Giáo Chủ Bị Thao Thành Mẫu Cẩu Như Thế Nào

Chương 3

Trì Ánh Cửu không thể tin được mình vậy mà thật sự bị người cắm vào nữ huyệt, nhưng đau đớn dưới thân nhắc nhở y, y cảm thấy trọng thương từng chịu từ lúc chào đời đến nay dường như đều kém đau đớn lần này. Y đau đến mức toàn thân đều cuộn tròn lên, hai chân câu lên vòng eo người nọ, như bạch tuộc gắt gao bám vào trên thân người nọ.Màng xử nữ đã bị đâm thủng thô bạo, máu chậm rãi chảy ra từ miệng huyệt, chảy vào trong ôn tuyền rất nhanh liền biến mất không thấy. Mị thịt của hoa huyệt co rút lại cắn chặt dương cụ cực đại ở giữa, run rẩy đè ép, mang cho chủ nhân dương cụ kɧoáı ©ảʍ vô hạn.

Người nọ kêu lên một tiếng, mạnh mẽ nhịn xuống du͙© vọиɠ bắn tinh.

Một đêm mơ ước nhiều năm trở thành sự thật, mang đến thoả mãn trên tâm lý thậm chí vượt qua cả kɧoáı ©ảʍ của cơ thể.

Dương cụ chôn thật sâu ở đường đi, thấy Trì Ánh Cửu ước chừng đã thích ứng kích cỡ của mình, người nọ nhẹ nhàng thẳng lưng, bắt đầu đưa đẩy dương cụ.

Trì Ánh Cửu nức nở một tiếng, ngón tay ấn thật sâu vào cơ bắp ở phần lưng của hắn.

Người nọ cuối cùng cũng có ý thương tiếc, một tay sờ đến dương cụ mềm mại của Trì Ánh Cửu, thay y thủ da^ʍ.

Người Trì Ánh Cửu đột nhiên hơi run rẩy, dương cụ chậm rãi đứng thẳng lên, kɧoáı ©ảʍ chưa bao giờ trải nghiệm từ dương cụ truyền đến khắp người, y thậm chí quên mất đau đớn ở hoa huyệt mà cự vật đem đến.

"A~hức ô..."

Theo tốc độ tay người nọ càng lúc càng nhanh, Trì Ánh Cửu khó tránh khỏi ngâm nga ra tiếng theo tần suất của hắn, đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ này không thể tự kiềm chế.

"A...!"

Lúc cao trào tiến đến, Trì Ánh Cửu căng người, giương cổ lên da^ʍ kêu ra tiếng.

Thừa dịp y đắm chìm ở trong dư vị cao trào, người nọ bắt đầu đưa đẩy dương cụ chôn ở trong hoa huyệt. Chờ đợi hồi lâu, hắn cũng đã sớm không kìm nén được, đột nhiên đưa đẩy không kịp đề phòng, Trì Ánh Cửu mới vừa ở đỉnh cao trào, lại ngã xuống vực sâu đau đớn.

Nhưng người song tính trời sinh thích hợp tính ái, âʍ đa͙σ da^ʍ mị rất nhanh liền tự động phân bố ra đại lượng dâʍ ɖị©ɧ, đưa đẩy trở nên dễ dàng hơn, giữa thọc vào rút ra mang đến tiếng nước phụt phụt, trứng trứng nó đủ của người nọ đập ở trên cánh mông của Trì Ánh Cửu phát ra tiếng vang thanh thúy.

Môi âʍ ɦộ của Trì Ánh Cửu vốn là màu đỏ nhạt, dần dần dưới va chạm mãnh liệt bị cọ sát thành màu đỏ thẫm, dâʍ ɖị©ɧ ở miệng huyệt bị va chạm thành một vòng bọt mép. Nhìn qua hết sức da^ʍ mĩ.

Người nọ ăn được Trì Ánh Cửu mà hắn mơ ước nhiều năm, hiện giờ thật sự ôm người vào trong ngực, cũng không hề sốt ruột, chậm rãi nghiền nát chỗ sâu trong đường đi. Dương cụ thọc vào rút ra chín sâu một nông, chỉ vì ép ra phản ứng dâʍ đãиɠ nhất của Trì Ánh Cửu.

Lúc dương cụ cắm vào đến cùng, người nọ liền cảm nhận được miệng tử ©υиɠ nho nhỏ chỗ sâu trong nữ huyệt của Trì Ánh Cửu, đang gắt gáo đóng lại.

Bây giờ thao người đến dần dần vui thích, người nọ liền hết sức chuyên tâm đối phó với chỗ miệng tử ©υиɠ kia.

Lúc dương cụ thọc vào chỗ miệng tử ©υиɠ, Trì Ánh Cửu nhất thời cuồng loạn.

"Đừng...không muốn...đừng đỉnh nơi đó...hô, kỳ lạ quá..."

Người nọ lại không thèm nhìn, hiện giờ trong lòng hắn tràn đầy ý nghĩ thao vào chỗ miệng tử ©υиɠ kia, rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, tốt nhất là làm Trì Ánh Cửu hoài hài tử của mình!

Hắn nghiền nát chỗ miệng tử ©υиɠ, trong bụng truyền đến cảm giác khó nhịn bủn rủn. Trì Ánh Cửu thậm chí bị ép khóc nức nở.

"Từ bỏ, xin ngươi...đừng làm nơi đó!"

