Gió xuân thổi nhẹ.
Chủ nhật nhẹ nhàng rất thích hợp cho dịp hội ngộ của những người bạn ba năm chưa gặp nhau.
Một biệt thự nằm giữa núi Dương Minh hôm nay tổ chức buổi họp mặt, những khách mời tham gia đều là bạn bè thân thiết và người thân của chủ nhân.
Sân trước rộng lớn được dựng một khán đài lấy màu xanh dương làm chủ đạo, ở dưới đặt bàn dài, trên đó bày đủ những món mặn đồ ngọt, dưa và trái cây, có cả nước uống.
Trên sân cỏ rộng dựng mấy cái ô và vài ghế dài để nghỉ ngơi, mỗi chiếc ô là một màu sắc khác nhau như những bông hoa nở rộ trên bãi cỏ, rất là rực rỡ. Khách mời tham gia buổi họp mặt ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm làm sân trước rất náo nhiệt.
Mà trái ngược với sân trước náo nhiệt, sân sau biệt thự có vẻ yên tĩnh vắng lặng.
Một cô bé tầm 6, 7 tuổi đã ngủ trưa no nên chuồn êm ra ngoài, đôi mắt linh động, khuôn mặt đáng yêu ngọt ngào, chạy qua bụi cây, đang định chạy về phía trước thì đột nhiên cô bé thấy cách đó không xa có một thiếu niên ngồi xổm trước mấy cây hoa, ngồi nhìn chúng đến ngẩn người, cô bé lập tức vừa thích thú vừa tò mò chạy qua đó.
“Anh à, anh xem gì vậy? Tiểu Đề cũng muốn xem.” Cô đứng sau thiếu niên ngó quanh, vẻ mặt tò mò.
Thiếu niên kinh ngạc quay đầu, nhìn cái đầu nhỏ nhắn, khuôn mặt tròn trịa của cô gái đứng sau lưng cậu, anh bỗng nghiêm mặt, nhìn cô bé làm phiền người khác.
“Em là ai? Sao lại lén lút nwh vậy, muốn doạ người khác à!” Cậu trách mắng.
Hôm nay vốn đã hẹn bạn học và thầy giáo đến vùng ngoại ô ngắm hoa với cây, ai ngờ chị gái đồng ý tham gia tiệc họp mặt với ba mẹ lại đổi ý, thân là em trai nên cậu bị buộc thay thế chị gái, làm lỡ hẹn với bạn học và thầy giáo nên tâm trạng cậu rất không vui.
“Em là Tiểu Đề!” Dường như chưa phát hiện tâm trạng thiếu niên không vui, cô bé vẫn cười giới thiệu mình, đôi mắt to tròn nháy nháy tò mò hỏi lần nữa: “Anh à, anh nhìn gì vậy?”
“Em quản anh nhìn gì à!” Đột nhiên bị quấy rầy, làm tâm trạng cậu càng xấu, giọng nói càng không khách khí. “Em đi chỗ khác chơi, đừng ở đây làm người khác chướng mắt!”
“Tên anh là gì? Tới đây với cô nào vậy?” Cô bé lại hỏi tiếp, chẳng biết vì sao, cô thật muốn nói chuyện với anh trai này.
“Em quan tâm anh tới đây với ai làm gì!” Thiếu niên không nhịn được trừng cô. “Hơn nữa vì sao anh phải nói tên anh cho em biết?”
Cô bé suy nghĩ một lát, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, móc một cái kẹo mυ'ŧ trong túi ra đưa cho cậu. “Anh nói cho em biết tên anh, em sẽ cho anh kẹo mυ'ŧ.”
Ai muốn ăn thứ này chứ!
Thiếu niên cong miệng, không để ý tới cô, ánh mắt chuyển qua chỗ khác.
Cô bé chưa từ bỏ ý định nên vòng qua trước mặt thiếu niên, cô bé cầm áo cậu lắc lắc. “Nói cho em biết đi! Anh à, em dẫn anh đi xem cá nhà em nuôi.”
Ai muốn xem cá nhà cô n……. Ah? Nhà cô?
“Em tránh ra!” Thiếu niên lườm cô, giọng nói rất bực tức muốn đuổi cô bé đáng ghét này đi.
Cuối cùng cũng phát hiện thiếu niên tức giận, cô bé gãi đầu, dường như nghĩ ra cách gì đó mà bóc giấy của kẹo mυ'ŧ trên tay ra, không chờ thiếu niên kịp né tránh cự tuyệt, cô nhét cái kẹo mυ'ŧ vào miệng cậu.
“Anh à, ăn kẹo đường đi, đừng tức mà.” Mỗi lần cô tức giận, vυ' Lý sẽ nhét kẹo đường vào miệng cô, bảo cô đừng giận.
“Ưm ưm…..” Đột nhiên bị nhét kẹo vào miệng nên thiếu niên sợ hết hồn, trong khaorng thời gian ngắn luống cuống tay chân, suýt chút nữa sặc nước miếng.
“Rất ngọt, rất thơm phải không anh?”
Cuối cùng thiếu niên cũng bình tĩnh lại, vứt thẳng cây kẹo trong miệng xuống đất, tức giận hét lên với cô bé.
“Em là con nhà ai? Không có lễ phép mà nhét đồ vào miệng người khác như thế! Nhanh biến đi! Đừng làm phiền anh!”
Bị bắt tới đây cậu đã không vui rồi, muốn yên tĩnh một chút lại đυ.ng phải đứa bé phiền nhiễu này, mình không đi chơi, lại cố tình dây dưa với cậu, thật khiến người khác mất bình tĩnh.
