''Em không sao chứ?''. Thấy cô hoảnh sợ, anh dịu dàng hỏi, còn có một cửa tiếp theo! Cô chịu được sao?
''Không ổn''. Cái mông của cô bị sờ soạng vài cái. Cô lớn như vậy, lần đầu tiên bị người lạ bóp mông, hơn nữa cô nghi ngờ mông của cô có lẽ đã ''Bầm đen'' rồi.
''’Nhưng mà không thể làm gì khác hơn là em nên kiên nhẫn một chút''. Anh mỉm cười, không để ý vẻ mặt kinh ngạc của cô, ôm eo cô nửa ép buộc mà đem cô đến trước mặt một đôi vợ chồng trung niên đang trò chuyện vui vẻ với người khác.
Người đàn ông trung niên kinh ngạc nhìn bọn họ, sau đó cười lên ''Tên nhóc kia cuối cùng cũng nhớ đến trách nhiệm rồi sao?''
''A! Một cô bé đáng yêu. Nên gọi như thế nào đây?''. Người phụ nữ quý phái mỉm cười nhìn bọn họ.
''Ba, mẹ! Đây là Diêu Thì Đông, là học muội ở Đại học. Gọi cô ấy là Thì Đông là được rồi''
Diêu Thì Đông bị dọa đến mất hồn mất vía. Anh…….Anh thế nhưng không có nói cho cô biết đã đem cô giới thiệu với cha mẹ anh? Trời ạ! Cô kinh hoảng xem xét bản thân, tóc rối, quần áo không ngay ngắn, lớp trang điểm cũng không tỉ mỉ, anh lại nhằm ngay lúc cô tàn tạ nhất mà đem cô đến gặp cha mẹ anh?!
''Chào bác….bác trai, bác gái……..''. Cô khẩn trương chào hỏi, bàn tay bị anh nắm khẽ chảy mồ hôi. Mặc dù không hiểu cô lo lắng chuyện gì, nhưng mà cô thật sự rất lo lắng! Đó là ba mẹ của anh! Cô không muốn lưu lại ấn tượng xấu trong lòng bọn họ.
''Không cần lo lắng, ba mẹ anh cũng sẽ không ăn thịt em''. Anh ghé vào bên tai cô nói nhỏ.
Diêu Thì Đông không phát hiện, cử chỉ thân mật của bọn họ vẫn bị mọi người chú ý. Thứ nhất là do trời sinh tính cách chậm hiểu, đối với những chuyện mà mình không có hứng thú thì cô không để ý đến. Thứ hai là do đã trở thành thói quen, đi đâu cũng đều bị anh nắm tay kéo đi, thỉnh thoảng máu nóng tràn lên não lại hôn cô, chuyện này cũng không có gì, cô chỉ đơn giản là không dám phản kháng, hoàn toàn không có phát hiện giữa bọn họ như vậy là quá thân mật.
''Nhưng……..Nhưng anh không nói trước với em……..''. Cô có chút oán giận. Cô hôm nay ăn mặc có hở hang lắm không? Nhìn cô có đoan trang không? Có……..
''Anh nói trước với em thì em sẽ không lo lắng sao?''. Anh rất hiểu rõ cô. Nếu nói trước với cô thì có thể khiến cho cô lo lắng mà bỏ chạy.
Nhìn ánh mắt như biết trước mọi chuyện của anh, Diêu Thì Đông xấu hổ cuối đầu. Đáng ghét! Anh sao lại hiểu cô như vậy chứ!
''Không cần lo lắng, Thì Đông! Bác muốn nói chuyện với con một chút''. Mẹ Đường kéo cô qua, phất tay giống như đuổi ruồi đuổi con trai đi.
Anh dĩ nhiên là làm theo, cũng không giúp cô. Cô không biết mẹ Đường muốn nói chuyện gì với mình, lại sợ nói chuyện không khéo sẽ đắc tội với mẹ anh. Sau khi cô làm trợ lý của anh mới biết được thì ra ba anh là Viện trưởng ''Bệnh viện đa khoa Đường thị'', là tầng lớp thượng lưu, khó trách anh lúc nào cũng kiêu ngạo.
Cô biết cô khác anh, gia thế của cô rất bình thường, có lẽ tốt hơn với người thường một chút. Mẹ cô cho tới bây giờ chưa từng mặc trang phục đắt tiền, tham gia những buổi tiệc như thế này cho nên cũng không cần xã giao. Thực tế là do cô nhận phúc của anh nên mới có cơ hội tham gia trường hợp như thế này.
Mặc dù bây giờ mẹ anh cười thân thiết gần gũi với cô. Do xem tiểu thuyết và phim bộ quá nhiều, Diêu Thì Đông liền tưởng tượng: Khi bốn bề vắng lặng, chỉ còn lại có hai người thì mẹ Đường sẽ biểu lộ ra vẻ mặt chán ghét mà nói cô phải rời khỏi con trai của bà bởi vì cô không xứng với anh…..
''Thì Đông! Con đang nghĩ gì vậy?''. Mẹ Đường mỉm cười nhìn Diêu Thì Đông đang thất thần.
''Dạ?! Không, không có''. Cô vội vàng lấy lại tinh thần.
''Đáng thương. Con nhất định bị Ẩn Khiêm bắt nạt rất bi thảm''. Giọng mẹ Đường mang theo chút thương tiếc. Bà sao lại không hiểu tính tình của con trai mình.
