Edit : Dưa Xanh
Từ lúc Giang Bích Nhân bước vào, Nhậm Sâm Ngôn đã chú ý đến cô.
Lần trước sau khi thao cô, Nhậm Sâm Ngôn giống như ăn phải kỳ trân dị bảo, khẩu vị xác thật là bị vưu vật này dưỡng hư, đối với những người khác muốn làm mà một chút hứng thú cũng không có.
Hắn định cân nhắc khi nào lại tìm cơ hội thao Giang Bích Nhân một lần nữa, không nghĩ tới cô gái ngốc này chưa gì đã tự dâng mình tới cửa.
Nhậm Sâm Ngôn ngồi ở bên cạnh Giang Bích Nhân, nhìn cặp đùi tuyết trắng lộ ra bên ngoài kia, bàn tay hư hỏng không chút do dự liền vươn ra sờ soạng. Xúc cảm quả nhiên cùng trong trí nhớ hắn giống nhau, thật tốt đi.
Nhậm Sâm Ngôn xoa xoa bóp bóp một hồi, chơi chán bàn tay bắt đầu ngang nhiên càn rỡ mà vói xuống váy cô.
Giang Bích Nhân liếc mắt nhìn Nhậm Sâm Ngôn, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, không phải đã nói loại trò chơi này chỉ được bí mật hai người chơi sao? Xung quanh đây nhiều người như vậy, Nhậm Sâm Ngôn như thế nào liền muốn bắt đầu rồi...
Nhậm Sâm Ngôn nhìn Giang Bích Nhân cười một cái.
Giang Bích Nhân cảm giác được ngón tay Nhậm Sâm Ngôn cách lớp qυầи ɭóŧ sờ đến nơi riêng tư của cô.
Giang Bích Nhân nhìn Ngô Tiểu Kiều ở trên đài ca hát cùng với đám người trong phòng, ngượng ngùng kẹp chặt hai chân, muốn dùng cách này làm cho hắn ta dừng lại, kết quả tay Nhậm Sâm Ngôn lại bị cô kẹp gắt gao dính sát vào đùi cùng bộ phận thần bí kia.
Giang Bích Nhân cơ hồ nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Nhậm Sâm Ngôn, gương mặt thoáng chốc đỏ ửng túng quẩn không biết phải làm thế nào, sau đó hơi do dự mà từ từ buông lỏng chân ra.
Nhậm Sâm Ngôn tay không có chút ý tứ muốn dịch chuyển, như cũ dừng ở nơi xấu hổ của cô, hai ngón tay xấu xa dùng sức ấn lên.
Giang Bích Nhân cắn cắn môi, kẹp cũng không được mà không kẹp cũng không xong. Đối phương động tác càng lúc càng quá đáng, cách lớp vải dệt mà xoa nắn bên ngoài hoa huyệt cùng âm đế, thân thể mẫn cảm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhanh chóng có phản ứng, dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng tiết ra thấm ướt một mảng qυầи ɭóŧ.
Nhậm Sâm Ngôn càng thêm càn quấy, hắn thế nhưng đẩy qυầи ɭóŧ cô ra, ngón tay mang theo vết chai mỏng đột nhiên tiến vào khai mở miệng huyệt.
Giang Bích Nhân " ưm " một tiếng, bắt được cánh tay Nhậm Sâm Ngôn.
Nhưng với cái sức lực nhỏ bé này của cô làm sao có thể ngăn cản được hắn ta, ngón tay xuyên qua tầng tầng lớp lớp mị thịt, dần dần thâm nhập.
Thấy được dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra ngày càng nhiều, Nhậm Sâm Ngôn khoé môi nhếch lên, lại bỏ thêm một ngón tay đi vào. Hai ngón tay ở trong tiểu huyệt lầy lội không ngừng khuấy lộng, ngón tay cái còn lại cũng không nhàn rỗi ra sức xoa nắn âm đế sung huyết đứng thẳng. Kɧoáı ©ảʍ cùng lúc đến từ hai phía khiến Giang Bích Nhân không kềm chế được hai mắt rưng rưng, Ngô Tiểu Kiều trên kia hát cái gì cô đều nghe không lọt nữa.
Nhậm Sâm Ngôn ngồi vô cùng ngay thẳng nhìn vào giống như một chính nhân quân tử, ánh mắt thỉnh thoảng cùng Tiểu Kiều giao nhau, hắn nở nụ cười nhìn bạn gái.
Nhưng là ai biết tay hắn đang ở dưới váy Giang Bích Nhân làm loạn. Ngón tay thon dài cắm ngày một sâu, loại tư thế này tuy không thể nào cắm được tới tận cùng bên trong, nhưng lại vừa chuẩn xác đỉnh tới điểm mẫn cảm của cô. Hai ngón tay hư hỏng không ngừng mạnh mẽ va chạm vào khối thịt mềm mại, thậm chí còn tàn ác dùng móng tay véo nhẹ.
Giang Bích Nhân trợn to mắt, cắn lấy tay chính mình ngăn không cho tiếng rêи ɾỉ phát ra. Cô không chịu nổi mà vùng vẫy hai chân, ý đồ muốn tránh thoát.
