Bởi Vì Đùa Em Rất Vui

Chương 21

''Cậu mở cửa hàng không phải là để buôn bán sao?''. Anh mặc kệ bạn tốt sống chết từ chối, bắt đầu phát huy năng lực thuyết phục của bản thân.

''Nhưng mà mình đã đồng ý bán bộ này cho một người khách quen…………''. Bạn của anh đau thương nói. Toàn thế giới chỉ có 270 bộ! Hắn đi đâu tìm được bộ 271 đây?

''Tôi cũng là khách! Hơn nữa cũng cho cậu kiếm không ít tiền''. Đường Ẩn Khiêm đem phong bì nhét vào tay đối phương.

Bạn bè nhiều chính là tốt ở chỗ này.

Haiz! Nhiều năm trước bạn anh rất gà mẹ đi điều tra Diêu Thì Đông. Nếu như hắn biết được có chỗ dùng được như vậy, có chết cũng sẽ nhắm mắt. ''Ai vậy?''. Diêu Thì Đông vừa mở cửa thì lập tức có ý nghĩ muốn đóng sập cửa lại. Mà cô cũng làm như vậy, không phải lá gan cô lớn hơn nên dám phản kháng anh. Đây đơn giản chỉ là hành động theo bản năng, bắt đầu từ nhiều năm trước đã trở thành thói quen.

Đường Ẩn Khiêm đã sớm cô chuẩn bị với hành động này của cô, nhanh hơn cô một bước đẩy cửa ra, cười khanh khách mà đi vào.

''Anh…anh……Sao anh lại đến đây?''. Thanh âm của cô khẽ run lên.

''Anh nghe em nói hôm nay là sinh nhật của ba em. Đương nhiên là đến để chúc mừng rồi. Anh không giống như người khác, nhìn thấy học trưởng đã lâu không gặp mà đóng cửa lại''. Anh lơ đễnh dựa vào cửa, tâm tình cực tốt tha thứ cho sự vô lễ vừa rồi của cô.

''Đông Đông! Ai đến vậy?''. Mẹ Diêu đi tới trước cửa, thấy Đường Ẩn Khiêm đã lâu không gặp, vui mừng nói :''A Khiêm à! Con về nước khi nào vậy?''. Bà cho anh một cái ôm thật chặt.

''Đã về được một thời gian rồi ạ. Thì Đông chưa nói gì với bác sao?''. Khóe mắt anh thoáng nhìn qua cô, thấy cô bởi vì chột dạ mà quay mặt đi.

''Con bé này thật hồ đồ. Sao lại không nói với bác. Mời vào, mời vào''.

Diêu Thì Đông há hốc mồm mà nhìn hành động thân thiết của mẹ với anh. Cô nhớ là trước kia bọn họ chỉ gặp nhau mấy lần, mẹ không biết anh mới đúng chứ! Thế nào mà mẹ cô lại hưng phấn giống như vừa tìm được đứa con trai đã thất lạc nhiều năm? Mẹ còn gọi anh là gì? A Khiêm? Từ khi nào mà bọn họ đã trở thành anh em kết nghĩa rồi?

''Đông Đông! Con ngẩn người ra ở đó làm gì? Nhanh mang giới thiệu cậu ấy với cha con một chút''

Diêu Thì Đông cứng ngắc mà đi đến phòng khách, chọn chỗ ngồi xa anh nhất ''Muốn……Muốn giới thiệu cái gì?''. Không có gì hay để giới thiệu, anh chỉ là có việc đi ngang qua mà thôi. Con không quen!

Mẹ Diêu trợn mắt nhìn con gái một cái ''Con đến đây ngồi cho mẹ!''. Ngồi xa như vậy để làm gì? Bà kéo con gái qua ngồi xuống bên cạnh Đường Ẩn Khiêm.

''À……..Ba, anh ấy là học trưởng trong trường đại học với con''. Cô không dấu vết dịch chuyển xa anh một chút.

''Bác trai có khỏe không? Đột nhiên đến thăm thế này thật ngại quá. Bởi vì hôm nay ở trên đường gặp Thì Đông. Nghe em ấy nói hôm nay là sinh nhật bác, cho nên cháu đến đây chúc mừng bác. Trước đây, cháu có nghe Thì Đông nói qua bác rất thích đánh Golf nên cháu mua một bộ dụng cụ tặng bác, mong bác hãy vui vẻ nhận chút tấm lòng của cháu''. Đường Ẩn Khiêm vừa nói vừa lấy từ sau lưng một bộ dụng cụ đánh Golf ra trước mặt, không phát hiện Diêu Thì Đông hoảng sợ nhìn anh.

Cô......Cô không nhớ là lúc nào thì nói với anh chuyện ba cô yêu thích đánh Golf nha! Cô thật sự không có nói. Gặp anh, cô sợ anh còn không kịp làm gì có tâm trạng mà nói xấu chuyện nhà với anh?

Ngược lại, vốn là âm trầm ngồi ở một bên, ba Diêu vừa thấy bộ dụng cụ, cả khuôn mặt trong nháy mắt lóe sáng. Ông không nhịn được đưa tay cầm lên xem. Woa! Đúng lúc ông đang muốn thay đổi nhãn hiệu. Nhưng nói thế nào thì ba Diêu cũng là người đã từng trải qua gió to sóng lớn, cho dù ông có thích cũng sẽ không vì một bộ dụng cụ mà bán con gái đi.

