao?” Thường Phong Dịch nhướng mày nhìn đôi mắt nghi ngờ của cô, từ từ nói. “Anh là thương nhân, vì cứu công ty em, điều kiện đương nhiên là thứ anh muốn nhất, mà thứ hiện tại anh muốn là —— em.”
Máu toàn thân chảy ngược lên, nháy mắt An Lệ Đề đỏ mặt. “Anh…. Anh thật quá đáng! Em cũng không phải đồ vật, anh nói muốn là có thể có à?”
Thường Phong Dịch nhún vai, vẻ mặt bâng quơ. “Em có thể nói ‘Không’, nếu không phải em muốn cứu công ty thì anh quan tâm làm gì?”
An Lệ Đề sửng sốt, cái gì là cô có thể nói ‘Không’? Anh dùng cách gần như uy hϊếp này, cô thật sự có thể nói ‘Không’ sao?
Dường như Thường Phong Dịch bị sắc mặt lúc đỏ lúc trắng của An Lệ Đề chọc cho rất thích, anh nhếch môi, cười nhìn ánh mắt vừa tức giận vừa xấu hổ của cô. “Không muốn nói với anh từ ‘không’?”
“Nếu em cự tuyệt, có phải anh cũng không cứu công ty?” An Lệ Đề nhìn thẳng anh.
“Anh bỏ ra ‘sức lực’ vì em giải quyết vấn đề, thì em cũng phải cho anh cái ‘giá cao’ tương xứng mới công bằng, không phải sao?” Thường Phong Dịch nói thẳng.
An Lệ Đề nhíu mày, đấu tranh nói: “Giá cao nhất định phải là loại này sao? Không thể đổi cái khác……”
Thường Phong Dịch cười lắc đầu. “Anh không có hứng thú với thứ khác, bây giờ anh thiếu một người bạn nữ, mà em lại là đối tượng thích hợp nhất.”
“Nói bậy!” Sắc mặt An Lệ Đề thay đổi, tức giận bùng phát. “Tại sao anh lại bá đạo không nói lý như vậy? Nghĩ muốn gì thì có cái đó, tuyệt không bận tâm người khác có nguyện ý không!”
“Vậy em cũng đừng cầu xin anh trở về giúp em!” Ánh mắt chợt loé, Thường Phong Dịch giễu cợt. “Như anh nói, anh có thể trở về New York.”
“Không được!” An lệ Đề thốt ra, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, chỉ cảm thấy giống như mình nói chuyện với một tảng đá, thật khó khăn, vì đối phương không hề có phản ứng đối với kháng nghị của cô.
“Anh……… Rốt cuộc anh muốn em làm gì?” Cô bỏ cuộc! Cô không muốn cãi nhau với anh, chỉ vì cô không thể nói lại anh.
“Em đồng ý?” Cô khuất phục làm ánh mắt anh trở nên nồng liệt, trong giọng nói không phát hiện ra sự thoả mãn.
“Đúng!” An Lệ Đề không cam tâm tình nguyện hét lên. “Rốt cuộc anh muốn em làm gì? Mau nói rõ đi!”
Thường Phong Dịch cười nhạt. “Đầu tiên, nếu trở thành bạn gái anh, chúng ta nên ở cùng nhau, cho nên anh quyết định đến nhà em ở cùng em………”
“Không được!” An Lệ Đề khẩn cấp nói chen. “Chu Minh Chi và em gái………”
“Năm ngoái Chu Minh Chi và con gái bà ta đã rời khỏi biệt thự trên núi Dương Minh, đến sống ở chung cư trong nội thành. Nghĩ doạ anh sao?” Thường Phong Dịch liếc xéo cô. “Đừng cho rằng anh ở New York nên không biết gì!”
An Lệ Đề bị nhìn thấu tâm cơ nên đỏ mặt thẹn thùng, không được tự nhiên nhìn qua chỗ khác.
Thường Phong Dịch cười một tiếng, nói tiếp điều kiện của anh. “Về bên ngoài, em muốn giải thích mối quan hệ của chúng ta thế nào cũng được, nói chúng ta là vợ chồng sắp cưới anh cũng có thể phối hợp, hoặc giữ bí mật em là người phụ nữ, bạn gái của anh, bất luận trên giường hay đi dự tiệc cùng anh, anh hi vọng em đều có thể tuân thủ giao ước của chúng ta cho đến khi khi kết thúc trách nhiệm; một khi anh vào Lập Hoa, mặc kệ anh có ý gì, anh đều muốn em ủng hộ anh hết mình quyết định anh đưa ra, tuyệt không làm điều trái lại sau lưng anh, đồng ý không?”
“Nếu tìm anh giúp em, làm gì phải làm điều trái với anh, em ăn no không có chuyện gì làm sao?” An Lệ Đề nói nhỏ phản bác.
