Một Đồng Tiền Xu

Chương 96

Đột nhiên Sơ Nhất tuyên bố "muốn thành niên" như đọc bản tuyên ngôn, điều này khiến Yến Hàng có chút không dự liệu được.

Khoảng cách đến sinh nhật Sơ Nhất còn hơn mười ngày nữa, anh vẫn luôn đếm ngược từng ngày rồi tiến hành các loại tưởng tượng lưu manh.

Mặc dù biết hôm nay Sơ Nhất trở về, hai người bọn họ nhất định sẽ làm một vố lớn, nhưng anh không nghĩ tới Sơ Nhất lại đột nhiên đưa ra yêu cầu muốn ra trận như thế này.

Một thoáng thất thần, anh đã bị Sơ Nhất ấn vào trên giường.

Không hổ là thợ máy ô tô Thổ Lang aka Cẩu ca, sức lực quả thật rất kinh người, đặc biệt bây giờ đột nhiên trở nên hưng phấn, lúc cậu ấn vào bả vai anh lại khiến anh thiếu điều không nhúc nhích được.

Cơ mà Sơ Nhất lại không có kinh nghiệm thực chiến, bất kể là đánh nhau trên đường hay là đánh nhau trên giường, đều còn non lắm, Yến Hàng ấn ấn dưới sườn cậu, sức lực trên tay Sơ Nhất lập tức lỏng ra.

"Cún con à", Yến Hàng nhân cơ hội nhấc đầu gối lên, lật eo Sơ Nhất đặt cậu xuống nệm, vươn mình áp lên trên người cậu, "Dũng mãnh thật nha?"

"Hù chết anh", Sơ Nhất kiên cường bất khuất, đưa tay nắm lấy lưng quần anh, mạnh mẽ kéo xuống, thành công lôi xé quần anh.

"Đệt", Yến Hàng mắng một câu.

Chuyện cởϊ qυầи này anh cũng không ngại gì, ngược lại rất muốn cởi ra, một bên đánh nhau một bên cởi đồ cũng tương đối tiết kiệm thời gian.

Anh cúi đầu hôn một cái vào tai Sơ Nhất, Sơ Nhất lập tức giãy dụa trở mình, ôm lấy anh rồi mạnh mẽ hôn trả lại, một mặt mang theo tiếng thở dốc không cách nào kìm nén nổi.

Sau một trận mò nhau mãnh liệt, Sơ Nhất rốt cục hơi hơi khôi phục được chút thần trí, tuy thân thể cậu không phối hợp, vẫn một mực sống chết ôm chật Yến Hàng không chịu buông tay, kích động mạnh mẽ cắn từng ngụm từng ngụm lên cơ thể Yến Hàng.

Đương nhiên phải kích động rồi, vào giờ phút này ánh mắt của anh hẳn cũng đã bị thiêu đỏ hết cả lên vì hứng tình.

Cơ mà anh vẫn chừa cho mình một sợi dây lý trí mỏng manh.

"Đi tắm đi", Yến Hàng sờ sờ trên môi cậu.

"Ừm", Sơ Nhất nắm lấy eo anh, thế nhưng không nhúc nhích.

Tắm là việc vô cùng bình thường, thói quen của hai người bọn họ đều là trở về nhà thì phải tắm trước, nhưng lúc này cậu lại không muốn đứng dậy, chỉ muốn ôm ôm dính dính vào nhau.

Sau khi Yến Hàng nói xong cũng không nhúc nhích, khóe miệng anh vẫn đặt trên vành tai Sơ Nhất nhẹ nhàng cọ.

Câu nệ phút chốc, rốt cuộc Yến Hàng đứng dậy xuống giường trước, nhìn trạng thái của hai người bọn họ hiện tại, lại nhìn xuống bộ dạng nhớp nhúa khẳng định không muốn làm gì hết, thế nhưng hai người bọn họ đều muốn "Làm" cái gì đó, kết cục phỏng chừng vẫn phải tiếp tục đánh chiến.

Yến Hàng cầm quần áo mới tiến vào buồng tắm, anh dự định tắm trước, để bình tĩnh một chút, sau đó mở cuộc họp gia đình.

Chủ đề của cuộc họp chính là ai trên ai dưới.