Miệng tử ©υиɠ nho nhỏ sao có thể là đối thủ của dương cụ cứng rắn như sắt, dưới thế công kiên nhẫn mà cường ngạnh của dương cụ, miệng tử ©υиɠ bị bắt mở ra một cái miệng nhỏ, dương cụ nhân cơ hội xâm nhập qυყ đầυ, tiếp đó mọi việc liền trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Người nọ mạnh mẽ bẻ cánh mông của Trì Ánh Cửu ra hai bên, để dương cụ xâm nhập đến sâu hơn, thậm chí hơn nửa cây dương cụ đều đi vào tử ©υиɠ nho nhỏ kia, từ bên ngoài thậm chí có thể nhìn thấy bụng nhỏ của Trì Ánh Cửu phồng lên hình dạng của một cây côn ŧᏂịŧ.

Chua xót từ trong bụng truyền khắp toàn thân, Trì Ánh Cửu cuộn tròn người, ôm người nọ nức nở.

Sau khi người nọ xâm nhập tử ©υиɠ, liền đại khai đại hợp thao làm. Từng chút rút toàn cây dương cụ ra, lại thọc cả cây vào tử ©υиɠ, lúc qυყ đầυ rời khỏi tử ©υиɠ lôi kéo miệng tử ©υиɠ mang đến cảm giác khủng bố, đỉnh đến trên vách trong tử ©υиɠ lại mang đến kɧoáı ©ảʍ ngập đầu.

Dưới sự thao làm không ngừng của người nọ, trong âʍ đa͙σ Trì Ánh Cửu run rẩy kịch liệt, rốt cuộc lại phun ra một dòng dâʍ ɖị©ɧ, thẳng tắp xối ở trên qυყ đầυ cực đại, người nọ cũng không hề nhẫn nại, bắn hết từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào tử ©υиɠ Trì Ánh Cửu, đến khi căng lớn tử ©υиɠ.

"Vân Trạch?"

Người nọ còn đắm chìm ở trong dư vị cao trào, cảm nhận được âʍ đa͙σ căng chặt ướt nóng của Trì Ánh Cửu sau khi cao trào, bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng nói vừa kinh ngạc vừa tức giận của Trì Ánh Cửu.

Hắn mở to mắt, phát hiện Trì Ánh Cửu không biết từ khi nào đã kéo miếng vải che mắt xuống, khϊếp sợ nhìn mình.

Bị Trì Ánh Cửu phát hiện thân phận, Vân Trạch cũng không kinh hoảng, chẳng qua là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra thôi.

"Là ta."

Hắn trầm giọng đáp.

Trì Ánh Cửu như bị sét đánh, nằm mơ cũng không nghĩ tới vậy mà là thuộc hạ đã theo chính mình nhiều năm, trung thành và tận tâm với mình, Vân Trạch.

Nhưng lại nghĩ sâu xa hơn, cái gì cũng có thể nghĩ thông suốt.

Trừ hắn ra, còn có ai có thể gần gũi với mình, thần không biết quỷ không hay ám toán mình, y nhớ tới chén nước buổi tối ngày đó. Mà hắn vì sao chắc chắn giáo chúng sẽ không tới cứu mình như vậy, Vân Trạch ở trong giáo uy vọng rất cao, tùy tiện bịa đặt giáo chủ sinh bệnh hoặc là bế quan luyện công, có ai sẽ nghi ngờ hắn, có ai nghĩ đến giáo chủ đã trở thành cấm luyến của hắn chứ?

"Nước kia...nội lực của ta..."

"Không sai, ta cho vào trong nước hoả công tán, phong bế nội lực của ngươi, với ta mà nói quá nguy hiểm!"

"Vậy trong giáo..."

"Ha, mấy năm nay ngươi say mê võ học, sao có thể để ý đến giáo vụ? Cầm Nguyệt giáo, hiện tại đều là người của ta."

Nhìn Trì Ánh Cửu cả mặt không thể tin cùng đau đớn khi bị phản bội, Vân Trạch cười khổ: "Thật ra tối qua ta còn suy nghĩ, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, để ngươi với ta cùng nhau chưởng quản Cầm Nguyệt giáo, với ta mà nói, ngươi mới là quan trọng nhất, Cầm Nguyệt giáo tính là cái gì?"

Trì Ánh Cửu không ngừng lắc đầu: "Nhưng tối qua rõ ràng ngươi nói, về sau sẽ không nhắc lại chuyện này..."

"Ta nói chính là sẽ không nhắc lại chuyện để ngươi làm ái nhân của ta, bởi vì ánh mắt chán ghét của ngươi tối qua khiến ta nghĩ thông suốt, ta vĩnh viễn không thể để ngươi tiếp nhận ta, ta chỉ có thể để người làm mẫu cẩu của ta mãi mãi, trở thành đồ đê tiến xa dươиɠ ѵậŧ của nam nhân liền không sống nổi, chỉ có như vậy, ngươi mới thật sự sẽ không rời khỏi ta!"

Trong lòng Trì Ánh Cửu tràn đầy hỗn loạn, y cũng chưa từng biết chấp niệm của Vân Trạch với y sâu như thế, đến một cái ánh mắt chán ghét của y cũng không chịu đựng được.

Y mạnh mẽ giãy giụa: "Bỏ ta xuống, tên điên nhà ngươi, tên điên!"

"Chát", Vân Trạch tát Trì Ánh Cửu một cái, thả người xuống ấn ở bên cạnh ao, hắn đè lên lưng Trì Ánh Cửu, kéo tóc dài của Trì Ánh Cửu, cưỡng ép y ngẩng đầu lên, ở bên tai y gằn từng chữ một nói: "Ta điên rồi, nhưng ta vì cái gì mà điên? Hiện giờ ngươi không có lựa chọn khác, chỉ có thể điên cùng ta, hiểu không? Ta muốn đời này của ngươi đều không rời khỏi ta!"

Trì Ánh Cửu nghe thấy trong lòng suy sụp.