Bầu trời đêm nay sao thật nhiều mây quá, mây che lấp cả mặt trăng, ánh từng tia sáng kia cứ y như muốn xuyên qua lớp mây dày đặc ấy nhưng không thể nào làm được.
John một mình đi lang thang trong thành Fullox, hắn hỏi những người lính đi tuần có gặp qua Irelia hay không, nghĩ lại hành động lúc đó của mình John có chút hối hận…
Cuối cùng hắn cũng đã hỏi được, Irelia hiện tại đang ngồi bên một bờ hồ phía đông thành Fullox, bộ dáng của cô trông không vui một chút nào, tay cứ liên tục ném từng viên đá nhỏ vào mặt hồ cứ như trút giận điều gì đó.
“giận ta sao?”-John tiến lại ngồi xuống cạnh Irelia, nhưng đáp lại hắn chỉ là cái ánh mắt trách móc của cô.
John cười khổ nói: “ Irelia, ta đến đây muốn xin lỗi cô về chuyện vừa nãy, thực sự lúc đó ta không thể nào kiềm chế được…”
“tôi không quan tâm”-Irelia lạnh nhạt đáp.
John cố gắng nói tiếp: “ hay là thế này đi, ta cho cô đánh ta, đánh ta thế nào cũng được…thế nào đồng ý chứ? Đánh ta xong thì đừng giận ta nữa.”
Irelia vẫn lạnh lùng xem hắn như không khí.
John lắc đầu thở dài nói: “ Irelia…ta thực lòng xin lỗi cô mà, là ta lúc đó không kiềm chế được sự nóng giận trong người mà thôi…”
“vậy tôi hỏi cậu, tại sao cậu lại chấp nhận việc mà Jarvan đưa ra? Không lẽ với cái đầu thông minh như cậu lại không nhìn ra được âm mưu của hắn?”-Irelia xoay lại giận dữ trợn mắt nhìn hắn nói.
John chỉ cười trừ đáp: “ ta biết chứ, nhưng bây giờ cậu ta là chỉ huy của liên minh, Irelia cô nghĩ thử xem, Liên Minh của chúng ta mới lập mà đã xảy ra nội bộ lục đυ.c thì không phải kẻ được hưởng lợi nhiều nhất chính là quân đội Hư Không sao?-John nói ra suy nghĩ của mình, lời hắn nói thực sự quá chí lý, những điều này lúc đấy Irelia đâu có nghĩ đến, trong đầu của cô chỉ mỗi hắn mà thôi.
Irelia gật đầu nói: “ nói vậy là tôi sai rồi sao? Lúc đầy tôi không hề nghĩ đến những chuyện như thế.”
John nhẹ nhàng đặt tay lên má của Irelia cười nói: “ là ta có lỗi mới đúng, đáng lý ra lúc đó ta không nên tát cô, cho ta xem có sao không?”
Mặt Irelia đỏ ửng lắc đầu qua một bên tránh bàn tay của hắn, cô liền nói: “ không có gì, không đau chút nào, cậu đánh cứ như tiểu thư ấy, không đau chút nào.”
“Không đau sao?”-John kinh ngạc.
“ừm, không đau”-Irelia gật đầu.
John cười hà hà rồi nằm xuống bên cạnh nói: “ ta có lo cô vì chuyện đấy mà giận ta, không ngó mặt đến ta luôn chứ.”
“không ngó mặt thì sao? Tôi cùng lắm chỉ là một vị tướng quân dưới trướng của cậu, không phải như đám người Nami, Sona kia, bọn họ mới là những cô gái quan trọng với cậu.”-Irelia nói, giọng điệu của cô hình như có chút gì đó của mùi dấm thì phải…
“ha..ha….”-John đột nhiên cười ha hả nói: “ sao vậy Irelia, giọng điệu của cô có chút gì đó kì lạ à nha,thực ra với ta cô cũng rất quan trọng, nếu không có cô thực sự ta cũng không biết phải làm gì…Irelia, cô nghĩ xem, nhưng lúc vắng mặt ta ai đủ sức thay ta điều khiển binh lính?”
“ờ thì, ý tôi là…”-Irelia không biết nói gì…
“được rồi, thấy cô không sao tôi cũng yên tâm, tôi đi trước đây…này hỏi lại lần nữa, có muốn đánh tôi để trút giận không? Cơ hội ngàn năm có một đấy.”-John cười hì hì đáp.
“không cần”-Irelia lắc đầu, mắt không dám nhìn hắn.