Anh đem quần áo mới đặt ngay ngắn trên giá đồ, sau khi vặn mở vòi sen để nước nóng chảy ra xong, lại hơi do dự quay người đi tới cạnh cửa.

Thời điểm đang muốn khóa trái cửa, đột nhiên cửa được mở ra, chàng trai Sơ Nhất sức như trâu bước vào, nếu không phải anh phản ứng mau lẹ trốn ra sau cửa, thì cánh cửa ấy đã có thể trực tiếp vỗ vào mặt anh rồi.

"Anh con mẹ nó phục em luôn", Yến Hàng chỉ vào Sơ Nhất đã tự lột sạch chính mình, "Có phải hôm nay trên máy bay em đã chơi thuốc đúng không".

"Không có mà", Sơ Nhất ôm anh, cả người đều dựa vào.

Dù không cao hơn anh, nhưng Sơ Nhất cũng đã là chú cún trưởng thành cao một mét tám hơn rồi, toàn bộ trọng lượng cơ thể cứ thế ép tới, Yến Hàng buộc lòng phải lui về sau hai bước, dựa lưng vào tường.

Mà Sơ Nhất nghĩ sẽ không có khả năng áp đảo liên tục được, dù cho sức lực của cậu lớn hơn so với Yến Hàng, cậu không thể, cũng không nỡ dùng toàn bộ sức mạnh lên người anh, lại nói Yến Hàng có vô số mánh khỏe thần kỳ quỷ dị, trong một giây đã có thể thoát vây đảo khách thành chủ, Sơ Nhất không muốn bị anh đẩy ngã xuống sàn nhà buồng tắm.

Mặt sàn gạch men, mùa đông cực kỳ lạnh lẽo.

Cái cần bây giờ chính là bám lấy người này, cậu dán vào Yến Hàng, cảm nhận nhiệt độ trên người anh, ghi nhớ mùi vị trên cơ thể anh, dùng môi cảm nhận da dẻ, dùng ngón tay vuốt ve họa nét cơ thể.

Hàm răng cứ rục rà rục rịch.

Sau đó liền cắn Yến Hàng một cái, trên bờ vai anh.

Bờ vai của Yến Hàng rất đẹp, gầy mà không lộ xương, đường cong nhu mì gợi cảm, miệng cậu vừa hạ xuống, trực tiếp khiến du͙© vọиɠ bên trong thân thể cắn tới một tầng lầu.

Không, phải là vài tầng lầu.

Bởi vì cái cắn này dùng quá nhiều sức nên Yến Hàng phải hít lấy một hơi nghe rất nặng nề, cậu cảm thấy được mình mà ghìm súng thì cũng có thể quét ngang một con đường.

"Cún à", Yến Hàng tay trượt xuống dưới, đầu ngón tay xẹt qua bụng cậu, "Trước tiên em có thể bình tĩnh chút đc không?"

"Anh như vậy", Sơ Nhất thở hổn hển, "Ai mà, bình tĩnh được chứ?"

Yến Hàng muốn cười, nhưng lại không cười nổi, anh so với Sơ Nhất cũng chẳng bình tĩnh hơn là bao, lúc muốn đi qua khóa trái cửa phòng tắm, anh cảm thấy được chính mình rất bình tĩnh nha, mà sau khi chàng trai Sơ Nhất đi vào, cơ thể anh giống như bị ném vào một chậu than vậy, ngọn lửa bắt đầu thiêu đốt tại bụng dưới, mấy giây sau liền thiêu khắp cả cơ thể này.

Hô hấp bị nung nóng đến loạn cả nhịp.

Vào giờ phút này trong đầu anh tất cả đều là Sơ Nhất, thời điểm bị cậu gấp gáp ấn lại đẩy về phía mặt tường bóng loáng sau lưng, anh đã khô nóng cả người rồi.

Tay anh tiếp tục đi xuống, đang mò mẫn thì tìm thấy một vật nho nhỏ, mò kỹ vào thì phát hiện ra một vật thần kỳ.

Một thứ nho nhỏ nhô lên. (maybe aka bαo ©αo sυ bonus gel bôi tờ rơn:>)

"Ôi đệt?", Yến Hàng khϊếp sợ sờ sờ, không để ý tới Sơ Nhất tiếng hít thở của anh dần trở nên hưng phấn mà ghé vào lỗ tai cậu nói, "Em mang theo hồi nào vậy?"

