Edit : Dưa Xanh
---
Giang Bích Nhân hoàn toàn không hay biết cảm xúc của Cố Nam Sơn xảy ra biến hóa, sau khi liếʍ sạch sẽ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên tay, cô mang theo tươi cười, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Nam Sơn: " Trò chơi này có phải rất thoải mái hay không? "
Thiếu nữ một mặt hồn nhiên vui vẻ, tương phản với một mặt đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, hình thành nên một loại dụ hoặc chết người.
Cố Nam Sơn duy trì bộ dáng lạnh lùng, hầu kết khẽ nhút nhích.
Giang Bích Nhân thấy đã sắp tới giữa trưa, thời gian gấp gáp cần thiết phải tận dụng thật tốt, vì thế nói: " Chúng ta tiến vào bước tiếp theo đi, cậu thoải mái rồi, giờ tới cậu làm cho tôi thoải mái "
Giang Bích Nhân thấy Cố Nam Sơn không nói lời nào, coi như hắn đã đồng ý, nhìn nam căn vẫn còn phát ngạnh, cô lại tiến lên, liếʍ liếʍ mυ'ŧ mυ'ŧ, túi trứng cũng được cô hàm chứa vào trong miệng dùng răng khẽ cắn nhẹ, côn ŧᏂịŧ Cố Nam Sơn dưới sự chăm sóc nhiệt tình của cô thật mau khí huyết phương cương, Giang Bích Nhân cũng bởi vì hơi thở giống đực nồng đậm từ nơi đó tản ra kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hoa huyệt rỉ nước, mông nhỏ không tự giác vặn vẹo.
Mắt thấy côn ŧᏂịŧ Cố Nam Sơn đã hoàn toàn cương cứng, Giang Bích Nhân bò tới trên giường nằm xuống, sau đó nhấc váy lên, lấy kinh nghiệm người chơi trước dạy dỗ: " Hiện tại cậu nên cởϊ qυầи lót của tôi "
Cố Nam Sơn đi qua, nhìn qυầи ɭóŧ trắng in hình con thỏ màu hồng nhạt của Giang Bích Nhân, thuần khiết đáng yêu là như vậy, nhưng là phía dưới cư nhiên ướt đẫm, đem hình dạng tiểu huyệt phác họa rõ ràng.
Cô gái này che giấu quá tốt, thoạt nhìn đơn thuần vô tội, nhưng mẹ nó tất cả đều là gạt người, dâʍ đãиɠ ti tiện mới là bản chất thật sự của cô.
Ánh mắt Cố Nam Sơn trầm xuống, như Giang Bích Nhân mong muốn, cởi bỏ qυầи ɭóŧ cô, cũng là cởi bỏ một tia hy vọng cuối cùng.
Hoa huyệt xinh đẹp phấn nộn nhanh chóng lộ ra, kiều diễm ướŧ áŧ chọc người tới hái.
Thân thể của cô so với tưởng tượng của hắn còn tốt hơn, nhưng nghĩ đến cơ thể mỹ lệ này không biết bị bao nhiêu thằng đàn ông đè dưới thân tùy ý chà đạp, tâm hắn liền giống như bị dục hỏa thiêu đốt, l*иg ngực như bị ai khoét ra một lỗ hổng sâu hút, sau đó dùng muối xát vào.
Giang Bích Nhân ngây thơ nghĩ Cố Nam Sơn chắc không biết nên làm gì tiếp theo, liền tách chân ra, duỗi tay căng ra tiểu huyệt múp máp cho hắn ta xem, mở to đôi mắt thanh triệt nhìn Cố Nam Sơn chỉ đạo: " Đợi lát nữa cậu phải đem dươиɠ ѵậŧ cắm vào nơi này, thật sự rất sướиɠ đó, không lừa cậu "
Cố Nam Sơn nhìn mỹ huyệt mềm yếu bị tách ra, ướt dầm dề dâʍ ŧᏂủy̠, hai mảnh môi âʍ ɦộ phấn nộn đáng yêu, miệng huyệt chỉ lộ ra thành một lỗ nhỏ, quả thực làm cho người ta nghi ngờ nơi này sao có thể thừa nhận dươиɠ ѵậŧ cắm vào.
