Không Thể Không Yêu

Chương 22

Chút cảm kích đối với Tạp Trát Nhân vừa mới nhen nhóm trong lòng Khả Hoan trong ngày hôm nay bỗng chốc tan thành mây khói sau màn “tắm rửa” vừa rồi. Từng ngõ ngách trong thân thể đau đớn kêu gào, cô thấy tương lai mình mờ mịt, nơi đây chỉ toàn nguy hiểm rình rập, dã man bạo lực, cô khao khát thoát khỏi nơi địa ngục trần gian này biết mấy…. Khả Hoan thống hận Tạp Trát Nhân nhưng không dám phản kháng bởi cô thực sợ hãi hắn, sợ sự hỉ nộ vô thường, sợ sự lạnh lùng tàn bạo của hắn. Lúc bình thường, hắn tuy lạnh lùng nhưng còn có dáng dấp của người đàn ông lịch lãm, lúc tức giận lên hắn giống như một kẻ hung quân bạo chúa. Bi thảm cho hoàn cảnh cô lúc này là phải bám trụ lấy hắn, sinh tử nằm hòan toàn trong tay hắn, nếu rời khỏi hắn một giây tức khắc cô sẽ chết một cách hết sức bi thảm . Nếu cô tiếp tục chạy trốn, bị hắn bắt lại không chừng đòn roi còn tăng thêm vài cấp chứ chẳng nhẹ nhàng như ban nãy, tạm thời cô đành lòng chịu khuất nhục nhưng không có nghĩa là cô phải hạ mình tỏ vẻ khϊếp nhược xu nịnh đối với kẻ bạo ngược như hắn. Nghĩ vậy Khả Hoan nhắm mắt lại, không dám để hắn nhìn trong mắt mình đang ánh lên tia hận thù và khuất nhục.

Đối với Tạp Trát Nhân mà nói, hắn làm sao mà biết được Mèo con đối với hắn đã nảy sinh lòng cảm kích, bởi vì trận đòn roi vừa rồi mà bao cảm kích tan tành mây khói, đối với hắn chuyện trừng phạt ngày hôm nay thật là vặt vãnh, không đáng kể gì cho lắm. Hôm nay hắn ra tay với cô như vậy đã thật là rất khoan dung rồi, trong gia tộc Cáp Lặc nói riêng và dân tộc Ả-rập nói chung, nễu một người phụ nữ dám phạm sai lầm như Mèo con hôm nay thì hình phạt đối với cô gái đó còn tàn khốc gấp trăm lần. Hắn muốn Mèo con học ngoan ngoãn, biết thân biết phận để mai kia hắn có ra tiền tuyến chinh chiến, để mèo con ở lại một mình trong gia tộc, Mèo con có thể tự mình chống đỡ được.

Tạp Trát Nhân thấy Khả Hoan sớm tỉnh lại, hắn không ngồi cạnh giường trông chừng cô nữa mà đi thay bộ quần áo mới, bước ra ngoài đi Căntin lấy cơm trưa. Cả buổi sáng bị quần đảo tơi bời, Mèo con hẳn ra rất đói bụng.

Trước khi đi, Tạp Trát Nhân không quên quay lại nhìn Khả Hoan đang cuộn người trên giường thấp giọng cảnh cáo: “Tôi đi ra ngoài một lát, ngoan ngoãn nằm im trên đó, không được bước xuống. Nghẽ rõ chưa?”. Khả Hoan vẫn nhắm chặt mắt, im lặng vài giây sau đó mới nhè nhẹ vô thức gật đầu. Tạp Trát Nhân cũng không so đo nhiều với cô lúc này vì hắn hiểu tâm trạng của cô, cũng giống như lúc hắn bị cha đánh mắng, cũng giận dỗi vài ngày không thèm nhìn mặt. Với hắn thì Mèo con vẫn như một đứa trẻ chưa trưởng thành mà thôi.

Đến giờ ăn trưa, nhà ăn chật chội đầy binh lính đến dùng bữa, không khí rất náo nhiệt, người đứng kẻ ngồi, người cười kẻ nói ồn ã. Khi Tạp Trát Nhân mang hai cặp l*иg cơm tiến vào, tất cả mọi người dường như ngừng nói chuyện và đều hướng mắt về phía hắn. Màn “anh hùng cứu mỹ nhân” của hắn ở sân thể dục buổi sáng đã nhanh chóng lan truyền như một tin tức sốt dẻo ở nơi đây. Nhìn thấy vết tay đỏ ửng vấn đang hằn trên mặt hắn, mỗi người có một suy nghĩ khác nhau, đa số cảm thấy vui sướиɠ khi có người gặp họa, số ít thì tỏ vẻ thông cảm sâu sắc với hắn. Tạp Trát Nhân mặt không đổi sắc, bước tới trước binh lính phụ trách lấy cơm, nói: “Mỗi đồ ăn lấy một ít, nhiều rau củ vào, thịt ít mỡ một chút”.