"Vừa nãy", Sơ Nhất ôm anh, úp mặt tại hõm vai anh buồn bực nói, "Giúp bôi trơn, thoải mái hơn..."

"Cún con em mới cần bôi trơn nha?", Yến Hàng muốn đẩy cậu ra, mà Sơ Nhất đã chôn vùi ở đây rồi, ôm riết lấy anh không buông, "Em mua cái này lúc nào vậy hả!"

"Bao đựng hộp, trong hộp tặng, tặng phẩm á", Sơ Nhất nói, "Không ngờ tới, phải không?"

"Cút!", Yến Hàng xác thực vô cùng bất ngờ, lúc trước mua bao về đeo chơi đã cảm thấy tổng cộng không bao nhiêu đồ, mà người ta lại dùng cái hộp rất lớn để đựng, một chút cũng không bình thường tẹo nào, anh chẳng thể ngờ rằng bên trong lại có loại tặng phẩm này!

Đây chính là sai lầm của lão tài xế, đừng tưởng rằng cái gì mình cũng hiểu nên không thèm xem qua, trên cái hộp kia vậy mà có thông tin quà tặng đi kèm!

Cún con cư nhiên giành trước một bước làm công tác chuẩn bị rồi, Yến Hàng coi như đã lĩnh hội được quyết tâm cùng khát vọng cực kỳ rõ ràng của Sơ Nhất.

Dù sao từ đơn thuần đến biến chất, thời gian này chiều ngang có chút ngắn, kích động quá lớn, sẽ khiến cho người điên cuồng.

Du͙© vọиɠ khiến cún điên cuồng.

Tuy nói hai người đều không cam tâm, nhưng mỗi một động tác đều muốn biểu đạt ý nguyện của chính mình, đồng thời mỗi một động tác ấy cũng đều bám riết quấn chặt vào nhau, không tách ra một giây đồng hồ nào, một kẽ hở cũng không có.

Yến Hàng cuối cùng tiến công trước, anh trở tay vặn mở vòi sen, nước lập tức trào ra.

"Coi chừng trút phải nước", Yến Hàng đẩy Sơ Nhất ra, nước từ giữa hai người rơi xuống, anh không có lòng thông cảm mà nói, "Không trơn giờ".

Sơ Nhất hất vòi hoa sen từ trên tường xuống sàn nhà, vòi hoa sen cố gắng lăn lộn vài vòng trên đất, biến thành dòng suối phun trào ở giữa hai người bọn họ.

"Không sợ dính nước nữa rồi", Yến Hàng ôm lấy Sơ Nhất rồi hung hăng hôn hai cái.

Sơ Nhất chặc một tiếng, đá văng vòi hoa sen ra, sáp lại bên người anh, cái miệng không an phận mà nếm mùi vị trên mặt Yến Hàng: "Còn có, khi không dùng, hết đâu".

"Cút mẹ em đi", Yến Hàng nói, rồi tay sờ soạng trên lưng Sơ Nhất, vồ một hồi trên mông của cậu.

"Để em lui, lui một bước đã", Sơ Nhất đến bồn rửa mặt, sờ soạng bên cạnh hộp xà phòng thơm lấy ra một đồng xu lại đây, "Anh tung đi".

"... Có bệnh à?", Yến Hàng nhìn cậu, ánh mắt nhịn không được lại di chuyển xuống phía dưới, nhìn đồng xu kia.

"Số hay hình, anh chọn trước", Sơ Nhất đưa qua cho anh.

"Số", Yến Hàng nói xong, gảy ngón tay cái lên.

Đồng xu từ đầu ngón tay anh được tung lên trên không, bay rất cao, Sơ Nhất ngẩng đầu nhìn theo.

Thời điểm nó rơi xuống Yến Hàng giơ tay vỗ bốp một cái, đồng xu vỗ ngay trên mu bàn tay, rồi đưa mắt nhìn Sơ Nhất: "Số à?"

"Để xem", Sơ Nhất gật đầu, "Anh chọn gì?"

"Số", Yến Hàng nâng bàn tay che đồng xu lên, liếc mắt nhìn mu bàn tay mình, "... Đệt mẹ".

