Mấy Đêm Cũng Là Đêm Đầu

Chương 8

Sau đó cô chỉ nghe thấy cửa xe lại lần nữa bị mở ra rồi đóng, chờ cô phản ứng kịp, mới phát hiện mình đang ngồi ở ghế sau trong xe hơi, mà người bên cạnh cô không phải ai khác, chính là Uông Hạo người mới vừa mang một bộ mặt không vui rời đi.

Hà Vu Yến gấp đến độ hướng cửa xe bên kia chui ra, nhưng động tác của cô cũng không nhanh,tay cô còn chưa có đυ.ng tới tay cầm cửa, Uông Hạo đã trước cô một bước bắt hai tay của cô, "Anh Uông, anh buông tôi ra!"

Động tĩnh hai người ở ghế sau không có ảnh hưởng chút nào tới chỗ tay lái của Biên Nhân,hắn từ đầu mặc kệ Uông Hạo giữa đường bắt người ta có phải trái pháp luật không, lúc Uông Hạo ra hiệu, hắn khởi động ổ khóa, rồi sau đó đem xe chạy trên đường.

Thấy Lâm Kiều Kiều bị dọa ngốc ở ven đường,lúc này mới gấp rút đuổi theo, "Anh buông tôi ra!" Thấy ổ khóa bị khởi động,Hà Vu Yến không có khả năng mở cửa xe, Uông Hạo có thế này nới tay cô ra.

Hai tay vừa được tự do,Hà Vu Yến hướng Uông Hạo kêu to:"Tôi muốn xuống xe!" Nhìn bóng dáng Lâm Kiều Kiều bị xe bỏ càng ngày càng xa, xe nhanh chóng quay ngược trở lại, trọng tâm cô không ổn định ngã ngồi ở trên người Uông Hạo, chờ cô lại đứng lên, đã không còn thấy bóng dáng Lâm Kiều Kiều nưã.

Uông Hạo không để ý cô cũng không lên tiếng, nhưng Biên Nhân ở trên chỗ lái xe lên tiếng, "A Hạo,trực tiếp đi đến nhà Nhất Thế sao?"

Xe này là của Uông Hạo,người lái xe vốn cũng là Uông Hạo, ai biết vừa rồi Uông Hạo đột nhiên quyết định kêu hắn lái xe, cuối cùng còn ở tại ven đường bắt người, tuy rằng hắn không quá đồng ý hành động đột nhiên này của Uông Hạo, bất quá hắn lại rất phối hợp.

Chỉ là bắt người đến đây, nhưng giống như không tình nguyện lắm, hắn sợ chờ một chút đến nhà Kỷ Nhất Thế không có cách nào giải thích.

"Tôi không muốn đi, các anh mau dừng xe!"Hà Vu Yến thấy Uông Hạo hai tay ôm ngực không để ý cô, dứt khoát đối với người phía trước nói: "Anh dừng xe có được không?Bạn tôi không tìm không thấy tôi sẽ lo lắng."Hơn nữa cô còn muốn về nhà tìm khuyên tai.

Biên Nhân từ trong kính chiếu hậu đồng tình nhìn cô một chút, vừa nhìn Uông Hạo ngồi ở một bên sắc mặt xanh mét khó coi, "Em không cần nói với anh, nói với hắn á, anh chỉ phụ trách lái xe thôi." Biên Nhân một bộ dáng lực bất tòng tâm, lấy tay chỉ chỉ Uông Hạo.

Hà Vu Yến cắn cắn môi, quay đầu dè dặt cẩn trọng gọi người, "Anh Uông." Đáng tiếc Uông Hạo không chịu để ý cô, chẳng những không để ý, còn lạnh lùng lườm cô một cái, khiến Hà Vu Yến muốn nói tất cả đều nghẹn ngào ở trong miệng, một chữ cũng không nói nên lời.

Đúng lúc này,di động Hà Vu Yến vang, không cần đoán cũng biết là Lâm Kiều Kiều, cô nhanh chóng mở túi sách lấy điện thoại ra, vừa mới ấn xuống phím kết nối, "Alo, Kiều Kiều. . . . . ."Còn chưa nói xong,di động trong tay đã bị cướp đi, Uông Hạo không nói hai lời cầm điện thoại di động tắt máy, thuận tiện bỏ vào trong túi áo khoác tây trang mình.

"Anh Uông, anh mau trả lại di động trả cho tôi."Hà Vu Yến tức đến đỏ mặt, cô không hiểu làm sao lại có người không có đạo lý như vậy.

" Tôi nghe em nói thêm một câu nữa, tôi liền đem điện thoại em ném ra ngoài xe."

"Anh. . . . . . Anh làm sao có thể thổ phỉ như vậy!" Cô tức giận đến mắng chửi người, mà câu thổ phỉ này lại làm Uông Hạo nhíu mày, tựa hồ đối với phản kháng của cô cảm thấy thú vị.

"Tôi nói được làm được."

Nghe vậy Hà Vu Yến thật không dám lên tiếng nữa,di động này là tiền cô đi làm dành dụm vài tháng mới mua được, sợ Uông Hạo thực ném đi di động bảo bối của cô,Hà Vu Yến đành phải ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau.

Cuối cùng xe cũng dừng lại,Hà Vu Yến không hiểu nhìn ra ngoài xe, rồi sau đó nghe thấy âm thanh Uông Hạo từ ngoài xe truyền đến,"Xuống xe."

Có thế này mới phát hiện trong xe chỉ còn một mình cô, Uông Hạo cùng Biên Nhân không biết lúc nào đã sớm xuống xe, còn chưa hiểu tình trạng gì cô chỉ thấy cửa xe bị Uông Hạo mở ra, anh liền đứng ở trước mặt cô, vẻ mặt so với lúc nảy không khá hơn chút nào.