Tên binh lính lấy đồ ăn không biết việc xảy ra sáng nay, chỉ thấy không khí bên trong nhà ăn rất kỳ quái, hắn đưa hai tay hướng Tạp Trát Nhân 2 cặp l*иg cơm khi vẫn duy trì ánh mắt ngạc nhiên đầy nghi vấn. Tạp Trát Nhân cầm cơm bước ra ngoài cửa thì gặp Trát Phi.

Lúc này Tạp Trát Nhân không muốn nói chuyện với anh trai tí nào nên định đi thẳng thì Trát Phi kéo tay hắn lại, hai mắt săm soi vết tay sưng đỏ hằn trên má trái của em trai, quả thật cha hắn vừa rồi ra tay hơi mạnh, lại quá nhanh khiến hắn không có cơ hội ra tay ngăn trở. Trước tình hình căng thẳng vậy, hắn định lát nữa sẽ gặp riêng Tạp Trát Nhân để nói vài câu an ủi, không ngờ lại nhanh chóng gặp mặt ở nhà ăn như thế này. Tạp Trát Nhân có chút không kiên nhẫn, chỉ sợ Trát Phi bày tỏ tình anh em thắm thiết tại đây thì mất mặt nên gạt nhẹ tay Trát Phi ra. Trát Phi đành nói: “Chú đừng trách cha đánh mắng mình, việc hôm nay cũng là do chú tự mình chuốc lấy, đây không phải là nước Pháp, chú cũng không còn là một sinh viên lêu lổng, thích làm gì thì làm, giờ thân phận của chú là con trai út của Tổng tư lệnh, chú có biết chú làm như vậy sẽ làm mất mặt của của gia tộc Cáp lặc không? Đàn ông như chú, dù ở Pháp hay ở đây, muốn phụ nữ kiểu gì chả có, làm sao phải hạ mình xuống tranh giành một cô gái là tù binh như thế? Đầu óc có bị làm sao không vậy? Chú về nhà đóng cửa mà suy nghĩ lại đi”.

Nói xong, Trát Phi khoát tay, ý bảo Tạp Trát Nhân có thể đi. Tạp Trát Nhân không nói câu nào, cúi đầu nghe, người ngoài nhìn vào tưởng cấp trên giáo huấn cấp dưới, đợi Trát Phi bước vào nhà ăn Tạp Trát Nhân mới chậm rãi trở về phòng.

Lại nói về Khả Hoan, sau khi Tạp Trát Nhân rời đi, cô mới từ từ suy ngẫm về những chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay, bao lo lắng, hãi hùng, bao thống khổ đau đớn xảy đến khiến thân thể cô giờ phút này lâm vào tình trạng kiệt quệ. Tinh thần thả lỏng một chút, cô nhanh chóng rơi vào giấc ngủ hỗn loạn thì nghe thấy tiếng gọi phảng phất bên tai: “Mèo con, dậy ăn cơm”. Khả Hoan vẫn nằm im như cũ, Tạp Trát Nhân nghĩ cô vẫn đang giận dỗi nên đi đến bên giường xốc cô dậy, mới phát hiện hóa ra cô đang ngủ thật sâu.

Nhìn Mèo con ngủ với bộ dáng thật tiêm nhược đáng yêu khiến hắn không khỏi nảy lên tình cảm trìu mến yêu thương, vén chăn lên mới thấy trên cơ thể Mèo con vẫn còn loang lổ dấu vết do trận càn quét vừa rồi của hắn. Hơi hơi lật người cô sang bên, còn thấy rõ vết roi lằn sưng đỏ trên tấm lưng trắng muốt, Tạp Trát Nhân bất giác đưa tay khẽ vuốt vết thương khiến Khả Hoan khẽ nhíu mày, cô xoay người nằm úp để tránh chạm phải vết thương trên lưng.