Trên mu bàn tay thình lình hiện lên một đóa hoa cúc nhỏ.

Sơ Nhất không lên tiếng.

Yến Hàng nguyện thua cuộc, dù sao cũng là Sơ Nhất muốn thành niên cơ mà, mọi chuyện bây giờ đều là đề xuất của cậu, Sơ Nhất nếu muốn kiên trì thêm chút nữa, anh cũng không dự định cãi thêm.

Nhưng anh vốn tưởng rằng Sơ Nhất sẽ vô cùng mừng rỡ chúc mừng thắng lợi của mình, vậy mà lại không có, nếu không anh sẽ cho cậu một đạp.

Sơ Nhất đem đồng xu thả lại bồn rửa mặt bên cạnh, sau đó kề sát tới người anh ôm sát lấy anh, rất nghiêm túc mà nhìn vào mắt Yến Hàng, hôn lại đây.

Môi cùng môi triền miên quấn lấy nhau, trong phút chốc lửa tình đột nhiên lại được đốt lên.

Có lẽ bởi vì ban đầu lửa vẫn đang bị đè ép lại rồi đột nhiên được phóng thích ra, trong nháy mắt Yến Hàng cảm thấy rằng hai người bọn họ có thể bị nghẹn chết bởi vì hôn môi quá điên cuồng.

Vòi sen bị mở sang nước nóng lúc nào không ai hay, chẳng biết từ đâu mà dưới chân bọn họ đã phủ một lớp sương mỏng vì hơi nóng tỏa ra, ấm áp lạ kỳ.

Chiếc gương bị bịt kín một tầng hơi nước, thời gian so với lúc thường gương mờ nhanh quá đỗi, có lẽ là do hai người bọn họ hô hấp quá gấp gáp, nếu không có hơi nước mà chỉ dựa vào hơi nóng tỏa ra từ hai người bọn họ, thì nói không chừng cũng có thể làm ra hiệu quả này.

Lúc tay Sơ Nhất sờ qua phía sau anh, Yến Hàng cắn một cái ở phía dưới tai cậu, không biết có phải do mạch đập của Sơ Nhất nảy quá mạnh mẽ hay không, mà khiến bản thân anh sinh ra ảo giác, anh có thể cảm giác được đầu lưỡi Sơ Nhất đang nhúc nhích trên làn da mình.

"Cún con em tốt nhất nên biết nặng biết nhẹ", Yến Hàng đè nén thanh âm, "Anh mà trả thù thì sẽ dữ dội lắm đấy".

"Ừm", Sơ Nhất cũng trầm giọng đáp lại, trong thanh âm xen lẫn tiếng thở dốc ồ ồ, "Không thoải mái, thì cứ nói em".

Lúc điện thoại của Sơ Nhất trong phòng khách vang lên, hai người trên giường chẳng ai nhúc nhích nổi.

Yến Hàng nằm úp sấp trên gối nhắm mắt lại, Sơ Nhất ở phía sau ôm anh.

"Điện thoại em reo kìa", Yến Hàng nói.

"Ừm", Sơ Nhất không nhúc nhích.

"Thông báo kiếm tiền đấy", Yến Hàng nói.

Sơ Nhất nở nụ cười: "Em không, không ham tiền".

Yến Hàng chặc một tiếng.

Sơ Nhất cười hai tiếng liền ngưng, rất cẩn thận mà tiến đến bên tai anh, lại đặt tay lên eo anh nhẹ nhàng xoa: "Yến Hàng".

"Hả?", Yến Hàng đáp lời.

"Có... Đau, đau không?", Sơ Nhất hỏi.

"Không thể nói được là có đau hay không nữa", Yến Hàng nói, "Chỉ là không thoải mái chút nào".

"Ồ", Sơ Nhất nắn nắn chân anh, "Vậy thì, phải làm sao, bây giờ, làm sao để, thoải mái đây?"

"Lần tới em ngoan ngoãn nằm sấp là được", Yến Hàng nói, "Anh vừa nghĩ tới tình cảnh kia là sẽ dễ chịu ngay lập tức, không chỉ dễ chịu thôi đâu, mà anh còn có thể cười ra tiếng nữa đó".