Trong mắt loé ra quỷ dị ánh sáng, Thường Phong Dịch cúi người về phía cô, đưa tay nâng cằm cô lên, “Xem ra hình như em rất không hài lòng với điều kiện anh đưa ra?”
“Anh……….” Cái miệng nhỏ của cô giật giật, lại không biết muốn nói gì. Hơi thở nóng hổi của đàn ông phả lên mặt cô như tạo thành những tia điện tê ngứa thấm vào mạch máu cô, làm cô mất tự chủ mà mặt hồng tim đập.
“Anh hi vọng em nói gì?” Cô vốn cũng không cam tâm tình nguyện đồng ý điều kiện của anh, chẳng lẽ muốn cô nói dối cô rất vui khi làm ‘bạn gái’ anh? Xin lỗi! Cô không nói dối vậy được.
Sự thành thật của cô làm đáy mắt anh thoáng qua buồn cười, đưa tay giữ lấy lưng cô, ngay sau đó cúi thấp hôn lên môi cô.
“Ưm…….” Bị hành động thình lình của anh hù doạ, nhất thời không kịp phản ứng, đôi môi đã bị chiếm cứ.
Cánh môi mềm mại ngọt ngào của cô làm anh yêu thích không thôi, trong mũi như ngửi được mùi thơm phụ nữ như có như không, anh mυ'ŧ mạnh đôi môi nóng bỏng, đầu lưỡi thăm dò vào miệng trong khi cô không phòng bị, thăm dò thật sâu, mυ'ŧ lấy nước miếng ngọt như mật của cô, hôn càng thêm sâu, quấn quýt dây dưa, mυ'ŧ mạnh.
Thường Phong Dịch hôn triền miên lại bá đạo cường thế làm cô không thể chống đỡ được, mà hơi thở kí©ɧ ŧɧí©ɧ của anh làm cô cảm nhận được, càng khiến trong cơ thể cô động tình……….
Cô cảm thấy kinh hoàng, hô hấp dồn dập nhưng muốn đẩy anh ra, lại bị anh phát hiện, anh tóm lấy hai tay cô rồi bắt chéo sau lưng, vì cô giãy giụa nên ngửi được mùi thơm từ cổ cô.
“Anh…….. Buông ra….. Không……” Cô thở gấp kêu, cố gắng coi thường nụ hôn đã đánh thẳng vào giác quan của cô.
Trêu chọc lại ngửi một lát, anh cười nhẹ ngẩng đầu. “Mấy năm không gặp, tại sao lại trở nên xấu hổ như vậy?”
“Ai lại phách lối như anh! Hỏi cũng không hỏi liền………. bắt nạt con gái!” Cô đỏ mặt, tức giận mắng: “Anh……. Buông em ra!”
“Thật sự muốn anh buông em ra sao?” Thường Phong Dịch nhìn chằm chằm ánh mắt có vẻ mê loạn của cô, nhếch môi cười nói: “Anh nhớ bảy năm trước, lần cuối chúng ta gặp nhau, lúc anh hôn em, em ôm anh rất chặt, tại sao bây giờ lại khác rồi?”
Trong đầu nổ “Bùm” một tiếng, toàn thân An Lệ Đề cứng đờ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Anh….. anh còn nhớ rõ?!
Chẳng lẽ hôm nay anh nói điều kiện này, chính vì muốn trả thù chuyện năm đó cô đối xử tệ với anh?
Cô tìm anh đã sai lầm rồi sao?
Quán bar “Capture”
Ngồi trong căn phòng được trang trí bằng nhiều loại rượu khác nhau, Thường Phong Dịch nghiêng người dựa vào ghế salon, từ từ nhấm nháp ly Whisky đậm đặc, bên mỗi vẫn còn nụ cười thoả mãn, liếc mắt nhìn ông chủ kiêm bạn tốt – Cổ Chí Luân.
“Thật không ngờ, nhiều năm vậy rồi, cậu vẫn nhớ tôi thích uống Whisky, làm cái người rời nước nhiều năm như tôi thật cảm động!”
“Nói nhảm!” Cổ Chí Luân lười biếng nửa nằm nửa ngồi trên ghế coi thường bĩu môi. “Từ lúc tôi kinh doanh khách sạn hạng nhất, chai Whisky này được được đặt trên kệ chờ cậu, ai ngờ cái tên cảm thấy trăng nước ngoài tương đối tròn như cậu, chết cũng không chịu quay về Đài Loan, dĩ nhiên không thể uống rồi!”
“Hừm —— thì ra tôi không về Đài Loan, còn có khuê nữ trách móc?” Thường Phong Dịch chế nhạo nói, cười rồi uống thêm ngụm rượu
Cô Chí Luân trợn mắt, hét to. “Này này này! Cái đồ nói hưu nói vượn làm tổn hại đến khí phách đàn ông của tôi kia! Cái gì mà khuê nữ trách móc với không trách móc, đáng đánh đòn! Nói nữa tôi sẽ khiến cậu bay về New York, để cậu ở bên kia luôn!”