Tâm trạng của Diêu Thì Đông không chỉ dùng hai chữ kinh ngạc để diễn tả, không có người mẹ nào lại không đứng về phía con mình, cô nghe lầm sao? Mẹ của tên đàn ông đáng ghét kia bênh vực cô? Làm gì có chuyện đó? Mẹ anh cần phải ''Hừ’''một tiếng, ngẩng cao đầu, thậm chí đưa ra một tờ chi phiếu nói ''Đây là x trăm vạn, cô chia tay với con tôi đi!''
''Anh ấy đối xử với con rất tốt ạ''. Diêu Thì Đông nói. Cô không dám làm càn, ai biết được mẹ Đường có đang thử cô không? Mẹ Đường lại là người thân của anh, lỡ như chuyện hôm nay bị học trưởng nghe được thì cô sẽ bị anh chỉnh thảm thương. Haiz! Đúng là mẹ con, tâm cơ đều sâu như vậy.
''Con đừng giấu diếm giúp nó, bác sinh nó, nuôi nó lớn như vậy còn không hiểu nó sao? Tính cách của nó từ bé đã rất quái dị, nó càng thích cái gì thì nó lại càng muốn bắt nạt cái đó. Trước đây, nó có nuôi một con chó cứu hộ nhỏ, biết là con chó đó không thích bị người khác kéo chân sau của mình, còn nó thì cứ kéo làm con chó tức giận đến sủa loạn lên, mỗi lần nhìn thấy nó liền trốn. Mà nó lại không thích ai không nghe lời nó, nó rất bá đạo, rất tự đại, nếu không nghe lời của nó thì nó sẽ tức giận. Chắc con cũng biết, chó cứu hộ rất thích bơi lội nhưng nó lại thù dai cho nên vừa đến mùa hè nó sẽ cột chó con gần bể bơi làm cho con chó nhìn thấy nước mà không thể chạm vào nước, cho đến khi chó con cầu xin tha thứ thì nó mới vui vẻ, nó mới cảm thấy hài lòng mà cho con chó nhỏ xuống nước…..''. Mẹ Đường kể những chuyện đã qua, cuồn cuộn như nước sông.
Diêu Thì Đông càng nghe càng cảm thấy những tình tiết này quen quen, đến khi mẹ Đường kể đến chuyện lúc anh 18 tuổi, bởi vì cảm thấy bé gái năm tuổi của nhà bên cạnh đáng yêu mà chọc cho bé khóc thì cô rốt cuộc phát hiện ra, tất cả hình thức kia…….đều xảy ra trên người cô, không khác một chút nào.
''Bác…..Bác gái''. Cô ngắt lời mẹ Đường ''Bác chắc chắn là anh ấy thích mà không phải là hận sao?''
Không nghĩ đến mẹ Đường nghe vậy lặng đi một chút, giống như thắc mắc nhiều năm đã được giải đáp, vỗ tay nói nhỏ ''Đúng rồi! Sao mình không nghĩ tới''
Diêu Thì Đông nghe vậy suýt nữa rơi nước mắt như mưa. Bác không phải là mẹ của anh sao?
''Bởi vì bác hỏi nó thì nó đều nói chơi rất vui…..''. Cho nên bọn họ vẫn nghĩ đó là ''yêu''. Hôm nay nghe cô nói ra nghĩa khác thì cảm thấy có vẻ là hận mới đúng.
Chơi rất vui…….Diêu Thì Đông cảm thấy như sét đánh ngang tai. Cô thấy số phận u ám của mình càng trở nên đen tối.
''Con nói rất đúng nha! Nó đối với Khả Khả tốt lắm, rất thương con bé, cho đến bây giờ chưa từng bắt nạt con bé bao giờ''. Mẹ Đường nghĩ thông suốt, sau đó liền vui mừng. Con trai của mình cũng rất bình thường nha!
Nhưng mà, Diêu Thì Đông nghe vậy trong lòng đau nhói. Nói như vậy, anh thật sự rất ghét cô sao? Nhưng mà vì sao anh thường xuyên nắm tay cô, còn hôn cô? Chẳng lẽ cũng là bởi vì đùa cô rất vui? Bắt nạt cô thật sự vui như vậy sao? Còn nữa, cô gái kia là ai? Là bạn gái của anh sao? Bởi vì anh không nỡ bắt nạt bạn gái nên mới chuyển sang bắt nạt cô, chuyện này không phải cô đã sớm biết rồi sao?
Hỏng bét. Cô thật sự rất ngu ngốc. Tại sao lại rơi vào cái hố sâu như vậy? Rốt cuộc là cô đang làm gì vậy?
Diêu Thì Đông cảm thấy trái tim từng trận co rút đau đớn, gương mặt cứng đờ, không kịp thu hồi nụ cười gượng gạo ở bên môi, lo sợ không yên nhìn mẹ Đường bởi vì gỡ bỏ nghi ngờ nhiều năm mà cười khoái trá.
''Cuối cùng cũng biết rõ ràng. Vừa rồi bác hỏi con có phải thường xuyên bị Ẩn Khiêm bắt nạt, bác còn tưởng là con khách sáo nên mới nói như vậy nữa chứ!''. Mẹ Đường không phát hiện ra sự bất thường của cô, nói.
Cô cảm thấy thật xấu hổ, cô không có dũng khí thừa nhận mình vừa rồi thật ra là đang nói những lời khách sáo. Đường Ẩn Khiêm bắt nạt cô rất ác đó!
Đã nhiều năm rồi, anh cũng nói như vậy, anh nói cô chơi rất vui. Cho dù anh không có ghét cô thì cũng không thể nào là thích được? Dù sao anh vẫn chỉ xem cô là món đồ chơi, một món đồ chơi để anh giải trí……….Mà cô vẫn ngây ngốc nghĩ rằng anh có chút thích cô.