"Vậy bây giờ, em sẽ nằm sấp nha", Sơ Nhất cấp tốc trở mình nằm úp sấp trên giường.

"Cút", Yến Hàng quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu, "Thèm đệt đến hoảng rồi đúng không?"

"Không có", Sơ Nhất nói, "Anh không, không..."

"Không cái gì", Yến Hàng nhìn cậu chằm chằm, "Nếu không thì bây giờ anh lấy cây côn cho em hưởng thụ một chút nha..."

Sơ Nhất nhanh chóng nhích trở về ôm anh: "Không, không, không cần".

Yến Hàng chặc một tiếng.

Sơ Nhất trầm tư một chút rồi nói một câu: "Của em, mạnh mẽ, hơn cây côn, ha?"

"Ôi đệt", Yến Hàng nghe xong vui vẻ, cười nửa ngày, "Em giờ là người trưởng thành rồi, đừng có ép người quá đáng như vậy được không hả".

"Hửm", Sơ Nhất ngước đầu lên nhìn anh.

"Mạnh, mãnh mẽ lắm, mạnh mẽ vô cùng, của em so với côn mạnh hơn nhiều", Yến Hàng giơ ngón tay cái lên, "Rất đáng khen".

Sơ Nhất ngẫm lại liền cười, cười xong lại thở dài.

"Làm sao", Yến Hàng nói, "Chưa đủ thỏa mãn? Sao tự nhiên lại thở dài vậy hả?"

Sơ Nhất tiếp tục thở dài, sau đó vỗ bộp một cái lên đệm giường: "Sảng khoái quá".

"Cút!", Yến Hàng rống lên một tiếng với cậu, "Chó má dám đùa giỡn với anh!"

Quả thật rất sảng khoái.

Chóp mũi của Sơ Nhất đè ở phía sau cổ Yến Hàng, nhắm mắt lại.

Tuy rằng sự thật so với tưởng tượng của cậu có hơi khác biệt, chắc là do bắt đầu quá mạnh bạo, không khống chế cường độ còn bị Yến Hàng đánh vào đầu.

Nhưng cậu vẫn cảm thấy rất sảng khoái.

Tuốt cún cũng sảng khoái, nhưng so với việc này thì hoàn toàn khác nhau.

Yến Hàng trong tâm trí cậu, gọi là thần tiên cũng không sai, lớn lên đẹp mã, đầu óc thông minh, nói tiếng anh như người bản xứ, đồ ăn làm ra cũng rất ngon, lại đánh nhau vô cùng điêu luyện, còn có thể vừa đánh vừa giả vờ đẹp trai, vừa văn võ song toàn, vừa ôn nhu lại cũng có thể hung bạo...

E rằng người khác sẽ không có cảm thụ như vậy giống cậu, dù sao cậu là chú chó đất chưa từng va chạm với xã hội, mà cậu đυ.ng tới Yến Hàng trước, chưa hề nghĩ tới trên thế giới này sẽ có người khác như Yến Hàng.

Cho nên khi cậu đặt Yến Hàng trên người mình, nghe Yến Hàng rêи ɾỉ thở dốc, nhìn nhịp điệu giữa anh và cậu từ căng thẳng dần chuyển sang thả lỏng... Cho dù lo sợ không biết bản thân mình sẽ làm tốt chuyện này hay không, còn bị Yến Hàng đánh vào đầu, cơ mà cảm giác này không hề bị ảnh hưởng chút nào, đừng nói là tuốt cún, có khi tuốt cún còn không được như thế này.

Hiện tại nhớ tới, cậu đều là một trận hưng phấn khó tả, thậm chí có thể ngay lập tức làm theo một hồi kí©ɧ ŧɧí©ɧ nữa.

Điện thoại lại một lần nữa vang lên, Yến Hàng dùng cùi chỏ đẩy đẩy cậu: "Nghe điện thoại đi, lỡ ai có chuyện gì gấp cần tìm em đó".

"Ừm", Sơ Nhất đáp một tiếng, rất không tình nguyện ngồi xuống thở dài, xuống giường bước qua phía phòng khách.

Yến Hàng lấy một cái quần đập trên lưng cậu: "Rèm cửa phòng khách chưa kéo lại đâu".