Hành động này vô thức khơi gợi du͙© vọиɠ bên trong của Tạp Trát Nhân, hắn hít một hơi sâu, cởi bỏ quần áo bên ngoài, cúi người xuống hôn từ ngấn cổ trắng muốt của Khả Hoan trở xuống. Đầu lưỡi uốn lượn mυ'ŧ chặt lấy nhị hoa mềm mại của cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Khả Hoan vốn đang ngủ say, thấy cô vẫn không có phản ứng đầu lưỡi của hắn nhẹ chuyển tới vết thương sau lưng, Khả Hoan cảm nhận đau đớn lan trần nên dần tỉnh táo lại, phản ứng đầu tiên của cô là xoay người nhưng Tạp Trát Nhân nhanh tay hơn bắt lấy hai cổ tay của Khả Hoan và bắt lên đầu giường. Tạp Trát Nhân tiếp tục hôn lưng Khả Hoan, tại mỗi vết thương cố tình liếʍ mạnh một vòng khiến cô liên tục co rút, lúc này cô chỉ có thể đong đưa đầu, lắc lắc thấp giọng van xin: “Đừng, khó chịu quá, cầu xin…”.

Tạp Trát Nhân không ngừng lại mà mỉm cười, ghé vào tai Khả Hoan khẽ cắn, hơi thở nóng hổi phun trên tai và cổ khiến Khả Hoan càng run rẩy: “Không khó chịu tí nào, em sẽ thấy thoải mái ngay bây giờ”. Tạp Trát Nhân một tay giữ lấy hai cổ tay của Khả Hoan bên trên, tay còn lại di chuyển tới giữa hai chân cô khám phá, không ngừng trêu chọc nụ hoa nhỏ đến khi nó trở lên ướŧ áŧ. Khả Hoan kịch liệt giãy giụa, dù hai tay bị bắt chặt lên trên nhưng cơ thể cô vặn vẹo theo các hướng, hai chân chống đẩy xuống giường lấy sức thoát thân. Tạp Trát Nhân dường như càng thấy hứng thú hơn nên không ngừng chà sát mạnh thêm vào chỗ tư mật, Khả Hoan càng thở dốc, thân thể như hỏa thiêu, bất giác bật ra tiếng rêи ɾỉ nỉ non. Tạp Trát Nhân cuối cùng cũng nâng cằm cô lên thẳng mặt mình nói: “Xin đi ” .

Khả Hoan hỗn loạn trả lời: “Xin…..ông”

Tạp Trát Nhân lại nở nụ cười: “Xin gì nào?”

Khả Hoan mờ mịt lắc đầu, hô hấp dồn dập gấp gáp, Tạp Trát Nhân lại ghé sát vào cô trêu chọc: “Đúng là con Mèo con ngốc nghếch, xin tôi yêu em chứ gì nữa, nói nhanh lên nào”. Khả Hoan vặn vẹo cơ thể lần nữa, vô thức trả lời như vẹt: “Cầu ông yêu tôi…”.

Du͙© vọиɠ cua Tạp Trát Nhân như bị thiêu đốt trước phản ứng thiên chân của Khả Hoan, hắn nhanh chóng tách hai chân cô ra và hung hăng tiến vào, Khả Hoan run bần bật hùa theo từng động tác của hắn. Tạp Trát Nhân thoải mái lớn tiếng thở sâu, động tác càng thêm cuồng dã, trước từng ú thúc mạnh mẽ của hắn, Lâm Khả Hoan vô lực cắn gối đầu, phát ra xèo xèo ô a tiếng rêи ɾỉ. Tạp Trát Nhân xiết chặt cơ thể cô, vẻ mặt lấm tấm mồ hôi hung ác nói:“Kêu lên đi, không được chịu đựng. Tôi muốn tiếng em kêu, kêu to lên.” Lâm Khả Hoan vẫn kiên quyết cắc chặt gối đầu.

Tạp Trát Nhân dừng lại động tác, vươn người ra về phía trước, rút gối đầu trong miệng Khả Hoan ra, thuận thế lại ôm eo Lâm Khả Hoan, quỳ xuống mãnh liệt đánh sâu vào. Lâm Khả Hoan đau đớn kêu lên, thân thể một lần nữa run rẩy, cứ mỗi lần như vậy lại mang đến cho Tạp Trát Nhân cảm giác cực kỳ khóai nhạc.Tạp Trát Nhân cuối cùng cũng dùng sức thúc mạnh, gầm nhẹ phun ra ra tinh hoa.

Sau đó ôm Khả Hoan cùng ngã lên giường, Lâm Khả Hoan cũng vì đạt tới kɧoáı ©ảʍ đỉnh cao, đồng thời cũng vì đau đớn mà cả người toát ra mồ hôi lạnh, giống như vừa từ bồn tắm bước ra, cơ hồ hư thoát. Tạp Trát Nhân thở hào hển, lấy tay vén vén từng sợi tóc dán vào gương mặt đang túa mồ hôi của cô, nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp đang hổn hển trước mặt, hắn không kiềm chế được lại cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Em là con mèo con đáng yêu nhất, vĩnh viễn đều là của tôi. Tôi sẽ không bao giờ buông tay…..