Mấy Đêm Cũng Là Đêm Đầu

Chương 22

Uông Hạo không trả lời, khách sạn có thể thấy ai, không phải là đám bạn vui chơi cùng hoa tâm kia của anh sao?

"Anh cả, mặt anh làm gì lạnh nhạt như thế? Em nói với anh nha,em vừa thấy chị Vu Yến, không nghĩ tới chị ấy thế nhưng làm việc ở khách sạn."

"Em nói cái gì?" Uông Hạo bị sặc nước, ho khan vài tiếng sau đó chật vật hỏi.

"Hà Vu Yến, chị Vu Yến a, chị của An Khởi, anh đã quên rồi hả?" Uông Nhu Nhu cho rằng anh trai mình không nhớ rõ, còn tốt bụng nhắc nhở anh.

"Chết tiệt!" Anh rõ ràng bảo cô đợi trong phòng, cô lại còn dám trốn thoát,anh ngay cả chào hỏi cũng không thèm, giống như bay liền xông ra ngoài.

"Anh cả anh muốn đi đây đó?"

Ngũ Hãn lần đầu tiên thấy Uông Hạo đối với phụ nữ gấp gáp như vậy, mặc dù không biết quan hệ anh cùng Hà Vu Yến, bất quá nhìn được Uông Hạo không phải đơn giản chỉ đối với cô như bạn gường.

"Nha đầu ngốc, anh trai em đuổi theo người phụ nữ của anh ta rồi." Ngũ Hãn vuốt vuốt đầu cô, ánh mắt khó được ôn nhu.

"Hãn,cậu đang nói đùa đi,người phụ nữ của A Hạo. . . . . . Cậu nói Hà Vu Yến là người phụ nữ của A Hạo?" Biên Nhân ánh mắt mở vòng tròn lớn, cằm như là muốn rơi xuống há to mồm, một bộ dáng không dám tin.

"Anh cả em cùng chị Vu Yến đang kết giao?" Uông Nhu Nhu cũng giật mình kêu ra tiếng.

"A Hạo làm chi không nói sớm với mình cậu ấy cùng Hà Vu Yến ở cùng nhau,để tối hôm qua mình không cần khổ sở giúp cậu ta tìm bạn gái rồi." Biên Nhân cảm thấy bị bạn tốt sắp xếp vào bẫy, có chút bất bình.

"Có kết giao hay không thì mình không biết, bất quá A Hạo thật để ý cô ấy." Ngũ Hãn nói.

"Nhưng là bọn họ đều lên giường , không phải người yêu đó là cái gì. . . . . . Không được, em muốn trở về nói với mẹ, nói không chừng mẹ em vừa nghe liền hủy bỏ hẹn hò tối ngày mai." Uông Nhu Nhu vui vẻ nói xa xả.

"Nhu Nhu, chuyện này để anh trai em giải quyết đi,em không cần hỏi đến, cũng không cần nhắc với người nhà em." Ngũ Hãn vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, muốn cô không hỏi tình cảm của Uông Hạo.

Ngày đó Uông Hạo chạy về phòng nhìn,không thấy bóng dáng Hà Vu Yến ở đâu cả, anh lấy điện thoại ra điện cho cô, nhưng đầu bên kia truyền đến tin tức đối phương đã tắt máy.

Anh đi ô-tô đi đến nhà Hà Vu Yến thuê, nhìn nhà trọ năm tầng cũ không tính mới mẻ độc đáo, anh đứng ở dưới lầu bên cạnh xe, chờ đằng đẳng một đêm.

Hôm đó vừa tảng sáng, nhìn dưới đất đầy đế thuốc, một đêm không ngủ Uông Hạo ngẩng đầu nhìn bầu trời, tự giễu nghĩ, anh chờ người phụ nữ một ngày, hơn nữa còn là đợi một ngày một đêm.

Anh nhìn đồng hồ, còn chưa đến bảy giờ, lại nhìn nhìn nhà trọ Hà Vu Yến ở, nghĩ rằng cô không có khả năng sớm như vậy rời cửa, quyết định đi trước giúp cô mua bữa sáng.

Nửa giờ sau,Uông Hạo mua xong bữa sáng, xe còn chưa có chạy đến cỗ Hà Vu Yến thuê, lại ở ven đường nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, mặc đồ ở nhà nhẹ nhàng, trên chân mang một đôi dép lê, không nghĩ nhiều anh trực tiếp chuyển xe.

Hà Vu Yến đang buồn bực, sáng sớm cũng không phải không có chỗ đậu xe, vì sao xe trước mặt muốn chắn ở trước mặt cô, không biết một mặt biểu cảm toàn bộ rơi vào trong mắt Uông Hạo ẩn nhẫn ở trong xe.

Uông Hạo hạ cửa sổ xe xuống ở trước mặt cô ngoắt ngoắt tay, đối với một mặt kinh ngạc của Hà Vu Yến nói, "Lên xe."

"Anh Uông. . . . . ." Anh làm sao có thể ở đây? Hôm nay là chủ nhật, không phải lúc này anh đi làm hay là còn đang trong giấc mộng mới đúng.

"Lên xe!"

Hà Vu Yến cũng không chịu, lòng cô còn sợ hãi khi nghĩ đến tối hôm qua cùng anh ngoài ý muốn da thịt kè cận,nhớ tới uy hϊếp cuối cùng của anh, trong đầu hiện lên phản ứng thứ nhất là xoay người chạy trốn.

Cô mới quay người lại,Uông Hạo trên xe lập tức bóp kèn lớn, dọa cô dật mình nhảy dựng dừng chân.