"A!", Sơ Nhất tiếp được quần, cậu vừa hốt hoảng mặc quần vừa hoảng sợ liếc mắt nhìn cửa sổ phòng khách, "Vậy chúng ta mới vừa, lúc nãy vừa lôi, vừa kéo, ôm nhau tới đây! Có phải là bị, bị người ta thấy hết rồi không!"

"Không biết", Yến Hàng nói, "Nghe điện thoại đi, mau lên kẻo lỡ".

Sơ Nhất mặc quần, chạy tới cầm điện thoại di động lên, là thầy Vương gọi.

"Thầy Vương", cậu nhận điện thoại, "Năm mới tốt, lành".

"Năm mới tốt lành", Thầy Vương cười nói, "Về quê ra lại rồi à?"

"Mới vừa, xuống sân bây, thôi ạ", Sơ Nhất nói.

"Vậy ngày mai em chắc phải nghỉ ngơi một chút đúng không?", Thầy Vương nói, "Đúng ra nói là mùng năm đi, bây giờ người ta lại nói mùng bốn..."

"Không cần nghỉ ngơi đâu ạ", Sơ Nhất lập tức nói.

"Còn nói không ham tiền cơ đấy", Yến Hàng một bên đi đến buồng tắm một bên nhỏ giọng nói một câu, "Ngày nào kiếm được tiền là không tha ngày đó mà".

"Vậy được rồi", Thầy Vương nói, "Địa chỉ thầy đưa em rồi đúng không? Sáng sớm ngày mai tám giờ em đến nhé, quy mô chỗ này so với chỗ trước lớn hơn nhiều, bây giờ em là thở sửa chữa rồi, không phải chạy vặt rửa xe này nọ nữa đâu".

"Cảm ơn, thầy Vương nhiều ạ", Sơ Nhất nói.

"Không cần cám ơn đâu, thầy vẫn luôn gửi học viên được đề cử cho bọn họ mà", Thầy Vương nói, "Đúng rồi, chuyện lần trước thầy Dương hủy đơn đề cử của em... Trước đó lão không nói với thầy tiếng nào cả, nếu không thầy nhất định sẽ cản lại..."

"Không có chuyện gì đâu ạ", Sơ Nhất nói, "Không ảnh hưởng, nhiều đến em".

"Chuyện đề cử của trường cũng không cần để ý quá đâu", Thầy Vương nói, "Cá nhân thầy đề cử em cũng vậy thôi, không cần cảm thấy có gánh nặng trong lòng."

"Vâng", Sơ Nhất cười cười.

Cúp điện thoại xong cậu liền chạy vào buồng tắm, Yến Hàng đang đứng tiểu trước bồn cầu, cậu thở phào nhẹ nhõm.

"Làm gì đó?", Yến Hàng nhìn cậu.

"Sợ anh đau, đi đứng không vững", Sơ Nhất nói.

"... Cút mau", ngữ khí Yến Hàng nhẹ nhàng nói, "Anh đếm tới ba, đếm xong em mà còn đứng đây thì..."

Sơ Nhất quay người chạy ra ngoài.

"Anh sẽ quất em", âm thanh của Yến Hàng từ phía sau lưng truyền tới.

Từ buồng tắm chạy về phòng, Sơ Nhất rất tích cực chủ động thay vỏ chăn gối, còn thay cả ra trải giường.

Cậu vốn cho là loại hoạt động này không giống như tuốt cún, rất dễ dàng làm bẩn ra trải giường, mà không nghĩ tới gel bôi trơn so với đời đời con cháu bớt lo hơn.

Dọn dẹp đồ trên giường xong, Yến Hàng đội một cái khăn lông trở về phòng ngủ.

"Anh tắm rửa, rồi sao?", Sơ Nhất ngẩn người.

"Phí lời", Yến Hàng xoa xoa tóc, "Em không tắm à?"

"Em tắm chứ", Sơ Nhất nói, "Em ra, mồ hôi đầy người đây, anh lại không..."

Có lẽ là do hưng phấn quá độ, lúc này cậu nói chuyện vẫn luôn nằm ở trạng thái muốn ăn đòn, lời này nói ra khỏi miệng xong cậu mới đột nhiên lấy lại tinh thần, nhanh chóng đỡ lấy khăn mặt đang bay tới người cậu của Yến Hàng, sau đó vồ tới ôm chằm lấy anh.