Hơn nữa còn là chủ nhân tự nguyện bẻ ra cho hắn xem.
Dù hiện tại cảm xúc Cố Nam Sơn đối với Giang Bích Nhân vô cùng phức tạp, nhưng mà không thể phủ nhận, chứng kiến một màn như vậy, thứ đồ chơi giữa hán hắn ta nhanh chóng biến lớn.
Mà Giang Bích Nhân nhìn đến côn ŧᏂịŧ thô to dữ tợn kia, đột nhiên có chút sợ hãi rồi. Tuy nói rằng cắm vào khả năng sẽ vô cùng sung sướиɠ, nhưng mỗi lần chơi xong đều phải khó chịu rất lâu, hơn nữa hôm nay cô còn muốn đi học, hay vẫn là thôi đi...
Dù sao cô cũng đã khẩu giao, làm cho Cố Nam Sơn sướиɠ xong rồi, hiện tại hắn cũng nên dùng ngón tay làm cho cô sướиɠ đi, còn cái kia thì để sau hãy thử nghiệm cũng được mà...
Nghĩ vậy, Giang Bích Nhân khụ một tiếng: " Như vầy đi, hôm nay đừng để nó đi vào, cậu dùng ngón tay cắm một chút là được "
Cố Nam Sơn nhất thời không có động tác, Giang Bích Nhân cho rằng hắn không đồng ý, vì thế chủ động kéo tay phải hắn qua, nắm lấy ngón trỏ chậm rãi đút vào tiểu huyệt chặt chẽ.
" Ân a " Giang Bích Nhân mềm mại rêи ɾỉ, buông lỏng hai tay, còn không quên tận trách chỉ đạo: " Chính là, chính là cắm vào nơi này "
Ánh mắt Cố Nam Sơn sâu hút mà thưởng thức cảnh đẹp, bên trong vừa chật lại vừa ấm nóng, chỉ mới tiến vào một ngón tay đã thôi đã bị miệng nhỏ tham lam bao bọc kín kẽ, cần phải dùng sức mới có thể khai phá tầng tầng lớp lớp mị thịt tiếp tục đi tới, thật không thể tưởng tượng nổi cái địa phương nhỏ hẹp như vậy, làm sao có thể ăn được đại điểu của hắn ta.
Cố Nam Sơn thích vận động, ngón tay mang theo vết chai thô ráp, từng chút từng chút ma sát tiểu huyệt, không biết sẽ có bao nhiêu kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Ngón tay của hắn không ngừng thâm nhập, vết chai thô ráp vô tình cọ qua một khối thịt mềm mại.
" Ân a... " Giang Bích Nhân không khống chế được rêи ɾỉ, hai chân không tự giác kẹp chặt tay Cố Nam Sơn.
Cố Nam Sơn mặt không biểu tình mà nhìn xuống cô, ngón tay hư hỏng cố ý không ngừng đỉnh lộng khối thịt mềm kia, một tay khác thô bạo truy lùng âm đế, ra sức vân vê chà đạp.
" A a a a... Không, không cần... Ô ô... Không được... Ân ân a... Đừng cắm... " Giang Bích Nhân nhỏ giọng rêи ɾỉ, hai chân xoắn chặt, vươn tay muốn đẩy xa Cố Nam Sơn.
Cố Nam Sơn cường thế dang rộng hai chân Giang Bích Nhân, dùng chân chính mình ngăn cản, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra không có gì che chắn toàn bộ phơi bày, Cố Nam Sơn nào chịu vừa lòng, đút thêm một ngón tay vào, hai ngón tay giảo hoạt ở bên trong không ngừng đảo lộng, nhiều lần còn cố tình va chạm điểm mẫn cảm của cô, tiểu huyệt dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ tràn ra càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠, theo động tác ra vào phát ra tiếng nước òm ọp da^ʍ mỹ.
