Được Vân Trạch cho phép, cuối cùng Trì Ánh Cửu có thể ra cửa ở trong sơn trang đi lại vào ban ngày, tuy rằng có hai nô bộc vẫn luôn gắt gao đi theo y, Trì Ánh Cửu cũng không để bụng, giải dược vẫn ở trong sơn trang, y cũng không vội vã chạy trốn.Tốn thời gian ba ngày, Trì Ánh Cửu cuối cùng cũng thăm dò xong tình thế mỗi một chỗ trong sơn trang, nhưng lại không tìm được mật thất hay địa đạo như trong tưởng tượng. Dược lư thật ra có một cái, nhưng bên trong chỉ là thuốc trị thương bình thường, Vân Trạch tuyệt đối không thể đặt giải dược của hoá công tán ở đó.
Chỉ là không có mật thất, địa đạo, Vân Trạch sẽ đặt giải dược ở đâu? Trì Ánh Cửu trầm tư suy nghĩ nhưng vẫn không nghĩ ra được. Nếu nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, như vậy nơi nguy hiểm nhất ở đây sẽ là nơi nào, cũng không thể là chính căn phòng y ở, y đã sớm lật tung nơi đó, chỉ kém đào ba thước đất, cũng không có bóng dáng giải dược. Chẳng lẽ...trong lòng Trì Ánh Cửu có một phỏng đoán, cảm thấy nếu phỏng đoán này không đúng, chỉ sợ y sẽ không tìm thấy giải dược được đặt ở đâu nữa.
Buổi tối hôm đó, Vân Trạch ôm Trì Ánh Cửu đòi hai lần, lúc tính toán nằm xuống nghỉ ngơi, không ngờ Trì Ánh Cửu lại kéo góc áo hắn, vẻ mặt e lệ ngượng ngùng.
"Ta...còn muốn..." Vân Trạch đối với sự chủ động gần đây của y rất là kinh ngạc, nhưng cũng chỉ coi như là song tính mới nếm thử tìиɧ ɖu͙© không thể ức chế mà muốn càng nhiều, vui mừng còn không kịp, sao có thể nghĩ đến cự tuyệt, lại không biết Trì Ánh Cửu là có kế hoạch khác, chỉ chờ bản thân kiệt sức, mất cảnh giác mới dễ đắc thủ.
Sau đó liền cúi đến bên tai Trì Ánh Cửu nói: "Ngươi biết nếu hai nam nhân ở bên nhau thù làm chuyện đó như thế nào không?"
Trì Ánh Cửu quả thật không biết, chỉ phải thành khẩn lắc đầu.
Tay Vân Trạch sờ đến cửa sau của y, nhẹ nhàng xoa ấn, Trì Ánh Cửu kinh ngạc: "Nơi đó, nơi đó sao lại có thể?"
"Đương nhiên là có thể! Đêm nay cho ngươi thêm kiến thức!"
Sau đó lật người Trì Ánh Cửu lại, để y ghé vào trên giường, một ngón tay chậm rãi chen vào hậu huyệt, hậu huyệt nhất thời liền chặt lại, so với hoa huyệt phía trước còn chặt chẽ hơn.
Vân Trạch lại nhét vào ngón tay thứ hai, dẫn tới Trì Ánh Cửu tinh tế rêи ɾỉ.
"Hô...từ biết, kỳ lạ quá, có chút đau..."
"Ngoan, nhịn một chút là được rồi, đợi lát nữa liền sướиɠ."
Hai ngón tay của Vân Trạch ở trong huyệt nhẹ nhàng thăm dò, bỗng nhiên sờ đến một chỗ nhô lên, dùng sức đè xuống. Thân thể Trì Ánh Cửu dường như là giật bắn lên, phát ra một tiếng rêи ɾỉ ngọt nị, huyệt thịt cũng lập tức co rút, xoắn chặt.
Vân Trạch biết đã tìm đúng chỗ, liền nghiền nát, đảo lộng chỗ nhô lên kia. Trì Ánh Cửu khó nhịn mà vặn vẹo người, vừa như kháng cự vừa như đón ý nói hùa. Tràng đạo bắt đầu chậm rãi phân bố ra tràng dịch, trong huyệt trở nên ướŧ áŧ, ngón tay ra vào cũng càng thêm dễ dàng, Vân Trạch thêm vào ngón tay thứ ba tiếp tục khai thác hậu huyệt.
Chờ đến khi khai thác gần đủ rồi, hắn rút ngón tay ra, dương cụ thô to để trên hậu huyệt, thong thả mà kiên định thọc vào.
Chỗ kia tuy rằng mới vừa dùng ngón tay khai thác một hồi, nhưng vẫn chưa trải qua tình sự, vô cùng chặt, chỉ mới vào một cái qυყ đầυ Trì Ánh Cửu liền cảm thấy căng đến lợi hại, giống như không thể chứa nhiều hơn. Quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy cả cây dương cụ chỉ mới có qυყ đầυ tiến vào, phần còn lại vẫn lộ ở bên ngoài, bất giác ngây người.