"Lên xe,anh không muốn nói lần nữa." Chờ đợi cô cả một đêm lại sợ cô đã đói bụng, anh đặc biệt giúp cô mua bữa sáng, nếu không là vừa khéo đi ngang qua, chỉ sợ một ngày một đêm này đi toi, khiến anh tức giận âm thanh lớn.

Thấy Hà Vu Yến đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, Uông Hạo kiên nhẫn lặp lại, lúc này trừ bỏ một tia cảnh cáo ý tứ hàm xúc, nhưng cô còn không lên xe,lời nói anh ẩn ý sẽ đi xuống xe bắt người.

Nghe được anh đè nén lửa giận, Hà Vu Yến đành phải ngoan ngoãn tiêu sái ngồi phiá sau, vừa muốn mở cửa xe, bên tai lại truyền đến mệnh lệnh cuả Uông Hạo, "Ngồi phía trước."

Hà Vu Yến cắn cắn môi dưới, nắm chặt bóp đựng tiền lẻ trong tay, không quá tình nguyện tiêu sái đến cửa trước, mở cửa xe ngồi vào chỗ kế bên tay lái.

"Nịt giây an toàn vào."

Hà Vu Yến để bóp đựng tiền lẻ ở trên đùi, động tác thong thả kéo dây an toàn qua, bởi vì khẩn trương, cô cài thật lâu lại thế nào cũng cài không được.

"Ngồi yên." Uông Hạo nhìn chằm chằm bộ dạng cô lúng túng làm sao cũng không cài được dây an toàn, ngốc nghếch của cô anh nhìn mà nhíu mày, ánh mắt cũng chớp chớp, cuối cùng nghiêng người qua, cầm dây an toàn từ trong tay cô, nhanh chóng đem khóa cài cào.

Hai người bởi vì dựa rất gần, Uông Hạo thuận tiện ngửi đến cổ thơm mát thuộc về trên người cô,khiến anh nhịn không được lại đến gần chút nữa, bởi vì khoảng cách gần, anh ngẩn lên thấy cô ngồi cứng động cũng không dám động, khuôn mặt tròn dễ nhìn không dám lộn xộn nhìn chằm chằm phiá trước, hai tay gắt gao nắm bóp đựng tiền lẻ của mình,làm anh lại nghĩ tới tối hôm qua khi cô ở dưới thân mình rêи ɾỉ thở gấp,không lưu loát lại khiến anh muốn ngừng mà không được.

Bởi vì thân hình Uông Hạo dựa vào gần quá, Hà Vu Yến sợ đυ.ng tới anh, không dám ngồi lộn xộn, một đôi mắt xinh đẹp trừng mắt thẳng trước xe, nỗ lực bỏ qua tồn tại của anh, nhưng là cô đợi một hồi lâu, dây an toàn đều đã cài vào, không rõ Uông Hạo vì sao còn chậm chạp không dời thân hình cao lớn hơi đè lên mình.

Bởi vì tò mò, nhất thời nhịn không được nghiêng mặt, vụиɠ ŧяộʍ hướng anh nhìn qua, có thế này phát hiện Uông Hạo vừa vặn ngăn ngắn nhàn rỗi nhìn chằm chằm cô, mà cô không đoán trước sẽ chống lại tầm mắt cùng anh,mặt cô bỏ bừng vội vàng xoay đi,cầm túi xách thật chặt, lại làm bộ ngốc như không có việc gì ngó ra ngoài cửa sổ.

Vừa rồi một màn kia làm tim Hà Vu Yến đập đột nhiên nhanh hơn, cô nói với bản thân nhất định là cô nhìn lầm rồi, Uông Hạo làm sao có thể cười với cô, nhưng cười còn ôn nhu như vậy, ngay cả ánh mắt nhìn cô đều mang theo ý cười, khác với buồn bực trước kia.

Vì chứng minh bản thân nhìn lầm rồi, Hà Vu Yến nổi lên dũng khí ,khuôn mặt nhỏ nghiêng qua, lại dùng mắt nghía anh một cái, lần này Uông Hạo chẳng những còn nhìn chằm chằm cô, không dời ánh mắt khi phát hiện cô lại nhìn lén anh, dứt khoát đưa cánh tay qua, ngoài miệng giơ giơ lên nụ cười đắc ý, ở trên môi cô hôn trộm, một cái không nặng không nhẹ,hôn có chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cuối cùng cắn môi dưới cô một chút.

"Uông ——"

"Từ giờ trở đi,em có thể gọi anh là A Hạo hoặc là Hạo, nhưng không cho em kêu anh là anh Uông."

"Vì sao?" Cô sững sốt hỏi lại.

"Anh nghe xong không thoải mái." Uông Hạo ngồi thẳng mình, đem xe chạy lên đường nhựa sau đó phun ra một câu.

Hà Vu Yến không hiểu, cô cho rằng Uông Hạo cùng cô hẳn là sẽ không có cùng xuất hiện, liền tính cô cùng anh lên giường, nhưng quan hệ cũng sẽ không có gì thay đổi, cô biết anh không thích Hà Vu Yến cô, mà anh vẫn như trước là Uông Hạo cô thích chỉ có thể dấu trong lòng.

Uông Hạo thấy cô không buồn hé răng, thuận tay cầm lấy bữa sáng anh vừa mua, "Cầm."

"Hả?"

"Bữa sáng."

Hà Vu Yến tiếp nhận gói to bữa sáng, cầm đồ ăn ấm áp trong tay, tưởng anh muốn cô cầm giúp, cô sau khi nhận lấy cẩn thận bưng ở trong lòng bàn tay, lập tức rước lấy bất mãn của Uông Hạo.