“vậy tôi đi đây..”-John xoay người bước đi…
“John”-Irelia đột nhiên gọi tên hắn…
“có chuyện gì sao?”-John kì lạ hỏi.
Irelia hình như muốn nói điều gì đó nhưng chưa ra khỏi miệng đã nút lại, cô nói bâng quơ: “ không có gì, cậu ngủ ngon.”
“Irelia ơi là Irelia, ngươi làm sao thế? Tại sao chỉ có mỗi ba chứ “ eya” lại không dám nói ra cơ chứ? Ngươi thật là yếu đuối…ta ghét ngươi, ta hận ngươi…”-Ý nghĩ trong đầu của Irelia, cô đang tự trách chính mình.
Một cai thủ, một chuyên gia siêu cấp trong lĩnh vực tình trường như John đây sao lại không nhận ra thái độ kì lạ này của cô ấy được chứ, John mỉm cười bước lại gần Irelia, ngồi xuống bên cạnh cô, chủ động nói: “ sao thế, có điều gì khó nói à.”
Irelia hốt hoảng lắc đầu nói: “ không có gì, không có gì…”-dáng vẻ bây giờ của Irelia trông không khác gì một thiếu nữ, bộ dáng của một vị tướng quân uy phong lẫm liệt ngoài xa trường nay đã biến mất hẳn.
John ghé sát mặt hắn lại cạnh tai của Irelia nói: “ ta rất thích dáng vẻ này của cô, nó thật đáng yêu…”
“bừng bừng”-mặt của Irelia đỏ bừng như có lửa đốt vậy, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm xuống dưới đất không dám nhìn lên, miệng líu ríu nói: “ không phải cậu muốn rời đi sao? Đi đi.”
John biết Irelia đạng ngượng, hắn được đà tiến tới,nói nhỏ vào tai của Irelia : “làm người phụ nữ của anh đi, Irelia.”
Irelia giật bắn người, cô xoay đầu nhìn chằm chằm vào John, giọng nói run lên: “ cậu, cậu…cậu vừa nói gì thế…”
John nhẹ nhàng nắm lấy tay của Irelia nói: “ nói thật ra, anh thật quá nhút nhát khi không nói điều này sớm hơn, Irelia, là anh yêu em nhưng trước giờ vẫn chưa có cơ hội để nói ra được điều này…hài…anh thật vô dụng mà, một người đàn ông mà không thể chủ động trước…”-John làm ra bộ mặt đầy đau buồn.
Irelia run rẩy nói: “ John…là là Irelia không tốt mới đúng…thực ra…thực ra..em cũng yêu anh…nhưng mà năm lần bảy lượt muốn nói điều đấy nhưng lại không dám nói ra…em là một cô gái nhút nhát…”
Tay phải của John nâng cằm của Irelia lên cười nói: “ không cần tự trách mình, không phải bây giờ chúng ta đã nói hết ra rồi sao, anh thật vui khi biết rằng em yêu anh đấy Irelia.”
Hai hàng nước mắt của Irelia chảy dài, những điều sâu thẳm trong tim cô nay đã được phát hết ra ngoài, tim cô thật thanh thản, Irelia chồm đến ôm chặt lấy John mà khóc lóc nói: “ John, anh còn nhớ chứ, cái hôm anh bị trúng boom của tiến sĩ Ww rồi mất tích, mọi người cứ bảo rằng anh đã chết, nhưng em không tin điều đó, em rất sợ, sợ sẽ mất anh, em còn chưa nói với anh rằng lúc đó :em yêu anh. Em đã một mình rời khỏi Ionia để đi khắp nơi tìm tung tích của anh, em rất sợ..thực sự rất sợ…”
John ôm chặt Irelia vỗ nhẹ vào lưng cô nói: “ ta biết, ta đã nghe Syndra kể lại mọi chuyện rồi, đừng khóc nữa, khóc sẽ rất xấu đấy. Bây giờ không phải anh đã ở đây rồi sao, anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa Irelia, không chỉ em mà những cô gái khác cũng như vậy, anh sẽ ở đây để bảo vệ tất cả.”
John đẩy Irelia ra khỏi lòng mình, đầu cúi xuống nhẹ nhàng trao một nụ hồn đầy ấm áp…Irelia chỉ nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn đo, nụ hôn đầu tiên của cô đã chính thức trao cho người đàn ông mà cô yêu…
“hì hì…xem ra chúng ta lại có một người chị em nữa rồi”-Giọng nói của Nami vang lên.
John và Irelia giật mình rời khỏi nhau, nhìn sang cây đại thụ bên cạnh, phía sau gốc cây to lớn kia là vài cô gái đang nấp dòm lén bọn họ.