"Không... không được, ta không được, dùng phía trước được không, căng đến khó chịu...không vào được..."
Vân Trạch nhịn cũng rất vất vả, lại biết tiếp tục giằng co hai người đều không dễ chịu, lập tức hạ quyết tâm hạ eo xuống, dùng lực mạnh mẽ thọc cả cây dương cụ vào.
Trì Ánh Cửu kêu một tiếng, cảm thấy mặt sau giống như sắp bị xé rách, nhưng có lẽ là song tính nhân thiên phú dị bẩm, lần đầu thừa hoa liền phân bố tràng dịch bôi trơn, vậy mà không thật sự xé rách, đổ máu.
Vân Trạch thấy ý cũng không đổ máu, biết y chịu nổi, vì vậy cũng không hề nhẫn nại, đong đưa hông bắt đầu thao làm. Mỗi một lần đều chọc ở trên điểm mẫn cảm nhô lên của y, ép cho Trì Ánh Cửu không nhịn được rêи ɾỉ ra tiếng. Chỉ chốc lát, dương cụ phía trước cũng run run rẩy rẩy mà đứng lên, chỗ qυყ đầυ chảy ra không ít chất nhầy, biểu thị đang động tình.
Vân Trạch yêu chết mất bộ dạng bị chính mình thao làm đến thất thần, dâʍ đãиɠ này của y, dưới háng càng ra sức đỉnh động, Trì Ánh Cửu bị đâm cho tiến về phía trước, lại bị Vân Trạch nắm eo kéo trở về tiếp tục tiếp nhận dương cụ quất.
Trì Ánh Cửu chỉ cảm thấy kɧoáı ©ảʍ càng tích càng nhiều, chỉ chốc lát liền lên đến đỉnh núi. Từ khi y nếm được tìиɧ ɖu͙© đến nay phần lớn đều dùng hoa huyệt cao trào, dương cụ vốn là lâu ngày không dùng, túi con cháu đã tích trữ không ít hàng, hiện giờ hậu huyệt được kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dương cụ giật hai cái liền muốn bắn ra, vào lúc y chuẩn bị bắn Vân Trạch đột nhiên dùng ngón tay ngăn chặn mã mắt y, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã xông đến cửa chợt không phát tiết được, chỉ có thể chảy ngược trở về, Trì Ánh Cửu lập tức kêu điên cuồng loạn lên.
"Ha a...buông tay, để ta bắn..."
"Nhanh như vậy đã muốn bắn? Bắn quá nhanh không tốt đâu!"
Vân Trạch trầm giọng nói, ngón tay vẫn chặt chẽ lấp kín mã mắt Trì Ánh Cửu không chịu để y phóng thích.
Không biết qua bao lâu, Trì Ánh Cửu cảm thấy hậu huyệt của mình đã bị cọ sát đến chết lặng, mất đi tri giác, Vân Trạch cuối cùng cũng thấp giọng gào rống bắn ra ở sâu trong huyệt đạo y, đồng thồ buông lỏng ra ngón tay lấp kín mã mắt. Trì Ánh Cửu trước đó bị chặn rất lâu, cho dù bây giờ không tắc nghẽn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng không thể vui sướиɠ tràn trề mà bắn ra, lại giống như là mất khống chế chậm rãi chảy xuôi ra. Vân Trạch rút dương cụ từ hậu huyệt ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong tràng đạo cũng chậm rãi chảy ra. Trước sau của Trì Ánh Cửu cùng chảy tϊиɧ ɖϊ©h͙, so với ngày thường có vẻ càng da^ʍ mỹ hơn.
Sau khi rửa sạch hai người đều là tinh bì lực tẫn, Vân Trạch lên giường liền nặng nề ngủ, Trì Ánh Cửu nghĩ đến chuyện kế tiếp phải làm lại khẩn trương đến không ngủ được.
Chờ đến đêm đã khuya, hô hấp của người bên cạnh trở nên đều đều, Trì Ánh Cửu lấy ra mê hương ban ngày trộn ở dược lư, thổi qua hướng Vân Trạch, đồng thời bản thân ngừng thở, lẳng lặng chờ.
Chờ đến sau khi xác nhận mê hương đều bị Vân Trạch hít vào, Trì Ánh Cửu xoay người xuống giường, đi đến chỗ một đống quần áo của Vân Trạch tìm kiếm, quả nhiên ở trong quần áo của hắn tìm được một bình nhỏ tinh xảo bên trên có hai chữ giải dược. Hoá ra Vân Trạch thật sự vẫn luôn mang giải dược theo bên người. Trì Ánh Cửu đánh giá cái này chắc là giải dược của hoá công tán, lập tức bất chấp rất nhiều, liền nuốt đan dược vào, chờ đợi dược hiệu phát tác.