Cô bé bị anh quát nên ngơ ngẩn, thật lâu sau mới ấp úng nói: “Tại sao anh kẹo đường rồi mà vẫn giận như vậy, dữ như vậy……..”
“Em còn quản anh!” Thiếu niên càng giận hơn rống to. “Tránh ra đi!”
“Vậy…… Vậy…….” Cô bé chưa bao giờ bị người khác mắng như vậy nên không biết làm sao. “Anh à…..”
“Đừng gọi nữa! Em nghe không hiểu sao? Đồ ngốc!”
“Tiểu Đề không ngốc…….” Lí nhí kêu, cuối cùng cô bé cũng buông tha, từ từ xoay người tránh ra.
Hu hu…. Anh trai không muốn chơi với cô, cô nên tự chơi một mình thì hơn.
Thấy cô cuối cùng cũng buông tha, thiếu niên hài lòng liếc mắt nhìn phía sau, lại thấy khuôn mặt cô bé khổ sở, thất vọng, chực khóc.
Thiếu niên hơi động lòng, bỗng dưng thấy áy náy. Tại tâm trạng cậu không tốt, lại giận chó đánh mèo cô bé, thật sự không nên.
“Này, chờ chút!” Thiếu niên đi về phía trước, níu cô bé lại, đợi cô quay lại, cậu kinh ngạc. “Sao em lại khóc? Anh đâu có bắt nạt em!”
Cô bé đỏ mắt nhìn cậu. “Anh không chơi cùng Tiểu Đề…….”
Thiếu niên không tình nguyện trừng một cái. “Được rồi! Anh có thể chơi với em! Em muốn chơi gì?”
Thôi! Nếu cậu đã làm người ta khóc, nên kiên nhẫn chơi với cô một lát! Cậu không muốn mang tội danh bắt nạt trẻ con đâu!
“Thật sao?” Nước mắt vẫn chưa dứt, cô bé cười cười vuốt lại tóc. “Anh muốn chơi với Tiểu Đề?”
“Đúng!” Thiếu niên không nhịn được lên tiếng, lại đột nhiên thấy cô bé vừa cố nín khóc vừa cười sáng lạn thật đáng yêu. “Vừa khóc vừa cười, đúng là đứa bé kì lạ!”
Cậu không nhịn được lầu bầu, nhưng cũng cười theo.
Thấy thiếu niên cười, nụ cười trên khuôn mặt cô bé lại càng rạng rỡ hơn……..
Nụ cười thật đáng yêu…….
“Anh Thường……..”
Thường Phong Dịch đang mỉm cười từ từ mở mắt ra, trước mắt anh là tiếp viên hàng không cúi người mỉm cười gọi anh dậy, thấy anh đã tỉnh liền nhẹ nhàng cười nói: “Nhìn nụ cười trên mặt anh Thường, hẳn là anh đã có một giấc mơ đẹp.”
“Giấc mơ đẹp?” Nâng chiếc ghế có thể ngả ra sau của khoang hạng nhất dậy, Thường Phong Dịch lại cười. “Có lẽ vậy! Tôi cũng không nhớ rõ.”
Trước khi lên máy bay, anh đã bận cả tuần. sau khi lên máy bay, anh lại tốn chút thời gian xử lý công việc. Sau đó anh quyết định nghỉ ngơi một lát, thế là đi ngủ, hình như lúc này có nằm mơ, nhưng sau khi tỉnh dậy lại không nhớ gì.
Nữ tiếp viên giúp anh điều chỉnh ghế ngồi, sau đó nói: “Anh Thường, chúng ta sắp hạ cánh xuống sân bay Đào Viên, làm ơn thắt dây an toàn.”
Thường Phong Dịch gật đầu, sau khi tiếp viên hàng không đi anh thắt dây lại.
Cuối cùng đã về Đài Loan rồi! Bao lâu rồi anh không về? Năm năm, hay là mười năm?
Sau khi sân bay hạ cánh tại sân bay Đào Viên, An Lệ Đề vốn đang ngồi trên ghế chờ thấy bảng hiển thị báo chuyến bay từ New York đã hạ cánh thì lập tức gọi điện thoại báo cho tài xế, sau đó đứng ngồi không yên.
Cô vô thức đi đi lại lại trước mấy người ngồi trên ghế chờ, cảm thấy sau khi người này đồng ý về nước trong lòng thật nôn nóng, bây giờ càng nghiêm trọng hơn.
Bảy năm rồi………
Bảy năm rồi anh chưa về Đài Loan! Lần này anh về bởi vì cô “cầu xin”.
Nói dễ nghe là “cầu xin” nhưng thật ra cô đã nói cô sẽ đồng ý bất cứ điều kiện gì, nên anh mới gật đầu đồng ý trở về giúp cô giải quyết vấn đề khó khăn của cô.
Cô không biết quyết định này của mình có phải quá kích động rồi không? Nhưng làm cũng đã làm rồi, chỉ có anh mới giúp được cô, mà cô cũng chỉ tin anh.
Nhưng tại sao anh nhất quyết muốn một mình cô tới sân bay đón anh? Mà rốt cuộc cô nên đối mặt với anh thế nào? Cô không chuẩn bị gì cả. Dù sao bảy năm trước, lần cuối cùng hai người gặp nhau đã chia tay trong không vui, sau đó hai người chưa từng gặp lại, cho tới hôm nay…….
An Lệ Đề đi qua đi lại, thỉnh thoảng liếc mắt chỗ cửa nhập cảnh.