Bởi Vì Đùa Em Rất Vui

Chương 28

Cô sửng sốt một lúc, còn chưa kịp hiểu ý của anh thì cảm thấy hoa mắt, cơ thể bị lật lại nằm trên đùi anh, từ trên mông truyền đến cảm giác đau nhói.

''A! A!''. Cô vừa kêu vừa giãy dụa.

Anh rất cứng rắn, không nương tay chút nào, anh muốn để cho cô đau như vậy thì mới có thể ghi nhớ sâu sắc trong lòng.

''Hu hu------Thật là đau!''. Diêu Thì Đông khóc hu hu. Lại bị anh đặt bẫy nữa rồi, rõ ràng là anh cười dịu dàng như vậy tại sao có thể làm ra hành động tàn nhẫn như vậy? Hu hu-------anh đánh thật mạnh, cái mông của cô tê lên rồi, anh một chút cũng không biết thương hương tiếc ngọc. Anh là ác ma! Anh là ma quỷ! Mắt của cô bị mù mới có thể đem anh thành Legolas, Legolas người ta rất dịu dàng, nụ cười rực rỡ giống như ánh mặt trời.

''Phải đau thì em mới không có làm như vậy nữa, nếu còn có lần sau thì không phải chỉ như vậy, anh sẽ treo ngược em lên''. Mặc dù anh rất đau lòng nhưng vẫn hung ác quyết tâm uhϊếp cô. Anh không ngờ là đã đem cô theo bên người rồi mà vẫn chưa an toàn, lại còn có người dám mơ ước người của anh.

''Hu hu……..''. Cô giống như cô vợ nhỏ chịu oan ức núp ở một chỗ, buồn bã nhìn chằm chằm vào anh, hận mình không thể chống cự được sức quyến rũ của anh, hận bản thân không có ai yêu, cái loại tình yêu trời đánh này thật biếи ŧɦái.

''Thật vui mừng vì chúng ta cuối cùng đã có được nhận thức chung''. Anh phát tiết xong lập tức liền thay đổi thành khuôn mặt hiền lành, thật dịu dàng xoa xoa tóc của cô, kéo cô vào trong ngực trấn an nói ''Được rồi! Thật sự là rất đau sao? Anh mới đánh nhẹ mấy cái thôi mà đã khóc thành như vậy, xấu hổ quá''

Anh dịu dàng giúp cô lau nước mắt, mà Diêu Thì Đông uất ức chu cái miệng nhỏ nhắn, thút thít ''Thật sự là rất đau''. Cái này mà nói là nhẹ mới là lạ, anh giống như đang đối phó với kẻ thù gϊếŧ cha mà dùng hết sức đánh cô thì có.

''Ai bảo em muốn chọc giận anh’’. Anh nói một câu, đem toàn bộ trách nhiệm nhét lên người cô. Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu cô không tự tiện đi hẹn hò với người đàn ông khác thì anh đâu cần dạy dỗ cô, không đúng sao?

''Hừ''. Cô không phục nhưng không dám quá lộ liễu.

Ánh mắt anh tối lại, tràn đầy tà ác đề nghị ''Thứ sáu chúng ta sẽ đi xem phim!''

Cô khát vọng được ''Ôn chuyện cũ'' như vậy thì anh cũng không muốn để cho cô thất vọng. Từ khi đến làm việc tại bệnh viện, Diêu Thì Đông lại một lần nữa nhặt được lòng tin, bởi vì cô phát hiện thật ra thì duyên của cô với người khác phái cũng không tệ lắm. Ít nhất thì cũng không có hỏng bét như lúc học Đại học, có không ít đồng nghiệp nam làm việc tại phòng cấp cứu thường thường sẽ đưa chút chocolate, kẹo, các loại bánh ngọt điểm tâm cho cô, mà cô và mọi người cũng làm việc rất vui vẻ; Nhưng là, xảy ra một chuyện rất quỷ dị, chẳng biết tại sao, nhân duyên với người khác phái không tệ lắm của cô cứ vô duyên vô cớ, không giải thích được biến mất trong lúc vô hình.

Càng khoa trương hơn là, có lúc cô chủ động chào hỏi với các đồng nghiệp nam khá thân thiết thì bọn họ không phải làm như không thấy cô thì chính là giữ khoảng cách với cô, ngay cả Bác sĩ Chân từng hẹn cô ra ngoài đi xem phim cũng giữ khoảng cách với cô. Chuyện này làm cô thật khổ sở, bởi vì tình trạng này giống với khi cô học Đại học, nhưng cô không hiểu cô đã làm sai chuyện gì.

Vì vậy, buổi trưa Diêu Thì Đông ''buộc'' phải ăn cơm với Đường Ẩn Khiêm, bởi vì tất cả mọi người bây giờ đều lo sợ tránh cô không kịp, cô nhìn chằm chằm thức ăn trước mắt ngẩn người, tâm tình rơi xuống đáy cốc.

Anh liếc mắt một cái liền nhìn ra cô buồn buồn không vui, nhưng anh vẫn kiên nhẫn đợi cô nói ra nguyên nhân, anh biết, với tính cách của cô thì không dấu được quá lâu. Qủa nhiên, cơm còn chưa ăn được một miếng, cô liền kéo tay áo của anh hỏi ''Học trưởng, em rất là chậm chạp sao?''

''Đúng vậy''. Đường Ẩn Khiêm phóng khoáng mà trả lời rất chắc chắn. A------- thật ra thì như vậy còn khá khiêm tốn, cô không chỉ chậm chạp mà phải gọi là ngốc nghếch.

''Vậy…………..Vậy có phải là thỉnh thoảng em đã làm sai chuyện gì rồi không?''. Cô đau lòng hỏi. Qủa nhiên là cô không nên kỳ vọng sẽ lấy được một chút an ủi từ anh.