Nhậm Sâm Ngôn cười nhẹ một tiếng, khuấy đảo càng thêm cuồng loạn. Một ngón tay nữa được hắn cắm đi vào, ba ngón tay không kiêng nể gì mà xâm phạm tiểu huyệt nhỏ hẹp, nhiều lần còn cố tình đâm thọc điểm mẫn cảm của cô, hạt đậu nhỏ cũng không ngừng được kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Không, không được... Thật là khó chịu...
Giang Bích Nhân xoắn chặt hai chân, cô có cảm giác rất muốn đi tiểu a.
Nhậm Sâm Ngôn như biết được gì đó, đẩy nhanh tốc độ thọc vào rút ra đồng thời hung hăng công kích âm đế cùng nơi mềm yếu, kɧoáı ©ảʍ tích lũy rốt cuộc không nhịn được cao trào. Giang Bích Nhân cắn chặt cánh tay, đại não trống rỗng, hạ thân phun ra một cột nước trong suốt.
Cùng lúc đó, Ngô Tiểu Kiều vừa vặn nhìn về phía cô.
Giang Bích Nhân cứ như vậy, dưới tầm mắt khuê mật cùng bạn trai cô ấy gian da^ʍ đến triều xuy. Hơn nữa thời điểm Ngô Tiểu Kiều nhìn qua, hạ thân cô còn đang phun nước.
Nướ© ŧıểυ... Tè ra quần... Cô thế nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy đi tiểu... Ngô Tiểu Kiều còn ở trên đài a... Cô ấy có thấy được gì hay không... Làm sao bây giờ...
Giang Bích Nhân cảm thấy thẹn gương mặt đỏ bừng, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở oán trách Nhậm Sâm Ngôn: " Đều tại anh! Làm sao bây giờ! Em tè ra quần rồi, có thể hay không bị người khác thấy... Ô ô... "
Đây cũng là lần đầu tiên Nhậm Sâm Ngôn làm việc này ở trước mặt người khác, lại bị một màn chấn động vừa nãy của cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ, côn ŧᏂịŧ thực mau đã bắt đầu cứng rắn.
" Cái này không phải nướ© ŧıểυ, đây là do em quá sung sướиɠ nên cao trào. Hơn nữa có anh che cho em, sẽ không ai nhìn thấy đâu " Nhậm Sâm Ngôn thật sự không có lừa gạt cô, chỗ bọn họ đang ngồi chính là góc chết, đám người kia căn bản không nhìn thấy rõ nơi này đã xảy ra chuyện gì: " Đừng khóc, để anh giúp em lau sạch sẽ "
Nhậm Sâm Ngôn nhanh tay cởϊ qυầи lót Giang Bích Nhân, tùy tiện ném vào một góc, nương theo phạm vi che chắn của chiếc bàn, hai chân Giang Bích Nhân bị bắt tách ra. Hắn nhìn tiểu huyệt xinh đẹp cuồn cuộn dâʍ ŧᏂủy̠, không hiểu như thế nào lại khom người xuống liếʍ lên.
Nhậm Sâm Ngôn vẫn là lần đầu tiên liếʍ hoa huyệt cho nữ nhân, trước kia hắn đều ngại dơ, nhưng đối với Giang Bích Nhân hắn lại không có một chút cảm giác bài xích.
Nhậm Sâm Ngôn há mồm bao bọc lấy nộn huyệt ướŧ áŧ, cắn cắn day nhẹ âm đế lúc nãy bị hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà hơi sưng đỏ, sau đó vươn đầu lưỡi cắm vào huyệt động nhỏ hẹp.
Giang Bích Nhân không kềm chế được rêи ɾỉ, hai chân cô kẹp chặt đầu hắn. Hưởng thụ đầu lưỡi mềm dẻo hữu lực từng tấc xâm nhập cơ thể cô, tinh tế liếʍ, đến tầng tầng nếp uốn đều không chịu buông tha. Mà cái mũi cao thẳng kia còn đang không ngừng hầu hạ âm đế mẫn cảm.
Giang Bích Nhân sắc mặt ửng hồng, hai mắt sung sướиɠ đến phát khóc, trong lúc Ngô Tiểu Kiều ca hát còn thỉnh thoảng cố tình nhìn về hướng bên này.
Tiểu Kiều còn ở bên trên ca hát, bạn trai cô ấy cứ như vậy liếʍ tiểu huyệt của cô. Hình như có chút không được tốt lắm thì phải...?
Giang Bích Nhân mơ hồ ý thức được cái gì đó, nhưng thật mau đã bị kɧoáı ©ảʍ khống chế toàn bộ lực chú ý.
" Ân a... Đầu lưỡi cắm sâu thêm một chút... Ô... Thật thoải mái... " Giang Bích Nhân nhỏ giọng rêи ɾỉ, đĩnh động eo nhỏ đem hoa huyệt đến gần hơn để Nhậm Sâm Ngôn thuận tiện ăn vào.
Tiểu huyệt càng liếʍ nước chảy ra càng nhiều, Nhậm Sâm Ngôn há mồm nuốt xuống toàn bộ, nghe tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ của cô ở bên tai, hắn như được cổ vũ, liếʍ càng hăng say.
Thẳng đến khi Ngô Tiểu Kiều hát xong một bài hát nữa, Nhậm Sâm Ngôn mới vừa ý buông tha cho cô: " Nước em chảy ra quá nhiều, làm anh liếʍ mãi không xong "
Giang Bích Nhân trừng mắt nhìn hắn, thấy Ngô Tiểu Kiều đang hướng về phía bọn họ đi tới.
----------------------------------