"Đây là chổ nào vậy?"Hà Vu Yến đi ra khỏi xe, ngẩn đầu nhìn xung quanh ngôi biệt thự trước mắt, cô không biết vì sao anh lại dẫn cô tới đây.

Uông Hạo không trả lời câu hỏi của cô, chính là dùng ánh mắt ý bảo cô câm miệng, mà Biên Nhân đã sớm xuống xe cầm bia vào trong nhà rồi.

"Tôi không muốn đi vào, Anh Uông, anh trả điện thoại cho tôi được không? Tôi chờ một chút, tôi thật sự còn có việc."Hà Vu Yến một mặt khẩn cầu nhìn anh, rồi sau đó lại cúi đầu nhìn túi áo khoác tây trang anh, di động của cô để ở nơi đó, cô hi vọng Uông Hạo tốt bụng trả cho cô.

Cô giọng khẩn cầu không có đánh động Uông Hạo, lại nghĩ đến từ lúc kéo cô đi cô luôn giữ một khoảng cách với anh, thái độ lạnh nhạt xa lạ, anh càng ngày càng tức giận, cũng không có tâm tư đi truy cứu vì sao mình lại tức giận, không cho cô cơ hội lên tiếng nữa, không nói hai lời có chút thô lỗ lôi kéo tay cô đi vào trong nhà.

Đêm nay, Kỷ Nhất Thế không nghĩ tới Uông Hạo sẽ đột nhiên mang phụ nữ đến Lai gia lý ăn cơm, trong tay hắn ôm con trai mới được một tuổi, dùng ánh mắt hỏi Biên Nhân, Biên Nhân chỉ hướng anh lắc đầu nhún vai, ý nói hắn cũng không rõ tình huống hiện tại.

Nhìn nhìn Uông Hạo vừa vào nhà không nói một câu nào, ngồi ở trên sofa phòng khách, ánh mắt lại nhìn chằm chằm hai người phụ nữ đang bận rộn trong phòng bếp.

Một người là vợ của hắn, Kỷ Nhất Thế không cho rằng Uông Hạo dám có can đảm nhìn vợ hắn, cho nên người Uông Hạo nhìn là người anh mang đến Hà Vu Yến.

Cùng người phụ nữ Uông Hạo kết giao bình thường khác nhau,Hà Vu Yến quá mức thanh thuần cũng quá mức trẻ tuổi, vừa thấy chính là người nhìn đời chưa sâu, đẹp mắt là đẹp mắt, chính là rất ôn hòa nhu thuận, không phải là loại hình Uông Hạo luôn luôn thích.

Bất quá nhìn Uông Hạo lúc này phiền chán, lăn lộn tình trường nhiều năm, anh cũng không đối phụ nữ động tâm, lúc này đây tựa hồ rất khó mà lui rồi.

Tuy rằng không xác định Hà Vu Yến có thể khiến Uông Hạo yêu cô không, bất quá khó được có người phụ nữ có thể làm anh phiền muộn trong lòng, cái này đủ để thuyết minh,Hà Vu Yến tồn tại đối với Uông Hạo mà nói cũng không bình thường.

Lại đem tầm mắt hướng phòng bếp, chỉ thấy Hà Vu Yến cẩn thận giúp vợ hắn bưng bát đũa, bưng thức ăn, vợ hắn còn cùng cô nói nói cười cười,yêu vợ nhiều như Kỷ Nhất Thế đối với cô gái Hà Vu Yến này tự nhiên cũng có hảo cảm, ít nhất so sánh cùng đại tiểu thư Dĩ Triền trong nhóm luôn bên người Uông Hạo,Hà Vu Yến bình dị gần gũi nhìn có bao nhiêu thuận mắt.

Thanh âm Trác Viện trong phòng bếp truyền đến, nói có thể ăn cơm rồi, Kỷ Nhất Thế ôm con trai đang ngủ đứng dậy, để con trai vào giường ngủ con nít, sau đó hắn hướng bàn ăn đi tới.

Nhìn đồ ăn đều bày trên bàn,Hà Vu Yến bị an bày ngồi ở bên cạnh Uông Hạo," Vu Yến, em ăn nhiều một chút nha, đừng có ngại, chị không biết em đau răng, bằng không chị sẽ chuẩn bị một chút đồ ăn dễ nuốt hơn." Trác Viện thân thiết tiếp đón, cô thật thích Hà Vu Yến, tuy rằng nói không nhiều lắm, nhưng thoạt nhìn cô gái này thật thiện lương xinh đẹp.

Từ sau khi kết hôn, Kỷ Nhất Thế liền bá đạo không cho cô đi làm, mà vốn không có gì bạn bè gì cô cùng Hà Vu Yến gặp lần đầu đã quen, sớm coi cô như bạn.

Nghĩ đến vừa gặp Hà Vu Yến bị Uông Hạo kéo vào trong nhà,mặt trái cô chẳng những dán miếng vải còn sưng, Trác Viện cho rằng đã xảy ra chuyện gì, hỏi kỹ sau mới biết được thì ra là đau răng.

"Dạ."Hà Vu Yến nhẹ giọng đáp,chiếc đũa trong tay lại không thế nào động, ngồi bên cạnh Uông Hạo khiến cô thật khẩn trương cũng rất không tự tại, tự nhiên mà vậy không tham ăn nhiều lắm, càng không cần phải nói trong lòng cô còn thấp thỏm muốn chạy nhanh về nhà tìm khuyên tai,càng ăn không vô một bàn thức ăn ngon trước mắt rồi.

"Em biết không? Cùng Uông Hạo quen biết, đây là lần đầu tiên chị thấy A Hạo mang bạn gái đến Lai gia lí đó."