Yến Hàng thở dài: "Em đáng ghét thật đó".

"Em sai rồi", Sơ Nhất nói, "Lần tới cho anh, đáng ghét nha".

Yến Hàng cười cười: "Đi tắm mau, dọn dẹp xong đi rồi thì ra ngoài ăn đi".

"Ừm", Sơ Nhất gật gật đầu.

Yến Hàng cầm máy sấy ngồi lên bên giường sấy tóc.

Lúc này anh không hưng phấn giống Sơ Nhất, dù sao người "Làm" là Sơ Nhất chứ không phải anh, hơn nữa cảm thụ của anh cũng không vui vẻ gì nhiều, rất không thoải mái, là một lão tài xế gạo cội, nhận thức của anh về phương diện này vẫn chưa đủ nhiều.

Chặc.

Nhưng ở một số thời điểm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ trong lòng cùng với kí©ɧ ŧɧí©ɧ về sinh lý hiệu quả lại như nhau, xung động về thị giác và thính giác đối với anh mà nói đã đủ mãnh liệt rồi.

Ánh mắt cùng động tác của Sơ Nhất so với lúc thường như một trời một vực, còn có, xưa nay chưa từng nghe cậu đè nén thở dốc, vì hưng phấn mà gầm nhẹ.

Quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi.

Làm cho anh mơ hồ có chút mong đợi đối với lần giao chiến tiếp theo, anh muốn nhìn thấy những biểu cảm khác của Sơ Nhất.

Chà chà.

Hai người dọn dẹp xong thay quần áo rồi cùng nhau đi ra cửa, lúc tìm kiếm quán ăn, Yến Hàng cảm thấy hơi khan khác.

Cùng tuốt cho nhau, thú thực không cùng một cấp bậc.

"Em đang, có một cảm giác, rất đặc biệt, không giống lúc thường", Sơ Nhất cùng anh sóng vai đi về phía trước, nửa khuôn mặt vùi trong khăn quàng cổ, "Anh có không?"

"Cảm giác gì?", Yến Hàng hỏi, "Hiện tại anh có cảm giác em cả ngày toàn dùng đồ của anh đây".

"Keo kiệt", Sơ Nhất cười cười, nghiêng đầu qua nhìn anh, "Anh có, cảm thấy bây giờ, chúng ta vô cùng... Thân mật không?"

"Hả?", Yến Hàng ngẩn người.

"Vô cùng thân mật", Sơ Nhất nói, "Hai ta... em, không nói được".

Vô cùng thân mật.

Không sai, chính là cái cảm giác này, so với những cảm giác trước đây đều không giống nhau.

"Anh biết", Yến Hàng ôm vai cậu.

"Anh cũng có sao? Cảm giác, này này", Sơ Nhất hỏi.

"Vâng", Yến Hàng gật gật đầu, "Có".

Sơ Nhất cười hắc hắc hai tiếng không nói nữa.

Trời thật lạnh, hai người bọn họ không muốn đi xa, vì vậy cùng nhau ghé qua quán nướng tiểu Lý.

Ngồi ở chỗ hai người thường ngồi.

Ông chủ không cần bọn họ lên tiếng, trước hết mang hai đĩa đồ nướng to lại đây, đều là món bọn họ thường hay ăn mỗi lần đến đây.

"Uống bia không?", Yến Hàng hỏi.

"Trắng", Sơ Nhất nói.

"Trắng?", Yến Hàng nhìn cậu, "Rượu đế à?"

"Lẽ nào trắng, là nước sôi hả?", Sơ Nhất hỏi.

"Ai u", Yến Hàng nở nụ cười, "Ba ngày không gặp, cún con phách lối quá nha? Mở miềng liền muốn uống rượu đế rồi?"

"Đúng vậy", Sơ Nhất gật gật đầu, "Dù sao em cũng, đã là cún trưởng thành, rồi"

"Được", Yến Hàng nói nhân viên phục vụ mang hai bình rượu đế nhỏ đến, "Ngày mai em có thể thức dậy đi làm đúng giờ là được".

"Nhất định dậy nổi", Sơ Nhất nói, "Yên tâm."