“Nami…những người khác còn không mau ra đây, định trốn ở đấy đến bao giờ?”-John tỏ ra nguy hiểm nói.
“hì hì”-Nami bước ra, theo sau cô là Sona, Janna, Syndra, Ahri, Elise, Diana, Miss.
John kinh ngạc nhìn Elise và Ahri, không ngờ hai cô nàng này lại nhập bọn với đám Nami nhanh đến thế.
Nami bước lại cạnh John và Irelia cười nói: “ anh đừng nghĩ bậy bọn em nha, bọn em không hề có ý định xem trộm hai người đâu.”
“không có ý định xem trộm mà núp sau gốc cây ấy làm gì?”-John giả bộ trợn mắt nhìn bọn họ.
Sona lập tức giải vây: “ là vì Nami bảo rằng cô ấy không biết cách nào để khuyên Irelia hết buồn cho nên đến nhờ bọn em thôi, bọn em cũng không ngờ rằng anh lại ở đây.”
“Thật sao?”-John và Irelia đứng dậy, hắn xoay đầu nhìn sang Elise, cô nàng này trước đây không phải hổ báo lắm sao, sao bây giờ lại đi thân mật với bọn họ thế nhỉ.
Janna nắm tay Elise cười nói: “ bây giờ trở đi, Ahri và chị Elise sẽ là chị em của bọn em, anh không được bắt nạt bọn họ đâu đấy.”
“sao nhập bọn nhanh vậy?”-John kinh ngạc hỏi Ahri và Elise.
Ahri cười mị hoặc đáp: “ thi không phải tất cả đều là vợ của anh hết sao, bọn em tất nhiên là người một nhà mà thôi…”
“chị Irelia, đi thôi, chị mà ở lại đây nhất định anh ấy sẽ làm những chuyện không hay ho chút nào đâu.”-Nami tinh nghịch chạy lại nắm lấy tay Irelia kéo về phía đám người của mình cười hì hì.
“đi thôi, chúng ta về đi, đừng quan tâm đến anh ấy”-Diana cười nói, cả đám nhanh chóng gật đầu sau đó kéo nhau đi.
“Diana, Elise, Syndra….nói giúp ta câu gì đi chứ, phản rồi, phản rồi, vợ kiều gì không để chồng được hưởng lợi thế này…”-John đau khổ.
“anh John…”-giọng nói của Sona vang lên, John hai mắt sáng bừng cười nói: “ Sona, thật là chỉ có em mới quan tâm đến anh…”
Sona cười nói: “ đừng có tưởng bở, bây giờ em đã có đồng minh rồi, còn lâu em mới sợ anh…hì hì, em quay lại là để nhắc anh về chuyện của Kayle, em nghe chị Morgana nói hết rồi, anh ấy nha, làm chuyện xấu mà không nhận là không được đâu đấy. Anh liệu đấy, nếu không bọn em sẽ không tha cho anh đâu!”-Nói xong cô nhanh chóng chạy đi bám theo đám người Nami đang đi trước…
………..
Tại lều của Jarvan, lúc này bên trong lều không chỉ có mỗi Jarvan mà còn có ba người khác, tộc trưởng tộc Avasoran, Tryndamere, và Ashe.
“hoàng tử, bây giờ ngài có thể cho chúng tôi biết được lý do tại sao người không cho quân cứu viện chúng tôi chứ?”-Tộc trưởng tộc Avasoran nói.
Jarvan thực sự không muốn nói đến chuyện này chút nào, hắn cố gắng lẩn tránh: “ các ngươi thấy đấy, công việc hiện tại của ta rất nhiều, hay bữa sau khi ta khỏe hơn sẽ nói cho các ngươi biết…”
“hoàng tử!”-Tryndamere nói: “ tôi nghĩ ngài đang dấu điều gì đó, tại sao cứ năm lần bảy lượt che dấu không cho ai biết chuyện này thế?”
“ờ thì…”-Jarvan thực sự không biết phải trả lời thế nào, hắn cứ ấp a ấp úng…
“là ngài ấy gửi thư nhờ ta đến cứu mọi người…”-John đột nhiên bước vào bên trong nói ra khiến cho toàn bộ mọi người kinh ngạc.
“John, như vậy là sao? Tôi không hiểu”-Tộc trưởng tộc Avasoran nói.