''Chính xác''. Anh lại khẳng định gật đầu một cái, cô thật quá khiêm tốn, không phải thỉnh thoảng mà là thường xuyên làm sai.

Diêu Thì Đông khổ sở muốn khóc.

''Vậy thì sao?''. Anh hỏi cô, không hiểu chuyện này thì có gì mà khổ sở.

''Em cảm thấy hình như mọi người chán ghét em rồi''. Cô thật là khổ sở, mặc dù cô không hy vọng mọi người đều thích cô, nhưng trước kia rõ ràng là cô theo chân bọn họ làm việc chung cũng không đến nỗi nào.

''Mọi người mà em nói là những ai?''

''Bác sĩ Phạm, Bác sĩ Lâm, từ bác sĩ cho đến y tá……….''

Đều là các nhân viên nam của phòng cấp cứu, anh nghe cô nói mà không có kinh ngạc chút nào.

''Chuyện này rất bình thường''. Anh lành lạnh nói. Nói nhảm, bởi vì những người đó đã được anh ''Chăm sóc'' qua, công khai hoặc ám hiệu với bọn họ. Nếu như bọn họ không muốn làm việc trong bệnh viện thì có thể trực tiếp nói với anh, nhưng không nên đến trêu chọc vợ tương lai của anh.

''Tại sao?''. Cô cắn chặt môi dưới, gương mặt đau thương hỏi.

''Thì Đông. Em suy nghĩ nhiều quá. Cái đầu là của người khác, người khác muốn đối xử với em như thế nào, em không thể nào khống chế được''. Anh nhàn nhạt nói với cô, căn bản là không muốn cho cô biết chuyện đó là do anh làm khiến cho nhân duyên của cô kém đi.

''Nhưng em không biết em sai ở đâu, không có ai nói cho em biết………..''. Cô cảm thấy cô cần phải hiểu rõ vấn đề, chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra. Chẳng lẽ cả đời này cô chỉ có thể sống chung với cái tên đàn ông ác độc kia sao?

''Đừng lo lắng. Chuyện đó không quan trọng. Tối nay chúng ta đi hẹn hò, em không vui sao?''. Anh nhắc nhở cô, anh không thích cô khi đi với anh mà trong lòng lại nghĩ đến người đàn ông khác.

''Học trưởng……Anh……Anh thật sự muốn đi hẹn hò?''. Cô vẫn có chút lâng lâng không thể tin được, còn tưởng rằng anh chỉ tùy tiện nói, làm cho cô vừa mong đợi lại vừa sợ bị tổn thương.

''Tất nhiên''. Đường Ẩn Khiêm thân mật đưa tay ôm gương mặt của cô.

Cô thụ sủng nhược kinh (*được sủng ái mà kinh ngạc*) nhìn anh, xem ra tâm tình của anh hôm nay rất tốt. Có liên quan đến việc hẹn hò với cô sao?

''Sau khi tan ca chúng ta sẽ đi ăn cơm trước, sau đó đi xem phim, rồi đi dạo ở công viên''. Anh sắp xếp rất khá.

Diêu Thì Đông thẹn thùng gật đầu, tất cả tâm tư đều đặt ở cuộc hẹn sắp đến, quên mất vấn đề mà cô đang lo lắng.

Cuối cùng đã đến lúc tan ca, hai người ăn bữa tối lãng mạn ở một nhà hàng cao cấp, bên cạnh còn có Viôlông làm nhạc nền. Trên đường đi, thậm chí anh còn nắm tay cô. Tất cả mọi chuyện đều giống như trong mơ vậy.

Chỉ là khi đến rạp chiếu phim, Diêu Thì Đông không có hỏi anh rõ ràng sẽ xem bộ phim nào. Cho nên, trong lúc lòng cô tràn đầy vui sướиɠ chìm đắm trong mộng đẹp nhìn thấy trên màn hình hiện lên mấy chữ to âm trầm khủng bố [Mãnh quỷ đuổi theo đuổi theo đuổi theo] thì lòng cô vỡ vụn.

Cô mở to mắt nhìn chằm chằm màn hình, sau đó chuyển sang nhìn nụ cười giống như gió xuân khiến người khác ghen tỵ của Đường Ẩn Khiêm, cô mơ hồ nhìn thấy một ác ma đằng sau nụ cười đó.

''Thì Đông, em nhất định rất nhớ những kỷ niệm thời Đại học, cuối cùng thì hôm nay có thể ôn lại rồi, em nhất định cũng rất vui vẻ''. Bàn tay anh nắm chặt tay mềm mại của cô, cười rất ''Chân thành'', rất ''Thâm tình''

Khuôn mặt cô tái nhợt, không cách nào chạy trốn, khi trên màn hình xuất hiện hình ảnh khủng khϊếp thì cô chỉ có thể nhào vào trong ngực anh thét chói tai liên tiếp. Anh ôm cô ngồi lên đùi mình, hưởng thụ ôn hương noãn ngọc tốt đẹp trong ngực.

Xem phim xong, anh làm theo như kế hoạch mang cô đi dạo ở công viên. Đây vốn là chuyện lãng mạn, nhưng bởi vì nửa tiếng trước Diêu Thì Đông bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi phim kinh dị cho nên cô chỉ cảm thấy từng luồng gió lạnh lẽo thổi qua, Ma quỷ đang chuyển động, vì vậy cô liều mạng ôm hông của anh, mắt cũng không dám nhìn loạn. Đi dạo một vòng quanh công viên mà thần kinh cô căng thẳng giống như đi chiến đấu, đừng nói đến cái gì mà lãng mạn, ngược lại mồ hôi lạnh chảy không ít.