''Khụ, tôi............tôi có thói quen dùng dụng cụ của Titleist''

Đường Ẩn Khiêm bình tĩnh cười một tiếng, hình như đã sớm có chuẩn bị ''Cháu biết, nhưng mà cháu nghe nói dụng cụ của TourStage nổi tiếng là rất tinh xảo cho nên muốn bác dùng thử để thay đổi cảm giác. Nếu bác không quen thì cháu cũng có chuẩn bị cho bác một bộ Titleist, nghe nói bộ này toàn thế giới chỉ có 270 bộ''

Ba Diêu hưng phấn hai mắt tỏa sáng, không tự chủ được run rẩy ''Là..........Là gậy TigerWoods số lượng có hạn sao?''. Ông vui mừng có chút cà lăm nói.

''Đúng vậy!''. Anh lập tức lấy ra một bộ dụng cụ đánh Golf khác ra.

''Làm sao mà cậu mua được?''. Ba Diêu không kiềm nén được liền vuốt ve cây gậy trước mắt.

''Cháu có một người bạn mở một cửa hàng bán dụng cụ thể thao nhập khẩu, biết bác trai rất yêu thích đánh Golf liền mua một bộ dụng cụ thôi''. Anh nói dối mà không chớp mắt. Lúc anh muốn đi, người bạn kia chỉ còn nước chưa quỳ xuống ôm bắp đùi của anh cầu xin anh đừng lấy.

''Trời ạ! A Khiêm, cháu tiêu nhiêu tiền như vậy để mua những cây gậy này?''. Mẹ Diêu nghe xong, suýt nữa là té xỉu.

Ba Diêu trợn mắt nhìn bã xã một cái. Cái gậy? Những thứ này đều là bảo bối đấy!

''Bác gái, đây chỉ là một chút thành ý của cháu''. Đường Ẩn Khiêm cười yếu ớt.

Haiz! Diêu Thì Đông ngồi thờ ơ lạnh nhạt ở một bên len lén thở dài. Anh cười, vĩnh viễn đều bình tĩnh, nho nhã, lịch sự. Lúc mới biết anh thì cô cũng nghĩ như vậy nhưng sau này không biết tại sao, chỉ cần thấy anh cười như vậy là cô không nhịn được mà cảm thấy da đầu tê dại. Cô có cảm giác là đằng sau nụ cười đó là một âm mưu kinh khủng nào đó, khiến cho người khác không thể không lo lắng. Kế tiếp anh định làm chuyện gì để dọa cô?

Còn nữa, cô không hiểu, tại sao anh lại đến đây? Quen biết anh bốn năm, trong ba năm anh đi du học cô luôn âm thầm chờ anh đến thăm, chờ thư của anh, nhưng mà không có gì cả. Thế nhưng, bây giờ khi cô quyết định buông tay thì anh lại xuất hiện.............Cô không biết, là do cô quá ngu ngốc hay là anh có thể nhìn thấy lòng cô mà mọi hành động của cô đều giống như đã nằm trong dự đoán của anh.

Anh rất hiểu rõ chuyện gì có thể khiến cho cô cảm động, cũng biết lúc mà cô bắt đầu thất vọng với anh thì làm những chuyện có thể khiến cho cô có hi vọng một lần nữa. Anh lúc nào cũng như vậy.

Sau khi kết thúc khỏi trầm tư, cô nhận được ánh mắt cảnh cáo của mẹ, cô vô tội nhíu mày, không hiểu mẹ cô hôm nay tại sao lại khó chịu với cô như vậy.

''Đông Đông thật là không hiểu chuyện. Cháu chăm sóc nó tốt như vậy, vậy mà năm đó nó lại không đi tiễn''. Mẹ Diêu nói đến chuyện này cũng cảm thấy xấu hổ, cậu ta đối xử với con gái mình tốt như thế mà con gái mình lại không biết gì cả.

Mấy năm nay khi anh ở nước ngoài, mẹ Diêu còn lo lắng khi mà bọn chúng yêu xa như vậy, con gái sẽ không giữ được người ta. Dù sao cậu ấy vừa xuất sắc lại ưu tú, không ngờ cậu ấy có lòng như vậy, mỗi dịp lễ hay sinh nhật bà đều gửi quà cho bà từ nước Mĩ. Thỉnh thoảng còn gọi điện hỏi thăm bà, nếu không phải cậu kiên quyết không muốn cho con gái biết mà gây áp lực cho nó thì bà đã dạy dỗ lại con gái một chút. Khó khăn lắm mới tìm được một người đàn ông tốt như vậy? Mà Thì Đông, đứa con gái ngốc này lại im hơi lặng tiếng, nửa lần cũng chưa từng nhắc đến cậu ta, thật là làm cho người làm mẹ như bà phải lo lắng thay.

''Mẹ''. Diêu Thì Đông khẩn trương len lén giật nhẹ áo mẹ Diêu. Mẹ cô thật là…………tự nhiên lại nhắc đến chuyện đó, không biết chừng người ta đã quên rồi.

''Cháu nghĩ……''. Đường Ẩn Khiêm mỉm cười thâm tình chăm chú nhìn cô ''Lúc đó Thì Đông có chuyện gì quan trọng nên không đến được''

''Con nhóc này làm gì có chuyện gì mà gấp gáp? Bác thúc giục nó đi, nó còn giận bác sao không để cho nó ngủ!''. Mẹ Diêu vạch trần con gái không thương tiếc.

Diêu Thì Đông vốn cũng không nghĩ nhiều, cho đến khi mẹ cô nói ra sự thật xong thì cô mới phát hiện ra người đàn ông gian xảo này đang dẫn dụ mẹ mình nói. Đáng ghét!

Như thế cũng rất tốt, sau này không cần lo lắng không còn thấy anh nữa, ngược lại còn phải đề phòng anh đến báo thù. Cô lại phải bắt đầu trốn trốn tránh tránh sống qua ngày rồi.