John thở dài nói: “ như tôi đã nói, hoàng tử vì không thể đưa quân quay lại cứu mấy người ngay được cho nên gửi thư nhờ ta giải cứu…các người biết đấy, lúc đấy là vì ta và Hoàng tử vẫn đang là đối thủ của nhau tranh dành vị trí chỉ huy liên minh, ngài ấy không thể nói chuyện này ra cho các người biết được…”
“chuyện này là thật sao?”-Ashe khả nghi nhìn Jarvan.
John nói thêm: “ quả thực ta cũng có chút chủ quan, không nghĩ rằng quân đội của hoàng tử lại di chuyển nhanh đến thành Fullox đến vậy cho nên mới đồng ý sự cầu cứu của ngài…hài…mấy người phải cảm tạ hoàng tử mới đúng…mặc dù ngài ấy đang lo cho việc công phá thành Fullox nhưng cũng không quên các ngươi mà đưa thư nhờ ta.”
“phải phải…lúc ấy sau khi thoát khỏi khu rừng kia, ta rất muốn đưa quân quay trở lại để giải cứu các người nhưng ngặt nỗi lại gặp các toán quân Hư Không liên tục tấn công, ta không còn cách nào khác đành phải gủi thư nhờ John nghĩ cách cứu mấy người.”-jarvan nói.
“nhưng thật vô lý, không lẽ cậu không muốn trở thành Chỉ Huy của Liên Minh sao? Tại sao lại đồng ý sự cầu cứu từ Hoàng Tử mà để vụt mất cơ hội?”-Tryndamere nói.
John cười đáp: “ một phần cũng do ta chủ quan mà thôi, ta cứ nghĩ đội quân của mình đã đi nhanh nhất rồi, trước sau gì mà không đến trước các đội quân khác, cho nên ta mới chấp nhận sự cầu cứu của Hoàng Tử, hài, mấy người xem đấy, ngài ấy rất quan tâm tới các người à, mặc cho chúng ta đang là đối thủ nhưng vẫn chấp nhận gửi thư nhờ giúp đỡ.”
“ra vậy, Hoàng tử, chúng tôi đã trách nhầm người rồi”-Tộc trưởng tộc Avasoran cúi người nói, sau đó dẫn theo Ashe và Tryn rời khỏi.
Hiện tại trong lều chỉ còn có John và Jarvan.
“tại sao ngươi lại giúp ta?”-Jarvan nhìn John nói.
“bây giờ liên minh mới chính thức được thành lập, nếu nội bộ có xứt mẻ gì e rằng việc chống lại quân Hư Không sẽ gặp rất nhiều khó khăn.”-John đáp.
“ta nghĩ ngươi cũng đã nhận ra âm mưu của ta ngay từ đầu rồi đúng chứ? Tại sao ngươi lại chấp nhận nó? Những hành động của ngươi thật khiến ta quá lo lắng”-Jarvan nghi ngờ nói với John.
“Hoàng tử, ngài đừng lo, muốn dành được chức vị chỉ huy này tất nhiên phải sử dụng đến mưu kế, về việc này tôi không bằng ngài cho nên không thể làm chỉ huy Liên Minh được, ngài xứng đáng hơn tôi. Thử nghĩ xem, nếu đây là mưu kế của bên phía quân hư không mà không phải là ngài thì sao? Tôi đã dính phải, có thể sẽ còn gây nguy hiểm cho rất rất nhiều người. Là tôi thua ngài thôi, ngài xứng đáng hơn tôi hoàng tử à.”-John nói liền một mạch, không ai biết trong lời nói của hắn có thâm ý gì.
“ngươi không hận ta sao?”-Jarvan vội hỏi.
“hận ngài? Tại sao tôi lại phải hận ngài kia chứ, từ ngài mà tôi học được nhiều điều, có thể tôi sẽ áp dụng được vào khi chiến đấu với bọn Hư Không đàng gian sảo kia…tôi cảm ơn ngài còn chưa kịp nữa là…”-John cười cười nói.
“được rồi tôi xin phép rời đi”-John đưa tay chào sau đó xoay người bước đi.
”Jarvan, anh đang bị hận thù che đi đôi mắt của mình, bóng tối đang tràn ngập trong trái tim của anh, John chấp nhận bởi vì anh ấy không như anh, anh quá hẹp hòi Jarvan à.”-Jarvan ngồi thẩn thờ nhớ lại những gì Quinn đã nói.
“không lẽ ta sai gì sao?”-Jarvan lẩm bẩm.
“John….rảnh chứ?”-John vừa rời khỏi lều của Jarvan thì gặp tể tướng Xin zhao đang đi đến, ông ấy cười nói hết sức thân thiện.
John gật đầu, Xin Zhao nói tiếp: “ đi uống với ta vài ly rượu.”
“được thôi”