Yến Hàng cầm xâu thịt dê cắn cắn, điện thoại trong túi vang lên, anh lấy ra liếc mắt nhìn, là Thôi Dật.

"Lão Thôi", anh nhận điện thoại, "Vừa khéo, chú ăn tối chưa? Chúng cháu đang ở quán tiểu Lý đây."

"Chút chú đi ăn cơm với luật sư Lưu rồi", Thôi Dật nói, "Chú mới đi gặp ba cháu về".

"Vâng, thế nào?", Yến Hàng hỏi.

"Chỉ tùy tiện tán gẫu thôi", Thôi Dật nói, "Tâm sự chuyện của cháu, ba cháu hỏi chú khi nào đưa người yêu tới."

"Chú đưa thư cho lão xem rồi à?", Yến Hàng buông xâu thịt dê xuống.

"Lúc này không tệ lắm, nếu như không cho lão xem, thì chú đã biên soạn một lời nói dối không ra gì rồi", Thôi Dật nói, "Chú tùy tiện biên một cái, lão liếc mắt thôi là đã có thể nhìn ra rồi."

"Thế nào?", Yến Hàng đột nhiên có chút sốt sắng, "Lão có phản ứng gì không."

"Không phản ứng gì hết", Thôi Dật nói, "Chỉ cười."

"Cười ư?", Yến Hàng ngẩn người, "Cháu bộc lộ nghiêm túc như vậy, chuyện cũng khϊếp sợ không kém mà ông ấy vẫn cười được?"

"Đúng vậy", Thôi Dật nói, "Còn không phải lão là cha đẻ cháu à."

Sơ Nhất ở phía đối diện đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn anh chằm chằm.

"Chú không lừa cháu đó chứ?", Yến Hàng hỏi.

"Chuyện như vậy chú lừa cháu làm gì", Thôi Dật nói, "Là như vậy đó, lão không nói gì hết, chỉ cười một chút, sau đó không có sau đó nữa."

"... Lão có ý gì đây", Yến Hàng quả thực hết chỗ nói rồi, nhẹ nhàng vỗ lên tay Sơ Nhất.

Sơ Nhất rất khoái chí mà làm phản đưa tay nắm chặt tay anh.

"Không biết", Thôi Dật nói, "Chú không xem náo nhiệt được rồi, còn tại sao lão cười, chỉ có thể chờ ông ấy được thả ra sau đó cháu tự mình hỏi vậy."

"Được thôi", Yến Hàng thở dài, "Cảm ơn chú Thôi."

Sau khi cúp điện thoại, Sơ Nhất lập tức chống bàn nhích tới trước mặt anh, nhìn anh chằm chằm: "Chuyện sao, vậy anh? Anh bàn bạc, với ai vậy?"

"Ba anh." Yến Hàng cười cười.

"Chú Yến?", Sơ Nhất có chút giật mình, "Anh... Chú ấy nói, nói gì không?"

"Không nói gì hết, chỉ cười một chút thôi", Yến Hàng chặc một tiếng, "Lão Thôi không thể phỏng vấn ông ấy, chờ lão ra rồi nói sau đi."

Sơ Nhất nhìn anh, thời gian rất lâu sau cũng không lên tiếng.

"Làm sao vậy?", Yến Hàng gảy nhẹ vào cằm cậu.

"Ông ấy, có giận không?", Sơ Nhất hỏi, "Chú ấy, có biết là em, không?"

"Biết là em rồi", Yến Hàng nói, "Có tức giận hay không thì không biết, mà giận cũng không đáng kể đâu, chắc mượn cơn nóng giận đánh anh thôi..."

"Anh đánh, không lại chú, ấy đâu", Sơ Nhất nói.

"Ừm", Yến Hàng nở nụ cười.

"Không sao đâu", Sơ Nhất cắn cắn môi, "Còn có em đây."

"Em giúp anh đánh lão à?", Yến Hàng cười nhìn cậu.

"Làm cho chú ấy đánh em", Sơ Nhất nói, "Em so với, bao cát cũng, không khác mấy."

Yến Hàng cười ra tiếng.

Cười chốc lát liền dừng, nhìn vào Sơ Nhất.

Không hề để ý bên cạnh có người nhìn thấy hay không, anh nhích đến gần rồi hôn một cái trên môi cậu.