Trong ký túc xá thập phần yên tĩnh, làm cho âm thanh phát ra càng thêm rõ ràng.
Giang Bích Nhân đột nhiên có cảm giác vô cùng xấu hổ, một tay che lại đôi mắt, một tay đẩy đẩy Cố Nam Sơn: " Ân a... Từ bỏ... Ô... Buông ra... "
Cố Nam Sơn giả vờ mắt điếc tai ngơ, lại đút thêm một ngón tay đi vào, mạnh mẽ tấn công khối thịt mềm mại, đồng thời cũng càng thêm tàn ác dùng sức véo lộng âm đế.
" Ô ô... Không được... Thật sự không được... Ách a... Buông tha cho tôi... Ngô a a a... "
Kɧoáı ©ảʍ tích lũy như sóng triều không ngừng trào dâng, cuối cùng đạt tới cực hạn.
Giang Bích Nhân còn nhớ rõ đây là ký túc xá, tuyệt đối không thể kêu quá lớn, nhưng chính là, chính là thật sự quá sung sướиɠ... Cô sợ chính mình không khống chế được, liền gắt gao cắn chặt gối ôm lưu lạc ở góc giường, sau một cú đâm có lực của hắn ta, cẳng chân cô đột nhiên căng thẳng, ngón chân cuộn tròn, tiểu huyệt bất ngờ phun ra một cột nước trong suốt.
Tay Cố Nam Sơn đều bị thủy dịch xối ướt, hắn nhìn sắc mặt ửng hồng cùng bộ dáng dâʍ ɭσạи bất kham của cô, đem ngón tay rút ra, tạm thời buông tha cho cô.
Giang Bích Nhân yếu ớt ngã nhào trên giường, thất thần một hồi, thật vất vả mới có thể hòa hoãn lại được, cô liếc nhìn đồng hồ, hiện tại cũng đã 1 giờ 40.
Quần áo đầu tóc đều bị làm dơ, phải cần chút thời gian để thu thập.
Ngô, hôm nay vẫn là nên kết thúc thôi, dù sao cũng đã cao trào một lần, ít nhiều cũng được thỏa mãn rồi. Mà quan trọng nhất chính là, Cố Nam Sơn khi đã hưởng thụ qua cảm giác sung sướиɠ này, chắc chắn về sau hắn nhất định sẽ nguyện ý tiếp tục chơi cùng cô.
Giang Bích Nhân từ trên giường ngồi dậy nói: " Hôm nay chơi tới đây thôi, buổi chiều tôi còn muốn học " Sau đó vui vẻ cười: " Thế nào? Trò chơi này thật sự không tồi đúng không "
Cố Nam Sơn nhìn cô cười nói: " Thật sự không tồi "
Giang Bích Nhân cảm giác nụ cười của hắn ta có hơi kì quái, bất quá cô cũng không nghĩ nhiều: " Lần sau cậu đừng bắn lên người tôi, thu thập quá mức phiền toái " Cô nói xong, chuẩn bị xuống giường, kết quả lại bị Cố Nam Sơn giữ chặt eo, một phen ôm tới trong lòng ngực.
Giang Bích Nhân: ???
Cố Nam Sơn khàn giọng lên tiếng: " Tôi còn cứng, cậu cứ như vậy mà mặc kệ "
Hình như là a...
Giang Bích Nhân đầu óc trì độn như ý thức được cái gì, vội nói: " Tôi giúp cậu liếʍ liếʍ nha? "
Ánh mắt Cố Nam Sơn thâm trầm: " Nhưng mà, tôi muốn cắm vào nơi này " Hắn vói tay sờ xuống tiểu huyệt đẫm nước.
------------------------------
(・ัω・ั) Cở này tui phải kiểm tra nhiều lắm luôn í nên không ra chương sớm được. Mn thông cảm, đừng bỏ rơi tui nhoa...